-
Phần II
5.
Ân Thương Quận sợ ta ở trong cung buồn chán, nên truyền A nương ta vào cung, hy vọng có thể khuyên nhủ ta.
A nương thấy trên người ta có dấu vết rõ ràng, nước mắt liền không kìm được, rơi xuống từng giọt lớn.
"Hoàng thượng sao có thể thô lỗ càn rỡ như vậy? Tuy con sắp trở thành hoàng hậu, nhưng rốt cuộc vẫn chưa cử hành đại điển, sao có thể đối với con làm ra những chuyện này chứ?"
Mặt ta lộ vẻ ngượng ngùng, kéo kéo cổ áo.
Trong lòng thầm mắng Ân Thương Quận hàng ngàn lần, tối qua nói bao nhiêu lần bảo hắn đừng để lại dấu vết trên cổ, hắn vẫn không nghe.
Ta ra hiệu cho A nương nhỏ giọng chút, Ân Thương Quận tính tình đa nghi, cung nữ ở đây hầu hạ ta đều là người của hắn.
Một khi ta có bất cứ tin tức gì, sẽ truyền đến tai Ân Thương Quận.
Đến đêm sẽ tìm ta hỏi tội.
"Cháu trai của con lớn thế nào rồi?"
Lúc ta đi, a tẩu đã hơn sáu tháng, giờ đã hơn ba tháng.
A nương xoa khoé mắt, trong nhà có thêm một người con là chuyện đáng vui mừng. Lẽ ra cả nhà đoàn viên chia sẻ niềm vui, ta lại bị Ân Thương Quận giam cầm trong cung, không khỏi gượng cười.
"Sinh rồi, là một bé gái, rất đáng yêu. Nàng còn muốn bế con vào cung cho con xem một chút, ta sợ bị nhiễm gió lạnh nên thôi."
Nhìn bốn phía, thấy không ai nhìn sang đây, bà lấy một bình sứ từ trong tay áo.
Là thứ ta nhờ bà mang đến.
"Cái này không được ăn quá nhiều, ngày qua ngày sẽ để lại bệnh tật, sau này khó thụ thai."
Ta nhanh tay nhanh mắt giấu bình sứ vào trong tay áo mình.
Ta cũng không muốn mang thai con của Ân Thương Quận, nhìn hắn đêm đêm cày cấy, sợ không làm chút phòng ngừa thì ta mang thai là chuyện sớm muộn.
Gần đây, ta từng nghe bà tử lớn tuổi chút nghị luận, nói lúc Ân Thương Quận là hoàng tử, vì tranh giành ngôi vị thái tử, đã sát hại người thân máu mủ ruột thịt.
Ngay cả Tôn Thái phi từng nuôi dưỡng hắn cũng chết dưới tay hắn.
Ta vốn không quan tâm đến những lời đồn đại này, nửa tin nửa ngờ.
Cho đến khi Ân Thương Quận hấp tấp bước vào đại điện, nhìn xuống cung nữ đang cúi đầu nói: "Nếu trẫm nghe thấy ai đó cùng nàng nói luyên thuyên nữa, trẫm nhất định sẽ rút đầu lưỡi bọn họ ra, băm cho chó ăn!"
Sợ đến nỗi ta đêm đó liền nằm mơ, trong mơ Ân Thương Quận máu phun đầy mặt, cười dữ tợn nhìn ta.
Bên chân hắn toàn là những người không có lưỡi, miệng đầy máu.
6.
Bên ngoài hoàng cung, đêm đã dần buông. Ân Thương Quận dẫm lên bóng đêm bước vào trong điện.
"A Ninh, hôm nay nàng nói chuyện với thừa tướng phu nhân thế nào?"
n Thương Quận vô ý vô tứ mân mê mái tóc sau gáy ta, ánh mắt đầy tìm tòi nghiên cứu.
Động tác đang viết thư khựng lại, một giọt mực rơi xuống giấy lan ra một mảng.
Theo tính cách đa nghi của hắn, hắn không thể không biết ta và mẫu thân ta nói chuyện gì. Sợ là mẫu thân ta vừa mới đi khỏi, sau lưng người của hắn đã báo cho hắn rồi.
Hắn chỉ muốn thăm dò ý tứ của ta, muốn thấy thái độ của ta thế nào mà thôi.
Ta nửa mỉm cười đặt bút xuống, rúc vào lòng hắn như chim nhỏ.
"Tẩu tẩu ta mới sinh một đứa cháu trai, mẫu thân ta nói rất đáng yêu. Nếu hoàng thượng cho phép ta về nhà một chuyến, ta nhất định sẽ ngày ngày cầu nguyện cho hoàng thượng phúc thọ lâu dài, cả đời bình an."
Nếu Ân Thương Quận tin lời ta, ta sẽ vui vẻ cả đời.
Nhưng hắn không phải kẻ ngốc, hắn đối diện với ánh mắt mong đợi của ta, dùng giọng điệu dịu dàng nhất từ chối ta.
Mỗi chữ một tiếng như đâm vào tim ta: "Không... thể... được!"
Khóe miệng hắn khẽ cong lên, mang theo vài phần ý cười nhợt nhạt, lôi kéo ta nói chuyện phiếm vài câu, cũng không biết nói sai câu nào, câu chuyện đột nhiên chuyển sang chuyện hôm nay.
"Thừa tướng phu nhân hôm nay có đưa cái gì cho nàng không?"
Đôi đồng tử của ta giật nhẹ, bàn tay đặt trên vai hắn hung hăng run rẩy.
Hắn là làm sao mà biết được?
Hay là hắn đang thử lòng ta...
“Hoàng thượng đang nói gì vậy, mẫu thân ta chỉ mang theo cho ta mấy bộ quần áo thường ngày với thêm bánh ngọt ta thích thôi."
Ta giả vờ không hiểu, cố gắng qua mặt.
Ân Thương Quận vẫn giữ nguyên nụ cười, nhắc nhở ta.
"A Ninh, trẫm ghét nàng ở trước mặt trẫm nói láo."
Ngón tay thon dài của hắn nâng cằm ta lên, uốn cong khớp xương.
"Cho nên... trẫm cho nàng thêm một cơ hội nữa, nói thật đi."
Ân Thương Quận hơi cúi đầu, cố ý vô tình mà chạm vào cánh môi ta.
Giọng nói ôn hòa nhưng lại tàn nhẫn: "Nếu không, trẫm nhất định sẽ không tha cho nàng đâu."
Ta sợ hắn thật rồi, không biết hắn có tha cho ta không.
Đôi mắt ta đảo quanh: "Là, là từ nhỏ ta bệnh tật ốm yếu, mẫu thân ta mang thuốc đến cho ta... chỉ vậy thôi."
Ta run run đứng dậy khỏi vòng tay Ân Thương Quận, từ một chỗ ẩn giấu cực kỳ kín đáo lấy ra chiếc lọ sứ rồi đưa cho hắn.
Từ đầu đến cuối, ánh mắt hắn như kẻ đi săn mà gắt gao nhìn chằm chằm vào ta.
Làm trong lòng ta run sợ.
Bình sứ đựng thuốc tránh thai trong tay Ân Thương Quận được hắn ngắm nghía, ánh nến chiếu sáng bình sứ đến mức trong suốt.
"A Ninh..."
Ân Thương Quận hơi nhướng mày, nhìn thẳng vào mắt ta.
Một tiếng A Ninh này, ta biết mình sắp gặp xui rồi.
"Từ nay, loại thuốc không rõ nguồn gốc như thế này, nàng cẩn thận một chút, đừng ăn hại thân thể."
Nói rồi, hắn hất tung chiếc bình sứ đựng thuốc xuống đất.
"Nàng hiểu chưa?"
Hắn đưa tay chạm vào ta, cả người ta không tự chủ được, lùi lại.
Hành động này thế nhưng chọc giận hắn.
"Nàng sợ ta?"
Ánh mắt hắn hiện lên một tia bi thương, đây là lần thứ mấy kể từ khi hắn trở về cung, hắn tự xưng là "ta" trước mặt ta.
Ngoài ở căn nhà tre, hắn giả vờ mất trí nhớ.
Suốt thời gian còn lại chúng ta quấn lấy nhau trên giường, âu yếm nồng nàn, hắn quấn lấy ta như một người đáng thương cầu xin tình yêu của ta.
Khuôn mặt tuấn tú của hắn vặn vẹo, hắn gần như điên cuồng mà giam cầm cả người ta vào trong lòng ngực.
"Tại sao phải sợ ta? Ta đối xử với nàng không tốt sao?"
Bị người ta gắt gao ôm chặt thật khó chịu, suýt nữa thì không thở nổi.
"Chàng làm ta đau."
Hơn nữa không thể nghe rõ hắn đang nói gì, bên ta một trận ù ù, cái gì cũng nghe mơ hồ.
Ân Thương Quận cố chấp, nếu ta không nói những lời hắn thích nghe, chuyện này sẽ không có hồi kết.
"Ngày sau ta sẽ vì chàng mà khai chi tán diệp, một lòng một dạ yêu chàng, nếu chàng đối xử tốt với ta, ta sẽ mãi mãi yêu chàng."
Rõ ràng, đã có tác dụng.
Hắn ăn mềm không ăn cứng, lời ngon tiếng ngọt thấm vào hắn.
Sức lực của hai cánh tay dần dần thả lỏng, nghẹn ngào nói: "A Ninh đừng lừa ta. Nếu nàng bỏ ta, ta sẽ phát điên."
Ta đành lòng trấn an hắn, trong lòng nghĩ đi nghĩ lại, ta đến tột cùng đã chọc giận hắn lúc nào.
Thế nhưng làm hắn si mê như thế, có lẽ là bị nhan sắc của ta cộng thêm tính tình đối xử với mọi người chân thành thuyết phục.
7.
Thời gian trôi qua, ngày lễ sắc phong ngày càng đến gần, ta bị Ân Thương Quận quản thúc như tù nhân.
Người nào tiếp xúc với ta, nói cái gì.
Ta ăn gì, làm gì, hắn đều nắm rõ.
"Nếu đồ ăn trong cung không hợp khẩu vị, muội cứ nói với huynh, huynh sẽ cho người từ nhà mang đến cho muội."
Ca ca giống như trước kia mà nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc ta, giọng nói mang theo ý cười lười biếng.
"Yên tâm đi, ca ca, huynh không cần lo cho muội mấy chuyện này đâu, hoàng thượng sẽ lo liệu cho muội hết."
Ân Thương Quận sợ ta ở trong cung buồn rầu, đặc cách cho phép ca ca ta vào cung thăm ta.
"Chắc chắn không cần à?" Ca ca mặt mày mỉm cười, nhìn ta đầy hứng thú.
Ta do dự một chút: "Ca ca chuẩn bị gì cho muội vậy?"
Ca ca ta làm động tác "suỵt", tuỳ tùng đi theo cùng ca ca ta tiến lên phía trước, bước nhanh về phía ta.
"A Ninh..."
"Thanh ca!”
Thấy người đến là Vệ Thanh, ta đột nhiên mở to mắt, không thể tin được, trong mắt tràn đầy ánh sáng phấn khích.
Ca ca ho nhẹ liếc mắt một cái, ánh mắt có chút không tự nhiên nhìn xung quanh khắp nơi: "Hai người có gì muốn nói thì cứ nói nhanh đi, ta đi canh gác giúp hai người."
Vệ Thanh khi biết tiểu thị vệ ngày xưa từng đối đầu với hắn là Ân Thương Quận, sắc mặt hắn tím tái.
Hắn bày tỏ phẫn nộ với số phận của ta: "Hoàng thượng cũng thật là, tình yêu trên đời đâu phải chỉ thỏa mãn bằng cách cưỡng đoạt hay sao..."
Ta vội vàng bịt miệng hắn lại, nhưng vẫn có một số âm thanh rất nhỏ thoát ra từ kẽ tay.
Ta vẫn còn lo lắng về cách thức giám sát người của n Thương Quận, không muốn nhìn thấy hắn phát điên, dù sao thì người thiệt thòi cũng là ta.
"Đừng nói những lời đó nữa, nếu bị người có ý đồ nghe được đi cắn huynh một cái, chỉ sợ huynh khó thoát thân."
Còn có ta, cũng khó thoát tội.
Quả nhiên, tối hôm đó.
n Thương Quận cố tình tỏ ra không quan tâm để moi móc ta, thật khiến ta chán ngán.
Bị hắn ép buộc lâu như vậy, dù là người tốt bụng nhất cũng sẽ phát điên.
"Nàng thật đúng là... không để tâm những gì trẫm nói nhỉ."
"Ta muốn về nhà."
Thật sự chịu không nổi, ta liền gây chuyện trước mặt Ân Thương Quận.
Hắn dường như đã quen với việc ta gây chuyện ba ngày hai bữa, cứ để mặc ta.
Ta thở phì phò mà xoa eo, giận trừng mắt nhìn người ngồi trên ghế dù bận vẫn ung dung, khóe miệng như có như không mà khẽ nhếch lên cười.
Đây đã là lần thứ mấy ta gây chuyện đòi về nhà rồi không biết nữa.
Hành lý đã được ta đóng gói xong, phần lớn là trang sức quý giá mà Ân Thương Quận ngày thường tặng ta.
Tưởng rằng, Ân Thương Quận sẽ giống như trước đây, một lời chối bỏ ta.
Lần này nhưng thật ra lại là một người khác.
"Được."
Ta thiếu chút nữa không tin vào những gì mình nghe được: "Thật sao?"
Ân Thương Quận chống tay lên đầu, giọng nói hờ hững mở miệng: "Trẫm là thiên tử, lời trẫm nói có thể lừa nàng sao?"
Bụng ta nhịn không được chửi thầm, hắn đã lừa ta bao nhiêu lần rồi?
Không hiểu sao, ta cứ có cảm giác có gì đó không ổn.
Hằng ngày lúc ta nói muốn về nhà, hắn đều tỏ thái độ cứng rắn, muốn ta ở bên cạnh hắn. Hoặc là, giả vờ không nghe thấy, dỗ dành ta.
“Chàng có chuyện gì muốn nói với ta sao?”
“Dưa hái xanh không ngọt, chuyện trước đây là do ta sai. Ta không nên ép buộc A Ninh như vậy, hiện tại muốn bù đắp, không biết A Ninh có nguyện ý cho ta cơ hội này không?”
Hắn nói rất chân thành, ta không nhìn ra được trong ánh mắt hắn có bao nhiêu phần thật giả.
Nửa tin nửa ngờ.
Nếu hắn thay đổi, đối với ta mà nói là một chuyện tốt lành vô cùng.
Hắn thực sự thả ta ra khỏi cung, ra khỏi cổng cung, ta đều không thể tin nổi.
Như thể đang mơ vậy.
Ân Thương Quận sợ ta trên đường về phủ không an toàn, nhất quyết phải tự mình đưa ta về.
Ta đã nói hết lời tốt đẹp, hắn đều nghe không vào.
“Ra khỏi cung thôi mà cũng khiến nàng vui mừng đến vậy?”
Ánh mắt dò xét dừng lại trên má ta, quan sát biểu cảm của ta.
Cử chỉ nhấc rèm cửa hơi cứng đờ, ta lặng lẽ thu đầu lại vào trong.
“Sao có thể? Chỉ là tò mò thôi. Có thể ở cùng hoàng thượng, ta đều vui.”
Nói rồi, ta giả vờ e thẹn đưa ánh mắt tràn đầy tình yêu thương về phía Ân Thương Quận.
Hoàng cung buồn tẻ vô vị, lại không phải là nơi người ta nên ở.
Ân Thương Quận nghiền ngẫm đánh giá ta một lượt: “An Ninh đối với ta thật lòng thật dạ quá đi mất!”
Cỗ xe ngựa chạy ở giữa đường, bên trong rất rộng rãi.
Ta quan sát cảnh vật bên trong xe, ánh mắt đột nhiên bị thứ gì đó thu hút.
Ở góc bên trái của ta treo một chiếc túi hương màu vàng, mùi hương thoang thoảng khiến người ta cảm thấy thư thái.
“Đây là thứ gì vậy?”
Ta giơ tay tháo chiếc túi hương xuống, đặt lên chóp mũi ngửi ngửi.
Ân Thương Quận thấy ta như thế, bàn tay đặt trên đầu gối giơ lên, lại đặt xuống.
Tinh thần ta vốn sảng khoái, lúc này cơ thể lại vô cớ mệt mỏi, không thể phát ra chút sức lực nào, mềm như bông.
Hắn chặn ta lại, khóe miệng nhếch lên một tia hài hước.
“Trong túi hương có chứa hương liệu tác dụng an thần, trợ ngủ.”
Nói đến đây, toàn thân ta không còn sức lực mà ngã xuống, n Thương Quận thấy thế đưa tay đón lấy.
Lần này tốt rồi, từ khi lên xe ngựa, ta cố ý tránh xa Ân Thương Quận, không cho hắn lại gần.
Bây giờ, lại là tự mình chủ động ném mình vào vòng tay hắn.
Ân Thương Quận dùng ngón tay trỏ để nhẹ lên mũi ta, ôm ta chặt hơn.
“Còn một đoạn đường nữa, nghỉ ngơi cũng không tệ.”