Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1838
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trước, Lăng Tiêu cùng tiểu Cầm bị đỗ Ngạn áp giải đi.
Nửa đường gap84 được chiếc xe Jeep kia, người trên xe rõ ràng cũng biết Đỗ Ngạn muốn đưa Lăng Tiêu đi.
Người trên xe cầm súng chỉ đầu Lăng Tiêu, dáng vẻ giận dữ đáng sợ giống như tùy thời đều có thể nổ súng.
Đỗ Ngạn quyết định thật nhanh lập tức nổ súng đánh bể đầu người nọ.
“Bành ---” một cái, đầu người nọ vỡ nát như tương, tiểu Cầm sợ đến sắc mặt trắng bệch “Oa” lại ói ra.
Lăng Tiêu vỗ lưng của cô, trong lòng khó chịu, nếu không phải anh tới đây, cô gái này cũng sẽ không đi theo cùng.... anh biết tâm ý của tiểu Cầm đối với anh, nhưng mà, từ đầu đến cuối trong lòng của anh vẫn không buông bỏ được quá khứ, đã nhiều năm như vậy, anh chỉ thương vợ và con gái mình, không cách nào tiếp nhận tình cảm mới.
Tiểu Cầm cũng biết trong lòng Lăng Tiêu có nút thắt, cho nên, sau khi cô bày tỏ một lần liền không có bày tỏ nữa, chẳng qua là lén lút chú ý anh từ sau lưng, bởi vì không muốn anh khó xử.
Đỗ Ngạn đá bay người nọ, sau đó nhảy lên xe lập tức lái đi.
“Xảy ra chuyện gì? ai nổ súng?” Canh phòng vườn anh túc nghe được tiếng súng lập tức chạy ra.
“Phía trước có người muốn chạy trốn!” Canh phòng nhanh chóng giơ súng: “Đứng lại! Dừng xe ---”
“Lóc cóc tháp ---” một viên đạn quét qua đầu anh.
Đột nhiên Đỗ Ngạn rống lớn: “Cúi đầu!”
Đỗ Ngạn lái xe vòng trái vòng phải, Lăng Tiêu đè đầu tiểu Cầm lại, ấn cô xuống chỗ ngồi.
Cả người Lăng Tiêu đều che trên người tiểu Cầm.
Phía sau “Đoàng đoàng”, tiếng súng càng ngày càng dày đặc! Hiển nhiên đã kinh động rất nhiều người.
“Lóc cóc tháp” một chuỗi đạn nổ bên tai Lăng Tiêu “Đương đương”. Cả chiếc xe Jeep đều sắp bị bắn thành cái rỗ.
Tay phải của Đỗ Ngạn trúng một phát đạn, máu phun ra như suối vậy.
“Mau bắt bọn họ lại!” Sau lưng có mấy người đã nhảy lên chiếc xe Jeep đã cải tiến kia, bọn họ giơ súng liều mạng bắn trên đầu Đỗ Ngạn.
Đỗ Ngạn tay trái lái xe, tay phải vì trúng đạn mà súng đã rời tay.
Tiếng súng sau lưng càng ngày càng dày đặc “Đoàng đoàng đoàng ---” Lại mấy viên đạn bắn về ghế ngồi của anh, anh ngoẹo người tránh đạn.
Lúc này, Lăng Tiêu nhặt cây súng lục dưới đất lên bắn về sau hai phát trúng nắp động cơ của chiếc xe phía sau.
“Bành” Nắp của chiếc xe kia bật lên chặn tầm mắt của họ lại.
Đỗ Ngạn thừa dịp lập tức đạp mạnh cần ga. Xe nhanh chóng lao ra ngoài giống như tên rời cung vậy.
Sắc mặt tiểu Cầm trắng bệch, cô che miệng nhìn ra sau, thấy chiếc xe phía sau cứng rắn đuổi theo một đường sau đó không thể không ngừng lại.
Cô vuốt ngực đang nhảy cuồng loạn, hít một hơi thật sâu nói với Lăng Tiêu: “Anh Tiêu, anh bắn thật chính xác.”
Lăng Tiêu muốn nói: Anh nhắm là đầu của người kia...
Kết quả, lại bắn tới nắp động cơ, cái này..... có phải kém hơi nhiều không?
Nhưng mà, đánh bậy đánh bạ dù gì cũng đã tạm thời bỏ rơi bọn họ.
Đỗ Ngạn lái xe đến gần trấn nhỏ, lúc vào trấn bọn họ bị ngăn lại.
Đỗ Ngạn tức giận nói với hai tên canh phòng: “Mau tránh ra! Xe của tao, tụi bây còn không biết sao?”
Trước, Lăng Tiêu cùng tiểu Cầm bị đỗ Ngạn áp giải đi.
Nửa đường gap84 được chiếc xe Jeep kia, người trên xe rõ ràng cũng biết Đỗ Ngạn muốn đưa Lăng Tiêu đi.
Người trên xe cầm súng chỉ đầu Lăng Tiêu, dáng vẻ giận dữ đáng sợ giống như tùy thời đều có thể nổ súng.
Đỗ Ngạn quyết định thật nhanh lập tức nổ súng đánh bể đầu người nọ.
“Bành ---” một cái, đầu người nọ vỡ nát như tương, tiểu Cầm sợ đến sắc mặt trắng bệch “Oa” lại ói ra.
Lăng Tiêu vỗ lưng của cô, trong lòng khó chịu, nếu không phải anh tới đây, cô gái này cũng sẽ không đi theo cùng.... anh biết tâm ý của tiểu Cầm đối với anh, nhưng mà, từ đầu đến cuối trong lòng của anh vẫn không buông bỏ được quá khứ, đã nhiều năm như vậy, anh chỉ thương vợ và con gái mình, không cách nào tiếp nhận tình cảm mới.
Tiểu Cầm cũng biết trong lòng Lăng Tiêu có nút thắt, cho nên, sau khi cô bày tỏ một lần liền không có bày tỏ nữa, chẳng qua là lén lút chú ý anh từ sau lưng, bởi vì không muốn anh khó xử.
Đỗ Ngạn đá bay người nọ, sau đó nhảy lên xe lập tức lái đi.
“Xảy ra chuyện gì? ai nổ súng?” Canh phòng vườn anh túc nghe được tiếng súng lập tức chạy ra.
“Phía trước có người muốn chạy trốn!” Canh phòng nhanh chóng giơ súng: “Đứng lại! Dừng xe ---”
“Lóc cóc tháp ---” một viên đạn quét qua đầu anh.
Đột nhiên Đỗ Ngạn rống lớn: “Cúi đầu!”
Đỗ Ngạn lái xe vòng trái vòng phải, Lăng Tiêu đè đầu tiểu Cầm lại, ấn cô xuống chỗ ngồi.
Cả người Lăng Tiêu đều che trên người tiểu Cầm.
Phía sau “Đoàng đoàng”, tiếng súng càng ngày càng dày đặc! Hiển nhiên đã kinh động rất nhiều người.
“Lóc cóc tháp” một chuỗi đạn nổ bên tai Lăng Tiêu “Đương đương”. Cả chiếc xe Jeep đều sắp bị bắn thành cái rỗ.
Tay phải của Đỗ Ngạn trúng một phát đạn, máu phun ra như suối vậy.
“Mau bắt bọn họ lại!” Sau lưng có mấy người đã nhảy lên chiếc xe Jeep đã cải tiến kia, bọn họ giơ súng liều mạng bắn trên đầu Đỗ Ngạn.
Đỗ Ngạn tay trái lái xe, tay phải vì trúng đạn mà súng đã rời tay.
Tiếng súng sau lưng càng ngày càng dày đặc “Đoàng đoàng đoàng ---” Lại mấy viên đạn bắn về ghế ngồi của anh, anh ngoẹo người tránh đạn.
Lúc này, Lăng Tiêu nhặt cây súng lục dưới đất lên bắn về sau hai phát trúng nắp động cơ của chiếc xe phía sau.
“Bành” Nắp của chiếc xe kia bật lên chặn tầm mắt của họ lại.
Đỗ Ngạn thừa dịp lập tức đạp mạnh cần ga. Xe nhanh chóng lao ra ngoài giống như tên rời cung vậy.
Sắc mặt tiểu Cầm trắng bệch, cô che miệng nhìn ra sau, thấy chiếc xe phía sau cứng rắn đuổi theo một đường sau đó không thể không ngừng lại.
Cô vuốt ngực đang nhảy cuồng loạn, hít một hơi thật sâu nói với Lăng Tiêu: “Anh Tiêu, anh bắn thật chính xác.”
Lăng Tiêu muốn nói: Anh nhắm là đầu của người kia...
Kết quả, lại bắn tới nắp động cơ, cái này..... có phải kém hơi nhiều không?
Nhưng mà, đánh bậy đánh bạ dù gì cũng đã tạm thời bỏ rơi bọn họ.
Đỗ Ngạn lái xe đến gần trấn nhỏ, lúc vào trấn bọn họ bị ngăn lại.
Đỗ Ngạn tức giận nói với hai tên canh phòng: “Mau tránh ra! Xe của tao, tụi bây còn không biết sao?”