Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1809
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Anh đi tới cửa phòng ngủ, chỉ thấy Lăng Vi đỡ trán, không ngừng chẹp miệng, cô đang chê trách lắc đầu: “Thằng nhóc thối này! Lại ỉa đùn rồi!”
Diệp Đình nhìn về phía Duệ Duệ, kết quả... anh phát hiện ra, chiếc áo sơ mi trắng sọc kẻ của anh đã trở thành tã lót của Duệ Duệ...
Lăng Vi mỉm cười lắc đầu: “Thằng nhóc này, đúng là biết tìm chỗ. Đóng bỉm cho nó, nó không đi, vừa mới cởi ra, nó đã " Bùm bùm bùm " —— rồi!”
Mùi hương trong phòng...
“À, bán cát...” Lăng Vi dở khóc dở cười, cô quay đầu lại nhìn thấy Diệp Đình đang đứng ở cửa, vội vàng vẫy vẫy tay gọi anh tới, cô cười nói: “Con trai anh lại ỉa đùn rồi. Ỉa hết lên trên áo sơ mi của anh, ta vừa rồi em muốn lấy áo sơ mi của anh ra để là... lúc em đi tìm bàn là, thằng nhóc này ỉa đùn lên áo sơ mi của anh, trực tiếp lấy áo của anh làm đệm mông luôn.”
“Đệm mông” cái gì, sao nghe buồn cười vậy.
Diệp Đình nhìn Duệ Duệ thiếu đòn, môi mỏng hơi mím lại, bất đắc dĩ nói: “Thằng nhóc này ngoài ăn ra thì là ỉa đùn, cũng không biết lớn lên làm được trò trống gì!”
Lăng Vi phản bác lại anh: “Con nhà ai chẳng vậy? Đứa nào lại chẳng hết ăn rồi lại ỉa! Ăn mà không ỉa chỉ có tỳ hưu thôi.”
Diệp Đình cười nói: “Con trai anh trở thành thần thú, cũng không tệ.”
Lăng Vi trợn mắt nhìn anh nói: “Đừng nói nhảm nữa, mau thu dọn đi! Thối chết mất!”
“Ặc...” Diệp Đình nhìn trời, giả vờ như chẳng nghe thấy gì cả, anh chỉ chỉ về phía thư phòng: “Anh còn làm việc chưa xong.”
Lăng Vi dùng ánh mắt u oán nhìn về phía anh, Diệp Đình cảm giác được ánh mắt sắc như dao của Lăng Vi đang bắn về phía anh.
Diệp Đình không nhịn được mỉm cười nhìn cô, bảo anh dọn đống phân thối này, anh thật sự không làm được.
Lăng Vi khinh bỉ anh: “Anh làm cha, chẳng hợp cách gì cả! Em không thích nói anh nhiều đâu, nếu anh không chăm sóc được con, anh cũng đừng có nói phách lối, cái gì mà mình sinh con, mới có thể cảm nhận được niềm vui làm cha. Vui vẻ anh có thể cảm nhận được, còn phân thối anh không rửa được à?”
Diệp Đình không phản bác được gì cả...
Anh cắn răng: “Ném chiếc áo sơ mi kia đi, để anh đi ném.” Anh đi tới bên cạnh Duệ Duệ, cố gắng nín thở, rồi lùi về phía sau.
Chỗ thằng nhóc này ỉa đúng là chính xác, ỉa hết vào thân trước áo sơ mi của anh. Từ vị trí cổ áo phía dưới ngực, đến cúc áo thủy tinh được chế tác tinh xảo đều là “kiệt tác” của thằng bé.
Diệp Đình nén giận, cúi người xuống. Anh vừa mới đưa tay ra muốn kẹp chiếc áo sơ mi kia, bà vú đã chạy vào: “Ai nha nha nha, để tôi, để tôi.”
Bà vú đeo bao tay, nhét chiếc áo sơ mi kia vào trong túi nylon.
Diệp Đình phất phất tay: “Đi ném nhanh lên.”
Lăng Vi và Diệp Đình đều đi trên hành lang, ôi mẹ ơi... rắm, phân của thằng nhóc này... thật là thối! Lăng Vi oa oa khóc: “Em làm mẹ dễ dàng lắm sao?”
Bà vú nhét áo sơ mi vào túi xong, thầm nghĩ trong đầu: “Áo sơ mi tốt thế này mà ném thì thật là đáng tiếc... áo sơ mi của tiên sinh đều là đồ rất đắt tiền.”
Bà thầm nghĩ trong lòng, tiên sinh và phu nhân đối xử với bà rất tốt, mặc dù bà là người giúp việc, nhưng tiên sinh và phu nhân đều rất tôn trọng bà. Bà phải thay bọn họ suy nghĩ nhiều mới được.
Bà vú lén lút mang chiếc áo sơ mi đến phòng giặt, đeo bao tay giạt sạch sẽ, là phẳng phiu, lại treo vào trong tủ quần áo cho Diệp Đình...
Bi kịch là, Diệp Đình không biết chiếc áo sơ mi kia chưa được ném đi.
Ngày hôm sau, là ba mươi tết, gia đình cô tổ chức yến hội. Lăng Vi mời bạn bè cùng tới tụ họp.
Diệp Đình mở tủ quần áo ra, liếc mắt liền nhìn trúng chiếc áo sơ mi sọc kẻ đó.
(Chính là chiếc áo sơ mi ngày hôm qua Duệ Duệ ị đùn lên, hưu —— tôi không nói cho anh ta biết.)
Bi kịch của Diệp Đình là anh còn không biết bi kịch của mình, anh lấy chiếc áo sơ mi kia ra, một mùi hương thoang thoảng đập vào mặt. Anh không để ý, đi tới trước gương ướm thử, mặc vào.
Anh thay xong bộ âu phục màu đen, ngắm nghía chán chê ở trong gương, cực kỳ hợp, cực kỳ đẹp trai.
Lăng Vi đi tới thay quần áo, thấy chiếc áo sơ mi anh đang mặc, cô cảm thấy quái quái ở chỗ nào đó...
Nhưng... cô cũng không nhớ ra được, chiếc áo sơ mi Diệp Đình đang mặc, là chiếc áo Duệ Duệ ỉa đùn lên.
“Rất đẹp trai!” Lăng Vi khen anh.
Diệp Đình kiêu ngạo hắt cằm: “Chủ yếu là dựa vào thần thái.”
Anh đi tới cửa phòng ngủ, chỉ thấy Lăng Vi đỡ trán, không ngừng chẹp miệng, cô đang chê trách lắc đầu: “Thằng nhóc thối này! Lại ỉa đùn rồi!”
Diệp Đình nhìn về phía Duệ Duệ, kết quả... anh phát hiện ra, chiếc áo sơ mi trắng sọc kẻ của anh đã trở thành tã lót của Duệ Duệ...
Lăng Vi mỉm cười lắc đầu: “Thằng nhóc này, đúng là biết tìm chỗ. Đóng bỉm cho nó, nó không đi, vừa mới cởi ra, nó đã " Bùm bùm bùm " —— rồi!”
Mùi hương trong phòng...
“À, bán cát...” Lăng Vi dở khóc dở cười, cô quay đầu lại nhìn thấy Diệp Đình đang đứng ở cửa, vội vàng vẫy vẫy tay gọi anh tới, cô cười nói: “Con trai anh lại ỉa đùn rồi. Ỉa hết lên trên áo sơ mi của anh, ta vừa rồi em muốn lấy áo sơ mi của anh ra để là... lúc em đi tìm bàn là, thằng nhóc này ỉa đùn lên áo sơ mi của anh, trực tiếp lấy áo của anh làm đệm mông luôn.”
“Đệm mông” cái gì, sao nghe buồn cười vậy.
Diệp Đình nhìn Duệ Duệ thiếu đòn, môi mỏng hơi mím lại, bất đắc dĩ nói: “Thằng nhóc này ngoài ăn ra thì là ỉa đùn, cũng không biết lớn lên làm được trò trống gì!”
Lăng Vi phản bác lại anh: “Con nhà ai chẳng vậy? Đứa nào lại chẳng hết ăn rồi lại ỉa! Ăn mà không ỉa chỉ có tỳ hưu thôi.”
Diệp Đình cười nói: “Con trai anh trở thành thần thú, cũng không tệ.”
Lăng Vi trợn mắt nhìn anh nói: “Đừng nói nhảm nữa, mau thu dọn đi! Thối chết mất!”
“Ặc...” Diệp Đình nhìn trời, giả vờ như chẳng nghe thấy gì cả, anh chỉ chỉ về phía thư phòng: “Anh còn làm việc chưa xong.”
Lăng Vi dùng ánh mắt u oán nhìn về phía anh, Diệp Đình cảm giác được ánh mắt sắc như dao của Lăng Vi đang bắn về phía anh.
Diệp Đình không nhịn được mỉm cười nhìn cô, bảo anh dọn đống phân thối này, anh thật sự không làm được.
Lăng Vi khinh bỉ anh: “Anh làm cha, chẳng hợp cách gì cả! Em không thích nói anh nhiều đâu, nếu anh không chăm sóc được con, anh cũng đừng có nói phách lối, cái gì mà mình sinh con, mới có thể cảm nhận được niềm vui làm cha. Vui vẻ anh có thể cảm nhận được, còn phân thối anh không rửa được à?”
Diệp Đình không phản bác được gì cả...
Anh cắn răng: “Ném chiếc áo sơ mi kia đi, để anh đi ném.” Anh đi tới bên cạnh Duệ Duệ, cố gắng nín thở, rồi lùi về phía sau.
Chỗ thằng nhóc này ỉa đúng là chính xác, ỉa hết vào thân trước áo sơ mi của anh. Từ vị trí cổ áo phía dưới ngực, đến cúc áo thủy tinh được chế tác tinh xảo đều là “kiệt tác” của thằng bé.
Diệp Đình nén giận, cúi người xuống. Anh vừa mới đưa tay ra muốn kẹp chiếc áo sơ mi kia, bà vú đã chạy vào: “Ai nha nha nha, để tôi, để tôi.”
Bà vú đeo bao tay, nhét chiếc áo sơ mi kia vào trong túi nylon.
Diệp Đình phất phất tay: “Đi ném nhanh lên.”
Lăng Vi và Diệp Đình đều đi trên hành lang, ôi mẹ ơi... rắm, phân của thằng nhóc này... thật là thối! Lăng Vi oa oa khóc: “Em làm mẹ dễ dàng lắm sao?”
Bà vú nhét áo sơ mi vào túi xong, thầm nghĩ trong đầu: “Áo sơ mi tốt thế này mà ném thì thật là đáng tiếc... áo sơ mi của tiên sinh đều là đồ rất đắt tiền.”
Bà thầm nghĩ trong lòng, tiên sinh và phu nhân đối xử với bà rất tốt, mặc dù bà là người giúp việc, nhưng tiên sinh và phu nhân đều rất tôn trọng bà. Bà phải thay bọn họ suy nghĩ nhiều mới được.
Bà vú lén lút mang chiếc áo sơ mi đến phòng giặt, đeo bao tay giạt sạch sẽ, là phẳng phiu, lại treo vào trong tủ quần áo cho Diệp Đình...
Bi kịch là, Diệp Đình không biết chiếc áo sơ mi kia chưa được ném đi.
Ngày hôm sau, là ba mươi tết, gia đình cô tổ chức yến hội. Lăng Vi mời bạn bè cùng tới tụ họp.
Diệp Đình mở tủ quần áo ra, liếc mắt liền nhìn trúng chiếc áo sơ mi sọc kẻ đó.
(Chính là chiếc áo sơ mi ngày hôm qua Duệ Duệ ị đùn lên, hưu —— tôi không nói cho anh ta biết.)
Bi kịch của Diệp Đình là anh còn không biết bi kịch của mình, anh lấy chiếc áo sơ mi kia ra, một mùi hương thoang thoảng đập vào mặt. Anh không để ý, đi tới trước gương ướm thử, mặc vào.
Anh thay xong bộ âu phục màu đen, ngắm nghía chán chê ở trong gương, cực kỳ hợp, cực kỳ đẹp trai.
Lăng Vi đi tới thay quần áo, thấy chiếc áo sơ mi anh đang mặc, cô cảm thấy quái quái ở chỗ nào đó...
Nhưng... cô cũng không nhớ ra được, chiếc áo sơ mi Diệp Đình đang mặc, là chiếc áo Duệ Duệ ỉa đùn lên.
“Rất đẹp trai!” Lăng Vi khen anh.
Diệp Đình kiêu ngạo hắt cằm: “Chủ yếu là dựa vào thần thái.”