-
Phần I
1.
Ngay sau đó, cổ ta truyền đến một cơn đau nhức.
Hai mắt ta choáng váng, bất tỉnh nhân sự ngã vào vòng tay của Ân Thương Quận.
Ngay khi nhắm mắt lại, ta đã thấy Ân Thương Quận cười đắc ý.
Chờ lúc ta tỉnh dậy, cảm giác đau nhức ở cổ ập đến, nhìn xung quanh, cảnh vật đều trở nên xa lạ.
Chỉ có Ân Thương Quận, hắn thay đổi một thân long bào hoa quý sang trọng, khiến hắn càng thêm uy nghiêm, tôn quý.
"Tỉnh rồi à?"
Ân Thương Quận nghe thấy động tĩnh, đặt tờ tấu chương xuống, đi về phía ta.
Thân phận chuyển biến đến quá nhanh, long bào sáng chói của Ân Thương Quận, hoảng đến mức chân tay ta luống cuống, quỳ xuống mặt đất.
“Tiểu nữ đáng chết."
Ân Thương Quận một bước nhanh đến trước mặt ta, không động đậy.
Chỉ là nửa ngồi xổm trước mặt ta, chống cằm, như suy nghĩ cái gì.
Theo lời ta nói, nói tiếp.
"Ừm, Già Ninh một lòng cầu chết, vậy nàng muốn chết thế nào?"
Trong lòng đột nhiên chấn động, hàng nghìn sợi tóc theo ta cúi đầu che khuất tầm nhìn của ta, ta nhìn không rõ biểu tình lúc này của Ân Thương Quận, ta cũng không dám nhìn thẳng vào hắn.
Rốt cuộc, nay khác xưa, nếu hắn vẫn là A Tống của túp nhà tranh, ta còn có thể làm loạn.
Bây giờ là thiên tử, huống chi ta đã phạm tội khi quân.
Ta giọng nhỏ như muỗi kêu, rụt rè mở miệng.
"Theo, theo Đại Hạ Quốc Pháp, tội khi quân, theo lệ phải chém..."
Trên đỉnh đầu có tiếng cười khẽ, kèm theo một bàn tay thon dài nắm lấy cằm ta, hơi dùng lực.
Đôi mắt kia đen kịt không thấy gợn sóng, bàn tay đầy chai sạn vuốt ve cằm ta.
"Già Ninh, nàng nói sai rồi, là tru di tam tộc mới đúng."
Ánh mắt ta chợt co rút, máu toàn thân đông lại.
A Tống ngày thường ôn nhu đối đãi mọi người tốt bụng và người bây giờ ở trước mặt ta âm trầm đều là một người, lại khiến người ta sợ hãi.
Hắn đột nhiên cúi xuống, phả hơi thở vào tai ta, thân thể ta liền không tự chủ được mà run lên.
Giọng nói dịu dàng, không nhanh không chậm, toát lên uy nghiêm không thể cưỡng lại.
"Nếu nàng một lòng muốn chết, trẫm sẽ cho toàn bộ Khương gia chôn cùng nàng."
Động tác vuốt ve chuyển sang bóp mạnh một cái, làn da mịn màng nhanh chóng xuất hiện một vết đỏ.
Đau đến nỗi ta chảy nước mắt.
Giờ phút này hắn là vị vua cao cao tại thượng, trong mắt hắn, xử tử một người cũng giống như giết một con kiến.
Khác với ta, phụ mẫu ta yêu thương ta, trong bụng a tẩu còn có một đứa bé chưa chào đời.
Ngón tay của Ân Thương Quận từng chút vén vạt áo lên, luồn vào bên trong rồi trượt xuống.
Mọi thứ không cần nói cũng biết.
Ý thức được hắn muốn làm gì, má ta đỏ bừng, ngón tay chống trên sàn nhà đột nhiên trắng bệch.
Hắn cúi xuống ghé sát tai, giọng nói khàn khàn: "Áo bào hoàng hậu thuộc về nàng vẫn còn ở tẩm điện của trẫm..."
Đầu óc ta bỗng nhiên trống rỗng, toàn thân cứng đờ, không thể cử động, mặc cho động tác của Ân Thương Quận...
Hai cánh môi mím chặt, hai chữ yếu ớt trào ra.
"Không cần..."
Cũng không ngăn được nam nhân tấn công, ngược lại càng trở nên hung mãnh hơn.
2.
Để khỏi tiến cung, ta giả bệnh trốn vào trúc viện do phụ mẫu chuẩn bị, tính toán trốn tránh đầu ngọn gió.
Lúc nhặt được Ân Thương Quận ở cửa trúc viện, lúc ấy trên mặt hắn cũng có khá nhiều vết thương, đặc biệt là ở bả vai bị mũi tên nhọn xỏ xuyên qua, máu chảy đầy người, mái tóc hỗn độn cũng bị mồ hôi lạnh thấm ướt dính vào má.
Lúc nha hoàn Oanh Ca báo cho ta, ta đến gần xem, ta hoảng sợ tưởng là sơn tặc.
Chỉ vì áo quần hắn đẹp đẽ quý giá, vết thương trên người quá mức dữ tợn, không khỏi liên tưởng hắn gặp phải sơn tặc cướp bóc hay là bị kẻ thù truy đuổi?
Nha hoàn khuyên ta nhiều một chuyện không bằng ít đi một chuyện, nếu thật là kẻ thù truy đuổi, sợ là sẽ liên lụy đến chúng ta.
Đang do dự, nam nhân bị thương nặng hơi thở thoi thóp, dùng hết sức lực kéo lấy vạt áo của ta.
“Cứu ta, cô nương…”
Chỉ một tiếng này, ta đã mê muội, sai người đưa hắn vào trong sân.
Lại không biết, tất cả những điều này đều là âm mưu của hắn.
Hắn lừa ta nói mình bị mất trí nhớ, để báo đáp ơn cứu mạng của ta, sẵn lòng ở bên cạnh ta.
Gánh nước, chặt củi… toàn bộ hắn đều nhận hết, làm đúng không sai, không hề oán thán.
Nhìn hắn làm việc chăm chỉ như thế, trong lòng không khỏi cảm thấy lúc trước mình cứu hắn là đúng đắn.
Sau này ta nghĩ nhiều, ánh mắt hắn nhìn ta càng lúc càng kỳ quái, ngay cả Oanh Ca cũng nói.
Hắn đối với chuyện của người khác đều không để tâm, có người nói chuyện với hắn, hắn thờ ơ.
Nếu nói đến chuyện của ta, hắn lại quan tâm hết thảy.
Tìm hiểu món ăn, bánh ngọt mà ta thích.
Từ đó, trên bàn của ta không thiếu nhất chính là món ăn ta yêu thích, cùng với các loại bánh ngọt mới mẻ, đủ kiểu dáng, hương vị đều là những món ta chưa từng ăn qua, nghe nói là do hắn tự mình xuống bếp làm.
Ta chỉ thuận miệng khen vài câu, hắn thế nhưng nói: "Nếu tiểu thư thích ăn, ta sẽ ngày ngày làm một ít cho tiểu thư ăn."
Ta nghe thấy có chút lạ, nhưng không nói được gì.
Một lần, ca ca Vệ Thanh cùng lớn lên với ta lo lắng cho ta nên đến thăm ta, bị hắn bắt gặp.
Vệ Thanh đỡ ta vào sân, đối mặt với A Tống, hắn ôm một đống củi khô trong lòng ngực.
Ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào bàn tay đang nắm lấy cánh tay ta, mặt không biểu cảm đi qua giữa chúng ta.
"Tránh ra, ta phải đi qua.”
Nói rồi, bàn tay đang nắm lấy cánh tay ta bị hắn thô bạo tách ra.
Biểu tình Vệ Thanh có chút mờ mịt, ta vội kéo hắn đến đình ngồi xuống.
Vừa ngồi xuống, Vệ Thanh một phen nắm lấy tay ta, hào hứng nói: "A Ninh, không bằng muội theo huynh về quê ở Cô Tô, nhà huynh có a tỷ, từ nhỏ đã quen biết nên có thể chăm sóc. Ở nơi thâm sơn cùng cốc này, có chuyện gì cũng không dễ chăm sóc."
Trong lòng ta có chút dao động, dù sao ở nơi thâm sơn cùng cốc này mọi việc đều bất tiện.
Chưa kịp mở miệng, một giọng nói lạnh lùng truyền đến.
"Đi theo ngươi thì ngươi sẽ chăm sóc tốt hơn à?"
Nói rồi, chỉ thấy A Tống cầm rìu lên, bổ đôi khúc gỗ, còn không quên liếc mắt một cái về phía Vệ Thanh.
Xem đến mức hãi hùng khiếp vía.
May mà Vệ Thanh dễ tính, nếu là đổi thành đại ca ta nóng nảy, nhất định sẽ kéo hắn đến doanh trại để trải nghiệm một phen.
"Thị vệ của muội nghĩ sao nói vậy, Thanh ca đừng để ý nhé."
Nói rồi, ta đẩy chiếc bánh ngọt hình hoa mai đưa đến trước mặt hắn.
"Nếm thử đi, món này ngon lắm.”
Còn chưa đợi Vệ Thanh ăn xong, khó khăn lắm mới đến bên miệng, đã bị A Tống một tay cướp lấy.
"Ăn sẽ chết người, đừng ăn."
Nói xong còn không quên lấy đi một chồng bánh ngọt trước mặt.
3.
Lời đồn trong cung nổi lên bốn phía, đều nói hắn kim ốc tàng kiểu.
Con gái Hứa gia còn chưa nhập chủ Đông Cung, nhưng n Quận lại để một nữ tử vô danh vô phận sống ở tẩm cung của mình.
Việc này không coi trọng Hứa gia, khiến cho cả triều đình đều cảm thấy lạnh lòng.
Đặc biệt là Hứa thừa tướng.
Còn thực tế thì sao?
Chỉ có ta biết, nếu phụ thân ta nghe được tin này, dù có cảm thấy lạnh lòng hay không, về đến nhà sẽ đóng cửa lại cùng gia đình nâng chén rượu mừng, chúc mừng ta thoát khỏi cảnh ngộ này.
Khoé miệng nhếch lên chưa được bao lâu, người trong cung đã đến truyền chỉ.
Lễ sách phong sẽ được tổ chức vào mùa xuân năm sau, cứ tiền hành như thường lệ.
4.
Ân Thương Quận suốt ngày ngoài việc đi triều sớm thì đều ở bên cạnh ta.
Ngay cả lúc phê duyệt tấu chương, hắn cũng phải ôm ta.
Công công được lệnh đi truyền chỉ trở về, Ân Thương Quận không chút để ý mà thoáng nhìn ông ấy.
Hắn đặt một tay lên eo ta, một tay lật xem tấu chương.
Ta làm bộ muốn tránh thoát, hiện nay trong cung ngoài cung đều đang nói ta là hồ ly tinh, mê hoặc quân chủ.
Ta không muốn phải gánh thêm tội danh nào nữa.
Hắn nhàn nhạt mở miệng: "Hứa thừa tướng phản ứng thế nào?"
Động tác ta giãy giụa dừng lại một chút.
Công công liếc mắt nhìn ta một cái, thành thật nói: "Cười còn khó coi hơn cả khóc."
Sau khi Ân Thương Quận cho người đi xuống, ta mới từ trong miệng hắn biết được, hắn dời lễ sách phong của ta lên trước tiên.
Ta tái mặt, run rẩy nói: "Tại sao nhất định phải là ta?"
Ân Thương Quận đặt tấu chương xuống, giơ tay xoa đầu ta.
Cười như không cười cúi đầu nhìn ta: "Bởi vì, hoàng hậu của trẫm không thể là người khác."
Giọng nói nhẹ nhàng của hắn truyền vào tai ta, như một tiếng sấm sét, khiến cảm xúc ta tan tành thành từng mảnh.
Nếu là nữ tử bình thường nghe được lời này, có lẽ sẽ tin.
Nhưng ta không giống, tự nhiên sẽ không tin mấy lời ma quỷ của hắn.
Đứng dậy, nhịn không được chất vấn hắn, giọng nói không khỏi run rẩy.
"Kiến Vi quận chúa đâu? Nàng cũng là thái tử phi của ngươi."
Sắc mặt Ân Thương Quận không thay đổi, như thể ta đang nhắc đến một cái tên vô cùng bé nhỏ không đáng kể.
Chậm rãi thay đổi tư thế, sau đó muốn kéo ta vào lòng một lần nữa, nhưng trong khoảnh khắc hắn chạm vào ta, ta lại không theo ý hắn, lùi lại phía sau một bước.
Tay nắm hụt, Ân Thương Quận cũng không tức giận, ánh mắt chân thành một mảnh, nghiêm mặt nói:
"Trẫm không động vào nàng ta”.
"Là trẫm không có mặt mũi với nàng, lúc đó tình hình bắt buộc, trẫm đã nghĩ kỹ lúc tình hình ổn định rồi, trẫm đã cho nàng ta ra khỏi cung, tìm được người tốt xứng đáng với nàng ta hơn."
Câu này ta nghe càng thêm không đúng chỗ, vô cớ khiến người ta tức giận.
Kiến Vi quận chúa ra khỏi cung chỉ một ngày thì qua đời, trước khi chết ngàn dặn vạn dò bảo ta phải tránh xa Ân Thương Quận, mặc dù lúc đó không hiểu nàng nói câu này có ý gì.
Nhìn chung là lời khuyên, nếu không Kiến Vi quận chúa mới gả vào Đông Cung chưa được nửa năm, đã đột ngột mắc bệnh nặng, rơi vào tình cảnh này rồi sao?
Ân Thương Quận đăng cơ một năm, sắc phong thánh chỉ trực tiếp gửi về nhà.
Dáng vẻ của Kiến Vi quận chúa trước khi chết hiện lên rõ ràng, lại phòng ngừa bước lên vết xe đổ của Kiến Vi, mạo hiểm giả bệnh, tưởng rằng trốn trong núi sâu rừng già sẽ thoát được một kiếp.
Thế nhưng ta không ngờ đến, Ân Thương Quận giăng một cái bẫy, chỉ chờ ta chui vào.
Như vậy có thể thấy được, tâm cơ của hắn âm trầm đến nhường nào.