-
Phần 2
03
Ngày hôm sau trên đường đi sơn trang nghỉ mát, tôi cảm thấy mệt, vô cùng mệt.
Lại còn phải nghe Vạn Nhuỵ trên xe chém gió.
Nói mình mượn được cái sơn trang này cho chúng tôi nghỉ dưỡng vô cùng khó khăn.
Tuy nhiên chuyện khiến cô ấy không ngờ là: cái sơn trang này là món quà ba tôi tặng vào dịp sinh nhật năm 7 tuổi của tôi.
Tôi đã sớm chơi chán rồi.
Nhưng giáo viên nói mọi người học cùng nhau lâu như vậy nhưng chưa có dịp cùng nhau đi chơi.
Bỏ lỡ cơ hội này thì thật đáng tiếc.
Tôi không đành lòng làm mất mặt cô giáo, liền đồng ý đi cùng.
Lúc ấy trong group lớp thảo luận đi đâu chơi, giáo viên vốn dĩ định dẫn cả lớp đi một làng du lịch nhỏ ở gần.
Nhưng Vạn Nhụy nhảy ra nói rằng cậu của cô nàng là người phụ trách của Vân Cảnh sơn trang.
Có thể mở cửa sau cho chúng tôi.
Không cần đặt lịch, có thể vào chơi luôn.
Vân Cảnh sơn trang trứ danh xa hoa ở Lương Thành, không chỉ có giá cả vô cùng cao còn chỉ dành cho ai có thẻ vip.
Người bình thường muốn vào chơi, số lượng có hạn, đều yêu cầu phải đặt hẹn trước.
Giáo viên ban đầu cảm thấy tiêu phí quá lớn, dù sao cũng là học sinh, sợ có vài bạn học không tiêu được giá vé này.
Vạn Nhụy lại nói không cần lo lắng, hết thảy phí dụng đều có bạn trai nàng là Chu Hối gánh vác.
Giáo viên lúc này mới miễn cưỡng đồng ý.
Chu Hối này vắt cổ chày ra nước khó được một lần lấy ra một mớ tiền, cấp Vạn Nhụy đủ mặt mũi.
Trong xe một đám người đều ở hầu bên cạnh hai người bọn họ.
“Vạn Nhụy, không nghĩ tới cậu của cậu thế nhưng là quản lí của Vân Cảnh sơn trang! Này cũng không phải là nơi người bình thường có thể đi vào!”
“Đúng vậy Nhuỵ Nhuỵ, bạn trai cậu đối xử với cậu tốt thật đó! Tớ rất hâm mộ luôn!”
“Không nghĩ tới bạn trai cậu có tiền như vậy, còn đẹp trai nữa, mạng cậu thật sự là quá tốt luôn đó Vạn Nhụy. Có thể chia sẻ hai người quen biết như thế nào không, tôi cũng muốn có một anh người yêu như vậy!"
Vạn Nhụy một bên khiêm tốn mà nói: “Nào có nào có, các cậu không cần lại khen, tớ sẽ thẹn thùng đó!”
Một bên khống chế không được giơ khóe miệng lên, nũng nịu dựa vào trong ngực Chu Hối.
Chu Hối đồng dạng bị khen đến hư vinh tăng vọt, cảm thấy số tiền này chính mình không hề tiêu phí. Hắn giương cái mặt ra không nói gì, giả vờ lãnh khốc thâm trầm.
Vạn Nhụy che miệng, cuời ngại ngùng, nghe hai bên trái phải không ngừng xu nịnh.
Thẳng đến khi bắt gặp ánh mắt của tôi.
Nàng áp xuống độ cong nơi khóe miệng, cố tình đề cao âm lượng, dẫn đường mọi người cùng nhìn về phía tôi.
“Lâm Trĩ, cô tỉnh ngủ rồi ư, này một đường phong cảnh khá tốt, cô bỏ lỡ, lần sau nghĩ đến liền không biết phải chờ tới khi nào” nàng ôm lấy cánh tay Chu Hối, châm chọc nói: “Rốt cuộc chồng cô công tác mệt như vậy, chuyến này có khi đi cả ba tháng tiền lương của anh ta nhỉ?”
Tôi ngáp một cái, mặc kệ cô ta.
Cô ta lại rất kiên định, không thấy phiền lòng, tiếp tục đắc ý nói: “Nghe cậu tôi nói, hôm nay Loan Thư cũng tới nơi này chơi, không biết có thể hay không nhìn thấy anh ấy.”
“Loan Thư?! Là ảnh đế Loan Thư sao! A a a a, tôi thích anh ấy lắm chứ!”
“Tôi cũng thích, tôi cũng thích! Là thật vậy chăng! Tôi là fan anh ấy đã 5 năm rồi!”
Một lần nữa được mọi nguời chú ý, Vạn Nhụy kiêu căng ngạo mạn liếc mắt liếc tôi một cái.
“Đương nhiên rồi! Tôi cùng cậu tôi nói, anh ấy sẽ ký tên cho tôi, đến lúc đó tôi giúp các cậu xin một phần.”
“Nhuỵ Nhuỵ cậu thật tốt!”
Trong xe các nữ sinh tức khắc ríu rít hưng phấn thảo luận.
Tôi có chút nghi hoặc nhăn mày lại, tôi sao không biết chồng tôi muốn chạy tới nơi này?
Suy nghĩ một hồi, tôi đột nhiên nhớ tới buổi sáng lúc anh ấy đưa tôi ra cửa trước có nói...
......
Anh ấy sẽ không thật sự tới đòi danh phận đi?
04
Xuống xe, Vạn Nhụy giống một bụi hoa không ngừng rêu rao kêu gọi ong mật,
Kiêu căng ngạo mạn dẫn cô giáo cùng bạn học ở phía trước vào nhận phòng.
Tôi ngại bọn họ ồn, liền ngồi ở một bên nhắm mắt dưỡng thần, tổng cảm giác hình như mình đã quên cái gì.
Liền vào lúc tôi sắp mơ màng đi vào giấc ngủ, nghe thấy Vạn Nhụy bén nhọn cười hướng tôi đi tới.
“Ai nha, ngượng ngùng nha Lâm Trĩ, thời điểm đặt phòng đặt thiếu một phòng, hiện tại mọi người đều an bài tốt, liền thiếu phòng của cô, phải làm sao bây giờ?”
Tôi nhấc mí mắt mê mang nhìn cô ta, bình tĩnh nói: “Vậy lại thuê thêm một phòng.”
Vạn Nhụy lại che miệng, như là nghe được cái gì đó rất đáng chê cười.
“Lâm Trĩ, cô nghĩ gì vậy? Hiện tại còn thừa chính là phòng tổng thống ở Thượng Vân Đình, cô biết cái phòng đó bao nhiêu tiền sao? Huống hồ phòng đó cũng không phải cô có tiền là có thể ở, đó là để tiếp đãi SuperVIP, cô sẽ không cho rằng vì tôi là bạn học của cô, tôi sẽ vì cô tiêu tiền như rác hả?"
“Tôixem thế này đi, dưới chân núi còn có mấy cái nhà dân, cô xuống núi ngủ đỡ một đêm, chờ ngày mai có phòng, cô lại trở về. Rốt cuộc Vân Cảnh sơn trang cũng không phải người nào đều có thể ở, tôi sợ đến lúc đó nhân viên công tác hiểu lầm, đem cô trở thành trộm đuổi ra ngoài.”
Vạn Nhụy kia đắc ý dạt dào có giấu cũng không nổi.
Giáo viên vội vàng tới hoà giải, kéo tay tôi nói: “Không có việc gì không có việc gì, này có gì khó, Lâm Trĩ cùng cô ở một phòng là được.”
Vạn Nhụy không thuận theo không buông tha, châm chọc mở miệng: “Cô ơi, cô có lòng tốt, cô ấy lại không nhất định chấp nhận ân tình này của cô, rốt cuộc cô ta là loại vừa vào đại học liền gả cho cái ——”
Vạn Nhụy còn chưa nói xong, đã bị một đám người đột nhiên ùa vào đánh gãy.
Bọn họ mặc đồng phục nhân viên của Vân Cảnh sơn trang, có cả nhóm quản lí.
Đứng ở phía dẫn đầu, nam nhân trung niên vội vàng chạy đến, trận thế vô cùng rầm rộ.
Vạn Nhụy thấy được nam nhân dẫn đầu, lập tức hai mắt sáng lên, ngọt ngào ra đón.
“Cậu! Cậu đâu cần phải tự đến đón con, còn mang theo nhiều người như vậy ——”
Giọng nói của nàng áp không được hưng phấn, bị sự phô trương của cậu mình cảm động hỏng rồi.
Nhưng người đàn ông trung niên kia cùng nàng chạm vào nhau, lại cũng chưa liếc nhìn nàng, lập tức hướng đám đông đi qua.
Sau đó dưới cái nhìn chăm chú của đám đông, đứng ở trước sofa tôi đang ngồi.
Cúi người, trên trán và cổ đều đổ mồ hôi.
Trên mặt cười nhợt nhạt, gương mặt tái nhợt: "Lâm tiểu thư, là tôi công tác sơ sẩy, ngài tới đã nửa ngày cũng không biết, không biết lần này ngài tới đây du lịch hay là.."
Nam nhân khiêm tốn nhìn về phía tôi, thật cẩn thận mà dò hỏi ý kiến của tôi.
Trong đại sảnh nhất thời an tĩnh cực kỳ.
Tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn tôi.
Vạn Nhụy bị làm lơ mặt lộ ra biểu cảm không thể tin được, đứng ngốc nửa ngày mới lấy lại tinh thần.
“Cậu, cậu kêu cô ta là gì?”
Nam nhân lúc này mới phát hiện Vạn Nhụy cũng ở đây, sắc mặt không tốt, “Đương nhiên là Lâm tiểu thư.”
Sau đó trừng mắt nhìn cô ta một cái, làm cô ả câm miệng.
Quay đầu đối tôi tạ lỗi: “Lâm tiểu thư, xin lỗi, đây là cháu gái tôi, trong nhà quản giáo vô phương, mong ngài bao dung.”
Tôi dựa vào sofa, cảm thấy có chút đau đầu.
Tôi tới này không thông báo là vì muốn khiêm tốn.
Ai ngờ vẫn bị thấy được.
Làm cả vạn nhân công hoảng hoảng loạn loạn tìm lại đây.
Bất quá, tôi có đáng sợ như vậy sao, sao hắn lại sợ thành như vậy?
Mọi người kế bên cũng đều bị tình huống đột ngột này khiến đầu đầy dấu chấm hỏi.
Mới đây, Vạn Nhụy từng vênh váo tự đắc thổi phồng.
Nói này Vạn Cảnh sơn trang là xem ở mặt mũi cậu nàng, mới có thể cho chúng tôi vào chơi.
Bởi vậy, dọc đường đi mọi người đều chiều chuộng tâng bốc cô ấy, cảm giác về sự ưu việt tăng vượt bậc.
Nhưng hiện tại người phụ trách là cậu của cô ta ra tới, lại không để ý tới cô cháu gái này.
Ngược lại đối với tôi khom lưng uốn gối.
Điều này làm cho Vạn Nhụy không xuống đài được.
Cô ta không rõ cậu mình như thế nào liền đối tôi cung cung kính kính.
Vì thế cô ta miễn cưỡng cười vênh váo tự đắc, đi lại trước mặt cậu của cô ta.
“Cậu, cậu biết Lâm Trĩ hả?”
Vạn quản lí bảo trì mỉm cười trên mặt, phỏng chừng trong lòng hận không thể đem đứa cháu gái này ấn lại vào trong bụng mẹ.
Tôi quá quen thuộc chế độ quản lí của Vân Cảnh sơn trang.
Loại hành vi mở cửa sau cho người nhà tiến vào như hắn sẽ phải bị sa thải.
Vạn quản lí một bên nỗ lực dùng ánh mắt ra hiệu với Vạn Nhụy, một bên nhìn theo biểu cảm của tôi nói:
“Dĩ nhiên, Lâm tiểu thư chính là chúng ta ——”
“Khụ ——”
Tôi ho nhẹ một tiếng đánh gãy, đưa mắt ra hiệu.
Tôi điệu thấp lâu như vậy, cũng không thể tới đây liền lòi.
Vạn quản lí vội vàng phản ứng sửa miệng: “Lâm tiểu thư là khách quý của chúng ta.”
“Khách quý?” Mọi người đều có chút ngốc.
Không chờ Vạn quản lí lại giải thích, Vạn Nhụy lại bừng tỉnh đại ngộ nga một tiếng, “Con hiểu rồi, cậu có phải quen biết với chồng của Lâm Trĩ không?”
Vạn quản lí bị hỏi sửng sốt, mờ mịt nhìn về phía tôi.
Tôi vội vàng giành trước trả lời: “Đúng đúng, chồng tôi cùng Vạn quản lí đây là chỗ quen biết.”
Thật là cảm ơn Vạn Nhụy, tôi còn đang lo phải giải thích như thế nào.
Nghiêm túc mà nói thì cũng không phải nói dối.
Ông ấy không phải là cùng Loan Thư có quen biết sao?
Mọi người dĩ nhiên cũng chấp nhận suy luận của Vạn Nhuỵ.
“Lâm Trĩ, không nghĩ tới chồng cô lợi hại như vậy nha!”
“Cậu của Vạn Nhuỵ đối với cậu khách khí như vậy, thân phận của cậu phải cao cỡ nào chứ!”
"Đúng vậy, cậu quá khiêm tốn, chồng cậu lợi hại vậy mà chưa bao giờ nghe cậu nhắc tới!"
Vạn Nhuỵ đứng một bên bốc khói, hiển nhiên cô ta rất không phục.
"Cậu ơi, nhưng hiện tại không còn phòng. Dù cô ta có là khách quý thì cũng đâu có phòng cho cô ấy ở."
Vạn quản lí tức giận liếc nàng, "Con nói gì vậy, Lâm tiểu thư dĩ nhiên sẽ ở Thượng Vân đình.
Mọi người lại lại lần nữa kinh ngạc rớt cằm.
Vạn quản lí cung kính vội vàng dẫn đường cho tôi.
Tôi đứng dậy duỗi vai, vừa mới bước được một bước, đột nhiên như nhớ ra cái gì đó, quay đầu tủm tỉm nói với Vạn Nhuỵ: "Mà đúng rồi, Vạn Nhuỵ, vừa rồi cô vừa nói phòng ở Thượng Vân đình như thế nào nhỉ?"
Sắc mặt Vạn Nhuỵ khó coi cực kì.
Cô ta còn chưa kịp mở miệng, tôi liền kéo dài âm cuối ngâm nga: "Là nơi không phải ai cũng có thể vào ở được."
Tôi đầy tiếc hận nhìn về phía cô ta, "Vậy uổng công cô đến một chuyến rồi ha."
Nói xong tôi ngáp một cái, nhìn nàng tức muốn hộc máu vui vẻ rời đi.
05
Bởi vì trận phong ba này, hướng gió lập tức thay đổi.
Tôi bỗng chốc trở thành người nổi danh trong nhóm bạn học, lúc đi dạo buổi chiều đều tụ xung quanh tôi nói chuyện phiếm.
Không chỉ hỏi về chồng tôi, còn tranh thủ hỏi tôi có thể mở cửa sau cho bọn họ gặp Loan Thư một chút.
Một đống câu hỏi khiến đầu tôi có chút đau, lại làm tôi trở nên vô cùng kiên định
Không nói cho đám người này tôi là vợ của Loan Thư là một lựa chọn không thể chính xác hơn!
Chỉ mỗi việc Vạn Nhuỵ nói cậu của cô ấy có thể xin chữ ký của Loan Thư giúp các nàng đã đủ khiến các nàng hét ầm lên.
Nếu để cho họ biết tôi mỗi ngày đều gặp được gương mặt đó, còn không chém tôi sao!
Vào giờ cơm chiều, Vạn quản lí vì lấy lòng tôi mà tự ý sắp xếp cho chúng tôi đến Lưu Vân các ăn cơm.
Trên đường đi các bạn học không ngừng khen ngợi toàn bộ sơn trang được trang hoàng hoa lệ với phong cảnh độc đáo.
"Wow, Lâm Trĩ, mặt mũi chồng cậu lớn ghê! Tôi nghe nói Lưu Vân các là nơi chỉ mở cửa chiêu đãi SuperVIP thôi!"
Tôi còn chưa lên tiếng, Vạn Nhuỵ ở một bên đã âm dương quái khí nói: "Các cô hâm mộ ai không hâm mộ, lại hâm mộ Lâm Trĩ tìm được chồng tốt, tôi học không tới, chỉ cần có Chu Hối nhà tôi là đủ rồi."
Nói xong liền ôm tay Chu Hối.
Giữa trưa Chu Hối đi trước, hiện tại nhìn thì biết là bởi vì buổi chiều Vạn Nhuỵ bị ấm ức, tìm hắn đến làm chống lưng.
Chu Hối mặc kệ Vạn Nhuỵ ôm, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào tôi.
Cố gắng giữ vững hình tượng con nhà giàu, nhìn tôi cười nhạo.
"Lâm Trĩ lúc trước cô giả vờ hiền lành ngây thơ, tôi còn tưởng cô là người thành thật. Không nghĩ cô cũng chỉ là đồ trơ trẽn trèo cao."
Tôi có chút kinh tởm, vừa định mắng hắn. Đồng học cũng nhìn ra không khí giữa tôi và hai người họ không đúng lắm, vội vàng tiến lên hoà giải.
Lại đem Loan Thư ra làm đề tài.
Các nàng hưng phấn thảo luận Loan Thư hôm nay có thể xuất hiện không.
Đối với hình tượng của hắn không ngớt lời ngợi khen.
Càng nói càng thái quá
Tôi nghe đến mệt mỏi nên lặng lẽ nói: "Các người nếu gặp hắn hằng ngày, sợ là không thích nổi."
Vạn Nhuỵ lại tiếp lời nhân tiện trào phúng tôi: "Nói như cô đã được gặp Loan Thư rồi vậy."
À.
Tôi mỗi ngày đều thấy, nhiều đến phiền
Lời này có thể nói sao?
Vì thế trong cái nhìn tìm tòi nghiên cứu của mọi người, tôi mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim nói lung tung, "Chưa từng gặp."
Lời này lại được ý Vạn Nhuỵ
Cô ta vuốt vuốt tóc, cao giọng nói: "Tôi từng gặp qua Loan Thư rồi, còn được nói chuyện với anh ấy nữa."
Các nữ sinh lặp tức đem sự chú ý đặt lên người cô ta.
Nhưng bởi vì bạn trai cô ấy đang ngồi bên cạnh.
Vạn Nhuỵ uyển chuyển, ngượng ngùng nói: "Sau khi tốt nghiệp tôi vào showbiz, lúc đi thử vai có gặp qua Loan ảnh đế một lần, hắn làm người rất hiền hoà, còn nói tôi rất hợp vào giới giải trí."
Ồ.
Tôi thế mà lại không biết chồng tôi vậy mà đã từng gặp qua cô ta.
“Nguyên lai Nhuỵ Nhuỵ lợi hại như vậy, thật hâm mộ cậu! Tôi nếu có thể được gặp Loan Thư một lần, chết không hối tiếc!"
"Huhu, tôi cũng vậy!"
"Ai nha, mọi người yên tâm, tôi đã nói với cậu tôi rồi, ấn tượng của Loan ảnh đế với tôi hẳn là vô cùng sâu, chắc chắn sẽ cho tôi mặt mũi mà ký tên cho mọi người."
“Vạn Nhụy cậu thật tốt!”
“Ai nha, nào có, nào có, chúng ta vẫn là đi ăn cơm trước đi.”
Đoạt lại sân, Vạn Nhụy như gà trống chiến thắng ngửa đầu đi về phía trước
Tôi nhìn cô ta hận mặt không thể song song với bầu trời, có chút buồn cười.
Ai ngờ đi được hai bước, phía trước liền bị phục vụ cản đường
Hắn nhìn chúng tôi tỏ vẻ xin lỗi: “Loan tiên sinh đang đãi tiệc, ngài ấy mời mọi người sang.”
“Loan tiên sinh? Loan tiên sinh nào?” Mọi người đều có chút ngốc.
Phục vụ lễ phép cười cười, trả lời: “Là Loan Thư tiên sinh.”
“Loan Thư!!” Các nữ sinh tức khắc hét ầm lên.
Vạn Nhụy càng nhịn không được nhếch khóe miệng, vội vàng tranh công đối với đám đông giải thích: “Thấy chưa, tôi nói rồi, Loan ảnh đế quả nhiên nhớ rõ tôi! Nhất định là nghe cậu tôi nhắc tới tôi, mới kêu chúng ta qua đó!”
Tôi lại trong lòng nhịn không được nổi lên cảnh giác.
Gia hoả này, trách không được hắn nhịn một ngày không nói chuyện với tôi.
Nguyên lai là chờ tôi ở đây.