-
Chương 3
9
Nghe vậy, tim tôi đập thình thịch, hỏi cô ta: “Kể từ khi có được miếng ngọc bội này, cậu bắt đầu hưởng thụ sự yêu thương của mọi người, muốn mọi người đều thích cậu, chỉ cần có người không thích cậu thì cậu sẽ sai khiến người khác cô l/ập, s/ỉ v/ả, bị/a đặ/t tin đồn thất thiệt về người ấy ư?”
Châu Dĩnh cắn môi.
Tôi nói: “Hồi trước cậu rất đau khổ vì bị mọi người cô l/ập ch/ửi bớ/i, tại sao bây giờ cậu vẫn làm chuyện tương tự như vậy với người khác?”
Châu Dĩnh hét lên: “Tại sao tôi không thể làm như vậy? Những người kia làm được, tại sao tôi không làm được?”
Nhìn cô ta, tôi cảm thấy rất bất đắc dĩ.
Một người đã từng là nạn nhân, sau khi có được sức mạnh lại biến thành kẻ làm việc ác chỉ vì th/ù h/ận trong lòng, đây là chuyện đau buồn nhất trên thế gian này.
Châu Dĩnh tiến về phía tôi: “Thuế Hương, trả ngọc bội lại cho tôi đi, tôi van cậu!”
Tôi lắc đầu: “Không được.”
Châu Dĩnh khóc lóc nói: “Thuế Hương, cậu biết làm một cô gái x/ấu x/í đa/u kh/ổ cỡ nào không? Nếu cậu không trả ngọc bội cho tôi, bắt tôi phải sống một cuộc sống như hồi xưa thì không bằng bây giờ để tôi ch/ết quách cho xong!”
Dứt lời, cô ta xông về phía ban công, trèo qua lan can định nhảy xuống.
Tôi ho/ảng s/ợ, vội xông lên giữ chặt cô ta: “Cậu đừng làm chuyện đi/ên rồ!”
“Trả ngọc bội cho tôi!” Tranh thủ thời cơ, Châu Dĩnh cư/ớp ngọc bội trên tay tôi, nhanh chóng bước vào phòng ngủ.
Tôi nhìn cô ta: “Châu Dĩnh, cậu không x/ấu chút nào.”
Tôi ngẫm nghĩ, sợ cô ta tiếp tục làm trò ngốc nghếch nên nói rất nghiêm túc: “Ngày đầu tiên khai giảng, tôi thấy ảnh chụp của cậu rồi nói khuôn mặt của cậu trông cũng bình thường thôi, điều đó đã làm tổn thương cậu, tôi thành thật xin lỗi.”
Bước chân của Châu Dĩnh khựng lại.
Tôi nói: “Hôm ấy anh trai cậu đến đón cậu, cậu mặc một bộ váy trắng, trang điểm nhẹ nhàng, thực ra trông rất xinh đẹp.”
Châu Dĩnh tiếp tục bước đi, không quay đầu lại.
Đơn xin ngoại trú của tôi đã được phê duyệt, hôm sau tôi chuyển sang nhà trọ.
Châu Dĩnh không tiếp tục chĩa mũi dùi vào tôi nữa, còn khiêng đồ đạc xuống lầu giúp tôi.
“Nếu là vì tôi thì cậu đừng dọn đi nữa.” Châu Dĩnh nói lí nhí: “Sau này chúng ta không ai đụng chạm ai là được.”
Tôi trả lời: “Không phải vì cậu.”
Dưới sự trợ giúp của ac li/nh, tôi dọn toàn bộ đồ đạc đến nhà trọ.
Vừa vào nhà, tôi đã thấy một hình bóng quen quen đang ngồi trên sofa, chậm rãi lật một cuốn sách.
Tôi kinh ngạc mắt tròn xoe: “Sao anh lại ở đây?”
Thanh niên kia ngoảnh lại nhìn tôi một cái rồi tiếp tục cúi đầu lật sách.
M/a lưỡi dài thoắt cái hiện h/ồn: “Hương Hương, cô quên rồi à? Cậu Lục đóng giả bạn trai cho cô, điều kiện là phải cung cấp chỗ ở cho cậu ấy.”
Tôi chợt nhớ đến chuyện này, không khỏi trừng ông ta: “Nhưng tại sao anh ấy lại ở đây?”
M/a lưỡi dài cười lấy lòng: “Dù sao căn nhà này cũng bỏ trống, tôi nghĩ không thể lãng phí…”
Tôi cạn lời: “Sau này tôi sẽ ở đây, sao tôi có thể sống cùng một người đàn ông xa lạ được?”
M/a lưỡi dài nhìn người đàn ông rồi lại nhìn tôi, nói: “Hương Hương à, cậu ấy cũng không thể coi là người xa lạ đâu.”
Tôi: “Hả?”
M/a lưỡi dài nói: “Tên cậu ấy là Lục Thành Tuyết, cậu chủ nhà họ Lục trong giới Thông Linh Sư, một trong những Thông Linh Sư mạnh nhất, đồng thời còn là chồng chưa cưới của cô.”
10
Chồng… Chồng chưa cưới?
Tôi đi/ếng h/ồn.
Cậu thanh niên khép cuốn sách lại, đôi môi mỏng cong lên, nhìn tôi: “Chào em, vợ chưa cưới. Quãng thời gian kế tiếp, mong em sẽ chỉ giáo nhiều hơn.”
Tôi: “…”
Tôi nhéo tai m/a lưỡi dài: “Thế này là thế nào hả ông nói đi!”
“Em có thể hỏi thẳng tôi.” Chàng trai tuấn mỹ ngồi trên sofa, khuôn mặt trầm tĩnh: “Hôm nay tôi vừa đến thành phố C thì đã bị thức thần của em dùng Định Hồn thuật trói lại, đưa đến trước mặt em, nghe nói là yêu cầu tôi làm bạn trai của em.”
Tôi trợn mắt nhìn m/a lưỡi dài.
M/a lưỡi dài co đầu rụt cổ, chuồn đến bên cạnh Lục Thành Tuyết lấy lòng: “Lũ lớn cuốn trôi miếu Long Vương, đều là người một nhà cả, xin lỗi, xin lỗi nhé.”
Ai là người một nhà với anh ấy chứ!
“Chuyện này…” Tôi xoa tay, cố rặn ra một nụ cười: “Đều là hiểu lầm, hiểu lầm thôi mà.”
Tôi nhanh chóng mở cửa phòng trộm trong phòng khách, đưa tay ra mời bằng tư thế chân thành nhất: “Xin lỗi vì đã quấy rầy, mời anh ra ngoài!”
Lục Thành Tuyết không nhúc nhích, giọng nói bình tĩnh: “Tôi vừa đến đây, lạ nước lạ cái, tôi cảm thấy nơi này rất tốt. Vợ chưa cưới, em từng nói sẽ phụ trách chỗ ở cho tôi, chẳng lẽ em định nuốt lời?”
Tôi cảm thấy anh ấy thật v/ô li/êm s/ỉ.
Nhưng ngẫm lại thì dù sao cũng là m/a lưỡi dài trói anh ấy đưa đến trước mặt tôi, tôi đã nhìn cơ bụng của anh ấy, còn sờ cơ ngực của anh ấy, hình như tôi còn v/ô li/êm s/ỉ hơn. Thế là tôi im lặng, dù sao căn hộ này cũng có hai phòng ngủ một phòng khách, vừa lúc có thể ở hai người.
Theo lời Lục Thành Tuyết, anh ấy được gia tộc phái ra ngoài truy lùng hành tung của chú út.
Chú út của anh ấy tên là Lục Minh Sâm, nghe đồn đã rời khỏi nhà họ Lục từ rất lâu, sống ở bên ngoài, còn có bạn gái.
Sau này bạn gái bị chặt xác, Lục Minh Sâm biến cô ấy thành ac li/nh để hồi sinh bạn gái.
Chuyện này đã xúc phạm cấm kỵ, Lục Thành Tuyết được gia tộc phái ra ngoài truy lùng dấu vết của hai người.
“Vậy thì anh đi điều tra đi chứ, sao lại ở lì trong nhà tôi?” Tôi nói.
Lục Thành Tuyết trả lời qua loa: “Tôi không tìm thấy họ ở đâu.”
Thấy cái *beep*!
Anh chưa bao giờ ra ngoài tìm, cả ngày ở lì trong nhà tôi đọc sách thì được mới lạ.
Buổi tối, tôi và Gothic Mao Mao livestream đánh 2v2. Tôi không nhịn được phàn nàn: “Mao Mao à, tớ vất vả lắm mới thoát khỏi gia đình, muốn sống một cuộc sống đại học bình thường, ai ngờ vẫn chìm trong nước sôi lửa bỏng như hồi trước.”
Mao Mao hỏi: “Sao vậy?”
Tôi nói: “Tụi mình đã quen nhau lâu ngày rồi, bây giờ tớ ăn ngay nói thật với cậu, nhà tớ làm đạo sĩ, con người tớ cực kỳ dễ thu hút m/a, từ bé chung quanh tớ toàn là m/a. Tớ chỉ muốn làm một cô gái bình thường, sống một cuộc đời bình thường mà thôi, vất vả lắm mới thi đậu đại học, ai ngờ bạn cùng phòng ký túc xá lại có một miếng ngọc bội t/à khí, còn có mấy con m/a cả ngày bám theo tớ.”
Mao Mao: “Cậu vất vả thật.”
Tôi nói: “Đúng thế! May mà có cậu bên cạnh, tớ có thể cảm nhận được niềm vui khi làm người bình thường. Tớ thích nhân loại bình thường như cậu nhất.”
Mao Mao cười gượng: “Ừ ha.”
11
Trường học bỗng trở nên vô cùng náo nhiệt, thấy băng rôn được treo trong sân trường, tôi mới biết hóa ra dạo này đang tiến hành bầu chọn hoa khôi học đường. Hiện giờ, ứng cử viên lọt vào vòng chung kết là Châu Dĩnh và cô gái trong tấm ảnh mà hồi khai giảng, bạn cùng phòng từng kêu tôi nhận xét xem.
Ảnh chụp của hai cô gái được làm thành tấm bảng đặt ở ven lối đi. Khuôn mặt và vóc dáng của hai người chênh lệch quá rõ ràng, nhưng rất nhiều người cứ như bị mù tập thể, vây quanh tấm bảng của Châu Dĩnh khen ngợi: “Wow! Cô ấy xinh đẹp thật!”, “Giống hệt tiên nữ giáng trần!”
Trên diễn đàn, Châu Dĩnh càng được bầu chọn hạng nhất với lượt vote mang tính áp đảo.
Hai ngày sau, cuộc bầu chọn kết thúc.
Châu Dĩnh được chọn làm hoa khôi học đường.
Rất nhiều nữ sinh ùa vào ký túc xá chúc mừng Châu Dĩnh. Thấy tôi trở về, một tia bối rối lướt qua trong mắt Châu Dĩnh, nhưng chẳng mấy chốc cô ta lại khôi phục bình thường.
Đến mười giờ tối, các cô gái lần lượt ra về.
Tôi đi đến bên cạnh Châu Dĩnh: “Để có nhiều người bỏ phiếu cho cậu như vậy, chắc cậu đã sử dụng ngọc bội rất nhiều lần phải không?”
Châu Dĩnh đội vương miện vàng, mặc một bộ váy công chúa, thoạt nhìn tựa như một nàng công chúa nhỏ. Cô ta nói: “Thế thì đã sao?”
“Ngọc bội đang tiêu hao tuổi thọ của cậu.” Tôi không nhịn được khuyên nhủ lần nữa: “Rốt cuộc là tính mạng quan trọng hơn, hay là sự yêu thích của người khác quan trọng hơn?”
“Tất nhiên là sự yêu thích của người khác!” Châu Dĩnh trả lời không hề nghĩ ngợi.
Tôi vô cùng kh/iếp s/ợ.
Cô ta cúi đầu nói: “Nếu tôi không dùng ngọc bội thì họ sẽ không bao giờ thích tôi, họ sẽ mắng tôi là đồ x/ấu x/í, cô l/ập tôi, ức hi/ếp tôi…”
“Nhưng cậu có xấu đâu!” Tôi nói.
“Tôi chính là kẻ x/ấu x/í!” Châu Dĩnh ngẩng đầu nói: “Rời khỏi ngọc bội, sẽ không ai chịu thích tôi!”
Tôi cảm thấy cô ta đi/ên rồi. Rõ ràng cô ta đã giảm cân, mặc dù không bằng mỹ nữ chân chính, nhưng khi trang điểm xong thì vẫn được coi là xinh đẹp, thế mà cô ta vẫn luôn nghĩ rằng mình rất x/ấu x/í, phải dựa dẫm vào ngọc bội thì mới trở nên xinh đẹp, nhận được sự yêu thích của người khác.
Tư tưởng dị dạng này, có lẽ đã hình thành sau một thời gian dài bị đả kích trong quá khứ.
Tôi suy nghĩ một lát rồi nắm tay cô ta, nghiêm túc nói: “Châu Dĩnh, tôi không bị ngọc bội ảnh hưởng, cho nên đánh giá của tôi dành cho cậu là khách quan. Cậu thật sự không xấu, đừng phủ nhận bản thân nữa, được không?”
“Vậy cậu có thích tôi không?” Cô ta hỏi, ánh mắt tràn đầy mong chờ.
Tôi im lặng một lát, cuối cùng không muốn lừa cô ta: “Hồi trước mấy người các cậu cô l/ập tôi, cho nên giờ tôi nói thích cậu thì e rằng quá giả tạo… Tuy nhiên bây giờ tôi đã biết rõ quá khứ của cậu, ân oán từ nay xóa bỏ, chỉ cần cậu đừng làm chuyện quá đáng nữa thì chúng ta hoàn toàn có thể làm bạn.”
Ánh mắt của Châu Dĩnh trở nên buồn bã.
“Tóm lại, đừng dùng ngọc bội nữa.” Tôi nói: “Nếu cậu thật sự muốn trở nên xinh đẹp thì chỉ cần làm tiểu phẫu là được.”
Châu Dĩnh lắc đầu: “Nếu tôi thật sự phẫu thuật thẩm mỹ, biến thành một người khác thì cho dù họ thích tôi, cũng chỉ thích khuôn mặt giả dối của tôi mà thôi, không phải là thật lòng thích tôi. Huống chi, dù tôi phẫu thuật thẩm mỹ thì chắc gì người khác sẽ thích tôi? Chưa chắc. Nhưng chỉ cần tôi vẫn giữ miếng ngọc bội này, mọi người nhất định sẽ thích tôi.”
Trò chuyện xong, thái độ của Châu Dĩnh đối với tôi hoàn toàn thay đổi. Hồi trước chúng tôi không ai đụng chạm đến ai, bây giờ cô ta sẽ mời tôi cùng đi học, cùng đi ăn cơm.
Nhưng bất kể tôi khuyên nhủ kiểu gì, cô ta vẫn không muốn từ bỏ ngọc bội.
12
Cô ta hô mưa gọi gió trong trường, hưởng thụ sự truy đuổi của mọi người.
Ra ngoài sẽ có người trả tiền giúp cô ta, vô số nam sinh tặng những món quà đắt tiền cho cô ta, vô số bạn bè vây quanh cô ta, những chàng thanh niên tuấn tú quỳ trước mặt cô ta bày tỏ tình yêu.
Tất cả mọi người đều cưng chiều cô ta, yêu quý cô ta, khen cô ta xinh đẹp đáng yêu, gọi cô ta là tiên nữ.
Cô ta vĩnh viễn là trung tâm của mọi cuộc trò chuyện.
Cô ta không thể sống thiếu cuộc sống phồn hoa này nữa.
Châu Dĩnh nói: “Cậu biết gì không? Hồi trước tôi nói mười câu, không ai chịu nghe dù chỉ một câu. Nếu muốn người khác chú ý đến tôi thì tôi phải nói thật to, lặp đi lặp lại nhiều lần. Nhưng bây giờ, tôi nói bâng quơ câu nào cũng có người để bụng.”
Cô ta nói: “Hồi trước tôi chính là kẻ vô hình, người khác đều coi như không thấy tôi, chỉ có lúc nào cần làm việc, họ mới nghĩ đến tôi. Nhưng bây giờ, họ đều tụ tập quanh tôi, lúc nào cũng chăm chú dõi theo tôi.”
Cô ta nói: “Hồi trước tôi phải làm rất nhiều, liên tục lấy lòng người khác thì mới đổi lại một chút yêu thích từ người khác, còn bây giờ, tôi không cần làm gì hết, người khác vẫn sẽ thích tôi.”
Cô ta nói: “Làm mỹ nữ thật tốt, không cần trả giá bất cứ thứ gì cũng có vô số người thích mình. Có những người, chỉ cần xuất thân giàu sang, ngoại hình xinh đẹp thì chẳng cần cố gắng cũng chiếm được những thứ mà người khác mong chờ cả đời cũng không chiếm được. Thế giới này thật không công bằng. Nếu thế giới đã không công bằng thì tại sao tôi phải tuân thủ sự công bằng? Bây giờ tôi trả giá đắt để có được quyền lợi ấy, tất nhiên tôi phải muốn làm gì thì làm như những người kia.”
Tôi không biết nên nói với cô ta như thế nào nữa. Dù sao thì từ bé đến lớn, tôi chưa bao giờ bị người chung quanh cô l/ập chỉ vì ngoại hình, mặc dù người trong nhà không mấy thích tôi, nhưng các li/nh hồn lại chăm sóc tôi từng li từng tí.
Tôi muốn thứ gì, chúng sẽ nghĩ mọi cách lấy đến cho tôi.
Tôi chưa từng trải qua nỗi đau của cô ta nên không thể hiểu được tâm trạng của cô ta. Nhưng tôi không tán thành hành vi của cô ta, cho nên tôi tránh xa cô ta.
Mãi đến một ngày nọ, ảnh bình chọn hoa khôi học đường của trường tôi được đăng lên mạng xã hội.
Nguyên nhân của sự việc là một cuộc thảo luận được khơi mào trên internet: Hoa khôi của trường đại học nào xinh đẹp nhất?
Ảnh của Châu Dĩnh bị đăng lên mạng, có vẻ không hòa hợp với những bức ảnh chỉ toàn là mỹ nhân khác.
Cộng đồng mạng không bị ngọc bội ảnh hưởng, đi/ên cu/ồng ùa vào phê bình:
[Đại học X thiếu gái lắm hay sao mà bầu chọn một đứa x/ấu x/í như này làm hoa khôi vậy?]
[Trời ạ, my eyes! Tao sắp m/ù rồi tụi bây ơi!]
[Thế này mà gọi là hoa khôi á? Chỉ thế thôi hả? Chỉ thế thôi hả?]
[Kéo đại một cô gái nào đó cũng xinh hơn cô ta nhiều!]
Nhóm người ủng hộ Châu Dĩnh lập tức phản kích, đi/ên cu/ồng thổi phồng nhan sắc như thần tiên của cô ta, hơn nữa cảm xúc rất kích động, không giống bình thường.
Hai phe cấu xé nhau đến mức hoa rơi nước chảy, ảnh chụp của Châu Dĩnh càng lan truyền rộng rãi, ngày càng trở nên hot trên internet.