Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1863
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Diệp Thần nắm cổ tay cô.
Mạc Khinh Hàn không tránh được đành ỡm ờ đi theo anh, quá thiếu tiền nên chỉ có thể nhìn trước rồi quyết định.
Anh mang cô tới một cửa hàng trang hoàng khí thế.
Bên ngoài đại sảnh lập tức có thông báo tuyển dụng, là đang tuyển dụng người mẫu.
Mạc Khinh Hàn nhìn yêu cầu: “Phải có dáng người tốt, xinh đẹp, thanh thuần, có má lúm, tóc dài, miệng anh đào, cằm mảnh, ánh mắt có thần, gương mặt không thể có mụn...”
Mạc Khinh Hàn ngạc nhiên phát hiện.... hình như cô rất phù hợp.
Tuy nói mình như vậy là không biết xấu hổ nhưng mà cô cảm thấy mình rất phù hợp với điều kiện này, cô rất muốn có được cơ hội này, hiện tại cô rất cần tiền.
Nếu có người thuê thì một ngày có thể kiếm được 3000, trời ạ, giá cả này thì chi phí nửa tháng của ba cô không cần lo nữa.
“Tôi đi đăng kí.” Cô nắm chặt nắm đấm đi vào.
Người đăng kí rất nhều, cô cầm giấy đăng kí ngồi chờ. Chuyên gia trang điểm trang điểm nhẹ cho cô, cô nhìn mặt mũi mình trong gương.
Cô ở trong gương, dưới ánh đèn, đôi mắt vốn sáng như sao lúc này càng sáng ngời hơn, giống như ánh sao trên trời vậy, vô cùng lấp lánh.
Ngũ quan tinh xảo, làn da trắng nõn, mày đẹp cong cong, đôi mắt đào hoa sáng ngời có thần thái, chiếc mũi cao thẳng, đôi môi mỏng không tô mà hồng, chỉ là giữa hai đầu lông mày làm cho người ta cảm giác được sự lạnh nhạt, làm cô đau lòng vì mục đích mình tới đây...
Nhìn cô ở trong gương thật là gầy, mái tóc túi cao nhìn cả người có tinh thần, không làm người ta cảm thấy cô yếu đuối mong manh.
“Cô gái này không tệ đâu.” Ông chủ quảng cáo nhìn cô, đánh giá tổng thể từ trên xuống dưới, vốn còn cho rằng Thần thiếu gia mang dạng người gì tới, không nghĩ lại mang tới một tuyệt sắc giai nhân như vậy.
Cô gái này, quả thật vô cùng xinh đẹp...
Càng làm cho người ta ngạc nhiên là cô là dạng người thanh tú nhưng mà... ngũ quan hài hòa với nhau càng lộ ra kinh diễm... chút kinh diễm này làm cô trở nên sinh động, vô cùng hấp dẫn người khác.
Khiến cho người ta cảm thấy... rõ ràng cô là con thỏ trắng nhưng lại lộ ra khí chất của hồ ly tinh… phong tao kinh nhi, không một lời nào hình dung hết được.
Dù sao tất cả mọi người nhìn sao cũng cảm thấy vừa lòng.
Ông chủ nhãn hàng quảng cáo vô cùng vừa lòng không còn gì để nói lập tức ký hợp đồng người mẫu với cô. Bởi vì lúc trước Thần thiếu gia cố ý giao phó không cần trực tiếp để cô chụp hình sợ cô nhất thời không quen cho nên trước tiên để cô tự tạo hình trước gương.
Chờ cô dần dần thích ứng rồi lại nhắc đến chuyện chụp hình quảng cáo.
Diệp Thần chờ Mạc Khinh Hàn chụp quảng cáo cả buổi sáng, trong lúc đó có vô số người tới chào hỏi anh...
Mạc Khinh Hàn hơi buồn nghĩ những người này đều xem cô là người của Diệp Thần.
Làm cô cảm thấy hứng thú một chút là mấy người cùng bàn chẳng cần giải thích đã xem cô như Diệp Thần, cô chỉ lạnh nhạt gật đầu với người ta.
Giống như đại minh tinh nổ tiếng, vô cùng thú vị.
Vừa mới bắt đầu, cô vô cùng khẩn trương, may có anh tới dỗ cô cười.
Thái độ của Mạc Khinh Hàn vô cùng nghiêm túc ban đầu chưa thể thích ứng, vô cùng câu nệ, động tác cứng nhắc làm nhiếp ảnh gia muốn xốc bàn.
Diệp Thần nhìn cô một lúc, đi qua cùng cô chụp mấy bức hình tình nhan.
“Đừng khẩn trương, nhìn tôi này.” Anh kéo tay cô đặt lên eo mình lại đưa tay ôm eo cô, anh giảng cho cô kĩ thuật đứng và ánh mắt, cô đỏ mặt không dám nhìn anh, anh lại xoay mặt cô để cô nhìn thẳng mắt anh.
Nhiếp ảnh gia hỏa nhãn kim tinh lúc này quả thật bị lóe mù rồi.
Diệp Thần tiểu thiên vương của bọn họ còn chưa bao giờ chụp hình cùng cô gái nào đâu.
Mạc Khinh Hàn không ngừng trốn tránh, ánh mắt anh quá mức xâm lược... cô cảm thấy mặt mình đang đỏ lên, tim đập nhanh như muốn thiêu cháy, Diệp Thần nhìn theo mắt cô, cô nhìn đi đâu anh nhìn theo đó.
Mạc Khinh Hàn không ngừng đẩy anh ra, bàn tay anh vững chắc ôm eo cô không cho cô động đậy.
Tình cảnh này khiến đám nhân viên đều mù mắt, nhiếp ảnh gia quên cả chụp hình.
Mạc Khinh Hàn đẩy anh, cô quẫn bách trán đổ mồ hôi, cô nhỏ giọng nói: “Anh đừng quấy rồi nữa, lát nữa ông chủ lại tức giận.”
Ông chủ nhãn hiệu quảng cáo gào trong lòng, ai tức giận, ai giận chính là cháu cô, ông đây vui muốn chết rồi! Đây chính là độc nhất vô nhị!
Bò cạp ị phân … độc một phần!
Diệp Thần xuất đạo ba năm, từ trước tới giờ chưa thấy anh đi lại gần với cô gái nào, càng đứng nói thân mật chụp hình.
Không có! Tuyệt đối không có!
Ông chủ đá nhiếp ảnh gia một cái: «Còn không nhanh chụp đi, thất thần làm cái gì?»
«Vâng, vâng, vâng.» nhiếp ảnh gia ấn máy, trời ạ, hai người này… quả thật là…
Thần thiếu gia đẹp trai có thể kéo chậm tốc độ ánh sáng, Mạc Khinh Hàn đẹp tới mức có thể lóe hỏng cả màn hình.
Hai người vừa đứng trước đèn flash, mẹ rơi muốn mạng tôi rồi.
ánh mắt của mọi người đều dán vào họ không cách nào dời đi được.
Ông chủ chẳng dám thở dốc, quảng cáo này mà tung ra, trời ơi... còn không phải tiền cứ ào áo như nước máy chui vào túi tiền của lão sao?
Mạc Khinh Hàn dưới sự bức bách của Diệp Thần đã nhanh chóng hiểu rõ, bởi vì không nắm được kĩ xảo, cô hoài nghi người này sẽ hôn mình trước mặt mọi người...
Cô không biết vì sao lại nghĩ như vậy nhưng mà đôi mắt nóng bỏng đằng sau lưng kia cất dấu xúc động muốn hôn cô.
“Tốt, tốt vô cùng. Hôm nay tới đây thôi, Khinh Hàn vất vả rồi, nhanh đi tới phòng kế toán nhận lương.”
Ông chủ quyết định cho cô thềm 1000.
Mạc Khinh Hàn đè xuống kích động đi thay quần áo.
Cô nhận tiền, 4000 tệ khiến hốc mắt cô chua xót.
4000 đó, đối với người khác thì không tính là gì nhưng mà ở trong mắt cô nó là mạng của ba cô.
Công ty cho cô một tấm thẻ ngân hàng, nói sau này có lợi nhuận sẽ gửi vào cho cô, ông chủ còn cho cô một tấm danh thiếp hy vọng sau này có cơ hội hợp tác.
Mạc Khinh Hàn chỉ xem như đối phương khách khí, cô cũng không để ý, cầm tiền lương, Mạc Khinh Hàn nói cảm ơn với Diệp Thần.
Cô nhìn anh: “Cảm ơn cậu.”
Anh nhìn cô nói: “Không cần cảm ơn, là em cố gắng có được.” Mạc Khinh Hàn cầm tiền trong tay, lấy một nửa đưa cho anh.
Hôm nay anh cũng góp công, hẳn là một nửa thuộc về anh.
Diệp Thần kiêu ngạo đút tay vào túi nhìn cô: “Em cầm hết đi, xem như cho em mượn, sau này mời tôi ăn cơm.”
Mạc Khinh Hàn cười vui vẻ với anh, anh nói: “Nhanh về nhà đi.”
Cô nhìn anh, từ từ lùi ra sau hỏi: “Những kĩ xảo chụp hình đó làm sao cậu lại biết?”
Diệp Thần cười nói: “Ai có chỉ số thông minh thấp như em chứ, gia đây tùy tiện nhìn là hiểu.”
Cô nhìn anh, nhìn anh chằm chằm, ánh mắt xoay chuyển dịu dàng như nước mùa thu, cô giống như thấy được anh trai nhỏ khi con bé yên lặng ở trong lòng nói: Em biết anh là ai..
Diệp Thần nắm cổ tay cô.
Mạc Khinh Hàn không tránh được đành ỡm ờ đi theo anh, quá thiếu tiền nên chỉ có thể nhìn trước rồi quyết định.
Anh mang cô tới một cửa hàng trang hoàng khí thế.
Bên ngoài đại sảnh lập tức có thông báo tuyển dụng, là đang tuyển dụng người mẫu.
Mạc Khinh Hàn nhìn yêu cầu: “Phải có dáng người tốt, xinh đẹp, thanh thuần, có má lúm, tóc dài, miệng anh đào, cằm mảnh, ánh mắt có thần, gương mặt không thể có mụn...”
Mạc Khinh Hàn ngạc nhiên phát hiện.... hình như cô rất phù hợp.
Tuy nói mình như vậy là không biết xấu hổ nhưng mà cô cảm thấy mình rất phù hợp với điều kiện này, cô rất muốn có được cơ hội này, hiện tại cô rất cần tiền.
Nếu có người thuê thì một ngày có thể kiếm được 3000, trời ạ, giá cả này thì chi phí nửa tháng của ba cô không cần lo nữa.
“Tôi đi đăng kí.” Cô nắm chặt nắm đấm đi vào.
Người đăng kí rất nhều, cô cầm giấy đăng kí ngồi chờ. Chuyên gia trang điểm trang điểm nhẹ cho cô, cô nhìn mặt mũi mình trong gương.
Cô ở trong gương, dưới ánh đèn, đôi mắt vốn sáng như sao lúc này càng sáng ngời hơn, giống như ánh sao trên trời vậy, vô cùng lấp lánh.
Ngũ quan tinh xảo, làn da trắng nõn, mày đẹp cong cong, đôi mắt đào hoa sáng ngời có thần thái, chiếc mũi cao thẳng, đôi môi mỏng không tô mà hồng, chỉ là giữa hai đầu lông mày làm cho người ta cảm giác được sự lạnh nhạt, làm cô đau lòng vì mục đích mình tới đây...
Nhìn cô ở trong gương thật là gầy, mái tóc túi cao nhìn cả người có tinh thần, không làm người ta cảm thấy cô yếu đuối mong manh.
“Cô gái này không tệ đâu.” Ông chủ quảng cáo nhìn cô, đánh giá tổng thể từ trên xuống dưới, vốn còn cho rằng Thần thiếu gia mang dạng người gì tới, không nghĩ lại mang tới một tuyệt sắc giai nhân như vậy.
Cô gái này, quả thật vô cùng xinh đẹp...
Càng làm cho người ta ngạc nhiên là cô là dạng người thanh tú nhưng mà... ngũ quan hài hòa với nhau càng lộ ra kinh diễm... chút kinh diễm này làm cô trở nên sinh động, vô cùng hấp dẫn người khác.
Khiến cho người ta cảm thấy... rõ ràng cô là con thỏ trắng nhưng lại lộ ra khí chất của hồ ly tinh… phong tao kinh nhi, không một lời nào hình dung hết được.
Dù sao tất cả mọi người nhìn sao cũng cảm thấy vừa lòng.
Ông chủ nhãn hàng quảng cáo vô cùng vừa lòng không còn gì để nói lập tức ký hợp đồng người mẫu với cô. Bởi vì lúc trước Thần thiếu gia cố ý giao phó không cần trực tiếp để cô chụp hình sợ cô nhất thời không quen cho nên trước tiên để cô tự tạo hình trước gương.
Chờ cô dần dần thích ứng rồi lại nhắc đến chuyện chụp hình quảng cáo.
Diệp Thần chờ Mạc Khinh Hàn chụp quảng cáo cả buổi sáng, trong lúc đó có vô số người tới chào hỏi anh...
Mạc Khinh Hàn hơi buồn nghĩ những người này đều xem cô là người của Diệp Thần.
Làm cô cảm thấy hứng thú một chút là mấy người cùng bàn chẳng cần giải thích đã xem cô như Diệp Thần, cô chỉ lạnh nhạt gật đầu với người ta.
Giống như đại minh tinh nổ tiếng, vô cùng thú vị.
Vừa mới bắt đầu, cô vô cùng khẩn trương, may có anh tới dỗ cô cười.
Thái độ của Mạc Khinh Hàn vô cùng nghiêm túc ban đầu chưa thể thích ứng, vô cùng câu nệ, động tác cứng nhắc làm nhiếp ảnh gia muốn xốc bàn.
Diệp Thần nhìn cô một lúc, đi qua cùng cô chụp mấy bức hình tình nhan.
“Đừng khẩn trương, nhìn tôi này.” Anh kéo tay cô đặt lên eo mình lại đưa tay ôm eo cô, anh giảng cho cô kĩ thuật đứng và ánh mắt, cô đỏ mặt không dám nhìn anh, anh lại xoay mặt cô để cô nhìn thẳng mắt anh.
Nhiếp ảnh gia hỏa nhãn kim tinh lúc này quả thật bị lóe mù rồi.
Diệp Thần tiểu thiên vương của bọn họ còn chưa bao giờ chụp hình cùng cô gái nào đâu.
Mạc Khinh Hàn không ngừng trốn tránh, ánh mắt anh quá mức xâm lược... cô cảm thấy mặt mình đang đỏ lên, tim đập nhanh như muốn thiêu cháy, Diệp Thần nhìn theo mắt cô, cô nhìn đi đâu anh nhìn theo đó.
Mạc Khinh Hàn không ngừng đẩy anh ra, bàn tay anh vững chắc ôm eo cô không cho cô động đậy.
Tình cảnh này khiến đám nhân viên đều mù mắt, nhiếp ảnh gia quên cả chụp hình.
Mạc Khinh Hàn đẩy anh, cô quẫn bách trán đổ mồ hôi, cô nhỏ giọng nói: “Anh đừng quấy rồi nữa, lát nữa ông chủ lại tức giận.”
Ông chủ nhãn hiệu quảng cáo gào trong lòng, ai tức giận, ai giận chính là cháu cô, ông đây vui muốn chết rồi! Đây chính là độc nhất vô nhị!
Bò cạp ị phân … độc một phần!
Diệp Thần xuất đạo ba năm, từ trước tới giờ chưa thấy anh đi lại gần với cô gái nào, càng đứng nói thân mật chụp hình.
Không có! Tuyệt đối không có!
Ông chủ đá nhiếp ảnh gia một cái: «Còn không nhanh chụp đi, thất thần làm cái gì?»
«Vâng, vâng, vâng.» nhiếp ảnh gia ấn máy, trời ạ, hai người này… quả thật là…
Thần thiếu gia đẹp trai có thể kéo chậm tốc độ ánh sáng, Mạc Khinh Hàn đẹp tới mức có thể lóe hỏng cả màn hình.
Hai người vừa đứng trước đèn flash, mẹ rơi muốn mạng tôi rồi.
ánh mắt của mọi người đều dán vào họ không cách nào dời đi được.
Ông chủ chẳng dám thở dốc, quảng cáo này mà tung ra, trời ơi... còn không phải tiền cứ ào áo như nước máy chui vào túi tiền của lão sao?
Mạc Khinh Hàn dưới sự bức bách của Diệp Thần đã nhanh chóng hiểu rõ, bởi vì không nắm được kĩ xảo, cô hoài nghi người này sẽ hôn mình trước mặt mọi người...
Cô không biết vì sao lại nghĩ như vậy nhưng mà đôi mắt nóng bỏng đằng sau lưng kia cất dấu xúc động muốn hôn cô.
“Tốt, tốt vô cùng. Hôm nay tới đây thôi, Khinh Hàn vất vả rồi, nhanh đi tới phòng kế toán nhận lương.”
Ông chủ quyết định cho cô thềm 1000.
Mạc Khinh Hàn đè xuống kích động đi thay quần áo.
Cô nhận tiền, 4000 tệ khiến hốc mắt cô chua xót.
4000 đó, đối với người khác thì không tính là gì nhưng mà ở trong mắt cô nó là mạng của ba cô.
Công ty cho cô một tấm thẻ ngân hàng, nói sau này có lợi nhuận sẽ gửi vào cho cô, ông chủ còn cho cô một tấm danh thiếp hy vọng sau này có cơ hội hợp tác.
Mạc Khinh Hàn chỉ xem như đối phương khách khí, cô cũng không để ý, cầm tiền lương, Mạc Khinh Hàn nói cảm ơn với Diệp Thần.
Cô nhìn anh: “Cảm ơn cậu.”
Anh nhìn cô nói: “Không cần cảm ơn, là em cố gắng có được.” Mạc Khinh Hàn cầm tiền trong tay, lấy một nửa đưa cho anh.
Hôm nay anh cũng góp công, hẳn là một nửa thuộc về anh.
Diệp Thần kiêu ngạo đút tay vào túi nhìn cô: “Em cầm hết đi, xem như cho em mượn, sau này mời tôi ăn cơm.”
Mạc Khinh Hàn cười vui vẻ với anh, anh nói: “Nhanh về nhà đi.”
Cô nhìn anh, từ từ lùi ra sau hỏi: “Những kĩ xảo chụp hình đó làm sao cậu lại biết?”
Diệp Thần cười nói: “Ai có chỉ số thông minh thấp như em chứ, gia đây tùy tiện nhìn là hiểu.”
Cô nhìn anh, nhìn anh chằm chằm, ánh mắt xoay chuyển dịu dàng như nước mùa thu, cô giống như thấy được anh trai nhỏ khi con bé yên lặng ở trong lòng nói: Em biết anh là ai..