-
Chương 2
4.
Khi tôi bước ra khỏi phòng bệnh, Ngụy Hứa vẫn đứng đó, đợi tôi ở hành lang bệnh viện.
Nhìn thấy tôi, anh ấy tiến lại gần, vươn tay ra nắm lấy tay tôi, khi chạm vào tấm thẻ ngân hàng, khẽ cau mày.
"Mạn Mạn, anh không muốn em suốt ngày bị bọn họ làm phiền, nếu số tiền này thật sự có thể khiến cuộc sống của em sau này không bị ràng buộc bởi bọn họ, vậy thì số tiền này xứng đáng.”
Anh đưa tay xoa đầu tôi, đau lòng dắt tay tôi ra ngoài.
Trong những năm tháng tăm tối, bất lực nhất của cuộc đời, Ngụy Hứa vẫn luôn ở bên cạnh và động viên, cổ vũ tôi kiên trì, cố gắng.
Nếu không… vào đêm hôm đó, tôi cũng đã gục ngã, buông bỏ để bản thân mình chìm dần trong nước biển lạnh băng.
"A Hứa, em biết anh rất tốt với em. Nhưng mà trong tình yêu là của hai chúng ta, em không muốn anh vì em mà bị oan, hơn nữa số tiền này không nên cho, càng không thể cho bọn họ. Đưa tiền cho họ chỉ làm bọn họ càng ngày càng đòi hỏi, tham lam hơn thôi”
Tôi đưa thẻ ngân hàng cho Ngụy Hứa, anh cười hôn lên mặt tôi một cái, rồi bước lên, vòng tay ôm lấy tôi.
"Vậy thì nghe lời vợ. Đi thôi! Để ông xã mua cho em một chiếc túi xách mới nào!."
Ngụy Hứa lái xe đưa tôi đến trung tâm thương mại, trắng trợn mua sắm một phen.
Sau đó, chúng tôi đến một nhà hàng tư nhân để ăn tối. Khi vừa gọi món xong, đèn trong nhà hàng đột nhiên vụt tắt.
Ngụy Hứa vừa mới đi vệ sinh, tôi ngồi chờ ở trên ghế có chút lúng túng, ngượng ngùng.
Một giây sau, ánh nến chập chờn.
Ngụy Hứa xuất hiện, cầm trên tay bó hoa hồng, khung cảnh của nhà hàng trở nên vô cùng lãng mạn.
Âm nhạc du dương, uyển chuyển khiến tôi cảm thấy hạnh phúc, và đôi mắt tôi không rời khỏi hình bóng Ngụy Hứa, cho đến khi anh ấy đến gần tôi và quỳ xuống.
“Mạn Mạn, anh biết có thể hơi vội vàng, nhưng anh không thể chờ đợi thêm một giây phút nào nữa. Anh muốn sớm được cưới em làm vợ, đưa em về nhà, chăm sóc em, bảo vệ cho em."
"Anh hứa sẽ tặng em một đám cưới lãng mạn, một đời viên mãn. Anh đã đợi ngày này lâu lắm rồi..."
Giọng anh có chút nghẹn ngào, mắt tôi cũng dần nhòe đi.
Tôi nhìn chiếc nhẫn kim cương tinh xảo, mà tôi từng vô tình nhắc đến… Hóa ra, anh vẫn luôn nhớ.
"Mạn Mạn, gả cho anh được không?"
Tôi nghĩ Ngụy Hứa là món quà tuyệt vời nhất mà Thượng Đế ban cho tôi, sự xuất hiện của anh ấy đã mang lại ánh sáng cho cuộc đời tăm tối của tôi.
Tôi không chút do dự gật đầu, vui mừng rơi nước mắt nói: "Được."
Tôi đưa tay ra, Ngụy Hứa run run đeo nhẫn cho tôi, sau đó anh ôm tôi vào lòng trong tiếng reo hò vang dội, đặt lên môi tôi một nụ hôn.
Sau khi đèn nhà hàng bật sáng, tôi nhìn những người đang cổ vũ xung quanh.
Đó không ai khác chính là gia đình, anh em bạn bè của Ngụy Hứa.
Ba mẹ Ngụy Hứa rơm rớm nước mắt, mẹ Ngụy vội vàng nắm lấy tay tôi, không ngừng hỏi han.
"Thằng nhóc này cuối cùng cũng làm được một chuyện khiến mẹ hài lòng."
"Con là con dâu mà Ngụy gia ta công nhận, nếu nó dám bắt nạt con, con có thể nói với mẹ, mẹ sẽ thay con xử lý nó."
Mẹ Ngụy đã đối xử với tôi như con gái ruột của mình ngay từ lần đầu tiên chúng tôi gặp mặt, chú dì luôn quan tâm, chăm sóc tôi rất tỉ mỉ, khiến tôi cảm nhận được hơi ấm thật sự của gia đình.
"Con cảm ơn chú dì."
Sau bữa tối, tôi và Ngụy Hứa trở về biệt thự.
Anh đã uống rượu nên đi tắm trước.
Tôi nhìn vào điện thoại, suy nghĩ nửa ngày, vẫn quyết định thông báo cho ba mẹ.
Khi cuộc gọi bắt đầu, tôi thực sự rất lo lắng, vô cùng thấp thỏm.
"Con gọi có chuyện gì không, Mạn Mạn?"
Nghe giọng nói ân cần của mẹ, tôi không khỏi hơi ngạc nhiên nhưng cũng nói thẳng vào vấn đề.
"Được rồi, vậy khi nào các con đính hôn?
“Mẹ tưởng con còn giận mẹ chuyện lần trước với Nguyệt Nguyệt, nhưng bây giờ thấy con và Ngụy Hứa hạnh phúc như vậy, ba mẹ đều mừng cho con."
"Mạn Mạn, con mãi mãi là con gái của mẹ, chúng ta là người một nhà. Đừng trách Nguyệt Nguyệt nữa, con bé đã biết mình sai rồi."
Chẳng biết vì sao, tôi đã rơi nước mắt.
Sau khi cúp điện thoại, tôi nhìn Ngụy Hứa đang đứng đợi phía sau tôi từ lúc nào không hay.
Có lẽ anh nghe thấy động tĩnh liền vội vàng chạy ra ngoài, vết nước trên người còn chưa lau, khăn tắm quấn quanh eo cường tráng, tỷ lệ cơ thể hoàn mỹ, cơ bắp cường tráng.
Thật là một bức tranh mỹ nam sống động bước ra từ bồn tắm.
Thấy đôi mắt tôi đỏ hoe, anh liền bước tới ôm tôi vào lòng để an ủi.
Đưa hai tay chạm vào cơ ngực anh, tôi vô thức nuốt nước bọt.
"Cái kia... A Hứa, để em đi trước..."
Lúc này hai má tôi đỏ bừng, Ngụy Hứa nhìn thấy tôi như vậy cũng không có ý định bỏ qua cho tôi.
Anh cúi xuống bế tôi lên rồi đi về phía phòng ngủ.
“Vợ à, anh có chuyện muốn tâm sự với em cả đêm nay..."
5.
Mấy ngày sau, tôi đã xử lý hết mọi việc ở công ty, Ngụy Hứa cho tôi nghỉ phép để tôi đi lựa chọn váy cưới, khách sạn và các vấn đề khác cho buổi lễ đính hôn.
Vừa lái xe ra khỏi nhà, mẹ tôi đã gọi điện cho tôi.
"Mạn Mạn, mẹ nghe nói hôm nay con đi chọn khách sạn và trang phục cho lễ đính hôn, chuyện quan trọng như vậy sao con không nói cho mẹ biết? Mẹ đã xin nghỉ để đi cùng con rồi. Con đang ở đâu? Để mẹ tới tìm con?"
Tôi chuyển ra ngoài ở riêng đã lâu, đây là lần đầu tiên mẹ quan tâm tôi sống ở đâu, trong lòng tôi chợt cảm thấy bất an.
Có lẽ là tôi suy nghĩ nhiều quá, chúng tôi là một gia đình mà, họ cũng là ba mẹ ruột của tôi…
"Mẹ, mẹ ở chỗ nào? Để con tới đón mẹ."
Tôi lái xe về đến nhà, Lâm Thanh Nguyệt cũng chờ ở ngoài cửa.
Cô ta từ xa nhìn thấy tôi, mỉm cười hướng tôi chào hỏi, sau đó chạy tới ôm lấy cánh tay của tôi, làm nũng.
"Chị, em còn tưởng rằng chị còn đang giận em, không muốn gặp em."
Thời điểm Lâm Thanh Nguyệt giả thành một bông hoa trắng nhỏ thuần khiết, quả thực không thể nào bắt bẻ.
Đối mặt với sự khác thường của cả nhà, tôi mặc dù nghi ngờ, nhưng vẫn mỉm cười, mặt không đổi sắc.
Trên đường đi, Lâm Thanh Nguyệt ở ghế phụ líu ríu nói không ngừng.
"Chị, chiếc nhẫn này không phải là phiên bản giới hạn cho Tết Nguyên Đán năm nay sao? Đẹp quá đi!"
Lâm Thanh Nguyệt nhìn chiếc nhẫn kim cương trên tay tôi với vẻ mặt ghen tị.
Sau đó cô ta quay đầu lại nói với mẹ, chiếc nhẫn này không phải ai cũng có thể định chế, phải là hội viên mới có tư cách , hơn nữa nó đáng giá rất nhiều tiền, mỗi chiếc đều là duy nhất.
"Chị, chị thật may mắn!"
Khi cô ta nói điều này, tôi mơ hồ cảm thấy cô ta đang cắn răng nghiến lợi vì đố kị.
Quả nhiên! Bằng mặt mà không bằng lòng.
Nhưng cũng chẳng sao, chỉ cần cô ta không lặp lại sai lầm như trước, với tư cách là một người chị, tôi vẫn đồng ý cho cô ta đi cùng.
Dù sao sau khi kết hôn, tôi cũng không định dây dưa quá nhiều với họ.
Còn công ơn nuôi dưỡng của ba mẹ tôi, tôi sẽ làm tròn bổn phận phụng dưỡng họ khi về già, những chuyện khác, tôi không quan tâm.
Mặc dù Ngụy Hứa để tôi tự mình lựa chọn, nhưng trợ lý đã chuẩn bị sẵn một kế hoạch quy trình hoàn chỉnh và gửi cho tôi.
Bên trong ghi rõ ưu và nhược điểm của các thương hiệu lớn, cung cấp những ý kiến tham khảo để tôi lựa chọn.
Tôi chọn ra một vài kiểu dáng mà tôi khá thích, giá cả tầm trung, thiết kế độc đáo, tránh làm mất mặt nhà họ Ngụy, nhưng cũng không quá mức xa xỉ.
Lâm Thanh Nguyệt hôm nay đặc biệt nhiệt tình, không ngừng giúp tôi lựa chọn, tôi đã mặc thử ba bộ trong số đó, cô ta đều không ưng ý.
Cho đến khi nhân viên mang ra một chiếc váy cao cấp trong bộ sưu tập mới nhất của năm nay.
Thời điểm chiếc váy được mang ra, ánh mắt của Lâm Thanh Nguyệt sáng bừng lên.
Trên thực tế, không chỉ cô ta, mà ngay cả tôi cũng bị chiếc váy thu hút.
Khoảnh khắc tôi mặc nó vào, chiếc váy dường như được thiết kế riêng dành cho tôi.
Tôi không khỏi hơi bối rối một chút, cho đến khi nhân viên bán hàng nói với tôi rằng Ngụy Hứa đã đích thân nhờ một nhà thiết kế định chế nó cho tôi.
Tôi mỉm cười, trong lòng tràn đầy ngọt ngào.
Nhưng tôi không chú ý đến khuôn mặt u ám và đôi tay nắm chặt của Lâm Thanh Nguyệt.
Sau khi chọn được váy đính hôn, tôi chuẩn bị đến khách sạn thử thực đơn dành cho bữa tiệc.
Nhưng mẹ tôi và Lâm Thanh Nguyệt nhất định giới thiệu một khách sạn khác, nói rằng họ có người quen làm quản lý ở đó, và được ưu đãi giảm giá.
Tôi nhíu mày, nhưng vẫn bị họ kéo đi.
Khách sạn không ngờ khá tốt, đồ ăn cũng không tệ, cuối cùng vì bọn họ thay nhau thuyết phục, tôi hỏi ý kiến của Ngụy Hứa, anh trả lời rằng mọi chuyện đều nghe theo tôi quyết định.
Vì vậy, tôi liền gật đầu đồng ý.
Lúc về đến nhà, Ngụy Hứa đã chuẩn bị sẵn bữa tối chờ tôi.
Anh đưa tay lấy chiếc túi trên tay tôi, ôm tôi vào lòng, thay dép cho tôi, hỏi tôi đi dạo một ngày có mệt không.
"Không mệt, chỉ là hơi ồn ào một chút."
Tai tôi giờ đây vẫn bị bao quanh bởi giọng nói của Lâm Thanh Nguyệt, tràn đầy tâm trí tôi, thật đáng sợ.
"Cảm ơn vợ đã vất vả, nhưng sao mẹ em và cô ta lại đi cùng?"
Ngụy Hứa khó hiểu cũng không có gì lạ, dù sao quan hệ của tôi và người nhà thật sự không tốt.
Rõ ràng trước đây không lâu mới xảy ra chuyện, không ngờ nay lại thay đổi thái độ 180 độ.
Không chỉ là anh, ngay cả tôi cũng có một chút hoài nghi.
"Chẳng lẽ lương tâm của họ quay lại? Dù sao em với họ vẫn là người một nhà, huống chi Ngụy tiên sinh ra tay rộng rãi, sính lễ thật sự là rất lớn."
Tôi vòng tay qua cổ anh và hôn anh.
"Bởi vì Mạn Mạn của anh đáng giá nha."
Vành mắt của tôi đỏ lên, Ngụy Hứa vội vàng hôn lên đôi mắt của tôi, dịu dàng an ủi tôi
"Được rồi. Đừng khóc! Chúng ta đi ăn thôi, toàn bộ đều là đồ ăn yêu thích của em đó."
6.
Vào ngày tổ chức lễ đính hôn, tất cả người thân, bạn bè đều đến đông đủ.
Tôi đang trang điểm trong phòng khách sạn, Lâm Thanh Nguyệt ở một bên giúp đỡ, tiệc đính hôn sẽ diễn ra vào lúc sáu giờ tối.
Sau khi mọi thứ đã sẵn sàng, chuyên gia trang điểm cũng thu dọn đồ đạc và đi ra ngoài trước, lúc này trong phòng chỉ còn lại tôi và Lâm Thanh Nguyệt.
Hôm nay cô ta cũng ăn mặc rất đẹp, bộ váy trắng tinh tế vừa vặn, ngay cả đầu tóc cũng được chải chuốt cẩn thận.
Cô ta chậm rãi đi sau tôi và nhìn vào gương, thực ra chúng tôi trông khá giống nhau.
Cô ta đặt tay lên vai tôi, nhìn tôi trong gương và mỉm cười. "Chị ơi, chúng ta thực sự trông giống nhau đấy, không nhìn kỹ, thật đúng là khó phân biệt."
Giọng nói của cô ta nhàn nhạt, không có cảm xúc.
"Sinh đôi, giống nhau là hiển nhiên."
Cô ta nheo mắt và gật đầu, cúi sát vào mặt tôi, các đường nét trên khuôn mặt trong gương dần biến dạng.
"Nhưng dựa vào đâu? Chị thật may mắn khi được gả vào một gia đình giàu có, còn tôi, mọi mặt đều thua kém chị?"
Trong lòng tôi giật mình, muốn giãy giụa lại phát hiện mình không thể động đậy, toàn thân yếu ớt, không còn sức lực. Tôi xuyên thấu qua tấm gương nhìn ly nước trên bàn trang điểm, rồi cau mày hỏi:
"Cô đã làm gì tôi?"
Lâm Thanh Nguyệt đứng thẳng dậy, vỗ nhẹ vào ly nước, sau đó không giả vờ biết điều nữa, quay người cầm ly nước lên và lắc lắc về phía tôi.
“Chỉ là một chút thuốc ngủ thôi mà, chị cứ yên tâm ngủ trong phòng, tôi sẽ thay chị gả cho Ngụy Hứa."
“Tôi quên nói cho chị biết, Ngụy Hứa có nhận ra cũng vô dụng thôi, tôi đã chuẩn bị một món quà lớn cho mọi người…”
Cô ta đột nhiên túm lấy cổ tôi, hai mắt đỏ lừ, giống như ác ma đến từ địa ngục.
"Không phải chị muốn dùng camera giám sát uy hiếp tôi sao? Vậy tôi sẽ cho mọi người thấy Ngụy Hứa đã quấy rối tôi như thế nào? Nhà họ Ngụy là nhân vật có tiếng trong giới kinh doanh, nếu muốn giữ thanh danh, chỉ có thể cưới tôi thôi! HAHA "
Nói xong, cô ta hất mặt tôi ra.
Trước khi ý thức của tôi tan rã, tôi thấy cô ta thay váy của tôi, đeo nhẫn của tôi và nhốt tôi trong phòng tắm.
Tôi không cần giãy giụa cũng chẳng làm được chuyện gì, nước mắt lăn dài trên má, trong lòng lo lắng cho Ngụy Hứa nhưng vẫn không chống cự nổi thuốc ngủ, thiếp đi.