Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 396
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Trang thứ ba mươi lăm… ‘vai nam chính’ thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên sức chiến đấu của anh ta vẫn rất mạnh mẽ! Đồng hồ báo thức đang chỉ: Sáu giờ sáng, ha ha… lần đầu tiên chỉ là ngoài ý muốn mà thôi… cảm giác kia thật sự quá diệu kỳ, anh ta vẫn còn chưa kịp thích ứng mà thôi.
Chạng vạng tối, lúc Diệp Đình trở về, chỉ thấy bóng dáng kiều diễm của cô hòa vào trong nắng chiều.
Tròng mắt đen sâu thẳm của anh trong nháy mắt được điểm sáng, đôi con người đen nhánh giống như hai ngọn lửa hừng hực thiêu đốt.
Anh bước nhanh đến gần, nhưng bước chân lại rất khẽ, Lăng Vi đang tập trung tinh thần vẽ tranh, căn bản không hề nhận ra có người tiến lại gần.
Thân hình cao lớn của Diệp Đình đứng lại ngay sau lưng cô.
Thấy cô đang vô cùng nghiêm túc vẽ tranh, anh cũng không quấy rầy, đôi ngươi đen từ từ chuyển sang giấy vẽ của cô.
Sau đó, ngọn lửa trong đôi ngươi đó của Diệp Đình lại đột ngột phun trào!
Ha… cô vợ nhỏ này của anh, đang vẽ cái gì thế này?
Ánh mắt của Diệp Đình thiếu chút nữa bị hút hẳn vào trong đó ——
Hai người bọn họ, cứ như vậy, một người nghiêm chỉnh ngồi vẽ tranh, một người khác lại nghiêm túc mở to mắt xem tranh.
Cho đến khi, Lôi Đình phía sau lưng Diệp Đình gọi một tiếng: “Đình ca! Chị dâu! Ăn cơm thôi ——”
“Hả ——” Lăng Vi vốn đang chột dạ, đột nhiên nghe thấy có người gọi, tay cô run lên một cái, cả xấp tranh vẽ lật úp rơi xuống đất.
Lôi Đình đang đi về phía bên này, thấy tranh vẽ rơi đầy đất, cô liền theo bản năng nhìn xuống.
Lăng Vi ORZ, hận không thể tìm được kẽ hở nào đó chui xuống… Diệp Đình đã về từ lúc nào?
Anh đã nhìn thấy tất cả rồi sao?
Anh thấy hết rồi thì cũng không sao… nhưng nếu như Lôi Đình nhìn thấy… má ơi! Vậy thì có khác nào toàn bộ thế giới này đều nhìn thấy, đúng không?
Lăng Vi nghĩ cũng không dám nghĩ!
Ngay tức khắc, Lăng Vi chỉ muốn đập đầu vào tường chết quách đi.
Ngay khi tầm mắt Lôi Đình đang chuyển hướng sang chỗ mấy tờ giấy vẽ trên mặt đất, Diệp Đình đột nhiên bước sang nửa bước đến bên cạnh Lôi Đình, chặn lại tầm mắt Lôi Đình. Giọng nói bình tĩnh của Diệp Đình vang lên: “Mấy đứa ăn trước đi, anh và chị dâu mấy đứa có chuyện cần nói!”
Lôi Đình hoảng sợ hết hồn, ngẩng đầu nhìn Diệp Đình: “Hai người cãi nhau?” Sắc mặt Đình ca lạnh lùng, giọng nói trầm thấp, trong giọng nói đó của anh rõ ràng mang theo một tia không vui! Lôi Đình vội vàng gật đầu một cái, xoay người rời đi.
“Anh về lúc nào vậy?” giọng nói Lăng Vi vô cùng dễ nghe, giống như trăm con chim cùng ca hát, nhưng trong giọng nói rõ ràng lộ ra một chút quở trách.
Diệp Đình cố ý không lên tiếng, muốn khiến cô cuống lên.
Anh thích nhìn dáng vẻ cuống cuồng, giậm chân của cô.
Tầm mắt anh từ từ rơi xuống đất, nhìn mấy bức tranh vẽ kia, sắc mặt lạnh lùng của anh cũng dần dần hòa hoãn hơn chút.
Ngay cả trong đôi mắt đen thẳm cũng mang theo một tia ôn nhu.
Anh khom người, ngồi xuống, nhặt từng bức tranh vẽ trên đất lên, sau đó xếp theo đúng số thứ tự.
“Hử…” Anh nhìn bức đầu tiên, sắc mặt đen lại.
Lật tới bức thứ hai, sắc mặt hòa hoãn hơn một chút.
Lại lật tới bức thứ ba, ánh lửa trong con ngươi lại tiếp tục sáng rực.
Sau đó, đến bức thứ ba mươi lăm, cảm xúc anh cố gắng kìm nén cũng có chút xao động! Hô hấp hơi loạn, con đường hoang dã thế này… anh thích!
Anh ngước mắt, nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp đỏ ứng của Lăng Vi, cô đang dùng hai tay che miệng, tóc mai khẽ bay trên ráng mây hồng, thật sự có thể chết người! Đôi ngươi của cô sáng trog như ánh sao, đang nhìn anh đầy ngượng ngùng.
Diệp Đình đột nhiên vươn tay, bá đạo ôm ngang người cô, anh bước từng bước qua cửa biệt thự, từng bước đi lên cầu thang, từng bước một trở về phòng.
Sau đó, cửa phòng liền đóng kín, khóa trái, nhanh chóng thoát hết quần áo của cô, tiếp tục cho cô thêm tài liệu thực tế…
Sau khi mấy người quấy rối kia rời đi, Diệp Đình càng cường thế ngang ngược ‘mang’ cô đi khắp nơi, phòng thể dục, phòng sách, chỗ nào cũng thử được.
Chạng vạng tối, Diệp Đình ôm Lăng Vi đi dạo trong vườn hoa, hai người cùng đi phía dưới những tán cây xếp thành hàng, nhìn từ phía xa trông giống như một con chim khổng tước đang xòe rộng đôi cánh. Sắc trời và sắc nước hòa trộn với nhau một cách hoàn mỹ, phảng phất như anh và giai nhân trong ngực là cô.
Lăng Vi nhìn cảnh tượng xinh đẹp trời nước giao nhau, đột nhiên dựa sát hơn vào ngực anh, nũng nịu cọ cọ: “Thật đau…”
“Vết thương vẫn còn chưa khỏi sao?” Diệp Đình xoa xoa tóc cô, khuôn mặt đầy đau lòng.
Lăng Vi giơ tay lên đập anh: “Không phải đau chân…”
“…” Diệp Đình vươn tay kéo cô vào trong ngực, cằm đặt lên trán cô: “Thật xin lỗi, đã khiến em mệt mỏi rồi.”
Lăng Vi che mặt: “Vậy mai em có thể xin nghỉ được không?”
Trang thứ ba mươi lăm… ‘vai nam chính’ thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên sức chiến đấu của anh ta vẫn rất mạnh mẽ! Đồng hồ báo thức đang chỉ: Sáu giờ sáng, ha ha… lần đầu tiên chỉ là ngoài ý muốn mà thôi… cảm giác kia thật sự quá diệu kỳ, anh ta vẫn còn chưa kịp thích ứng mà thôi.
Chạng vạng tối, lúc Diệp Đình trở về, chỉ thấy bóng dáng kiều diễm của cô hòa vào trong nắng chiều.
Tròng mắt đen sâu thẳm của anh trong nháy mắt được điểm sáng, đôi con người đen nhánh giống như hai ngọn lửa hừng hực thiêu đốt.
Anh bước nhanh đến gần, nhưng bước chân lại rất khẽ, Lăng Vi đang tập trung tinh thần vẽ tranh, căn bản không hề nhận ra có người tiến lại gần.
Thân hình cao lớn của Diệp Đình đứng lại ngay sau lưng cô.
Thấy cô đang vô cùng nghiêm túc vẽ tranh, anh cũng không quấy rầy, đôi ngươi đen từ từ chuyển sang giấy vẽ của cô.
Sau đó, ngọn lửa trong đôi ngươi đó của Diệp Đình lại đột ngột phun trào!
Ha… cô vợ nhỏ này của anh, đang vẽ cái gì thế này?
Ánh mắt của Diệp Đình thiếu chút nữa bị hút hẳn vào trong đó ——
Hai người bọn họ, cứ như vậy, một người nghiêm chỉnh ngồi vẽ tranh, một người khác lại nghiêm túc mở to mắt xem tranh.
Cho đến khi, Lôi Đình phía sau lưng Diệp Đình gọi một tiếng: “Đình ca! Chị dâu! Ăn cơm thôi ——”
“Hả ——” Lăng Vi vốn đang chột dạ, đột nhiên nghe thấy có người gọi, tay cô run lên một cái, cả xấp tranh vẽ lật úp rơi xuống đất.
Lôi Đình đang đi về phía bên này, thấy tranh vẽ rơi đầy đất, cô liền theo bản năng nhìn xuống.
Lăng Vi ORZ, hận không thể tìm được kẽ hở nào đó chui xuống… Diệp Đình đã về từ lúc nào?
Anh đã nhìn thấy tất cả rồi sao?
Anh thấy hết rồi thì cũng không sao… nhưng nếu như Lôi Đình nhìn thấy… má ơi! Vậy thì có khác nào toàn bộ thế giới này đều nhìn thấy, đúng không?
Lăng Vi nghĩ cũng không dám nghĩ!
Ngay tức khắc, Lăng Vi chỉ muốn đập đầu vào tường chết quách đi.
Ngay khi tầm mắt Lôi Đình đang chuyển hướng sang chỗ mấy tờ giấy vẽ trên mặt đất, Diệp Đình đột nhiên bước sang nửa bước đến bên cạnh Lôi Đình, chặn lại tầm mắt Lôi Đình. Giọng nói bình tĩnh của Diệp Đình vang lên: “Mấy đứa ăn trước đi, anh và chị dâu mấy đứa có chuyện cần nói!”
Lôi Đình hoảng sợ hết hồn, ngẩng đầu nhìn Diệp Đình: “Hai người cãi nhau?” Sắc mặt Đình ca lạnh lùng, giọng nói trầm thấp, trong giọng nói đó của anh rõ ràng mang theo một tia không vui! Lôi Đình vội vàng gật đầu một cái, xoay người rời đi.
“Anh về lúc nào vậy?” giọng nói Lăng Vi vô cùng dễ nghe, giống như trăm con chim cùng ca hát, nhưng trong giọng nói rõ ràng lộ ra một chút quở trách.
Diệp Đình cố ý không lên tiếng, muốn khiến cô cuống lên.
Anh thích nhìn dáng vẻ cuống cuồng, giậm chân của cô.
Tầm mắt anh từ từ rơi xuống đất, nhìn mấy bức tranh vẽ kia, sắc mặt lạnh lùng của anh cũng dần dần hòa hoãn hơn chút.
Ngay cả trong đôi mắt đen thẳm cũng mang theo một tia ôn nhu.
Anh khom người, ngồi xuống, nhặt từng bức tranh vẽ trên đất lên, sau đó xếp theo đúng số thứ tự.
“Hử…” Anh nhìn bức đầu tiên, sắc mặt đen lại.
Lật tới bức thứ hai, sắc mặt hòa hoãn hơn một chút.
Lại lật tới bức thứ ba, ánh lửa trong con ngươi lại tiếp tục sáng rực.
Sau đó, đến bức thứ ba mươi lăm, cảm xúc anh cố gắng kìm nén cũng có chút xao động! Hô hấp hơi loạn, con đường hoang dã thế này… anh thích!
Anh ngước mắt, nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp đỏ ứng của Lăng Vi, cô đang dùng hai tay che miệng, tóc mai khẽ bay trên ráng mây hồng, thật sự có thể chết người! Đôi ngươi của cô sáng trog như ánh sao, đang nhìn anh đầy ngượng ngùng.
Diệp Đình đột nhiên vươn tay, bá đạo ôm ngang người cô, anh bước từng bước qua cửa biệt thự, từng bước đi lên cầu thang, từng bước một trở về phòng.
Sau đó, cửa phòng liền đóng kín, khóa trái, nhanh chóng thoát hết quần áo của cô, tiếp tục cho cô thêm tài liệu thực tế…
Sau khi mấy người quấy rối kia rời đi, Diệp Đình càng cường thế ngang ngược ‘mang’ cô đi khắp nơi, phòng thể dục, phòng sách, chỗ nào cũng thử được.
Chạng vạng tối, Diệp Đình ôm Lăng Vi đi dạo trong vườn hoa, hai người cùng đi phía dưới những tán cây xếp thành hàng, nhìn từ phía xa trông giống như một con chim khổng tước đang xòe rộng đôi cánh. Sắc trời và sắc nước hòa trộn với nhau một cách hoàn mỹ, phảng phất như anh và giai nhân trong ngực là cô.
Lăng Vi nhìn cảnh tượng xinh đẹp trời nước giao nhau, đột nhiên dựa sát hơn vào ngực anh, nũng nịu cọ cọ: “Thật đau…”
“Vết thương vẫn còn chưa khỏi sao?” Diệp Đình xoa xoa tóc cô, khuôn mặt đầy đau lòng.
Lăng Vi giơ tay lên đập anh: “Không phải đau chân…”
“…” Diệp Đình vươn tay kéo cô vào trong ngực, cằm đặt lên trán cô: “Thật xin lỗi, đã khiến em mệt mỏi rồi.”
Lăng Vi che mặt: “Vậy mai em có thể xin nghỉ được không?”