Để không bị vào cung làm phi, ta giả bệnh trốn vào núi sâu rừng già.
Tình cờ cứu được một nam nhân sắp chết, để báo đáp ân cứu mạng của ta, hắn sẵn sàng ở bên cạnh ta làm trâu làm ngựa.
Thế nhưng gần đây hắn đi sớm về khuya, hỏi hắn chuyện gì, hắn lại trả lời lấp lửng che che giấu giấu. Để tìm hiểu rõ ràng, ta đi theo hắn ra ngoài, thế nhưng gặp một nam nhân quỳ trên mặt đất còn gọi hắn là "Hoàng thượng." Đường núi gập ghềnh, không cẩn thận giẫm phải váy.
Thấy sắp ngã xuống mương, một bàn tay lực lưỡng vòng qua eo ta. Quay lại nhìn, nam nhân mỉm cười rạng rỡ với ta. "Hoàng hậu của trẫm đây là muốn trốn đi đâu?"