Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 51
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lăng Vi thẹn quá hóa giận, thật sự muốn tức chết!
Chưa từng thấy người như vậy: “Anh không thể kéo tôi sao? Tôi cũng đứng vững rồi, sao anh buông tay?”
Diệp Đình nhìn cô chằm chằm, trong mắt đầy dí dỏm. Anh nhìn cô một hồi, buồn cười nói: “Tôi kéo em thì không thể trò vui như vậy. Tại sao phải kéo em?”
Lăng Vi nhắm mắt, hít thở sâu.
Không cần để ý anh!
Trái tim thiếu hụt, không nói ra đạo lý.
Lăng Vi nhặt giấy vẽ. Đứng dậy đi lên lầu, lúc đi ngang anh, hung ác đạp anh một cước.
“A ——” Diệp Đình đen mặt.
Lăng Vi liếc anh cười nhạt: “Ha, biểu tình rất thích hợp, chị thưởng cưng.” Móc ra hai đồng xu vỗ lên mặt anh, nói xong, lại đạp một cước: “Trò vui tiếp tục!”
Sau đó chạy lên lầu, đóng cửa lại. Muốn đùa giỡn tôi? Ha ha…
Diệp Đình nhíu chặt mày, giật giật đầu ngón chân hơi tê, quả thực buồn cười.
Đây là một cô gái có thù phải trả, anh suýt chút nữa quên mất.
Lúc này, Vương quản gia đi tới, khom người chào Diệp Đình: “Tiên sinh, tối qua phòng Lăng tiểu thư mở đèn tới nửa đêm. Có thể cô ấy không quen ở, cần chuẩn bị phòng khác cho cô ấy không?”
Diệp Đình liếc mặt ông, lãnh đạm nói: “Cô ấy có thói quen này, không cần chuẩn bị thêm.”
Vương quản gia liền gật đầu, bày tỏ đã hiểu, Diệp Đình lại nói: “Đổi đèn phòng cô ấy thành cái mờ hơn. Chỉ có chút ánh sáng là được rồi.”
“Dạ, tiên sinh.”
Lăng Vi chạy lên lầu.
Cô không về phòng ngủ, mà tới phòng vẽ.
Vừa mở cửa phòng vẽ, liền thấy một người đản ông trẻ tuổi tóc vàng mắt xanh đang cao ngạo ngẩng đầu nhìn chằm chằm tranh của cô.
Nghe tiếng mở cửa, anh ta nghiêng đầu, thái độ khinh thường quan sát cô.
Thấy cô đi vào. Người đàn ông kia lạnh giọng hừ một tiếng: “Một nha đầu chưa dứt sữa cũng phải làm phiền bổn đại gia đích thân ra tay! Đến đây, nể mặt A Đình, tôi phá lệ nhận cô làm học trò. Có thể bái tôi làm thầy là vinh hạnh lớn nhất đời này của cô!”
Có bệnh à?
Lăng Vi liếc anh ta, người này không biết xấu hổ đến cảnh giới nhất định rồi!
Người đàn ông kia liếc cô, trong mắt tràn đầy khinh thường.
Hồi lâu mới hất cằm, bóp mũi nhìn cô: “Chẳng lẽ Diệp Đình còn chưa kịp nói cho cô thực lực của bổn đại gia?”
Nói xong, anh ta đi tới bên tường, lấy một bức tranh của Lăng Vi xuống, khinh thường nhìn lướt qua: “Quá câu nệ hình thức!” Tổn thương cô, tiện tay ném tranh của cô ra sau.
“Cạch ——” Khung tranh rớt xuống đất, bể.
Lăng Vi kinh ngạc ngẩn người, thấy anh ta thuốc màu màu xám tro, tạt lên tường!
Lại một ống tre!
Trong chốc lát, cả mặt tường bị tạt thành đủ màu sắc…
Tóc Lăng Vi sắp dựng đứng!
Đây không phải thầy, đây là một tên điên!
Người này trên phun dưới nhảy, lúc đứng băng ghét, lúc leo bàn. Ước chừng hai mươi mấy phút, làm cả phòng lộn xộn.
Trên tường, dưới đất, rèm cửa sổ, quần áo, tóc, trên mặt anh ta đều là thuốc màu!
Lăng Vi muốn xông tới bóp chết anh ta, nhưng cô không có.
Cũng không biết tại sao, cô từ đầu đến cuối đứng không nhúc nhích, nhìn chằm chằm anh ta quấy rối.
Không nói ra là cảm giác gì, cảm thấy động tác và tác phẩm anh ta giống như có ma lực! Mới bắt đầu chọc giận cô, lại thu hút cô đi thăm dò, tra cứu theo anh ta.
Rốt cuộc, anh ta ngừng lại, anh ta cầm bút phác họa chi tiết.
Không bao lâu, anh ta vẽ xong.
Trên mặt tường xuất hiện… Một con sói!
Một con sói cô độc đứng trên núi tuyết đón gió.
Lăng Vi thẹn quá hóa giận, thật sự muốn tức chết!
Chưa từng thấy người như vậy: “Anh không thể kéo tôi sao? Tôi cũng đứng vững rồi, sao anh buông tay?”
Diệp Đình nhìn cô chằm chằm, trong mắt đầy dí dỏm. Anh nhìn cô một hồi, buồn cười nói: “Tôi kéo em thì không thể trò vui như vậy. Tại sao phải kéo em?”
Lăng Vi nhắm mắt, hít thở sâu.
Không cần để ý anh!
Trái tim thiếu hụt, không nói ra đạo lý.
Lăng Vi nhặt giấy vẽ. Đứng dậy đi lên lầu, lúc đi ngang anh, hung ác đạp anh một cước.
“A ——” Diệp Đình đen mặt.
Lăng Vi liếc anh cười nhạt: “Ha, biểu tình rất thích hợp, chị thưởng cưng.” Móc ra hai đồng xu vỗ lên mặt anh, nói xong, lại đạp một cước: “Trò vui tiếp tục!”
Sau đó chạy lên lầu, đóng cửa lại. Muốn đùa giỡn tôi? Ha ha…
Diệp Đình nhíu chặt mày, giật giật đầu ngón chân hơi tê, quả thực buồn cười.
Đây là một cô gái có thù phải trả, anh suýt chút nữa quên mất.
Lúc này, Vương quản gia đi tới, khom người chào Diệp Đình: “Tiên sinh, tối qua phòng Lăng tiểu thư mở đèn tới nửa đêm. Có thể cô ấy không quen ở, cần chuẩn bị phòng khác cho cô ấy không?”
Diệp Đình liếc mặt ông, lãnh đạm nói: “Cô ấy có thói quen này, không cần chuẩn bị thêm.”
Vương quản gia liền gật đầu, bày tỏ đã hiểu, Diệp Đình lại nói: “Đổi đèn phòng cô ấy thành cái mờ hơn. Chỉ có chút ánh sáng là được rồi.”
“Dạ, tiên sinh.”
Lăng Vi chạy lên lầu.
Cô không về phòng ngủ, mà tới phòng vẽ.
Vừa mở cửa phòng vẽ, liền thấy một người đản ông trẻ tuổi tóc vàng mắt xanh đang cao ngạo ngẩng đầu nhìn chằm chằm tranh của cô.
Nghe tiếng mở cửa, anh ta nghiêng đầu, thái độ khinh thường quan sát cô.
Thấy cô đi vào. Người đàn ông kia lạnh giọng hừ một tiếng: “Một nha đầu chưa dứt sữa cũng phải làm phiền bổn đại gia đích thân ra tay! Đến đây, nể mặt A Đình, tôi phá lệ nhận cô làm học trò. Có thể bái tôi làm thầy là vinh hạnh lớn nhất đời này của cô!”
Có bệnh à?
Lăng Vi liếc anh ta, người này không biết xấu hổ đến cảnh giới nhất định rồi!
Người đàn ông kia liếc cô, trong mắt tràn đầy khinh thường.
Hồi lâu mới hất cằm, bóp mũi nhìn cô: “Chẳng lẽ Diệp Đình còn chưa kịp nói cho cô thực lực của bổn đại gia?”
Nói xong, anh ta đi tới bên tường, lấy một bức tranh của Lăng Vi xuống, khinh thường nhìn lướt qua: “Quá câu nệ hình thức!” Tổn thương cô, tiện tay ném tranh của cô ra sau.
“Cạch ——” Khung tranh rớt xuống đất, bể.
Lăng Vi kinh ngạc ngẩn người, thấy anh ta thuốc màu màu xám tro, tạt lên tường!
Lại một ống tre!
Trong chốc lát, cả mặt tường bị tạt thành đủ màu sắc…
Tóc Lăng Vi sắp dựng đứng!
Đây không phải thầy, đây là một tên điên!
Người này trên phun dưới nhảy, lúc đứng băng ghét, lúc leo bàn. Ước chừng hai mươi mấy phút, làm cả phòng lộn xộn.
Trên tường, dưới đất, rèm cửa sổ, quần áo, tóc, trên mặt anh ta đều là thuốc màu!
Lăng Vi muốn xông tới bóp chết anh ta, nhưng cô không có.
Cũng không biết tại sao, cô từ đầu đến cuối đứng không nhúc nhích, nhìn chằm chằm anh ta quấy rối.
Không nói ra là cảm giác gì, cảm thấy động tác và tác phẩm anh ta giống như có ma lực! Mới bắt đầu chọc giận cô, lại thu hút cô đi thăm dò, tra cứu theo anh ta.
Rốt cuộc, anh ta ngừng lại, anh ta cầm bút phác họa chi tiết.
Không bao lâu, anh ta vẽ xong.
Trên mặt tường xuất hiện… Một con sói!
Một con sói cô độc đứng trên núi tuyết đón gió.