Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 62
Lúc Mạnh Hạ nhận được tin nhắn của Từ Dịch Phong, không có nằm ngoài ý muốn chút nào. Có một số việc sớm muộn gì cũng cần phải kết thúc, lần này đã như vậy, chi bằng sớm làm cho rõ đi.
Mùa hè đã đi được một nửa, thành phố C nóng hừng hực, Mạnh Hạ thuê xe đi vào khu Đông Bắc Kinh, lại ở xung quanh trường học chạy một vòng. Nơi này cô đã học ba năm, nên quen thuộc như khắc ở trong lòng.
Con phố lân cận của trường học có một quán bar, đến buổi tối nơi này sẽ giống như là thoát thai hoán cốt. Cô chầm chậm đi tới, khi còn là học sinh đã luôn muốn đi đến quán bar chơi, nhưng Mạnh Lý quản thúc rất nghiêm, cô chỉ được đến đây có một lần.
Đó khi cô học năm hai cao trung (lớp 11), Từ Dịch Phong và Mạnh Tiêu tốt nghiệp đại học, đúng lúc hẹn vài người bạn đi quán bar ăn mừng. Mạnh Tiêu không thoát được sự đeo bám dai dẳng của Mạnh Hạ, cuối cùng phải đáp ứng cho cô đi theo. Về sau bị Mạnh Lý phát hiện ra chuyện này, Mạnh Tiêu còn bị phạt.
Bây giờ nghĩ lại, khi đó Mạnh Tiêu thật sự là luôn muốn tốt cho cô mà cô không nhận ra.
Mạnh Hạ ngẩng đầu lên nhìn, lúc mới dừng chân ở trước quán bar, nhân viên phục vụ liền tiến lên đón chào: "Mạnh tiểu thư, xin mời đi bên này."
Vẻ mặt của Mạnh Hạ lạnh nhạt, thái độ so với trước kia cũng khác biệt. Lúc này cả quán bar không có lấy một người khác, vẻ yên lặng làm cho lòng người sợ hãi.
Nhân viên phục vụ mở cửa cho cô, Mạnh Hạ bước vào. Từ Dịch Phong đang cầm một chiếc ly chân dài ở trong tay, ngồi ở một góc, nghe thấy có động tĩnh, hắn mới quay lại. Vẻ mặt ảm đạm, ánh mắt khổ sở làm cho Mạnh Hạ nhất thời không nhận ra đây là hắn.
"Em đã đến rồi sao?" Giọng nói của hắn khàn khàn, lại cảm thấy có nét gợi cảm.
Mạnh Hạ đi tới, ngồi xuống đối diện với hắn.
Không khí nhất thời trầm lắng xuống, ánh sáng trong phòng hơi mờ tối, Mạnh Hạ thờ ơ nhìn lướt qua.
"Em khi học năm hai cao trung đã tham gia cùng chúng tôi, lúc ấy vẫn là tại căn phòng này." Từ Dịch Phong ngắm nhìn gương mặt này của cô mà cảm thấy dường như đã cách xa mấy kiếp.
Mạnh Hạ từ từ thu hồi tầm mắt, nhẹ giọng chậm rãi nói ra: "Anh đem ánh sáng điều chỉnh sáng hơn một chút, tôi thấy không rõ khẩu hình phát âm của anh."
Ánh mắt của Từ Dịch Phong thoáng chốc ngưng lại, giọng nói gấp gáp: "Em lại không nghe được rồi?"
"Lách cách" một tiếng, ánh sáng chói lòa thoáng chốc bao trùm cả căn phòng.
Từ Dịch Phong hít một hơi thở mà trong lòng đau nhói: "Tại sao lại không nghe được?"
Mạnh Hạ nhất thời cảm thấy hơi chói mắt, cô nhìn thấy cánh môi của hắn mấp máy: "Ngã đụng vào bồn hoa, não bị chấn động nhẹ, bên tai phải không nghe thấy được nữa."
Bàn tay đang cầm cái ly của Từ Dịch Phong bỗng dưng căng thẳng, đôi mắt sắc bén tối xuống. Trước đây có nhiều bác sỹ đã khám bệnh cho cô, kết quả tra được lại chính là vì cô có tâm bệnh. Năm đó vụ tai nạn xe kia, Mạnh Hạ đã phải chịu đựng những thiệt hại nghiêm trọng, khiến tâm lý nảy sinh vấn đề.
Hắn nhìn vào trong mắt của cô, trong lòng tràn đầy áy náy, đưa tay rót cho cô một ly sâm banh. Buổi tối năm đó, Mạnh Hạ liên tục ầm ĩ đòi uống rượu, Mạnh Tiêu cuối cùng tức giận đập cái ly, cô mới chịu dừng lại.
Cô nhớ rõ buổi tối hôm đó, Từ Dịch Phong dẫn theo một cô gái đến, hai người còn hơi thân mật, cô tức giận ghen ghét đến phát điên. Lúc Từ Dịch Phong đi vệ sinh, cô đã bám theo một đoạn.
Cô luôn hy vọng Từ Dịch Phong có để đợi mình, đợi cô lên đại học, cô sẽ tỏ tình với hắn. Nhưng mà lúc đi vào, thấy Từ Dịch Phong mang theo cô gái đó xuất hiện, cô đã bình tĩnh không được. Lấy hết dũng khí ngăn cản hắn ở trước phòng rửa tay của nam, mặt đỏ bừng nói ra từng chữ từng chữ rõ ràng: "Từ Dịch Phong, để cho em là bạn gái của anh đi."
Hắn đã nói như thế nào?
"Em......" Hắn cười nhạo một tiếng: "Em vẫn là nhanh nhanh đi về học bài đi, Mạnh Hạ, tôi sẽ không thích em."
Cô nghe không có lọt, lao về phía trước, bổ nhào đến hắn, sau đó đụng vào môi của hắn. Động tác rất mạnh nên môi của cô tê rần lên.
Trong thoáng chốc, chóp mũi đã tràn ngập vị sâm banh, cô cảm thấy rất dễ ngửi. Vừa rồi là Từ Dịch Phong rót cho cô gái kia một ly sâm banh.
Từ Dịch Phong không hề thương tiếc mà dứt khoát kéo cô ra, ánh mắt tràn đầy ghét bỏ: "Tiểu nha đầu còn nhỏ như vậy mà học đòi thế này rồi? Đáng tiếc, tôi cho tới bây giờ đối với con gái chủ động đưa tới cửa cảm thấy không có hứng thú." Ánh mắt của hắn lạnh như băng, trong lòng Mạnh Hạ dâng lên một tầng vướng mắc.
"Chuyện tối nay, tôi liền xem như chưa từng xảy ra. Mạnh Hạ, nên làm chuyện mà em cần làm, đừng có mang vọng tưởng gì khác." Từ Dịch Phong lạnh lùng nói xong, đẩy cô ra, Mạnh Hạ lảo đảo dựa trên vách tường, xấu hổ, thương thâm và không cam lòng dần dần lan tỏa khắp người. Trong mắt của cô dâng đầy nước mắt, nhưng mà vẫn cố nén để không có rơi xuống.
Về sau, cô không có việc gì là liền xuất hiện ở quanh người Từ Dịch Phong. Tuổi trẻ xao động, đâu có nghĩ được nhiều như vậy, chỉ cần được nhìn hắn nhiều một chút là Mạnh Hạ cũng cảm thấy thỏa mãn.
Cô cũng hay nghĩ là Từ Dịch Phong từ khi đó mới muốn tránh cô đi, thậm chí, cô có thể thấy được sắc mặt của hắn khi nhìn thấy mình là một vẻ phiền chán.
...............
Mạnh Hạ nheo mắt lại, sau đó khẽ cười, hơi có vẻ tự giễu: "Những chuyện kia tôi đều nhớ rõ, kỳ thật anh không cần phải hẹn ở chỗ này."
Từ Dịch Phong lặng thinh.
Mạnh Hạ uống một ngụm rượu lớn, khóe miệng khó khăn nói ra: "Chuyện của Tiểu lãng, anh cũng cần phải biết được." Nói ra điều này, trong mắt cô lập tức nhấp nháy ánh hào quang: "Chuyện trước kia tôi đã không cần nữa, thật sự là không cần thiết nữa." Cô nhấn mạnh một chút.
"Về mặt sinh học, anh là cha của Tiểu Lãng, nhưng mà ngay từ khi mới bắt đầu, anh đã liền buông tay. Từ Dịch Phong, tôi và Tiểu Lãng chỉ muốn yên lặng mà sống, nhà của chúng tôi sẽ rất hạnh phúc. Mà anh cũng sẽ có nhà, anh sẽ có con của anh."
"Nhà của em? Nghĩa là nhà của em và Mạnh Tiêu?" Từ Dịch Phong nhắm chặt đôi mắt lại, lại bắt đầu phát bệnh mà thở hổn hển, trong lời nói mang theo chua xót và ghen tỵ.
Mạnh Hạ nghe thấy vậy, nhìn thấy trong mắt hắn chính là thất vọng. Cô lắc đầu: "Từ Dịch Phong, anh nếu như mà muốn gặp Tiểu Lãng thì nói trước cho tôi biết, nhưng mà..." Cô nặng nề nói ra: "Cuộc đời này, anh không thể nói ra anh là cha của nó. Tôi không muốn nó biết được đích thân cha của mình khi còn là phôi thai đã muốn tước đoạt tính mạng của nó."
Cô nói xong câu này, đúng như đã dự liệu, sắc mặt của Tức Dịch Phong trắng bệch một màu.
"Đây là chuyện duy nhất mà tôi có thể đồng ý với anh, nếu như anh không có cách nào làm được thì tôi sẽ không để cho anh gặp nó. Với lại, đừng để người nhà của anh tới quấy rầy chúng tôi nữa." Giọng nói của Mạnh Hạ bình thường, nhưng lại trầm trầm khí thế, nghiễm nhiên ra dáng một nữ vương. Hôm nay cô sẽ không lui lại để nhường một bước nào.
Hai mắt của Từ Dịch Phong rủ xuống, ánh mắt u ám đó Mạnh Hạ không nhìn tới được: "Để cho anh làm một người đi đường đứng nhìn trong cuộc đời của nó?" Hắn thảm đạm cười một tiếng, bừng tỉnh đại ngộ, hắn ngước mắt lên kinh ngạc ngắm nhìn, khó khăn thốt ra một chữ: "Được."
Đã đạt được ý kiến thống nhất chung, trong tim Mạnh Hạ cũng là đau xót, cô so với bất kỳ ai khác cũng đều hy vọng Tiểu Lãng có thể được cha yêu thương. Nhưng mà cô và Từ Dịch Phong vào lúc này căn bản là không thể nào. Cô âm thầm thở ra một hơi: "Không còn sớm nữa, tôi đi về đây."
Cô đứng lên, sực nhớ ra chuyện gì đó mới vươn tay vào túi, sau đó đem một thứ đồ đẩy tới trước mặt hắn: "Chiếc nhẫn này anh giữ đi. Tôi nghĩ nó sẽ thích hợp với chủ nhân đích thực của nó."
Cô nhẹ nhàng nói ra, lại vẫn mỉm cười với hắn.
Từ Dịch Phong nhìn thấy nụ cười của cô mà cảm tháy chói mắt dị thường. Hắn cầm lấy chiếc nhẫn, ánh mắt sắc thâm trầm tựa như biển khơi, tinh tế bóp nhẹ một chút, lại đeo vào ngón út của chính mình: "Anh đưa em trở về, nơi này dù sao cũng rối loạn."
"Không cần, tôi thuê xe trở về."
Từ Dịch Phong im lặng đi cùng cô ra bên ngoài.
Ở góc đường náo nhiệt, không khí ồn ào, ở trong mắt Từ Dịch Phong, cảnh vật ở đẹp đến đâu thì vào giờ phút này cũng ảm đạm không có ánh sáng. Hắn miễn cưỡng mỉm cười: "Từ nơi này đi một đoạn, ở bên kia đang thi công, lúc này rất khó đón xe ở đây."
Mạnh Hạ không nói gì, ngắm nhìn đường xá một chút, hơi do dự nhưng cuối cùng cũng đi ở bên cạnh hắn.
"Chuyện anh đáp ứng em, nhất định sẽ làm được." Từ Dịch Phong nhắc lại.
Mạnh Hạ cúi đầu xuống, căn bản là không biết hắn đang nói cái gì. Từ Dịch Phong thấy cô không kịp phản ứng, liền đưa tay kéo cô qua, Mạnh Hạ giống như bị giật điện, giật mình muốn tránh về phía đường lớn.
Một khắc kia tới quá nhanh, cô nghiêng đầu lại, còn chưa kịp phản ứng đã nhìn thấy sắc mặt hoảng sợ Từ Dịch Phong, trong miệng hình như đang hét lên tên của cô......
Lập tức như trời nghiêng đất ngả, cô bị một lực mạnh đẩy ra bên ngoài, ở chân truyền đến đau nhức toàn tâm. Cô căn bản không còn tâm trí đâu để bận tâm đến cảm giác này, chỉ nghe "Ầmm" một tiếng, đôi mắt của cô trợn to, cảm thấy sợ hãi như cơn ác mộng lại trở về một lần nữa.
Một vụ va chạm mãnh liệt, tiếng lốp xe cán trên mặt đường chói ta, toàn thân Mạnh Hạ vô lực ngây ngốc nhìn tới.
Thân thể của Từ Dịch Phong vọt thẳng lên đầu xe, sau đó vì tác động mà cả người hắn đều bị bắn lên, ngã ra xa bên lề đường đối diện.
Trên mặt đường tối đen trong nháy mắt đã tràn đầy mùi máu tươi nồng nặc.
Bên tai nổ vang một hồi, trong đầu đau như muốn vỡ, cô nhìn thấy Từ Dịch Phong, nhất thời la lên một tiếng.
Ở xung quanh không ngừng hỗn loạn, cả trai lẫn gái, già trẻ lớn bé, Mạnh Hạ đều thấy không rõ nữa. Trong mắt của cô chỉ có nhìn vào chiếc xe thể thao màu đỏ chói mắt kia, lẳng lặng đậu ở đó, không nhúc nhích gì.
Lúc xe cứu thương đến, cô hoàn toàn đã không còn ý thức, chỉ ngây ngốc nhìn Từ Dịch Phong đang lâm vào hôn mê, chiếc băng ca màu trắng trong chớp mắt đã thấm đầy máu. Mạnh Hạ che miệng nôn ra một trận.
Máu giống như không ngừng lại được, trên mặt vải trắng nõn để lại nhiều vệt lan tràn như đóa hoa bị vùi dập thê thảm, thật là chói mắt vô cùng. Cô đột nhiên vươn tay ra nắm lấy bàn tay chỉ còn một chút hơi ấm: "Anh phải sống sót."
**************************
Cô bồng bềnh thấm thoát nhớ tới những câu nói, trong lòng đã chết lặng không còn suy tư gì được nữa.
Từ Dịch Phong được đưa vào phòng cấp cứu, Mạnh Hạ ngồi ở trên hành lang, một cô y tá trẻ xử lý sát trùng miệng vết thương cho cô. Nhìn thấy bộ dạng của cô như hồn bay phách lạc, không nói gì, tình cảnh thế này bọn họ đã thấy rất nhiều.
Chỉ trong chốc lát sau, cảnh sát cầm tài liệu điều tra đi tới, nói muốn làm rõ tình huống một chút, mời Mạnh Hạ phối hợp. Nhưng cô chỉ mang ánh mắt ngốc trệ ngồi ở đấy, không nói một lời.
Mạnh Tiêu nghe được hung tin liền chạy tới, trao đổi với hai vị cảnh sát một chút, cảnh sát rời đi. Anh nhìn vào Mạnh Hạ, giống như lại trở về cô của năm năm trước, ánh mắt trống rỗng, lơ lửng vô định, tựa như một làn khói mỏng manh sắp tan biến mất.
Hai tay của anh giữ lấy cô thật chặt, thật may là cô không có chuyện gì. Mạnh Hạ mím môi thật chặt, thật lâu sau cuối cùng mới thốt ra được một câu: "Anh ta sẽ chết sao?"
Cô đã từng hận hắn, đã từng mắng chửi hắn, nhưng cô thật lòng không muốn hắn chết.
Mạnh Tiêu còn chưa rõ được tình hình thế nào, nhất thời không hiểu, anh cho là Mạnh Hạ bị tai nạn xe cộ nên vội vàng chạy tới, thấy cô không có chuyện gì, lo lắng ở trong lòng mới được để xuống.
Mạnh Hạ tự nhủ: "Từ Dịch Phong có thể nào sẽ chết hay không?"
Mạnh Tiêu thân thể cứng đờ, ánh mắt đột biến. Mạnh Hạ cắn môi, khóe miệng đã bật máu tươi, nước mắt cũng theo đó mà lăn xuống: "Thật là nhiều máu, thật là nhiều máu, cục cưng, cục cưng của tôi..." Cô dường như lại nhớ tới cảnh tượng của vụ tai nạn xe cộ năm đó.
*YoungMin05: Ngẫm lại bỗng thấy khi phụ nữ ra quyết định hung ác, lúc nào trong tim cũng đau tương tự, không thể nào tránh được. Còn đàn ông một khi hung ác thì lại còn cảm thấy hài lòng nữa chứ. Thật là ức chế, dễ điên.
Chỉ có điều là thay vì tự làm mình cùng đau, Tiểu Hạ tha thứ cho Dịch Phong cũng xem như cho mình một cơ hội khác. Bây giờ anh Phong mới thấm thía khi trước kia chính mình đã tàn nhẫn với cô.
Nhưng mà anh Phong bị tai nạn nặng quá :((... thập tử nhất sinh, bên bờ tử vong..... thương tâm.
Mùa hè đã đi được một nửa, thành phố C nóng hừng hực, Mạnh Hạ thuê xe đi vào khu Đông Bắc Kinh, lại ở xung quanh trường học chạy một vòng. Nơi này cô đã học ba năm, nên quen thuộc như khắc ở trong lòng.
Con phố lân cận của trường học có một quán bar, đến buổi tối nơi này sẽ giống như là thoát thai hoán cốt. Cô chầm chậm đi tới, khi còn là học sinh đã luôn muốn đi đến quán bar chơi, nhưng Mạnh Lý quản thúc rất nghiêm, cô chỉ được đến đây có một lần.
Đó khi cô học năm hai cao trung (lớp 11), Từ Dịch Phong và Mạnh Tiêu tốt nghiệp đại học, đúng lúc hẹn vài người bạn đi quán bar ăn mừng. Mạnh Tiêu không thoát được sự đeo bám dai dẳng của Mạnh Hạ, cuối cùng phải đáp ứng cho cô đi theo. Về sau bị Mạnh Lý phát hiện ra chuyện này, Mạnh Tiêu còn bị phạt.
Bây giờ nghĩ lại, khi đó Mạnh Tiêu thật sự là luôn muốn tốt cho cô mà cô không nhận ra.
Mạnh Hạ ngẩng đầu lên nhìn, lúc mới dừng chân ở trước quán bar, nhân viên phục vụ liền tiến lên đón chào: "Mạnh tiểu thư, xin mời đi bên này."
Vẻ mặt của Mạnh Hạ lạnh nhạt, thái độ so với trước kia cũng khác biệt. Lúc này cả quán bar không có lấy một người khác, vẻ yên lặng làm cho lòng người sợ hãi.
Nhân viên phục vụ mở cửa cho cô, Mạnh Hạ bước vào. Từ Dịch Phong đang cầm một chiếc ly chân dài ở trong tay, ngồi ở một góc, nghe thấy có động tĩnh, hắn mới quay lại. Vẻ mặt ảm đạm, ánh mắt khổ sở làm cho Mạnh Hạ nhất thời không nhận ra đây là hắn.
"Em đã đến rồi sao?" Giọng nói của hắn khàn khàn, lại cảm thấy có nét gợi cảm.
Mạnh Hạ đi tới, ngồi xuống đối diện với hắn.
Không khí nhất thời trầm lắng xuống, ánh sáng trong phòng hơi mờ tối, Mạnh Hạ thờ ơ nhìn lướt qua.
"Em khi học năm hai cao trung đã tham gia cùng chúng tôi, lúc ấy vẫn là tại căn phòng này." Từ Dịch Phong ngắm nhìn gương mặt này của cô mà cảm thấy dường như đã cách xa mấy kiếp.
Mạnh Hạ từ từ thu hồi tầm mắt, nhẹ giọng chậm rãi nói ra: "Anh đem ánh sáng điều chỉnh sáng hơn một chút, tôi thấy không rõ khẩu hình phát âm của anh."
Ánh mắt của Từ Dịch Phong thoáng chốc ngưng lại, giọng nói gấp gáp: "Em lại không nghe được rồi?"
"Lách cách" một tiếng, ánh sáng chói lòa thoáng chốc bao trùm cả căn phòng.
Từ Dịch Phong hít một hơi thở mà trong lòng đau nhói: "Tại sao lại không nghe được?"
Mạnh Hạ nhất thời cảm thấy hơi chói mắt, cô nhìn thấy cánh môi của hắn mấp máy: "Ngã đụng vào bồn hoa, não bị chấn động nhẹ, bên tai phải không nghe thấy được nữa."
Bàn tay đang cầm cái ly của Từ Dịch Phong bỗng dưng căng thẳng, đôi mắt sắc bén tối xuống. Trước đây có nhiều bác sỹ đã khám bệnh cho cô, kết quả tra được lại chính là vì cô có tâm bệnh. Năm đó vụ tai nạn xe kia, Mạnh Hạ đã phải chịu đựng những thiệt hại nghiêm trọng, khiến tâm lý nảy sinh vấn đề.
Hắn nhìn vào trong mắt của cô, trong lòng tràn đầy áy náy, đưa tay rót cho cô một ly sâm banh. Buổi tối năm đó, Mạnh Hạ liên tục ầm ĩ đòi uống rượu, Mạnh Tiêu cuối cùng tức giận đập cái ly, cô mới chịu dừng lại.
Cô nhớ rõ buổi tối hôm đó, Từ Dịch Phong dẫn theo một cô gái đến, hai người còn hơi thân mật, cô tức giận ghen ghét đến phát điên. Lúc Từ Dịch Phong đi vệ sinh, cô đã bám theo một đoạn.
Cô luôn hy vọng Từ Dịch Phong có để đợi mình, đợi cô lên đại học, cô sẽ tỏ tình với hắn. Nhưng mà lúc đi vào, thấy Từ Dịch Phong mang theo cô gái đó xuất hiện, cô đã bình tĩnh không được. Lấy hết dũng khí ngăn cản hắn ở trước phòng rửa tay của nam, mặt đỏ bừng nói ra từng chữ từng chữ rõ ràng: "Từ Dịch Phong, để cho em là bạn gái của anh đi."
Hắn đã nói như thế nào?
"Em......" Hắn cười nhạo một tiếng: "Em vẫn là nhanh nhanh đi về học bài đi, Mạnh Hạ, tôi sẽ không thích em."
Cô nghe không có lọt, lao về phía trước, bổ nhào đến hắn, sau đó đụng vào môi của hắn. Động tác rất mạnh nên môi của cô tê rần lên.
Trong thoáng chốc, chóp mũi đã tràn ngập vị sâm banh, cô cảm thấy rất dễ ngửi. Vừa rồi là Từ Dịch Phong rót cho cô gái kia một ly sâm banh.
Từ Dịch Phong không hề thương tiếc mà dứt khoát kéo cô ra, ánh mắt tràn đầy ghét bỏ: "Tiểu nha đầu còn nhỏ như vậy mà học đòi thế này rồi? Đáng tiếc, tôi cho tới bây giờ đối với con gái chủ động đưa tới cửa cảm thấy không có hứng thú." Ánh mắt của hắn lạnh như băng, trong lòng Mạnh Hạ dâng lên một tầng vướng mắc.
"Chuyện tối nay, tôi liền xem như chưa từng xảy ra. Mạnh Hạ, nên làm chuyện mà em cần làm, đừng có mang vọng tưởng gì khác." Từ Dịch Phong lạnh lùng nói xong, đẩy cô ra, Mạnh Hạ lảo đảo dựa trên vách tường, xấu hổ, thương thâm và không cam lòng dần dần lan tỏa khắp người. Trong mắt của cô dâng đầy nước mắt, nhưng mà vẫn cố nén để không có rơi xuống.
Về sau, cô không có việc gì là liền xuất hiện ở quanh người Từ Dịch Phong. Tuổi trẻ xao động, đâu có nghĩ được nhiều như vậy, chỉ cần được nhìn hắn nhiều một chút là Mạnh Hạ cũng cảm thấy thỏa mãn.
Cô cũng hay nghĩ là Từ Dịch Phong từ khi đó mới muốn tránh cô đi, thậm chí, cô có thể thấy được sắc mặt của hắn khi nhìn thấy mình là một vẻ phiền chán.
...............
Mạnh Hạ nheo mắt lại, sau đó khẽ cười, hơi có vẻ tự giễu: "Những chuyện kia tôi đều nhớ rõ, kỳ thật anh không cần phải hẹn ở chỗ này."
Từ Dịch Phong lặng thinh.
Mạnh Hạ uống một ngụm rượu lớn, khóe miệng khó khăn nói ra: "Chuyện của Tiểu lãng, anh cũng cần phải biết được." Nói ra điều này, trong mắt cô lập tức nhấp nháy ánh hào quang: "Chuyện trước kia tôi đã không cần nữa, thật sự là không cần thiết nữa." Cô nhấn mạnh một chút.
"Về mặt sinh học, anh là cha của Tiểu Lãng, nhưng mà ngay từ khi mới bắt đầu, anh đã liền buông tay. Từ Dịch Phong, tôi và Tiểu Lãng chỉ muốn yên lặng mà sống, nhà của chúng tôi sẽ rất hạnh phúc. Mà anh cũng sẽ có nhà, anh sẽ có con của anh."
"Nhà của em? Nghĩa là nhà của em và Mạnh Tiêu?" Từ Dịch Phong nhắm chặt đôi mắt lại, lại bắt đầu phát bệnh mà thở hổn hển, trong lời nói mang theo chua xót và ghen tỵ.
Mạnh Hạ nghe thấy vậy, nhìn thấy trong mắt hắn chính là thất vọng. Cô lắc đầu: "Từ Dịch Phong, anh nếu như mà muốn gặp Tiểu Lãng thì nói trước cho tôi biết, nhưng mà..." Cô nặng nề nói ra: "Cuộc đời này, anh không thể nói ra anh là cha của nó. Tôi không muốn nó biết được đích thân cha của mình khi còn là phôi thai đã muốn tước đoạt tính mạng của nó."
Cô nói xong câu này, đúng như đã dự liệu, sắc mặt của Tức Dịch Phong trắng bệch một màu.
"Đây là chuyện duy nhất mà tôi có thể đồng ý với anh, nếu như anh không có cách nào làm được thì tôi sẽ không để cho anh gặp nó. Với lại, đừng để người nhà của anh tới quấy rầy chúng tôi nữa." Giọng nói của Mạnh Hạ bình thường, nhưng lại trầm trầm khí thế, nghiễm nhiên ra dáng một nữ vương. Hôm nay cô sẽ không lui lại để nhường một bước nào.
Hai mắt của Từ Dịch Phong rủ xuống, ánh mắt u ám đó Mạnh Hạ không nhìn tới được: "Để cho anh làm một người đi đường đứng nhìn trong cuộc đời của nó?" Hắn thảm đạm cười một tiếng, bừng tỉnh đại ngộ, hắn ngước mắt lên kinh ngạc ngắm nhìn, khó khăn thốt ra một chữ: "Được."
Đã đạt được ý kiến thống nhất chung, trong tim Mạnh Hạ cũng là đau xót, cô so với bất kỳ ai khác cũng đều hy vọng Tiểu Lãng có thể được cha yêu thương. Nhưng mà cô và Từ Dịch Phong vào lúc này căn bản là không thể nào. Cô âm thầm thở ra một hơi: "Không còn sớm nữa, tôi đi về đây."
Cô đứng lên, sực nhớ ra chuyện gì đó mới vươn tay vào túi, sau đó đem một thứ đồ đẩy tới trước mặt hắn: "Chiếc nhẫn này anh giữ đi. Tôi nghĩ nó sẽ thích hợp với chủ nhân đích thực của nó."
Cô nhẹ nhàng nói ra, lại vẫn mỉm cười với hắn.
Từ Dịch Phong nhìn thấy nụ cười của cô mà cảm tháy chói mắt dị thường. Hắn cầm lấy chiếc nhẫn, ánh mắt sắc thâm trầm tựa như biển khơi, tinh tế bóp nhẹ một chút, lại đeo vào ngón út của chính mình: "Anh đưa em trở về, nơi này dù sao cũng rối loạn."
"Không cần, tôi thuê xe trở về."
Từ Dịch Phong im lặng đi cùng cô ra bên ngoài.
Ở góc đường náo nhiệt, không khí ồn ào, ở trong mắt Từ Dịch Phong, cảnh vật ở đẹp đến đâu thì vào giờ phút này cũng ảm đạm không có ánh sáng. Hắn miễn cưỡng mỉm cười: "Từ nơi này đi một đoạn, ở bên kia đang thi công, lúc này rất khó đón xe ở đây."
Mạnh Hạ không nói gì, ngắm nhìn đường xá một chút, hơi do dự nhưng cuối cùng cũng đi ở bên cạnh hắn.
"Chuyện anh đáp ứng em, nhất định sẽ làm được." Từ Dịch Phong nhắc lại.
Mạnh Hạ cúi đầu xuống, căn bản là không biết hắn đang nói cái gì. Từ Dịch Phong thấy cô không kịp phản ứng, liền đưa tay kéo cô qua, Mạnh Hạ giống như bị giật điện, giật mình muốn tránh về phía đường lớn.
Một khắc kia tới quá nhanh, cô nghiêng đầu lại, còn chưa kịp phản ứng đã nhìn thấy sắc mặt hoảng sợ Từ Dịch Phong, trong miệng hình như đang hét lên tên của cô......
Lập tức như trời nghiêng đất ngả, cô bị một lực mạnh đẩy ra bên ngoài, ở chân truyền đến đau nhức toàn tâm. Cô căn bản không còn tâm trí đâu để bận tâm đến cảm giác này, chỉ nghe "Ầmm" một tiếng, đôi mắt của cô trợn to, cảm thấy sợ hãi như cơn ác mộng lại trở về một lần nữa.
Một vụ va chạm mãnh liệt, tiếng lốp xe cán trên mặt đường chói ta, toàn thân Mạnh Hạ vô lực ngây ngốc nhìn tới.
Thân thể của Từ Dịch Phong vọt thẳng lên đầu xe, sau đó vì tác động mà cả người hắn đều bị bắn lên, ngã ra xa bên lề đường đối diện.
Trên mặt đường tối đen trong nháy mắt đã tràn đầy mùi máu tươi nồng nặc.
Bên tai nổ vang một hồi, trong đầu đau như muốn vỡ, cô nhìn thấy Từ Dịch Phong, nhất thời la lên một tiếng.
Ở xung quanh không ngừng hỗn loạn, cả trai lẫn gái, già trẻ lớn bé, Mạnh Hạ đều thấy không rõ nữa. Trong mắt của cô chỉ có nhìn vào chiếc xe thể thao màu đỏ chói mắt kia, lẳng lặng đậu ở đó, không nhúc nhích gì.
Lúc xe cứu thương đến, cô hoàn toàn đã không còn ý thức, chỉ ngây ngốc nhìn Từ Dịch Phong đang lâm vào hôn mê, chiếc băng ca màu trắng trong chớp mắt đã thấm đầy máu. Mạnh Hạ che miệng nôn ra một trận.
Máu giống như không ngừng lại được, trên mặt vải trắng nõn để lại nhiều vệt lan tràn như đóa hoa bị vùi dập thê thảm, thật là chói mắt vô cùng. Cô đột nhiên vươn tay ra nắm lấy bàn tay chỉ còn một chút hơi ấm: "Anh phải sống sót."
**************************
Cô bồng bềnh thấm thoát nhớ tới những câu nói, trong lòng đã chết lặng không còn suy tư gì được nữa.
Từ Dịch Phong được đưa vào phòng cấp cứu, Mạnh Hạ ngồi ở trên hành lang, một cô y tá trẻ xử lý sát trùng miệng vết thương cho cô. Nhìn thấy bộ dạng của cô như hồn bay phách lạc, không nói gì, tình cảnh thế này bọn họ đã thấy rất nhiều.
Chỉ trong chốc lát sau, cảnh sát cầm tài liệu điều tra đi tới, nói muốn làm rõ tình huống một chút, mời Mạnh Hạ phối hợp. Nhưng cô chỉ mang ánh mắt ngốc trệ ngồi ở đấy, không nói một lời.
Mạnh Tiêu nghe được hung tin liền chạy tới, trao đổi với hai vị cảnh sát một chút, cảnh sát rời đi. Anh nhìn vào Mạnh Hạ, giống như lại trở về cô của năm năm trước, ánh mắt trống rỗng, lơ lửng vô định, tựa như một làn khói mỏng manh sắp tan biến mất.
Hai tay của anh giữ lấy cô thật chặt, thật may là cô không có chuyện gì. Mạnh Hạ mím môi thật chặt, thật lâu sau cuối cùng mới thốt ra được một câu: "Anh ta sẽ chết sao?"
Cô đã từng hận hắn, đã từng mắng chửi hắn, nhưng cô thật lòng không muốn hắn chết.
Mạnh Tiêu còn chưa rõ được tình hình thế nào, nhất thời không hiểu, anh cho là Mạnh Hạ bị tai nạn xe cộ nên vội vàng chạy tới, thấy cô không có chuyện gì, lo lắng ở trong lòng mới được để xuống.
Mạnh Hạ tự nhủ: "Từ Dịch Phong có thể nào sẽ chết hay không?"
Mạnh Tiêu thân thể cứng đờ, ánh mắt đột biến. Mạnh Hạ cắn môi, khóe miệng đã bật máu tươi, nước mắt cũng theo đó mà lăn xuống: "Thật là nhiều máu, thật là nhiều máu, cục cưng, cục cưng của tôi..." Cô dường như lại nhớ tới cảnh tượng của vụ tai nạn xe cộ năm đó.
*YoungMin05: Ngẫm lại bỗng thấy khi phụ nữ ra quyết định hung ác, lúc nào trong tim cũng đau tương tự, không thể nào tránh được. Còn đàn ông một khi hung ác thì lại còn cảm thấy hài lòng nữa chứ. Thật là ức chế, dễ điên.
Chỉ có điều là thay vì tự làm mình cùng đau, Tiểu Hạ tha thứ cho Dịch Phong cũng xem như cho mình một cơ hội khác. Bây giờ anh Phong mới thấm thía khi trước kia chính mình đã tàn nhẫn với cô.
Nhưng mà anh Phong bị tai nạn nặng quá :((... thập tử nhất sinh, bên bờ tử vong..... thương tâm.