Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 80
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Kiệt Sâm nhận được điện thoại, lập tức điều động “Ám dạ tiểu thư” điều tra. Gần khách sạn Weston đều có camera theo dõi, muốn tìm ra người nhặt điện thoại đó, cũng không khó.
“Ông chủ…” Cô bán hàng run rẩy cắt đứt suy nghĩ Diệp Đình.
Diệp Đình liếc cô ta, lấy hai ngàn đồng trong bóp da trâu màu đen ra, cho cô ta tiền tip, anh lãnh đạm nói: “Thiết kế cái quần vừa rồi không tệ, rất có sáng kiến, định giá 28000 không tính là cao.”
“Dạ! Ông chủ!” Anh nói cái gì là cái đó! Anh nói vải vóc của anh là vàng, tôi cũng tin tưởng!
Diệp Đình nhẹ giọng nói: “Nếu trưởng quầy làm khó cô, cô nói cô ta gọi số điện thoại trên danh thiếp.”
“Cảm ơn ông chủ…” Cô bán hàng nuốt nước miếng, tăng thêm can đảm, khó khăn hỏi một câu: “Ông chủ… Anh vừa nói… Bọc lại tất cả 36C… Anh còn muốn không?”
Vừa rồi chỉ thuận miệng nói thôi đúng không?
“Dĩ nhiên.” Diệp Đình híp mắt, tầm mắt từ khuôn mặt xinh đẹp của Lăng Vi đi xuống, sau đó, anh cố ý câu môi cười, nhẹ nhàng nói: “Toàn bộ…”
Thật… lấy toàn bộ!
Trong nháy mắt, cằm cô bán hàng suýt rớt xuống đất!
Cô ta cho rằng đại boss chỉ thuận miệng nói để chọc giận đám người kia… Phải biết, tất cả 36C, khoảng nửa cửa hàng này.
Lăng Vi nhìn anh như nhìn người điên, siêu cấp đại boss rung chuyển trời đất, sát phạt quả quyết, lại có thể làm ra chuyện ngây thơ như vậy…
Từ trong tiệm đi ra, Diệp Đình đột nhiên thấp giọng nói bên tai cô: “Lăng Vi, lúc mắng người em thật đẹp mắt.”
“…” Lăng Vi trừng anh: “Các anh đều khen người như vậy sao?”
Diệp Đình nhìn chăm chú đôi mắt trong suốt linh động của cô, nghiêm túc nói: “Lúc em mắng người, ánh mắt sáng ngời, rất có năng lực thần kỳ.”
“Tôi cảm ơn anh…”
“Không cần khách sáo, ca ngợi phái nữ, là nghĩa vụ của đàn ông.”
Lăng Vi thiếu chút nữa phun máu.
Hai người đi thang máy xuống lầu. Cửa thang máy đóng lại, trong không gian nhỏ hẹp chỉ còn hai người.
Anh ép cô vào trong góc, Lăng Vi ngừng thở. Mùi hoa nhẹ nhàng khoan khoái trên người anh khiến người ta không có sức đề kháng.
Anh rũ xuống lông mi thật dài, hai mắt đen như mực nhìn cô.
Lúc thang máy đi xuống, anh thấp giọng hỏi: “Bị cướp bạn trai, trong lòng rất khó chịu phải không?”
Không biết tại sao, trong mắt anh thoáng qua tia khác thường.
Lăng Vi hít một hơi, những hình ảnh đã từng như phim trở lại trong đầu.
Cô quay mặt, ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm tròng mắt đen sâu thẳm của anh, nói: “Không có gì, có thể cướp đi, không coi là yêu thật.”
Anh chăm chú nhìn mắt cô, trong mắt cô có tia đau thương, nhưng nhiều hơn là kiên trì.
Diệp Đình nhìn cô một hồi, từ từ nhếch môi cười.
Lăng Vi ngơ ngẩn, bị nụ cười của anh làm rung động, dáng vẻ người này cười xấu xa, quả thật không thể đẹp mắt hơn.
Đột nhiên muốn vẽ vẻ mặt này.
“Đẹp không?” Anh chợt hỏi.
“Khụ…” Lăng Vi bị sắc, đỏ mặt nói: “Cũng không tệ lắm.”
“À? Em từng gặp người đàn ông nào anh tuấn, giàu có, thông minh hơn tôi?”
“…” Mẹ nó! Không có cách nào vui vẻ tán gẫu với tên cuồng tự luyến này.
Hai người đi ra cao ốc, Lăng Vi cho là anh muốn trở về công ty hoặc biệt thự, không nghĩ rằng anh lại kéo cô đi tới cửa rạp chiếu phim.
“Anh muốn xem phim?” Lăng Vi hơi kinh ngạc.
Người như Diệp Đình cũng xem phim?
Lăng Vi cho là mình hiểu nhầm, liền đứng ở đường chính, nhìn chằm chằm bóng lưng anh, xem anh rốt cuộc muốn làm gì.
Kết quả, chỉ thấy tay anh đặt lên tay cầm cửa rạp phim…
Hình như anh do dự một lát, nhưng vẫn đẩy cửa tiến vào.
Hiếm thấy! Thật hiếm thấy…
Kiệt Sâm nhận được điện thoại, lập tức điều động “Ám dạ tiểu thư” điều tra. Gần khách sạn Weston đều có camera theo dõi, muốn tìm ra người nhặt điện thoại đó, cũng không khó.
“Ông chủ…” Cô bán hàng run rẩy cắt đứt suy nghĩ Diệp Đình.
Diệp Đình liếc cô ta, lấy hai ngàn đồng trong bóp da trâu màu đen ra, cho cô ta tiền tip, anh lãnh đạm nói: “Thiết kế cái quần vừa rồi không tệ, rất có sáng kiến, định giá 28000 không tính là cao.”
“Dạ! Ông chủ!” Anh nói cái gì là cái đó! Anh nói vải vóc của anh là vàng, tôi cũng tin tưởng!
Diệp Đình nhẹ giọng nói: “Nếu trưởng quầy làm khó cô, cô nói cô ta gọi số điện thoại trên danh thiếp.”
“Cảm ơn ông chủ…” Cô bán hàng nuốt nước miếng, tăng thêm can đảm, khó khăn hỏi một câu: “Ông chủ… Anh vừa nói… Bọc lại tất cả 36C… Anh còn muốn không?”
Vừa rồi chỉ thuận miệng nói thôi đúng không?
“Dĩ nhiên.” Diệp Đình híp mắt, tầm mắt từ khuôn mặt xinh đẹp của Lăng Vi đi xuống, sau đó, anh cố ý câu môi cười, nhẹ nhàng nói: “Toàn bộ…”
Thật… lấy toàn bộ!
Trong nháy mắt, cằm cô bán hàng suýt rớt xuống đất!
Cô ta cho rằng đại boss chỉ thuận miệng nói để chọc giận đám người kia… Phải biết, tất cả 36C, khoảng nửa cửa hàng này.
Lăng Vi nhìn anh như nhìn người điên, siêu cấp đại boss rung chuyển trời đất, sát phạt quả quyết, lại có thể làm ra chuyện ngây thơ như vậy…
Từ trong tiệm đi ra, Diệp Đình đột nhiên thấp giọng nói bên tai cô: “Lăng Vi, lúc mắng người em thật đẹp mắt.”
“…” Lăng Vi trừng anh: “Các anh đều khen người như vậy sao?”
Diệp Đình nhìn chăm chú đôi mắt trong suốt linh động của cô, nghiêm túc nói: “Lúc em mắng người, ánh mắt sáng ngời, rất có năng lực thần kỳ.”
“Tôi cảm ơn anh…”
“Không cần khách sáo, ca ngợi phái nữ, là nghĩa vụ của đàn ông.”
Lăng Vi thiếu chút nữa phun máu.
Hai người đi thang máy xuống lầu. Cửa thang máy đóng lại, trong không gian nhỏ hẹp chỉ còn hai người.
Anh ép cô vào trong góc, Lăng Vi ngừng thở. Mùi hoa nhẹ nhàng khoan khoái trên người anh khiến người ta không có sức đề kháng.
Anh rũ xuống lông mi thật dài, hai mắt đen như mực nhìn cô.
Lúc thang máy đi xuống, anh thấp giọng hỏi: “Bị cướp bạn trai, trong lòng rất khó chịu phải không?”
Không biết tại sao, trong mắt anh thoáng qua tia khác thường.
Lăng Vi hít một hơi, những hình ảnh đã từng như phim trở lại trong đầu.
Cô quay mặt, ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm tròng mắt đen sâu thẳm của anh, nói: “Không có gì, có thể cướp đi, không coi là yêu thật.”
Anh chăm chú nhìn mắt cô, trong mắt cô có tia đau thương, nhưng nhiều hơn là kiên trì.
Diệp Đình nhìn cô một hồi, từ từ nhếch môi cười.
Lăng Vi ngơ ngẩn, bị nụ cười của anh làm rung động, dáng vẻ người này cười xấu xa, quả thật không thể đẹp mắt hơn.
Đột nhiên muốn vẽ vẻ mặt này.
“Đẹp không?” Anh chợt hỏi.
“Khụ…” Lăng Vi bị sắc, đỏ mặt nói: “Cũng không tệ lắm.”
“À? Em từng gặp người đàn ông nào anh tuấn, giàu có, thông minh hơn tôi?”
“…” Mẹ nó! Không có cách nào vui vẻ tán gẫu với tên cuồng tự luyến này.
Hai người đi ra cao ốc, Lăng Vi cho là anh muốn trở về công ty hoặc biệt thự, không nghĩ rằng anh lại kéo cô đi tới cửa rạp chiếu phim.
“Anh muốn xem phim?” Lăng Vi hơi kinh ngạc.
Người như Diệp Đình cũng xem phim?
Lăng Vi cho là mình hiểu nhầm, liền đứng ở đường chính, nhìn chằm chằm bóng lưng anh, xem anh rốt cuộc muốn làm gì.
Kết quả, chỉ thấy tay anh đặt lên tay cầm cửa rạp phim…
Hình như anh do dự một lát, nhưng vẫn đẩy cửa tiến vào.
Hiếm thấy! Thật hiếm thấy…