-
Phần 1
Sau khi kết hôn cùng ảnh đế, vì để tránh phiền phức, tôi chỉ nói với mọi người là mình đã kết hôn.
Nhưng các bạn học lại chế nhạo tôi rằng có lẽ chồng tôi không phải thứ tốt đẹp gì cho nên mới không dám mang ra giới thiệu
Còn bịa đặt tôi mang thai con của kim chủ nào đó.
Ông chồng ảnh đế của tôi mặt mũi tối sầm, tức giận phát Weibo: "Vất vả lắm cô ấy mới chịu cho tôi danh phận, các người lại dám tìm một thằng cha tào lao nào đó về bảo là cha của con tôi?"
Hot search bùng nổ, fan cảm thấy mình sắp điên luôn rồi. Đối với chị dâu từ trên trời rớt xuống như tôi vô cùng phẫn nộ.
Sau đó, các nàng tìm ra vô số đồ hiệu, lại nhìn số lượng công ty và bất động sản mà tôi đứng tên, bầu không khí bỗng trở nên vô cùng trầm mặc...
"Chị đẹp ơi, chị là idol duy nhất của em, không biết anh rể có để ý việc chị bao nuôi chúng em không ạ?"
Ảnh đế Loan Thư: "Hôm qua các người còn gọi tôi là chồng yêu đó..."
01
"Lâm Trĩ, lần này phòng chúng ta đi sơn trang du lịch, cô cũng gọi chồng mình đến đi!"
Sau khi tan học môn chuyên ngành, giáo hoa Vạn Nhuỵ của khoa chặn tôi ở cửa, ngọt ngào nói.
Tôi nghe cô ta nói... không biết đã là lần thứ bao nhiêu rồi, cảm thấy rất phiền.
"Công việc của chồng tôi rất bận, thật sự không thể phân thân."
"Công việc gì mà bận như vậy, Chu Hối nhà chúng tôi giúp gia đình quản lí công ty, không phải vẫn sắp xếp để đi cùng tôi đấy thôi." Vạn Nhuỵ kéo tay bạn trai phú nhị đại của cô ấy, vẻ mặt vô cùng kiêu ngạo.
"Mà thật ra cô kết hôn lâu như vậy, chúng tôi vẫn còn chưa được gặp chồng cô lần nào đâu!" Một bạn học xem náo nhiệt ngại thế giới chưa đủ loạn phụ hoạ.
Tôi có điểm nghẹn lời, không biết nên giải thích như thế nào.
Kỳ thật vị kia nhà tôi còn mong ước được đến đâu, hắn thời thời khắc khắc đều muốn tôi cho hắn một cái "danh phận".
Nhưng tôi thật không thể để cho hắn tới. Chỉ cần hắn vừa tới thì chuyến du lịch này biến thành hiện trường họp fandom.
Bởi vì hắn đúng là người được những người này suốt ngày treo bên miệng, chồng yêu quốc dân - ảnh đế Loan Thư.
Loan Thư xuất đạo lúc còn trẻ, dựa vào một khuôn mặt lạnh lùng giết chết bao trái tim thiếu nữ.
Có nhan sắc thì thôi, kỹ thuật diễn của hắn so với khuôn mặt càng có sức hấp dẫn, hấp dẫn vô số mộng nữ(*).
*fan only xem idol như người yêu
Tôi cùng Loan Thư là thanh mai trúc mã, thuận lời gia tộc mà liên hôn, cũng coi như môn đăng hộ đối.
Tuy rằng tôi thực ghét bỏ hắn cả ngày dính lấy tôi.
Nếu như các nàng biết Loan Thư đã kết hôn, đối tượng còn là tôi, kia không phải là trời sập sao.
Nhưng tôi không lên tiếng, Vạn Thuỵ hình như lại hiểu lầm ở đâu đó.
Cô ta bày ra vẻ mặt thấu hiểu nỗi khổ của tôi, âm dương quái khí nói: "Lâm Trĩ, mất công hằng ngày các thầy cô đều khen ngợi cô phẩm hạnh đoan chính, không nghĩ cô lại là người ghét bỏ chính chồng của mình. Cho dù chồng cô lớn lên xấu, cô cũng không thể đối xử với anh ấy như vậy. Nhất nhật phu thê bách dạ ân, cô lại sợ anh ấy làm xấu mặt cô, dù sao đó cũng là chồng cô mà."
Vạn Nhuỵ là một cô gái rất xinh đẹp.
Có thể thi vào trường chúng tôi, chứng minh cũng có chút đầu óc.
Chỉ là năng lực suy diễn có chút thái quá.
Tôi lúc ấy bởi vì cùng Loan Thư cử hành hôn lễ, khai giảng muộn nửa tháng, khi đó cuộc bình chọn giáo hoa(*) đã kết thúc.
*hot girl của khoa hoặc trường
Nhưng sau đó lại luôn có người nói Vạn Nhụy chỉ là một giáo hoa hữu danh vô thực.
Bởi vì không có tôi ở đó cho nên cô ấy nhặt được của hời.
Câu nói này khiến cô ấy luôn cảm thấy không thoải mái.
Hơn nữa tôi còn có sự thanh thuần.
Cô ấy không chỉ có khuôn mặt không bằng tôi, thẩm mỹ cũng không bằng tôi.
Thậm chí Chu Hối bạn trai hiện tại của cô ấy cũng từng đau khổ chạy theo sau lưng tôi.
Cô ấy càng không cam lòng.
Không chỉ suốt ngày bắt chước phong cách của tôi, có cơ hội liền kiếm chuyện.
"Lâm Trĩ, cô như vậy là không được, không phải ai cũng giống Chu Hối nhà tôi vừa có tiền lại đẹp trai. Cô kêu chồng mình đến đây đi, chúng tôi sẽ không ghét bỏ anh ấy đâu."
"Đúng vậy, cô yên tâm đi Lâm Trĩ. Cho dù chồng cô có lớn tuổi, chúng tôi cũng sẽ không chê cười cô đâu." Chu Hối không có ý tốt hát đệm.
Sau khi cùng Loan Thư kết hôn, hắn muốn công khai nhưng bị tôi cự tuyệt.
Vì điệu thấp, tôi cũng chỉ mang nhẫn cưới trên tay.
Ngay từ thời điểm Chu Hối mất công theo đuổi tôi, tôi nói với hắn tôi đã kết hôn, hắn còn không tin.
Thẳng đến lúc tôi bất đắc dĩ gọi điện thoại cho Loan Thư.
Ngày đó anh ấy đang quay một bộ phim điện ảnh, diễn một viên chức vì nuôi sống gia đình mà làm lụng vất vả. Lúc tôi gọi, anh ấy đang ở cùng người đối diễn.
Trùng hợp khi tôi gọi điện thoại qua khiến cho bọn họ nghe thấy được âm thanh đối diễn.
Lại thêm Vạn Nhụy cảm thấy tôi tuổi còn trẻ liền gả chồng, còn che giấu không cho chồng gặp người.
Liền tung tin đồn khắp nơi rằng tôi gả cho một ông già.
Bởi vì ông già đó có thu nhập ổn định, có nhà có xe.
Đối diện với gương mặt chướng khí của cô ấy, tôi lại chẳng thấy tức giận gì, ngược lại thấy có chút buồn cười.
Tôi chỉ chiếc váy giống y chang chiếc tôi vừa diện hôm qua trên người cô ả, vô cùng ân cần nói: "Vạn Nhuỵ, váy nhà Valentino có chất lượng khá tốt, nhưng cái của cô đường chỉ bị bung khắp nơi, có phải cô mua nhầm hàng giả không? Nếu bạn trai cô có tiền như vậy, sao hắn lại không mua hàng thật cho cô?"
Quần chúng vây xem xung quanh vừa nghe thấy liền chuyển tầm mắt lên người Vạn Nhuỵ, có chút nín cười.
Vạn Nhuỵ theo tay tôi chỉ nhìn xuống góc váy, khuôn mặt lập tức trắng bệch.
Chu Hối đứng một bên sắc mặt cũng không tốt,
Hắn người này, tuy rằng là phú nhị đại, nhưng rất khôn.
Đối với nữ nhân tự động đưa tới cửa, hắn ngoài miệng dỗ dành nhưng thực tế không hề muốn tiêu tiền, cũng mặc kệ Vạn Nhuỵ mặc cái gì.
Tôi nói một câu chọc thẳng vào tâm hai người, khiến bọn họ mặt đỏ tai hồng.
Vạn Nhuỵ tức giận chỉ lưu lại một câu cãi lại yếu ớt: "Tôi lỡ bị vướng đâu đó thôi!" rồi túm lấy Chu Hối bỏ đi.
Tôi vừa lòng nhìn bọn họ tức muốn hộc máu.
Ngồi chờ điện thoại của tài xế đến đón tôi.
02
Tôi mới vừa rửa mặt xong ngồi ở trước bàn trang điểm chuẩn bị chăm sóc da.
Phía sau liền vươn tới một đôi tay, ôm lấy eo tôi, đem tôi ôm vào trong lòng ngực hắn.
“Vợ, anh nhớ em.”
Loan Thư đem mặt chôn bên gáy của tôi.
Sau đó diễn xuất sinh động một phen vẻ mặt em trai nhỏ si tình.
Loan Thư là kiểu đẹp cá tính, mặt mày sắc bén, góc cạnh rõ ràng.
Thời điểm cười lạnh lên rất có tính công kích.
Chỉ thiếu viết thẳng lên mặt vài chữ 'người sống chớ đến gần'.
Nhưng tôi cùng với hắn quen biết đã hơn hai mươi năm, hắn có là thần tiên tôi cũng nhìn chán rồi.
“Anh đừng quấy rầy em chăm sóc da."
Tôi ghét bỏ muốn đem tay hắn đẩy ra, nhưng hắn cố chấp ôm chặt.
Hắn gác ở bên gáy tôi thì thầm: “Vợ, nghe nói lớp em muốn đi sơn trang chơi, anh có thể đi theo không?”
Tôi thật vất vả đẩy hắn ra, quả quyết cự tuyệt: “Không được.”
Hắn nghe vậy mất mát cúi đầu, giống như một con chó lớn bị chủ nhân vứt bỏ, nghẹn ngào nói: “Anh chỉ muốn một cái danh phận mà thôi..."
Bộ dáng vừa đau thương vừa bất lực, nếu là để fans hắn thấy, thật sự đau lòng hỏng rồi.
Nhưng tôi không phải fans của anh ấy.
Tôi thờ ơ ngồi trước gương thoa serum, thậm chí vô tình vạch trần hắn: "Anh bớt diễn kịch với em đi."
Loan Thư bị vạch trần, thấy tình tiết diễn ra không giống kịch bản, vô cùng thản nhiên ngẩng đầu.
Lại khôi phục vẻ mặt B-king được fan hắn yêu thích nhất.
Ánh mắt hắn gắt gao khoá trên người tôi, lau tay lau mặt của tôi, tôi liền trở nên cảnh giác, "Anh muốn làm gì?"
Anh ấy không trả lời tôi, mà nhìn tôi cười đầy tà tứ.
Trong tiếng kêu sợ hãi của tôi, Loan Thư túm lấy hai chân của tôi mà bế thẳng lên.
“Loan Thư —— anh muốn làm gì! Mau thả em xuống!”
Cùng với tiếng kêu to của tôi, anh ấy ôm tôi sải bước hướng đến phòng ngủ.
Vừa nhàn nhã càn rỡn thả cho tôi một câu: "Nếu cô em đã không muốn cho tôi danh phận, vậy chớ trách tôi bất nhân bất nghĩa!"
"..."