-
Phần 5
12.
Ngày đó, Lâm Thi Nguyệt không trở về nhà.
Sau khi Tống Văn Chi quay về, hắn lập tức tới tìm Lâm Thi Nguyệt, quả nhiên hai kẻ đó lại cãi nhau ầm ĩ một trận.
Lần này ta không tới viện nhỏ để hóng chuyện nữa.
Ta có thể đoán ra đại khái họ sẽ cãi nhau những gì.
Tống Văn Chi sẽ luôn miệng nói, vì suy nghĩ cho nàng ta nên mới thiết lập một bàn cờ lớn như vậy.
Nhưng mà, bây giờ trưởng công chúa không những không muốn gi/et ta mà còn ban thưởng cho ta nhiều thứ như vậy, điều này khiến lời nói của hắn không còn đáng tin nữa.
Rốt cuộc có phải vì nàng ta mà lập ra kế hoạch đó không?
Hay thật sự là vì ta, coi nàng ta như kẻ ngốc mà lừa quay vòng vòng?
Lâm Thi Nguyệt nóng lòng muốn biết câu trả lời hơn cả ta.
Mà trong lòng Tống Văn Chi đang vô cùng mong đợi Lâm Thi Nguyệt có thể mang tin tức tốt tới cho mình.
Kết quả, nàng ta không đi mà còn liên tục ép hỏi.
Cãi nhau là điều khó tránh.
Không còn sự giúp đỡ của lão Lâm nữa, Tống Văn Chi vội vã cưỡi ngựa đến phủ trưởng công chúa ngay trong đêm.
Sáng sớm hôm sau hắn mới trở lại, bước đi loạng choạng, vừa về đã đến ngay phòng của ta nằm ngủ.
Mãi đến tận gần tối, hắn mới tỉnh lại, đủ để hiểu đêm qua mệt mỏi thế nào.
Khi tỉnh dậy, khuôn mặt hắn tràn ngập niềm vui sướng, nói với ta rằng hắn sắp được thăng quan rồi.
Ta mỉm cười chúc mừng hắn.
Sau khi hắn rời đi, ta cầm cuốn thoại bản mới ra ngoài sân.
Tỳ nữ làm cho ta một chiếc xích đu trước gốc lê trong sân, ta hay ngồi trên xích đu đọc thoại bản.
Có lẽ thấy ta cứ bật cười mãi, một nha hoàn theo hầu bên cạnh không nhịn được hỏi ta:
“Phu nhân, cuốn thoại bản đó hay lắm ạ?”
Ta gật đầu.
“Nữ tử trong cuốn thoại bản này đúng là ngốc nghếch. Nàng ta dùng quyền thế của mình giúp tên thư sinh nghèo có được địa vị. Hắn càng ngày càng lớn mạnh, vượt ngoài tầm kiểm soát của nàng ta, kết quả cuối cùng là tên thư sinh nghèo đó không cần nàng ta nữa. Ngoại trừ lấy nước mắt rửa mặt thì nàng ta chẳng làm gì được cả, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn ta thành quan cao đi lấy kiều thê, ngươi nói xem có ngốc không cơ chứ?”
Nha hoàn hơi ngu ngơ, cũng khô khan cười hai tiếng.
“Đúng là ngốc nghếch thật đó.”
Ánh mắt ta nhanh chóng liếc qua mọi người trong sân.
Có người của trưởng công chúa sắp xếp vào, chỉ là ta không biết đó là ai.
Nhưng không sao, chỉ cần có thể truyền lời lại là được.
Việc cho phép một kẻ không thuộc quyền kiểm soát của mình đạt được quyền lực to lớn thực sự không phải là một bước đi sáng suốt.
Tống Văn Chi tưởng rằng, chuyện thăng quan đã nằm trong tầm tay.
Hai ngày nay hắn mở tiệc chiêu đãi bạn tốt, luôn miệng nhắc tới chuyện này khiến những người khác thi nhau hâm mộ chúc mừng, nhất thời địa vị tăng cao, thỏa mãn lòng hư vinh của hắn.
Vì thế, ngày hắn vào cung, hắn trơ mắt nhìn công việc lẽ ra phải thuộc về mình rơi vào tay người khác.
Không chỉ thất vọng, mà hắn còn xấu hổ với chính những phát ngôn bừa bãi của bản thân.
Tống Văn Chi vừa về đến nhà đã đập nát mọi thứ trong thư phòng.
Xem chừng hắn thật sự rất tức giận.
Hắn vừa về đến nhà đã có đồng liêu vội vàng chạy tới hỏi thăm, sau đó cười nhạo:
“Tưởng rằng ngươi thực sự có bản lĩnh cơ, không ngờ chỉ là bản lĩnh ba hoa khoác lác. Có một nhạc phụ tốt thì sao chứ? Không phải cuối cùng cơ hội cũng rơi vào tay người khác rồi sao? Ba năm không thể thăng quan tiến chức, nhìn là biết chẳng có tài cán gì rồi.”
Ầm ầm.
Thư phòng vừa bị đập phá tiếp tục vọng ra tiếng hất đổ đồ đạc.
Tống Văn Chi hoàn toàn không kiềm chế nổi sự tức giận của mình.
Hắn hét lên:
“Cút, các ngươi cút hết cho ta!”
13.
Công chúa tới rồi.
Bà ta chưa kịp tới thư phòng thì đã bị ta “không cẩn thận” va phải.
Thoại bản rơi bộp xuống đất.
Trưởng công chúa liếc mắt ra hiệu cho tỳ nữ bên cạnh, tỳ nữ kia nhanh tay lẹ mắt nhặt cuốn thoại bản trước ta một bước, dâng lên cho trưởng công chúa.
“Ngươi nhàn rỗi thật đấy, ngày nào cũng ngồi xem mấy thứ này.”
“Thần phụ sống trong hậu viện, phu quân không đến thăm hỏi, ngày ngày cô đơn lạnh lẽo, chỉ có thể đọc thoại bản để gi/et thời gian thôi.”
Ta ảm đạm nói.
Bà ta tùy ý lật mấy trang, có những vết đánh dấu lúc trước nên khi mở ra luôn có thể “trùng hợp” lật đến trang đó.
Vẫn là những nội dung ấy, về con chim ưng với đôi cánh tham vọng, sớm muộn gì cũng có ngày bay lên trời cao, không cách nào kìm hãm nổi.
Trừ khi cắt đi đôi cánh của con chim ưng đó, khiến nó vĩnh viễn không thể bay nữa, như thế nó mới ngoan ngoãn ở bên cạnh chủ nhân, vẫy đuôi cầu khẩn.
Trưởng công chúa đọc một lúc lâu, sau đó mới đưa cuốn thoại bản lại cho ta.
“Chỉ là mấy thứ nhàm chán vô bổ, chẳng có gì đáng xem.”
Bà ta nói, cố ý đụng phải ta rồi nghênh ngang đi về phía thư phòng.
Ta nhìn theo hướng bà ta rời đi.
Cho đến tận khi bóng dáng bà ta khuất hẳn sau ngã rẽ, ta mới chậm rãi giơ tay phải lên.
Trong tay ta là một khối ngọc bội mà chỉ hoàng thất mới có, là thứ tượng trưng cho thân phận trưởng công chúa.
Nếu như bà ta không đụng vào người ta, ta sẽ không thể lấy được khối ngọc bội này.
Ta quay người đặt ngọc bội xuống đất, yên lặng chờ vở kịch hay bắt đầu.
14.
Công chúa không ở trong thư phòng lâu.
Lần này Tống Văn Chi thực sự tức giận, thậm chí đối với công chúa cũng không còn kiên nhẫn như trước nữa.
Sắc mặt của công chúa không tốt lắm, dẫn một đám người đến rồi lại vội vàng rời đi.
Tống Văn Chi hộ tống công chúa rời khỏi phủ, thấy không còn ai nữa mới quay người đi vào trong.
Vừa đi, hắn không quên nói với tâm phúc bên cạnh:
“Cũng chỉ là một người mụ già hết thời, nếu không vì con đường công danh thì sao bản quan có thể bằng lòng hầu hạ một mụ già như vậy chứ! Chờ đến khi bổn quan được phong quan phong hầu mà xem, ta nhất định sẽ dâng tấu cho bệ hạ, đề xuất đuổi mụ già kia ra khỏi hoàng thành…”
Hắn lải nhải nói, hoàn toàn không để ý tới trưởng công chúa vừa quay về đang nhìn hắn chằm chằm mà mỉm cười.
Là kiểu cười mà nụ cười không chạm tới đáy mắt, miệng cười như muốn ăn tươi nuốt sống kẻ khác.
15.
Bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình phía sau.
Bước đệm đã xong, giờ ta chỉ việc thêm một mồi lửa.
Những thứ ta tiết kiệm được đều đổi hết thành bạc.
Chỉ trong vài ngày, có tin vui đến tai ta.
Lâm Thi Nguyệt mang thai rồi.
Ta thậm chí còn hỏi qua hai đại phu, họ đều khẳng định nàng ta đã có thai một tháng.
Tống Văn Chi vốn lạnh nhạt với nàng ta, nhờ chuyện này mà hâm nóng tình cảm.
Không chỉ thế, Lâm Thi Nguyệt cảm thấy có lỗi với hắn vì sự việc trước đó, nàng ta chủ động về nhà mẹ đẻ một chuyến.
Chưa đầy nửa tháng, Tống Văn Chi đã được thăng chức.
Lâm Thi Nguyệt ỷ vào đứa bé trong bụng, nhiều lần đến khoe khoang trước mặt ta.
“Những danh phận kia chỉ là danh hão mà thôi. Cuộc đời của một nữ tử ấy à, mọi vinh nhục không chỉ gắn chặt với phu quân mà còn phải dựa vào con cái nữa. Nữ tử có thể sinh nở mới đúng là nữ tử.”
Ta nhìn nàng ta vuốt ve cái bụng vẫn chưa hề nhô lên chút nào, không nhịn được bật cười.
“Vậy sao, vậy mong rằng ngươi có thể thuận lợi sinh nó ra.”
Ta thật lòng nói, Lâm Thi Nguyệt lại đột nhiên cảnh giác nhìn ta chằm chằm, hai tay ôm bụng rồi hung dữ trừng mắt với ta:
“Hứa Chiêu, nếu dám làm gì con ta, ta nhất định sẽ lột da ngươi ra!”
“Được thôi, ngươi cứ thử xem.”
Ta nhìn thẳng vào đôi mắt của nàng ta, không hề sợ hãi.
16.
Nhờ lão Lâm mà Tống Văn Chi được thăng chức.
Hiển nhiên là trưởng công chúa cực kì khó chịu với điều này.
Hắn phải đến phủ công chúa liên tục mấy đêm, lần nào quay về đều dặn phòng bếp chuẩn bị sẵn mấy chén thuốc bổ, hầm cách thủy để dùng.
Có lần, sau khi trở về, vì uống quá chén mà hắn thiếp đi trong phòng ta.
Miệng hắn vẫn cứ lẩm bẩm:
“Bà già kia khó hầu hạ quá, nhưng cũng nhanh thôi. Không uổng công ta hầu hạ bà ta lâu như thế, lần này bà ta hứa sẽ để ta ngồi vào vị trí hộ bộ thượng thư vẫn còn trống kia…”
Đến cả lúc say, hắn vẫn không ngừng nghĩ về tiền đồ của mình, ám ảnh rất sâu.
Ta chỉ yên lặng chờ đợi, chờ đến ngày hắn chỉ cách đích đến một bước nhưng lại hụt chân ngã xuống vực thẳm.
Vì thế, ta đích thân nói tin Lâm Thi Nguyệt có thai cho trưởng công chúa Vĩnh Ninh nghe.
Sau khi biết tin, bà ta siết chặt cây trâm trong tay, bị đầu trâm chọc rách một mảng da.
“Giỏi lắm, giấu diếm ta lâu như vậy. Tống Văn Chi ơi Tống Văn Chi, uổng công bổn cung cảm thấy mắc nợ ngươi, thật sự muốn nâng ngươi lên vị trí hộ bộ thượng thư kia. Bây giờ xem ra, có vị trị khác thích hợp với ngươi hơn rồi.”
Trưởng công chúa tức giận tới cực điểm, bóp cổ ta ép hỏi:
“Bây giờ Tống Văn Chi đang ở đâu?”
Ở đâu ư?
Hắn đang ngắm tuyết ở Mai Lâm với người trong lòng mình.
Khi ta và công chúa đến Mai Lâm, liếc mắt là thấy cảnh hai người quấn quýt với nhau dưới trời tuyết trắng.
Lâm Thi Nguyệt nở nụ cười thỏa mãn, nàng ta rúc vào trong lòng Tống Văn Chi:
“Văn Chi, đường làm quan của chàng sẽ sau này sẽ càng tốt hơn! Chúng ta sắp thoát khỏi bà già trưởng công chúa kia rồi, từ nay về sau, chàng không cần chịu đựng sự trói buộc của bà ta nữa. Còn cả ả Hứa Chiêu kia nữa, ả thực sự cho rằng bản thân mình tốt đẹp sao? Đợi đến khi mọi chuyện kết thúc, ta chắc chăn sẽ tự tay gi/et ch/et nàng ta! Sau này, một nhà ba người chúng ta có thể hô mưa gọi gió trong kinh thành này rồi.”
Tống Văn Chi quay lưng về phía ta và trưởng công chúa.
Hắn không hay biết bọn ta đã tới, mải mê phụ hoạ:
“Hầu hạ bà già kia làm ta buồn nôn muốn ch/et. Không biết bà ta nuôi bao nhiêu tên nam sủng rồi, không tuân thủ nữ tắc tí nào! Còn Hứa Chiêu kia, ta và nàng ta gắn bó nhiều năm, vốn dĩ ta không muốn đẩy nàng ta vào chỗ ch/et. Nếu như nàng ta ngoan ngoãn như trước kia, có lẽ ta còn có thể tha cho nàng ta một mạng. Nhưng Hứa Chiêu bây giờ chỉ giỏi làm trái ý ta. Đã thế thì… Cứ đưa nàng ta đến gặp cha nương của nàng ta đi!”