Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 258
Hai tay Nhiếp Ly nắm chặt Thiên Vẫn Thần Lôi Kiếm, nhìn bộ dạnh thống khổ của Diệp Tông, lòng hắn không khỏi quặn đau, lấy thực lực của hắn hiện giờ, tuy có thể đối kháng cùng Yêu Chủ, nhưng muốn giết Yêu Chủ lại khó khăn vô cùng.
Theo thời gian sống cùng nhau, trong lòng Nhiếp Ly, hắn đã coi Diệp Tông là phụ thân của mình.
Diệp Tông cố nén thống khổ, dù bị đoạn tay, bóp cổ, trên người hắn vẫn tỏa ra một cỗ uy nghiêm bất khuất.
“Nhiếp Ly, đừng lo cho ta, mau dốc toàn lực giết chết hắn, dù ta có chết cũng đáng giá rồi!” Giọng nói Diệp Tông trầm trầm, ánh mắt đảo qua Diệp Tử Vân. Hắn cả đời thủ hộ Quang Huy Thành, người hắn cảm thấy áy náy nhất, chính là Diệp Tử Vân!
Nhìn thấy bộ dạng thống khổ của Diệp Tông, nước mắt chảy dài trên khuân mặt của Diệp Tử Vân, nàng nhớ tới tuổi thơ, khi phụ thân nắm tay nàng ngắm ánh bình minh.
“Vân nhi, ngươi biết không, Quang Huy Thành là ngôi nhà duy nhất của chúng ta, vô số tổ tiên cảu ngươi đã vì nơi đây mà chết đi, máu tươi của họ, đã sáng tạo nên vinh quang của phong tuyết thế gia, ngươi nên cảm thấy tự hào vì họ. Một ngày nào đó, Quang Huy Thành gặp nạn, ta sẽ không chút do dự hy sinh tính mạng của mình.”
Diệp Tử Vân lúc đó còn không thể hiểu được ý nghĩa trong lời nói của Diệp Tông, thẳng đến khi trưởng thành, nàng mới dần hiểu, cho nên nàng mới cố gắng làm chính mình mạnh hơn, trở thành trợ thủ của Diệp Tông. Cuối cùng, nàng cũng đã đạt tới Truyền Kỳ cấp, nhưng lúc này, nàng lại chỉ có thể trơ mắt nhìn Diệp Tông bị tra tấn.
Yêu Chủ cuồng tiếu: “Diệp Tông, ngươi nghĩ đem hết toàn lực ra là có thể giết được ta sao? Đem khối yêu linh thạch kia giao cho ta, bằng không, đừng nói là ngươi, tất cả những kẻ ở đây đều phải chết!” Nói xong, một tay Yêu Chủ lại nắm lấy cái tay còn lại của Diệp Tông, trực tiếp xé xuống.
Hai tay Diệp Tông đều bị đoạn, khuân mặt thống khổ vặn vẹo.
Diệp Tông càng thống khổ, Yêu Chủ lại càng hưng phấn, tay nắm lấy cổ Diệp Tông không ngừng vận lực. Chỉ cần hắn hơi dùng sức thêm chút nữa, Diệp Tông có thể chết bất cứ lúc nào!
Nhìn thấy mạng sống Diệp Tông như chỉ mảnh treo chuông, Diệp Mặc hô to: “Đợi đã! Chỉ cần ngươi thả hắn ra, ta sẽ giao thứ đó cho ngươi!” Diệp Mặc mau chóng lấy ra một khối yêu linh thạch.
Yêu Chủ cười lạnh: “Ném nó qua đây!”
“Ngươi thả người trước!” Diệp Mặc trầm giọng nói.
Yêu Chủ cười âm trầm: “Diệp Mặc, ngươi còn chưa hiểu tình hống hiện tại a, các ngươi đã không còn sự lựa chọn khác rồi! Nếu ngươi không ném nó qua đây, ta sẽ giết Diệp Tông trước, sau đó đoạt thứ đó trong tay ngươi, các ngươi có thể làm gì được ta!” Yêu Chủ tiếp tục tăng thêm lực, máu tươi trên hai tay Diệp Tông chảy dòng, nếu không mau cứu chữa, chỉ sợ sẽ không kịp nữa!
Mí mắt Diệp Mặc muốn nứt ra, tuy binh thường hắn đối với Diệp Tông rất nghiêm khắc, nhưng trong lòng hắn, Diệp Tông chính là sự kiêu ngạo của ông. Nhìn con mình bị làm nhục, hắn tình nguyện người đó là chính mình!
“Ngươi cầm đi!” Diệp Mặc ném khối yêu linh thạch ra.
BA~!
Yêu Chủ nắm khối yêu linh thạch trong tay, xác nhận không vấn đề gì.
“Ngươi có thể thả Diệp Tông được rồi!” Nắm đấm Diệp Mặc nắm chặt,; tùy thời chuẩn bị chiến đấu.
“Đương nhiên, ta sẽ không nuốt lời!” Khuân mặt Yêu Chủ hiện lên vẻ tàn khốc, nắm tay đánh vào ngực Diệp Tông, máu tươi phun ra, bắn lên mặt Yêu Chủ: “Chậc chậc, mùi vị thật dễ chịu! Diệp Mặc, ta và ngươi đấu vài chục năm, hôm nay con ngươi chết trong tay ta. Bất qua hắn sẽ không cô đơn đâu, ta rất mau sẽ đưa các ngươi đi cùng với hắn!”
Ngay khi cự tí của Yêu Chủ đánh lên lồng ngực của Diệp Tông, khuân mặt Diệp Tông lập tức toát ra thần sắc quyết tuyệt, huyết mạch lập tức kích phát, một cỗ lực lượng cuồng bạo lấy bản thân hắn làm trung tâm phát tán ra.
Một loại hàn ý lạnh thấu xương lập tức làm không khí xung quanh đông cứng.
“Nhiếp Ly, thay ta chiếu cố Vân nhi!” Khuân mặt Diệp Tông hiện lên nét cười, trong lòng hắn rất hài lòng với Nhiếp Ly, sinh thời có thể giao nữ nhi cho người tin tưởng, hắn đã an lòng.
Thân thể Diệp Tông bành một tiếng hóa thành hàn băng, một cỗ băng hà lực kinh khủng trùng kích lên thân thể Yêu Chủ.
ÒA..ÀNH!
Hai cái cự tí của Yêu Chủ trực tiếp nổ tung, hắn lập tức kêu lên thảm thiết: “Con sâu đáng chết, chết đến nơi còn muốn phản kháng!” Yêu Chủ cuồng nộ, bí pháp của Diệp Tông làm hắn trọng thương.
“Phụ thân!” Diệp Tử Vân kêu lên thảm thiết.
“Tông nhi!’ Diệp Mặc ngơ ngác, nhất thời không thể chịu được đả kích lớn như vậy, hắn căn bản không ngờ Diệp Tông sẽ chết.
Những người xung quanh cũng ngây dại, không ngờ Yêu Chủ lại vô sỉ như vậy, đồ đã lấy được mà vẫn không tha cho Diệp Tông.
Yêu Chủ sớm đã có ý, mặc kệ Diệp Mặc có giao đồ hay không, hắn cũng sẽ giết Diệp Tông!
Diệp Tông thi triển bí pháp tự bạo của phong tuyết thế gia, một khi thi triển, linh hồn cũng không thể lưu lại, chứng kiến thân thể Diệp Tông hóa thành băng vụn, con mắt Nhiếp Ly biến thành đỏ kè, bị phẫn nộ che mờ lý trí, hắn không ngờ Yêu Chủ lại để tiện đến mức này!
Khuân mặt Nhiếp Ly phủ đầy băng sương, sát khí kinh khủng lấy hắn làm trung tâm khuếch tán ra bốn phía, Thiên Vẫn Thần Lôi Kiếm trong tay bạo phát quang mang nóng bỏng, lôi trụ phô thiên cái địa hướng Yêu Chủ đánh tới.
Ánh chớp chiếu rọi khuân mặt tràn đầy nước mắt của Nhiếp Ly.
Vô số hình ảnh xẹt qua trong đầu Nhiếp Ly, quá trình hắn và Diệp Tông giao tiếp hiện rõ mồn một. Trong lòng Nhiếp Ly, tuy Diệp Tông lúc nào cũng xụ mặt, nhưng kỳ thực là một phụ thân hiền lành hòa ái.
Khuân mặt Diệp Tông vẫn còn in sâu trong tâm trí hắn.
Trong nháy mắt Diệp Tông chết đi, tất cả mọi người đều hai mắt đỏ rực, chuẩn bị cùng Yêu Chủ động thủ, nhưng đúng lúc này, bọn họ cảm nhận được một cỗ sát khí kinh khủng đập vào mặt, khiến huyết dịch toàn thân đều đông cứng lại.
Quay đầu lại nhìn Nhiếp Ly, chỉ thấy quần áo trên thân hắn bay phần phật, toàn thân bao phủ trong ba cỗ phép tắc lực kinh khủng, Thiên Vẫn Thần Lôi Kiếm trong tay bộc phát ra khí thế khủng bố không tưởng.
ÒA..ANH! ÒA..ANH! ÒA..ANH!
Khí tức trên thân Nhiếp Ly không ngừng kéo lên, hắn lúc này giống như ác ma đi ra từ địa ngục.
Hắn quay lại thời không này, chính là muốn cải biến vận mạng của tất cả mọi người, trong đó có cả Diệp Tông, nhưng hắn chợt phát hiện, hắn vẫn không có cách nào khống chế vận mạng của tất cả mọi người.
Năm đó, Nhiếp Ly đối với Yêu Chủ còn có một tia đồng tình. Dù sao nghĩa phụ Yêu Chủ bị giết chết, hắn mới phản bội lại Quang Huy Thành, nhưng không nghĩ tới, Yêu Chủ lại biến tích cực đoan như vậy. Thấy Diệp Tông chết, trong lòng Nhiếp Ly chỉ có phẫn nộ.
“SÁT!!!”
Sát ý trùng thiên, Nhiếp Ly như nhập ma tập trung sát khí vào Yêu Chủ, thiên vạn đạo sát khí hướng Yêu Chủ ép tới, thiên không như bị sát niệm đáng sợ này xé rách.
Yêu chỉ bị Diệp Tông làm cho trọng thương, hai tay bị mất vẫn chưa khôi phục lại, liền cảm nhận thấy sát ý kinh khủng hướng bản thân ép tới. Khí tức kinh khủng này, làm hắn hít thở không thông, hắn không ngờ Nhiếp Ly có thể bộc phát thực lực kinh khủng như thế!
Nhiếp Ly hẳn là đã sử dụng bí pháp thần bí, khiến thực lực bản thân chợt tăng vọt mấy lần.
Yêu Chủ cảm nhận được hơi thở nguy hiểm, cỗ lực lượng này, đủ để đem hắn đánh chết! Hắn trước đây hoàn toàn không để Nhiếp Ly trong mắt, hắn vẫn nghĩ, dù hắn không giết được Nhiếp Ly, giết những người khác vẫn dư sức, dù là Nhiếp Ly cũng không thể ngay cản hắn.
Nhưng hắn đã lầm. Hắn hoàn toàn không ngờ Nhiếp Ly có thể bộc phát ra thực lực cường đại như vậy.
Nhiếp Ly nổi giận điên cuồng gào thét, vung lên Thiên Vẫn Thần Lôi Kiếm chém hướng Yêu Chủ, lôi trụ to lớn vượt qua không gian đánh xuống.
Yêu Chủ vội vàng huy động song chùy, thúc dụng tất cả Hắc Ngục phép tắc, nhằm hướng lôi trụ oanh kích.
ÒA..ÀNH!!
Lực lượng đáng sợ phá nát hư không cuốn bay tất cả mọi người ra ngoài, cỗ lực lượng này đến cả cường giả Truyền Kỳ cũng không thể ngăn cản, như nộ hải gào thét.
“Lực lượng thật cường đại!” Đám người Đỗ Trạch chấn kinh vô cùng.
Lôi trụ khổng lồ như muốn hủy diệt tất cả môt đường đánh xuống.
Đồng chùy của Yêu Chủ cũng không thể cản được, bị lôi trụ đánh bay ra xa, lôi trụ đánh xuống đem hắn bao phủ, mấy cánh tay lập tức bị phá hủy.
“Ah!’ Yêu Chủ phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Lôi trụ đánh nát tất cả cánh tay của Yêu Chủ, thời điểm đánh lên ngực hắn, trên ngực Yêu Chủ lập tức phát ra tia sáng chói mắt, một tiếng nổ vang, Yêu Chủ bị đánh bay ra ngoài.
Yêu Chủ điên cuồng chảy máu, trong mắt toát lên sự kinh ngạc nồng đậm, lực lượng sấm sét thật quá kinh khủng, hắn hoàn toàn không thể ngăn cản, nếu không phải có bảo giáp trên người, hắn chỉ sợ đã không còn tồn tại nữa rồi!
Nhiếp Ly như ma thần tái sinh, làm người ta cảm thấy không thể kháng cự.
Phát hiện Yêu Chủ chưa chết, Nhiếp Ly lại vung lên Thiên Vẫn Thần Lôi Kiếm, hướng Yêu Chủ chém xuống.
OÀ..ÀNH!!
Yêu Chủ bị bắn ngược ra sau, hai chân bị lôi trụ phá hủy, đầu cũng không còn, bất quá bảo giáp vẫn giữ lại thân thể tàn phế của hắn, hóa thành một vệt sáng, hướng phía xa bay đi.
“SÁT!” Nhiếp Ly vẫn không bỏ qua đuổi theo, huy động sấm sét đuổi theo tia sáng đó, vô số lôi trụ đánh xuống.
Rầm rầm rầm!
Vô số lôi trụ đánh lên đạo lưu quang, bất quá vẫn không thể ngăn cản được nó.
“Yêu Chủ, dù ngươi có chạy tới chân trời góc bể ta cũng sẽ tìm ra ngươi, đem ngươi hủy diệt, vĩnh viễn không thể siêu sinh!” Thanh âm tức giân của Nhiếp Ly vang vọng phía chân trời.
Bảo giáp trên người Yêu Chủ, ở Long Khư Giới Vực ít nhất cũng là bảo khí tam phẩm, trong Tiểu Thế Giới Linh Lung, trừ siêu cấp cường giả như Minh thần, căn bản không có ai có thể giết được hắn. Nhiếp Ly bây giờ không thể làm gì được Yêu Chủ!
Minh thần sẽ giúp Nhiếp Ly giết Yêu Chủ sao? Đó là chuyện không thể!
Trong mắt cường giả như Minh thần, bất kể là Yêu Chủ hay Nhiếp Ly đều ngang hàng, chỉ là thiên phú không tệ mà thôi, chỉ khi tiến vào Long Khư Giới Vực, đã có đủ lực lượng, mới có thể khiến bọn họ coi trọng.
Nhiếp Ly lăng không mà đứng, khi tức trên người chậm rãi lắng xuống.
Diệp Tông đã chết? Mới đây thôi, Diệp Tông còn trò chuyện vui vẻ cùng bọn hắn, nháy mắt sau đã không còn, Nhiếp Ly không thể nào tiếp thu hiện thực này.
Theo thời gian sống cùng nhau, trong lòng Nhiếp Ly, hắn đã coi Diệp Tông là phụ thân của mình.
Diệp Tông cố nén thống khổ, dù bị đoạn tay, bóp cổ, trên người hắn vẫn tỏa ra một cỗ uy nghiêm bất khuất.
“Nhiếp Ly, đừng lo cho ta, mau dốc toàn lực giết chết hắn, dù ta có chết cũng đáng giá rồi!” Giọng nói Diệp Tông trầm trầm, ánh mắt đảo qua Diệp Tử Vân. Hắn cả đời thủ hộ Quang Huy Thành, người hắn cảm thấy áy náy nhất, chính là Diệp Tử Vân!
Nhìn thấy bộ dạng thống khổ của Diệp Tông, nước mắt chảy dài trên khuân mặt của Diệp Tử Vân, nàng nhớ tới tuổi thơ, khi phụ thân nắm tay nàng ngắm ánh bình minh.
“Vân nhi, ngươi biết không, Quang Huy Thành là ngôi nhà duy nhất của chúng ta, vô số tổ tiên cảu ngươi đã vì nơi đây mà chết đi, máu tươi của họ, đã sáng tạo nên vinh quang của phong tuyết thế gia, ngươi nên cảm thấy tự hào vì họ. Một ngày nào đó, Quang Huy Thành gặp nạn, ta sẽ không chút do dự hy sinh tính mạng của mình.”
Diệp Tử Vân lúc đó còn không thể hiểu được ý nghĩa trong lời nói của Diệp Tông, thẳng đến khi trưởng thành, nàng mới dần hiểu, cho nên nàng mới cố gắng làm chính mình mạnh hơn, trở thành trợ thủ của Diệp Tông. Cuối cùng, nàng cũng đã đạt tới Truyền Kỳ cấp, nhưng lúc này, nàng lại chỉ có thể trơ mắt nhìn Diệp Tông bị tra tấn.
Yêu Chủ cuồng tiếu: “Diệp Tông, ngươi nghĩ đem hết toàn lực ra là có thể giết được ta sao? Đem khối yêu linh thạch kia giao cho ta, bằng không, đừng nói là ngươi, tất cả những kẻ ở đây đều phải chết!” Nói xong, một tay Yêu Chủ lại nắm lấy cái tay còn lại của Diệp Tông, trực tiếp xé xuống.
Hai tay Diệp Tông đều bị đoạn, khuân mặt thống khổ vặn vẹo.
Diệp Tông càng thống khổ, Yêu Chủ lại càng hưng phấn, tay nắm lấy cổ Diệp Tông không ngừng vận lực. Chỉ cần hắn hơi dùng sức thêm chút nữa, Diệp Tông có thể chết bất cứ lúc nào!
Nhìn thấy mạng sống Diệp Tông như chỉ mảnh treo chuông, Diệp Mặc hô to: “Đợi đã! Chỉ cần ngươi thả hắn ra, ta sẽ giao thứ đó cho ngươi!” Diệp Mặc mau chóng lấy ra một khối yêu linh thạch.
Yêu Chủ cười lạnh: “Ném nó qua đây!”
“Ngươi thả người trước!” Diệp Mặc trầm giọng nói.
Yêu Chủ cười âm trầm: “Diệp Mặc, ngươi còn chưa hiểu tình hống hiện tại a, các ngươi đã không còn sự lựa chọn khác rồi! Nếu ngươi không ném nó qua đây, ta sẽ giết Diệp Tông trước, sau đó đoạt thứ đó trong tay ngươi, các ngươi có thể làm gì được ta!” Yêu Chủ tiếp tục tăng thêm lực, máu tươi trên hai tay Diệp Tông chảy dòng, nếu không mau cứu chữa, chỉ sợ sẽ không kịp nữa!
Mí mắt Diệp Mặc muốn nứt ra, tuy binh thường hắn đối với Diệp Tông rất nghiêm khắc, nhưng trong lòng hắn, Diệp Tông chính là sự kiêu ngạo của ông. Nhìn con mình bị làm nhục, hắn tình nguyện người đó là chính mình!
“Ngươi cầm đi!” Diệp Mặc ném khối yêu linh thạch ra.
BA~!
Yêu Chủ nắm khối yêu linh thạch trong tay, xác nhận không vấn đề gì.
“Ngươi có thể thả Diệp Tông được rồi!” Nắm đấm Diệp Mặc nắm chặt,; tùy thời chuẩn bị chiến đấu.
“Đương nhiên, ta sẽ không nuốt lời!” Khuân mặt Yêu Chủ hiện lên vẻ tàn khốc, nắm tay đánh vào ngực Diệp Tông, máu tươi phun ra, bắn lên mặt Yêu Chủ: “Chậc chậc, mùi vị thật dễ chịu! Diệp Mặc, ta và ngươi đấu vài chục năm, hôm nay con ngươi chết trong tay ta. Bất qua hắn sẽ không cô đơn đâu, ta rất mau sẽ đưa các ngươi đi cùng với hắn!”
Ngay khi cự tí của Yêu Chủ đánh lên lồng ngực của Diệp Tông, khuân mặt Diệp Tông lập tức toát ra thần sắc quyết tuyệt, huyết mạch lập tức kích phát, một cỗ lực lượng cuồng bạo lấy bản thân hắn làm trung tâm phát tán ra.
Một loại hàn ý lạnh thấu xương lập tức làm không khí xung quanh đông cứng.
“Nhiếp Ly, thay ta chiếu cố Vân nhi!” Khuân mặt Diệp Tông hiện lên nét cười, trong lòng hắn rất hài lòng với Nhiếp Ly, sinh thời có thể giao nữ nhi cho người tin tưởng, hắn đã an lòng.
Thân thể Diệp Tông bành một tiếng hóa thành hàn băng, một cỗ băng hà lực kinh khủng trùng kích lên thân thể Yêu Chủ.
ÒA..ÀNH!
Hai cái cự tí của Yêu Chủ trực tiếp nổ tung, hắn lập tức kêu lên thảm thiết: “Con sâu đáng chết, chết đến nơi còn muốn phản kháng!” Yêu Chủ cuồng nộ, bí pháp của Diệp Tông làm hắn trọng thương.
“Phụ thân!” Diệp Tử Vân kêu lên thảm thiết.
“Tông nhi!’ Diệp Mặc ngơ ngác, nhất thời không thể chịu được đả kích lớn như vậy, hắn căn bản không ngờ Diệp Tông sẽ chết.
Những người xung quanh cũng ngây dại, không ngờ Yêu Chủ lại vô sỉ như vậy, đồ đã lấy được mà vẫn không tha cho Diệp Tông.
Yêu Chủ sớm đã có ý, mặc kệ Diệp Mặc có giao đồ hay không, hắn cũng sẽ giết Diệp Tông!
Diệp Tông thi triển bí pháp tự bạo của phong tuyết thế gia, một khi thi triển, linh hồn cũng không thể lưu lại, chứng kiến thân thể Diệp Tông hóa thành băng vụn, con mắt Nhiếp Ly biến thành đỏ kè, bị phẫn nộ che mờ lý trí, hắn không ngờ Yêu Chủ lại để tiện đến mức này!
Khuân mặt Nhiếp Ly phủ đầy băng sương, sát khí kinh khủng lấy hắn làm trung tâm khuếch tán ra bốn phía, Thiên Vẫn Thần Lôi Kiếm trong tay bạo phát quang mang nóng bỏng, lôi trụ phô thiên cái địa hướng Yêu Chủ đánh tới.
Ánh chớp chiếu rọi khuân mặt tràn đầy nước mắt của Nhiếp Ly.
Vô số hình ảnh xẹt qua trong đầu Nhiếp Ly, quá trình hắn và Diệp Tông giao tiếp hiện rõ mồn một. Trong lòng Nhiếp Ly, tuy Diệp Tông lúc nào cũng xụ mặt, nhưng kỳ thực là một phụ thân hiền lành hòa ái.
Khuân mặt Diệp Tông vẫn còn in sâu trong tâm trí hắn.
Trong nháy mắt Diệp Tông chết đi, tất cả mọi người đều hai mắt đỏ rực, chuẩn bị cùng Yêu Chủ động thủ, nhưng đúng lúc này, bọn họ cảm nhận được một cỗ sát khí kinh khủng đập vào mặt, khiến huyết dịch toàn thân đều đông cứng lại.
Quay đầu lại nhìn Nhiếp Ly, chỉ thấy quần áo trên thân hắn bay phần phật, toàn thân bao phủ trong ba cỗ phép tắc lực kinh khủng, Thiên Vẫn Thần Lôi Kiếm trong tay bộc phát ra khí thế khủng bố không tưởng.
ÒA..ANH! ÒA..ANH! ÒA..ANH!
Khí tức trên thân Nhiếp Ly không ngừng kéo lên, hắn lúc này giống như ác ma đi ra từ địa ngục.
Hắn quay lại thời không này, chính là muốn cải biến vận mạng của tất cả mọi người, trong đó có cả Diệp Tông, nhưng hắn chợt phát hiện, hắn vẫn không có cách nào khống chế vận mạng của tất cả mọi người.
Năm đó, Nhiếp Ly đối với Yêu Chủ còn có một tia đồng tình. Dù sao nghĩa phụ Yêu Chủ bị giết chết, hắn mới phản bội lại Quang Huy Thành, nhưng không nghĩ tới, Yêu Chủ lại biến tích cực đoan như vậy. Thấy Diệp Tông chết, trong lòng Nhiếp Ly chỉ có phẫn nộ.
“SÁT!!!”
Sát ý trùng thiên, Nhiếp Ly như nhập ma tập trung sát khí vào Yêu Chủ, thiên vạn đạo sát khí hướng Yêu Chủ ép tới, thiên không như bị sát niệm đáng sợ này xé rách.
Yêu chỉ bị Diệp Tông làm cho trọng thương, hai tay bị mất vẫn chưa khôi phục lại, liền cảm nhận thấy sát ý kinh khủng hướng bản thân ép tới. Khí tức kinh khủng này, làm hắn hít thở không thông, hắn không ngờ Nhiếp Ly có thể bộc phát thực lực kinh khủng như thế!
Nhiếp Ly hẳn là đã sử dụng bí pháp thần bí, khiến thực lực bản thân chợt tăng vọt mấy lần.
Yêu Chủ cảm nhận được hơi thở nguy hiểm, cỗ lực lượng này, đủ để đem hắn đánh chết! Hắn trước đây hoàn toàn không để Nhiếp Ly trong mắt, hắn vẫn nghĩ, dù hắn không giết được Nhiếp Ly, giết những người khác vẫn dư sức, dù là Nhiếp Ly cũng không thể ngay cản hắn.
Nhưng hắn đã lầm. Hắn hoàn toàn không ngờ Nhiếp Ly có thể bộc phát ra thực lực cường đại như vậy.
Nhiếp Ly nổi giận điên cuồng gào thét, vung lên Thiên Vẫn Thần Lôi Kiếm chém hướng Yêu Chủ, lôi trụ to lớn vượt qua không gian đánh xuống.
Yêu Chủ vội vàng huy động song chùy, thúc dụng tất cả Hắc Ngục phép tắc, nhằm hướng lôi trụ oanh kích.
ÒA..ÀNH!!
Lực lượng đáng sợ phá nát hư không cuốn bay tất cả mọi người ra ngoài, cỗ lực lượng này đến cả cường giả Truyền Kỳ cũng không thể ngăn cản, như nộ hải gào thét.
“Lực lượng thật cường đại!” Đám người Đỗ Trạch chấn kinh vô cùng.
Lôi trụ khổng lồ như muốn hủy diệt tất cả môt đường đánh xuống.
Đồng chùy của Yêu Chủ cũng không thể cản được, bị lôi trụ đánh bay ra xa, lôi trụ đánh xuống đem hắn bao phủ, mấy cánh tay lập tức bị phá hủy.
“Ah!’ Yêu Chủ phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Lôi trụ đánh nát tất cả cánh tay của Yêu Chủ, thời điểm đánh lên ngực hắn, trên ngực Yêu Chủ lập tức phát ra tia sáng chói mắt, một tiếng nổ vang, Yêu Chủ bị đánh bay ra ngoài.
Yêu Chủ điên cuồng chảy máu, trong mắt toát lên sự kinh ngạc nồng đậm, lực lượng sấm sét thật quá kinh khủng, hắn hoàn toàn không thể ngăn cản, nếu không phải có bảo giáp trên người, hắn chỉ sợ đã không còn tồn tại nữa rồi!
Nhiếp Ly như ma thần tái sinh, làm người ta cảm thấy không thể kháng cự.
Phát hiện Yêu Chủ chưa chết, Nhiếp Ly lại vung lên Thiên Vẫn Thần Lôi Kiếm, hướng Yêu Chủ chém xuống.
OÀ..ÀNH!!
Yêu Chủ bị bắn ngược ra sau, hai chân bị lôi trụ phá hủy, đầu cũng không còn, bất quá bảo giáp vẫn giữ lại thân thể tàn phế của hắn, hóa thành một vệt sáng, hướng phía xa bay đi.
“SÁT!” Nhiếp Ly vẫn không bỏ qua đuổi theo, huy động sấm sét đuổi theo tia sáng đó, vô số lôi trụ đánh xuống.
Rầm rầm rầm!
Vô số lôi trụ đánh lên đạo lưu quang, bất quá vẫn không thể ngăn cản được nó.
“Yêu Chủ, dù ngươi có chạy tới chân trời góc bể ta cũng sẽ tìm ra ngươi, đem ngươi hủy diệt, vĩnh viễn không thể siêu sinh!” Thanh âm tức giân của Nhiếp Ly vang vọng phía chân trời.
Bảo giáp trên người Yêu Chủ, ở Long Khư Giới Vực ít nhất cũng là bảo khí tam phẩm, trong Tiểu Thế Giới Linh Lung, trừ siêu cấp cường giả như Minh thần, căn bản không có ai có thể giết được hắn. Nhiếp Ly bây giờ không thể làm gì được Yêu Chủ!
Minh thần sẽ giúp Nhiếp Ly giết Yêu Chủ sao? Đó là chuyện không thể!
Trong mắt cường giả như Minh thần, bất kể là Yêu Chủ hay Nhiếp Ly đều ngang hàng, chỉ là thiên phú không tệ mà thôi, chỉ khi tiến vào Long Khư Giới Vực, đã có đủ lực lượng, mới có thể khiến bọn họ coi trọng.
Nhiếp Ly lăng không mà đứng, khi tức trên người chậm rãi lắng xuống.
Diệp Tông đã chết? Mới đây thôi, Diệp Tông còn trò chuyện vui vẻ cùng bọn hắn, nháy mắt sau đã không còn, Nhiếp Ly không thể nào tiếp thu hiện thực này.