-
Chương 3 HOÀN
7.
Lâm Thanh Nguyệt mang mạng che mặt, chậm rãi đi về phía Ngụy Hứa dưới ánh mắt chúc phúc của tất cả mọi người.
Dù vậy, trong nháy mắt, Ngụy Hứa đã nhanh chóng nhận ra cô ta không phải Mạn Mạn.
Nhưng anh vẫn giả vờ như không biết, vươn tay nắm lấy tay cô ta, cùng cô ta đứng giữa sân khấu.
Lúc này, ba mẹ tôi đang ngồi ở ghế khách mời, nhìn hai người trên sân khấu với nụ cười hạnh phúc trên môi, sự kích động trong nháy mắt không nói nên lời.
Nhưng giây tiếp theo, Ngụy Hứa thì thầm bên tai Lâm Thanh Nguyệt: “ Cô thực sự chưa từ bỏ ý định à?"
Lâm Thanh Nguyệt ngẩn người, sửng sốt trong giây lát, nhưng ngay lập tức mỉm cười dịu dàng, không chút sợ hãi trả lời: " Tôi còn có một món quà lớn cho anh Hứa...”
Ngụy Hứa nhướng mày, nâng cao giọng.
"Ồ~"
Một giây sau, Lâm Thanh Nguyệt nói với mọi người trong khán phòng khách sạn.
"Hôm nay tôi cũng chuẩn bị một đoạn video, do tôi và Ngụy Hứa quay cho mọi người, cảm ơn mọi người đã luôn ủng hộ tình cảm của chúng tôi..."
Lâm Thanh Nguyệt quay đầu nhìn về phía Ngụy Hứa, nhưng thấy anh không hề hoảng sợ, đáy lòng cô ta có chút khẩn trương, lo lắng.
Nhưng không sao, chẳng bao lâu nữa, video này sẽ lên hot search, trở thành tiêu đề của các phương tiện truyền thông lớn.
Và chỉ có cô ta mới xứng đáng trở thành bà Ngụy duy nhất.
Nhưng khi Lâm Thanh Nguyệt nhìn thấy video trên màn hình lớn, khuôn mặt của cô ta trở nên trắng bệch.
Trong video, Lâm Thanh Nguyệt đang giao du với mấy tên côn đồ, uống rượu, hút thuốc, đánh nhau đủ cả.
Thậm chí tay họ còn không an phận, tiến sâu vào váy của cô ta, mà từ vẻ mặt của Lâm Thanh Nguyệt, cô ta không những không bị ép buộc mà còn rất hưởng thụ.
Lâm Thanh Nguyệt vốn đã chết lặng, ngược lại, người mẹ ngồi ngay hàng ghế khách mời nhận ra điều gì đó, kịp phản ứng, lập tức lao lên sân khấu và hét lên yêu cầu nhân viên tắt video.
Lúc này Lâm Thanh Nguyệt mới hoàn hồn, bước chân lảo đảo thiếu chút nữa ngã xuống, lung lay đi đến chỗ Ngụy Hứa, khàn giọng hỏi:
"Là anh sao? Anh làm?"
Ngụy Hứa đẩy cô ta ra, Lâm Thanh Nguyệt trượt chân và ngã xuống đất.
Anh ung dung lấy khăn tay ra, chậm rãi lau bàn tay đã chạm vào Lâm Thanh Nguyệt.
Hơn nữa video không chỉ có những người vừa rồi, mà còn cả quá khứ ăn chơi lêu lổng bao năm nay của cô ta gộp lại.
"Nguyệt Nguyệt, mày không sợ bị trường phát hiện ra mối quan hệ của mày với thầy Lý sao?"
"Sợ cái gì? Nếu bị phát hiện thì đổ lên đầu Lâm Thanh Mạn. Dù sao thanh danh của cô ta cũng đã bị tôi hủy hoại, cha mẹ tôi cũng chỉ hướng về tôi mà không quan tâm đến cô ta đâu."
Lâm Thanh Nguyệt trong video là một người hoàn toàn độc ác, làm đủ thứ chuyện bẩn thỉu nhưng lại không ngần ngại đổ lỗi, vu oan hãm hại cho chính chị gái của mình.
Mà lần này, cô ta dốc hết sức lấy Ngụy Hứa sở dĩ không chỉ bởi vì Ngụy gia giàu có, mà còn bởi vì cô ta đã có thai.
Nhưng mà chính cô ta cũng không rõ, cha đứa trẻ là ai.
Cô ta nóng lòng lẻn vào phòng tôi trong khi Ngụy Hứa say rượu, giả vờ bị h ã m h i ế p, sau đó thuận lợi gả vào nhà họ Ngụy nhờ đứa trẻ, còn có thể để Ngụy Hứa đổ vỏ cho cái thai này.
Tính toán hay thật, nhưng cô ta cũng quá coi thường tình cảm của Ngụy Hứa dành cho tôi, thậm chí còn coi người ta là đồ ngốc mà xoay vòng vòng.
Cô ta thực sự đã đánh giá cao bản thân khi cô ta muốn so sánh mưu kế của mình với những người cầm quyền của giới kinh doanh.
Và sự thật về việc cô ta đã vu khống tôi bao nhiêu năm cuối cùng cũng được đưa ra ánh sáng, ba mẹ tôi tuyệt vọng ngã xuống đất, cảnh sát cũng đã can thiệp để điều tra vụ việc
8.
Khi tôi tỉnh dậy, tôi đã ở biệt thự.
Ngụy Hứa ngồi bên cạnh trông chừng tôi cả đêm, thấy tôi tỉnh lại liền vội hỏi xem tôi thế nào.
Thực ra cũng không có gì, Lâm Thanh Nguyệt không có ý định muốn g i ế t tôi một cách tàn nhẫn, liều thuốc ngủ cũng không quá mạnh.
Tôi mỉm cười và nói không sao, nhưng Ngụy Hứa đã ôm chặt lấy tôi, vùi đầu vào cổ tôi.
Khi cảm nhận được sự ấm áp và ẩm ướt truyền đến, tôi chợt nhận ra anh ấy vậy mà đã khóc.
"Mạn Mạn, là vì anh tới chậm một bước..."
Tôi vỗ nhè nhẹ vào lưng anh, dịu dàng an ủi anh rằng tôi không sao.
"May mắn em không có việc gì, nếu không anh không sống nổi mất."
"Anh đang nói lời ngốc nghếch gì vậy?"
Tôi nhéo trán anh, đưa tay nhẹ nhàng lau khô nước mắt trên gương mặt ấy.
Anh đứng dậy hôn lên trán tôi, rồi xuống bếp bưng một bát cháo còn ấm nóng lên, tri kỉ đút cho tôi từng miếng.
"Lâm Thanh Nguyệt thực sự dơ bẩn đến cực điểm. Nếu Mạn Mạn muốn cô ta phải trả giá trong tương lai, anh sẽ đưa cô ta vào tù cả đời."
Ngụy Hứa vừa đút cháo cho tôi vừa lẩm bẩm, lúc này tôi mới chợt nhớ ra.
"Sau đó xảy ra những chuyện gì?"
Ngụy Hứa từ chối, không chịu trả lời câu hỏi của tôi, mặt lạnh dỗ dành tôi ăn hết bát cháo.
"Ngoan ngoãn dưỡng bệnh, chuyện còn lại giao cho anh, những năm qua em đã chịu nhiều thiệt thòi, ủy khuất, đã đến lúc cô ta phải chịu trách nhiệm cho sai lầm của mình."
Tôi sửng sốt một lúc, nghĩ đến tất cả những chuyện năm xưa, cúi đầu khẽ thở dài.
Thế nhưng ba mẹ tôi làm sao có thể bỏ mặc không quan tâm, kệ cho Lâm Thanh Nguyệt thân bại danh liệt?
Họ không thuyết phục được Ngụy Hứa, tự nhiên sẽ nghĩ biện pháp quấy rầy tôi.
"Mạn Mạn, mẹ biết Nguyệt Nguyệt đã phạm phải sai lầm không thể tha thứ, nhưng con bé mới 23 tuổi, cuộc sống của nó vừa mới bắt đầu, huống hồ hiện tại con bé còn đang mang thai một đứa trẻ, con có thể thuyết phục Ngụy Hứa giơ cao đánh khẽ, bỏ qua cho Nguyệt Nguyệt được không?."
Người mẹ đầu dây bên kia nức nở, khóc không thành tiếng, tim tôi như bị dao đâm vào, đau đớn đến sắp ngạt thở.
Chúng tôi đều là con gái của bà, nhưng cho dù một ngày nào đó sự thật của sự việc bị lộ ra, bà vẫn sẽ đứng về phía Lâm Thanh Nguyệt, bỏ qua những tổn thương mà tôi phải gánh chịu trong nhiều năm qua.
Thậm chí không có một lời xin lỗi.
Tôi nghĩ rằng mẹ tôi đã chủ động gọi cho tôi ngày hôm đó, muốn cùng tôi chọn một chiếc váy để chuẩn bị cho tiệc đính hôn, bởi vì họ cuối cùng đã nhận ra những gì họ nợ đứa con gái là tôi, lương tâm của họ cắn rứt.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng đó là cơ hội để mẹ tôi giúp đỡ những kẻ bất lương như Lâm Thanh Nguyệt.
"Mẹ, con chỉ muốn hỏi mẹ, mẹ có biết Lâm Thanh Nguyệt đã làm gì không?"
Dù trong lòng đã có đáp án nhưng tôi vẫn muốn tận tai nghe bà ấy trả lời.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, đầu bên kia chỉ còn tiếng mẹ tôi thở hắt ra, một lúc sau mẹ đáp lại bằng giọng nhỏ như muỗi kêu:
"Mạn Mạn, mẹ. . ."
Đột nhiên tôi thở phào nhẹ nhõm, mối quan hệ huyết thống đã bó buộc tôi bao năm nay biến mất trong tích tắc.
Họ chưa bao giờ coi tôi là người nhà, vậy thì mọi chuyện cứ để pháp luật xử lý.
Tôi cúp máy, không biết nước mắt đã chảy dài trên mặt từ lúc nào.
Tôi quay lại nhìn Ngụy Hứa, ánh mắt kiên định của anh ấy khiến tôi không còn sợ hãi, cho dù con đường phía trước có khó khăn, chịu nhiều áp lực từ dư luận, thậm chí là những lời chỉ trích về đạo đức, tôi cũng sẽ không lùi bước.
Bởi vì thời gian này tôi biết rằng sẽ có một người luôn sát cánh bên tôi, nắm tay tôi bước đi và sẽ luôn là chỗ dựa vững chắc cho tôi.
9.
Ngày hôm sau, Ngụy Hứa đi cùng tôi đến đồn cảnh sát.
Khi tôi xuống phòng khách, mọi người trong nhà họ Ngụy đều đang đợi ở đó, mẹ Ngụy vừa nhìn thấy tôi đã khóc, nói tôi đã chịu quá nhiều ủy khuất, sau chuyện này mẹ nhất định phải chăm sóc tôi thật tốt, không bao giờ bỏ rơi tôi, để tôi chịu đau khổ một lần nào nữa.
Tôi cười và an ủi bà ấy, bảo bà ấy đừng lo lắng.
"Đừng lo lắng, Mạn Mạn, nhà họ Ngụy chúng ta sẽ luôn là chỗ dựa vững chắc cho con."
Ba Ngụy cười vỗ vai tôi, ra hiệu Ngụy Hứa chăm sóc cho tôi, vốn dĩ bọn họ cũng muốn đi cùng, nhưng trận chiến này quá lớn, tôi đành phải cười từ chối.
Đi đến đồn cảnh sát, tôi đã bỏ ngoài tai những sự khuyên giải của một loạt người thân.
Khi cảnh sát đến yêu cầu tôi lấy lời khai, tôi đứng dậy và định bước vào, nhưng mẹ tôi đã giữ tay tôi lại.
"Lâm Thanh Mạn, mày thật sự không định bỏ qua cho em gái mày sao? Đây chính là em gái ruột của mày!"
Cho đến bây giờ, mẹ ruột của tôi vẫn chỉ quan tâm đến Lâm Thanh Nguyệt.
"Mẹ, cho dù người đó là con, làm sai chuyện gì cũng phải chịu trừng phạt, nếu không pháp luật tồn tại làm gì?"
Nghe tôi nói xong, ngực mẹ phập phồng dữ dội, hiển nhiên là rất tức giận.
"Được! Tốt lắm! Nếu đã như vậy, Lâm gia chúng ta từ nay về sau vĩnh viễn không có đứa con gái như mày, hôm nay mày nhất định muốn như vậy thì chúng ta liền cắt đứt quan hệ!"
Tôi nhìn lại mẹ, rồi nhìn ba mình phía sau, thái độ của họ rất kiên quyết.
Tôi mỉm cười, giấu đi những giọt nước mắt, nắm chặt tay, bước vào mà không ngoảnh lại.
Sau khi mọi chuyện được giải quyết, Lâm Thanh Nguyệt bị kết án 5 năm tù.
Những tên xã hội đen có quan hệ với cô ta cũng được tìm thấy, bao gồm cả thầy Lý đức cao vọng trọng.
Họ đã đến bệnh viện để kiểm tra quan hệ huyết thống, đứa trẻ là của thầy Lý, ông ta vốn đã gần bốn mươi tuổi, con cái trong nhà đều đã học cấp ba.
Việc đã đi đến nước này, thầy Lý cũng không muốn nhận đứa con này, một mực cho rằng chính Lâm Thanh Nguyệt đã lẳng lơ dụ dỗ ông ta.
Tôi không quan tâm chuyện này về sau xử lý như thế nào, từ nay tôi sẽ không liên quan gì đến nhà họ Lâm nữa.
10.
Nửa năm sau, chúng tôi tổ chức đám cưới trên đảo.
Mùa hè lãng mạn tràn đầy nhiệt huyết, giống như đám cưới cổ tích này.
Tôi mặc một chiếc váy cưới trắng tinh, khoác tay ba Ngụy, chậm rãi đi về phía Ngụy Hứa.
Mặc dù ngày này đã được tưởng tượng vô số lần trong tâm trí của chúng tôi, nhưng khi thực sự đến giờ phút này, tôi vẫn nhìn thấy đôi tay run rẩy của Ngụy Hứa và những giọt nước mắt không thể kiểm soát của anh ấy.
Anh quỳ một chân xuống cát, trao bó hoa cho tôi.
Tôi đưa tay ra đón lấy, ba Ngụy đặt tay tôi với tay Ngụy Hứa, sau đó đan các ngón tay của chúng tôi vào nhau.
Ba Ngụy đối với Ngụy Hứa thấp giọng dặn dò:
"Từ giờ trở đi, con phải làm một người chồng và người cha tốt, chăm sóc gia đình thật tốt và quan trọng nhất là phải yêu Mạn Mạn hết lòng."
Ngụy Hứa kiên định gật đầu, dưới sự cổ vũ và chứng kiến của mọi người, chúng tôi trao nhẫn và hôn nhau dưới ánh hoàng hôn rực rỡ.
Một năm sau, tôi sinh đôi hai cô con gái.
Ngụy Hứa mừng rỡ, tay trái ôm một đứa, tay phải ôm một đứa, cả ngày ở bên hai cô con gái, thương yêu vô cùng.
Ngay cả khi ông bà muốn ôm một lúc, anh cũng không nỡ buông tay.
Bây giờ là khoảnh khắc hạnh phúc nhất đời tôi.
Tôi hài lòng với cuộc sống hiện tại. Hi vọng trong tương lai hạnh phúc mãi mãi.
Tôi có một gia đình yêu thương tôi, một người chồng luôn coi tôi là "nóc nhà" và hai cô con gái đáng yêu.
Như vậy với tôi đã là, nhân sinh viên mãn.
(Hoàn)