Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 127
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Mấy đứa nhỏ ba tuổi, giọng điệu trẻ con, vô cùng dễ thương! Mấy đứa nhỏ vừa hô lên, đám trẻ trong cô nhi viện cũng chạy ra.
“Cô Vi Vi, bọn con nhớ cô lắm lắm luôn!” Mấy dứa nhỏ lao đến trước xa, vừa kéo vừa ôm lấy Lăng Vi.
Lăng Vi che mặt, Diệp Đình giữ chặt tay cô, không cho cô che kín mặt mình.
“Trên mặt tôi đều nốt nốt mẩn mẩn, hù dọa mấy đứa nhỏ thì thế nào?” Lăng Vi trừng anh.
Diệp Đình buông tay cô ra, ngồi xuống hỏi bọn họ: “Cô Vi Vi có đẹp không?”
“Đẹp~~~” Cả đám trẻ đều đồng thanh.
Anh lại hỏi tiếp: “Cô Vi Vi bị bệnh, các cháu có thương cô không?”
“Thương ~~~” Mấy đứa nhỏ ôm Lăng Vi, nhao nhao hỏi xem cô đã bị bệnh gì.
“…” Trong lòng Lăng Vi ấm áp, ngọt như ăn mật.
Diệp Đình đứng lên, tháp giọng nói bên tai cô: “Trẻ con tâm tư thuần khiết nhất, mấy đứa nó sẽ không gạt người.”
Lăng Vi nhìn chằm chằm hắn, không nói tiếng nào.
Anh giơ tay nhéo mặt cô một cái.
Có một cô bé ôm đùi Diệp Đình, lớn tiếng kêu: “Chú đẹp trai! Chú là bạn trai của cô Vi Vi ạ?”
“…” Diệp Đình ngồi xổm xuống, hỏi: “Cháu tên là gì?”
“Con là Lạc Lạc!” Cô bé cũng chỉ chừng năm tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa phấn điêu ngọc mài, non nớt khả ái.
“Cháu biết cái gì gọi là bạn trai sao?”
“Biết ạ!”
“Cháu thử nói xem.”
Lạc Lạc nói lớn tiếng: “Bạn trai chính là người nói lời yêu thương với cô Vi Vi, nếu như là người tốt, thì cô Vi Vi có thể lấy làm chồng.”
Diệp Đình ngẩng đầu, chỉ thấy đôi mắt Lăng Vi kinh ngạc mở to, hiển nhiên là không nghĩ Lạc Lạc sẽ nói ra những lời như vậy! Cũng không nghĩ tới Diệp Đình lại có thể bàn luận chuyện này với mấy đứa nhỏ.
Đôi mắt đen dài của Diệp Đình khẽ cong lên: “Vậy thì cháu thử nói một chút, bạn trai nên đối xử thế nào với cô Vi Vi?”
Lạc Lạc hơi suy nghĩ một chút: “Phải tôn trọng cô, coi trọng yêu cầu của cô, nghiêm túc cân nahwcs về suy nghĩ trong lòng cô, dùng hành động để khiến cô vui vẻ, phải yêu cô, bao dung cô, hiểu cô, ủng hộ cô, khích lệ cô, trợ giúp cô nữa.”
“…” Lăng Vi vô cùng kinh ngạc, cô ngồi xuống, hỏi Lạc Lạc: “Những thứ này, con học ở đâu vậy?”
Lạc Lạc hé miệng cười một tiếng: “Lúc chúng con đến nhà thờ, con nghe mục sư tiên sinh nói vậy.”
“…”
Diệp Đình xoa đầu nhỏ của Lạc Lạc.
Lạc Lạc hỏi: “Chú, chú là bạn trai của cô Vi Vi sao?”
Diệp Đình nghiêm túc nói: “Chú là chồng cô ấy.”
“A~~~” Mấy đứa nhỏ cũng kêu lên: “Vậy chú chính là ba của bọn con rồi!”
“Đi thôi, vào học đi.” Lăng Vi thẹn thùng quẫn bách, vội vàng dẫn bọn nhỏ vào trong. Lúc này, tiếng chuông điện thoại của Lăng Vi reo lên.
“A lô… Cảnh sát Giang, chào anh, vụ án có tiến triển rồi sao?” Là Giang Quân gọi đến, nghe thấy giọng nói của cô, Giang Quân nói: “Tâm tình của em không tệ nhỉ, đang bận à? Có chút chuyện muốn nói với em.”
Lăng Vi không hề giấu diếm: “Em đang ở cô nhi viện dạy bọn nhỏ.”
“Cô nhi viện… Vừa hay anh cũng đang ở gần đó, anh đến đó tìm em.”
“Được, vậy anh đến đây đi.” Lăng Vi đang gọi điện, đột nhiên cảm giác một đôi mắt sắc bén nhìn mình chăm chú.
Cô nghiêng đầu, chỉ thấy Diệp Đình lạnh lùng nhìn chiếc di động trong tay cô.
Cô che micro, xoay người đi vào trong góc nói chuyện điện thoại tiếp.
Lúc này, viện trưởng đi ra: “Diệp tiên sinh, chào anh, tôi đã nghe tiểu Vi nhắc đến anh.” Bà cười hiền hòa với Diệp Đình.
Diệp Đình quan sát hoàn cảnh cô nhi viện, nơi này bố trí có vẻ hơi cũ kỹ, gạch ngói cũng có chút hư hại.
Anh kính cẩn nói: “Công ti chúng tôi gần đây đang làm hoạt động từ thiện…”
Mặt viện trưởng đầy vẻ kinh ngạc vui mừng nhìn anh.
Diệp Đình hơi cười: “Nếu như bà không ngại, tôi liền phái người đến sửa sang lại nơi này, nhân tiện cũng trang bị thêm một chút hệ thống phòng ngự. Chẳng qua là, sẽ chậm trễ mất mất ngày học tập của bọn nhỏ.”
Mấy đứa nhỏ ba tuổi, giọng điệu trẻ con, vô cùng dễ thương! Mấy đứa nhỏ vừa hô lên, đám trẻ trong cô nhi viện cũng chạy ra.
“Cô Vi Vi, bọn con nhớ cô lắm lắm luôn!” Mấy dứa nhỏ lao đến trước xa, vừa kéo vừa ôm lấy Lăng Vi.
Lăng Vi che mặt, Diệp Đình giữ chặt tay cô, không cho cô che kín mặt mình.
“Trên mặt tôi đều nốt nốt mẩn mẩn, hù dọa mấy đứa nhỏ thì thế nào?” Lăng Vi trừng anh.
Diệp Đình buông tay cô ra, ngồi xuống hỏi bọn họ: “Cô Vi Vi có đẹp không?”
“Đẹp~~~” Cả đám trẻ đều đồng thanh.
Anh lại hỏi tiếp: “Cô Vi Vi bị bệnh, các cháu có thương cô không?”
“Thương ~~~” Mấy đứa nhỏ ôm Lăng Vi, nhao nhao hỏi xem cô đã bị bệnh gì.
“…” Trong lòng Lăng Vi ấm áp, ngọt như ăn mật.
Diệp Đình đứng lên, tháp giọng nói bên tai cô: “Trẻ con tâm tư thuần khiết nhất, mấy đứa nó sẽ không gạt người.”
Lăng Vi nhìn chằm chằm hắn, không nói tiếng nào.
Anh giơ tay nhéo mặt cô một cái.
Có một cô bé ôm đùi Diệp Đình, lớn tiếng kêu: “Chú đẹp trai! Chú là bạn trai của cô Vi Vi ạ?”
“…” Diệp Đình ngồi xổm xuống, hỏi: “Cháu tên là gì?”
“Con là Lạc Lạc!” Cô bé cũng chỉ chừng năm tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa phấn điêu ngọc mài, non nớt khả ái.
“Cháu biết cái gì gọi là bạn trai sao?”
“Biết ạ!”
“Cháu thử nói xem.”
Lạc Lạc nói lớn tiếng: “Bạn trai chính là người nói lời yêu thương với cô Vi Vi, nếu như là người tốt, thì cô Vi Vi có thể lấy làm chồng.”
Diệp Đình ngẩng đầu, chỉ thấy đôi mắt Lăng Vi kinh ngạc mở to, hiển nhiên là không nghĩ Lạc Lạc sẽ nói ra những lời như vậy! Cũng không nghĩ tới Diệp Đình lại có thể bàn luận chuyện này với mấy đứa nhỏ.
Đôi mắt đen dài của Diệp Đình khẽ cong lên: “Vậy thì cháu thử nói một chút, bạn trai nên đối xử thế nào với cô Vi Vi?”
Lạc Lạc hơi suy nghĩ một chút: “Phải tôn trọng cô, coi trọng yêu cầu của cô, nghiêm túc cân nahwcs về suy nghĩ trong lòng cô, dùng hành động để khiến cô vui vẻ, phải yêu cô, bao dung cô, hiểu cô, ủng hộ cô, khích lệ cô, trợ giúp cô nữa.”
“…” Lăng Vi vô cùng kinh ngạc, cô ngồi xuống, hỏi Lạc Lạc: “Những thứ này, con học ở đâu vậy?”
Lạc Lạc hé miệng cười một tiếng: “Lúc chúng con đến nhà thờ, con nghe mục sư tiên sinh nói vậy.”
“…”
Diệp Đình xoa đầu nhỏ của Lạc Lạc.
Lạc Lạc hỏi: “Chú, chú là bạn trai của cô Vi Vi sao?”
Diệp Đình nghiêm túc nói: “Chú là chồng cô ấy.”
“A~~~” Mấy đứa nhỏ cũng kêu lên: “Vậy chú chính là ba của bọn con rồi!”
“Đi thôi, vào học đi.” Lăng Vi thẹn thùng quẫn bách, vội vàng dẫn bọn nhỏ vào trong. Lúc này, tiếng chuông điện thoại của Lăng Vi reo lên.
“A lô… Cảnh sát Giang, chào anh, vụ án có tiến triển rồi sao?” Là Giang Quân gọi đến, nghe thấy giọng nói của cô, Giang Quân nói: “Tâm tình của em không tệ nhỉ, đang bận à? Có chút chuyện muốn nói với em.”
Lăng Vi không hề giấu diếm: “Em đang ở cô nhi viện dạy bọn nhỏ.”
“Cô nhi viện… Vừa hay anh cũng đang ở gần đó, anh đến đó tìm em.”
“Được, vậy anh đến đây đi.” Lăng Vi đang gọi điện, đột nhiên cảm giác một đôi mắt sắc bén nhìn mình chăm chú.
Cô nghiêng đầu, chỉ thấy Diệp Đình lạnh lùng nhìn chiếc di động trong tay cô.
Cô che micro, xoay người đi vào trong góc nói chuyện điện thoại tiếp.
Lúc này, viện trưởng đi ra: “Diệp tiên sinh, chào anh, tôi đã nghe tiểu Vi nhắc đến anh.” Bà cười hiền hòa với Diệp Đình.
Diệp Đình quan sát hoàn cảnh cô nhi viện, nơi này bố trí có vẻ hơi cũ kỹ, gạch ngói cũng có chút hư hại.
Anh kính cẩn nói: “Công ti chúng tôi gần đây đang làm hoạt động từ thiện…”
Mặt viện trưởng đầy vẻ kinh ngạc vui mừng nhìn anh.
Diệp Đình hơi cười: “Nếu như bà không ngại, tôi liền phái người đến sửa sang lại nơi này, nhân tiện cũng trang bị thêm một chút hệ thống phòng ngự. Chẳng qua là, sẽ chậm trễ mất mất ngày học tập của bọn nhỏ.”