-
Phần II
6.
Sáng sớm hôm sau, tôi theo Phó Thành đến tham gia tiệc mừng thọ của bà nội Phó.
Tôi với anh ấy cùng ngồi ở ghế sau.
Anh ấy liếc nhìn tôi một cái, không nhịn được hỏi: “Hôm qua em nói câu kia là có ý gì?”
À, chắc là đang hỏi chuyện hôm qua tôi nói anh ấy không thẳng thắn.
“Chính là…” Tôi nghĩ nghĩ, giải thích cho anh ấy: “Trẻ con cũng biết thích thì nói ra là được, giống như em bây giờ…”
Tôi quay mặt sang nhìn anh, anh mặc một chiếc áo sơ mi để hở hai nút áo, lộ ra xương quai xanh và trái cổ, nhìn sexy không thể tả.
Tôi mím môi nói: “Em khá thích anh.”
Phó Thành chếc lặng một lúc, sau đó vành tai dần dần đỏ lên.
Anh ấy… thẹn thùng?
Anh im lặng hồi lâu mới lên tiếng.
“Anh không hỏi em chuyện đó. Hôm qua em nói anh ấu trĩ… Anh đã làm gì?”
Tôi nhớ lần cuối cùng mình nói với anh ấy về chuyện tri.ệ.t sản, anh ấy đã rất tức giận.
Vậy những gì Hà Tình kể với tôi về chuyện anh ấy trước kia lúc lên cơn yêu đương não tàn đã làm những chuyện ng.u xuẩn gì, sao tôi nói rõ ra được?
Tôi nhích lại gần, vỗ nhẹ vào mu bàn tay anh, cười nói: “Tóm lại là trước kia anh không biết cách yêu một người, không sao đâu, em sẽ dạy anh.”
Phó Thành nhướng mày: “Em định dạy thế nào?”
Anh ấy đã hỏi vậy thì tôi cũng nên trả lời chứ nhỉ.
Thật ra tôi cũng không có nhiều kinh nghiệm yêu đương.
Tôi ho khan, lấy hết dũng khí nói: “Có thể cùng với người mình thích làm những gì người đó thích…”
Mấy sở thích theo đuổi idol với hóng chuyện trên mạng, tôi không có mặt mũi nào nói ra.
Tôi liền chuyển sang hỏi anh ấy: “Bình thường anh thích làm gì?”
Phó Thành nhìn tôi, ngữ khí nghiêm túc: “Ngoại trừ làm việc ra… anh thích ngủ.”
Tôi chếc lặng, sở thích của tổng tài Phó thị cũng thật đơn giản.
Anh ấy ngừng một chút rồi nói tiếp: “Em có muốn… cùng nhau?”
Hai mắt tôi giật giật.
Tôi không biết nên trả lời thế nào, bầu không khí trong xe nhất thời trầm xuống.
Tôi xấu hổ chuyển tầm mắt, nhìn ra ngoài cửa ngắm phong cảnh.
Phó Thành cười thầm.
Rõ ràng là cố ý, hình như anh ấy so với tưởng tượng của tôi bad hơn nhiều.
7.
Chiếc xe nhanh chóng dừng trước cửa biệt thự kiểu cổ của Phó gia.
Vừa xuống xe tôi liền thấy trong hoa viên rất nhiều cây cam lớn đang vào mùa ra quả.
Những quả cam vàng óng, lúc lỉu trên cây thật đẹp mắt.
Phó Thành hỏi tôi: “Em thích ăn cam à?”
Tôi gật đầu: “Rất thích.”
Cảm xúc không tên trong mắt Phó Thành tan đi, môi mỏng gợi lên một nụ cười nhàn nhạt.
Anh ấy đưa tay vén lọn tóc rơi xuống ra sau tai tôi, dịu dàng nói: “Vậy chút nữa hái một ít mang về ăn.”
Sau đó anh ấy nắm tay tôi, dẫn tôi vào trong.
Tôi với anh ấy dựa vào nhau thật gần.
Trên người Phó Thành có hương thơm sạch sẽ dễ ngửi, lòng bàn tay anh ấm áp và khô ráo.
Tôi hơi nghiêng đầu, tầm mắt dừng trên khuôn mặt đẹp trai đầy vẻ lười biếng của anh, nhịp tim bắt đầu tăng nhanh.
Không hợp lý, thật sự là không hợp lý.
Rõ ràng anh ấy chỉ nắm tay thôi tim tôi đã dao động, sao trước khi mất trí nhớ tôi có thể lạnh nhạt anh ấy được?
Tôi đi theo Phó Thành tới cửa nhà.
Có lẽ cảm nhận được sự lo lắng của tôi, anh ấy cúi đầu thì thầm vào tai tôi: “Đừng căng thẳng, bà nội rất thích em.”
Tai tôi ù đi, ngơ ngác gật gật đầu.
Bước vào nhà, tôi nhìn thấy bà nội Phó.
Bà cụ hình như đang không vui lắm, nhưng vừa nhìn thấy tôi, lông mày bà lập tức giãn ra.
Bà thích tôi thật.
Tôi mang quà Phó Thành đã chuẩn bị sẵn tặng cho bà.
Bà cười nhận lấy rồi đưa cho dì giúp việc, sau đó nhìn về phía Phó Thành, phân phó: “Lát con nhớ dẫn Mạn Mạn đi kính rượu mọi người.”
Lời bà nội Phó dường như có ẩn ý: “Nhớ kỹ, người không nên nói chuyện thì không cần nói.”
Phó Thành “Vâng” một tiếng đầy nhạt thẽo.
Trong bữa tiệc, tôi bị Phó Thành dẫn đi kính rượu.
Tửu lượng của tôi không tốt lắm, đầu có chút choáng váng.
Phó Thành quay đầu nhìn tôi, thấp giọng hỏi: “Em ổn không?”
Vẻ mặt anh ấy lười biếng, giọng nói trầm thấp khàn khàn.
Có lẽ là do uống rượu, khoảng cách giữa tôi và anh ấy dường như không quá xa cách.
Tôi đặt tay lên vòng eo săn chắc, nghiêng người về phía anh.
“Không.” Tôi đưa ly rượu cho anh, nhẹ nhàng nói: “Uống giúp em.”
Phó Thành ngạc nhiên, sau đó cầm ly rượu của tôi uống một ngụm cạn sạch.
Bên cạnh truyền đến một ánh mắt không thể bỏ qua.
Tôi nhẹ đẩy Phó Thành ra: “Em ra ban công hóng gió một lát.”
8.
Tôi đứng trên ban công tầng hai một lúc, Kiều Mộng Tuyền cũng theo tôi ra ngoài.
Trang tìm kiếm trên di động của tôi dừng lại ở phần thông tin về cô ta—— nữ diễn viên nổi tiếng vừa ly hôn, bạn gái cũ của Phó Thành.
Vừa rồi ánh mắt của cô ta không rời Phó Thành nửa giây.
Có vấn đề, tuyệt đối có vấn đề.
Cô ta đi đến cạnh tôi, nhỏ giọng nói: “Nghe nói, cô với Phó Thành đang chuẩn bị ly hôn? Sao phải cố diễn cảnh ngọt ngào trước mặt người khác làm gì nữa?”
Tôi nhìn về phía cô ta: “Cô Kiều vừa ly hôn xong là có thể thoải mái nhìn chằm chằm chồng người khác vậy à?”
Kiều Mộng Tuyền cười lạnh: “Cô Lê không thấy lạ sao? Tôi vừa kết hôn không lâu, Phó Thành liền kết hôn với cô.”
Câu nói của cô ta sặc mùi trà xanh, nhưng sao cô ta dám so độ tự tin với tôi?
Sau khi mất trí nhớ, điều duy nhất tôi có thể xác định là Phó Thành yêu tôi chếc đi sống lại.
Tôi hít một hơi thật sâu, nhìn lại cô ta: “Cô có ý gì? Ý cô muốn nói là… tôi với cô không giống nhau?”
Cô ta nhếch môi cười khẩy, giọng đầy khiêu khích: “Giống nhau hay không, cô không biết sao?”
Tôi khẽ nâng cằm lên, hỏi cô ta: “Phó Thành có vì cô khóc như c.hó bị bỏ rơi không? Có vì cô tức giận mà chạy bộ đuổi theo bốn năm cây số không?”
Sắc mặt Kiều Mộng Tuyền đông cứng, im lặng một lúc mới mở miệng: “Cô đang nói cái gì vậy?”
Tôi nhướng mày: “Vậy thì… tôi với cô hẳn là không giống nhau đâu.”
Đột nhiên, tôi rùng mình một cái.
Phó Thành không biết từ lúc nào đã xuất hiện sau lưng Kiều Mộng Tuyền.
Ánh mắt anh bình tĩnh, tầm mắt cố định trên người tôi, sắc mặt tối sầm đi với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy.
Hình như tôi có chút không giữ mặt mũi cho anh ấy trước mặt bạn gái cũ.
Tôi cúi đầu, định chuồn đi.
Vừa đi chưa được vài bước, cổ tay đã bị Phó Thành từ phía sau tóm chặt.
“Vừa rồi em nói vậy là có ý gì?” Anh ấy hỏi.
Tôi mím môi: “Em… Chúng ta gây chuyện ở đây hình như không ổn lắm?”
Anh ấy không nói gì, kéo tôi vào một góc tối.
Rồi đột nhiên, anh ấy đến gần tôi và đặt tay lên tường.
Tôi bị mắc kẹt giữa vòng tay anh ấy, khoảng cách thật gần.
Quai hàm anh ấy bạnh ra, cúi đầu nhìn tôi, như bị giận quá hóa cười.
“Khóc như c.hó bị bỏ rơi? Chạy bộ đuổi theo xe? Thật sự xem anh là c.hó đấy nhỉ?”
“……” Tôi nhất thời không nói nên lời, thật lâu sau mới mở miệng, “Chỉ là em… ghen…”
“Chúng ta kết hôn không liên quan gì đến cô ấy.” Ánh mắt Phó Thành hơi dao động, giọng nói rất nhẹ nhàng, “Lý Mạn, không phải em thực sự thích anh rồi đấy chứ?”
“Hình như vậy.” Tôi chớp chớp mắt, đột nhiên nhớ tới chuyện Kiều Mộng Tuyền vừa nói, “Sao chúng ta lại muốn ly hôn?”
Anh ấy hít một hơi thật sâu, ngữ khí có chút bất đắc dĩ: “Là em muốn ly hôn.”
Tôi giơ tay giúp anh chỉnh lại cà vạt, ngước mắt cười với anh: “Vậy trước tiên chúng ta đừng ly hôn nữa được không?”
“Được.” Hàng lông mi dài của anh che đi một phần đôi mắt màu nâu đậm, “Chờ em khôi phục trí nhớ rồi hãy quyết định có muốn ly hôn không.”
Khi nói câu này, thoạt nhìn anh ấy có vẻ đáng thương khó nói thành lời.
Tôi nhón chân, khẽ hôn lên môi anh.
“Xuống nhà đi, bây giờ chúng ta chính là một cặp vợ chồng hạnh phúc.”
Phó Thành đứng yên một lúc rồi mới theo tôi đi xuống dưới.
Tôi quay đầu lại, xuyên qua bóng đêm mỏng manh liếc nhìn anh một cái.
Anh ấy rất nhanh bước lên, duỗi tay ôm lấy vai tôi.
Lòng bàn tay anh có vết chai mỏng, truyền đến nhiệt độ ấm áp.
Anh ấy hơi hơi cúi người, dùng âm lượng chỉ tôi và anh nghe thấy, nói: “Chỉ hôn nhẹ thôi làm sao đủ?”
Giọng Phó Thành trầm thấp, mang theo ý cười ngả ngớn.
Tai tôi mắt đầu nóng lên.
Người đàn ông này, rõ ràng thật biết cách tán tỉnh.
Sao tôi ở bên anh ấy lâu vậy mà một chút tiến triển đều không có?
……
Trở lại phòng tiệc.
Phó Thành nhận ly rượu nhân viên phục vụ đưa cho, sau đó tiện tay lấy một quả cam trong rổ hoa quả bên cạnh đưa cho tôi.
“Em ngồi đây ăn chút trái cây, anh còn phải đi kính rượu trưởng bối.”
Tửu lượng tôi không tốt, anh ấy giúp tôi uống khá nhiều.
Không chỉ bề ngoài lịch lãm, từ trong xương cốt Phó Thành còn toát ra vẻ đàn ông ga lăng.
Tôi bóc vỏ quả cam, tách một múi bỏ vào miệng.
Tôi nhìn bóng dáng cao lớn đĩnh đạc của Phó Thành, luôn có cảm giác anh ấy với người chồng yêu đương não tàn mà Hà Tình nói có chút không giống nhau.
Trong bữa tiệc có rất nhiều người, tôi không tránh được chuyện uống thêm.
Uống thêm hai ly rượu, đầu óc tôi mơ mơ màng màng.
Bà nội Phó thấy tôi say liền gọi người đưa tôi lên phòng trên lầu nghỉ ngơi.
9.
Tôi bị tiếng nước chảy đánh thức.
Trong phòng không bật đèn, chỉ có đèn trong phòng tắm đang sáng.
Cửa phòng tắm mở ra, Phó Thành mặc áo choàng tắm đi ra.
Anh hơi nghiêng đầu, dùng khăn lau tóc, những giọt nước từ mái tóc đen trượt xuống cổ, từ từ phác họa theo những đường cong khỏe khoắn.
Cổ áo hơi hé mở, mơ hồ lộ ra cơ bắp.
Nhận thấy ánh mắt của tôi, anh ấy nhìn qua.
“Hôm này đành ngủ ở đây vậy, anh ngủ sô pha.”
“Không phải nói muốn ngủ cùng nhau sao?” Tôi nhìn dậy nhìn anh ấy, giọng nói có chút tủi thân, “Sao anh lại lừa em?”
Phó Thành ném khăn lau tóc qua một bên, ánh mắt tối sầm: “Lê Mạn, anh cũng uống nhiều rồi, em đừng trêu chọc anh.”
Đừng trêu chọc? Đã vậy tôi càng muốn chọc.
Tôi xốc chăn lên, bước chân lảo đảo đi đến trước mặt Phó Thành.
“Anh nói… Chỉ hôn nhẹ thôi làm sao đủ?”
Nói xong, tôi vòng hai tay qua cổ anh ấy, kiễng chân lên hôn thật sâu.
Mùi rượu thoang thoảng hòa cùng hương thơm bạc hà khiến tôi thấy choáng váng.
Nhịp tim của tôi dần dần tăng nhanh, tôi cảm thấy như trái tim trong lồng ngực mình đang run lên.
Tôi thật sự không hiểu, tôi rõ ràng rất có hứng thú với người đàn ông này, sao trước khi mất trí nhớ lại đối xử lạnh nhạt với anh ấy.
Tôi buông ra, ngửa đầu nhìn anh, cười ngây ngô.
“Chồng ơi, nói chuyện yêu đương thuần khiết với anh cũng không phải là không được.”
Phó Thành cúi đầu nhìn tôi, con ngươi như nhiễm một tầng hơi nước.
Giây tiếp theo, anh ấy trực tiếp bế tôi lên.
Trong lúc hoảng hốt, tôi nghe thấy anh ấy gằn từng chữ bên tai mình: “Đã nói em đừng có trêu chọc anh mà.”
10.
Ngày hôm sau, mở mắt.
Tôi ngộ ra.
Hình như lúc trước tôi đối với Phó Thành có chỗ hiểu lầm sâu sắc.
Tôi cầm điện thoại bên cạnh lên, trên màn hình có một tin nhắn mới.
Cẩu nam nhân:【Anh đi công tác, mấy hôm nữa về.】
Hóa ra tôi lưu tên Phó Thành là “cẩu nam nhân”.
Tôi kéo lên trên, xem lại những tin nhắn cũ giữa tôi và anh ấy, lúc này mới phát hiện trong mối quan hệ này, người hèn mọn không phải Phó Thành, mà chính là tôi.
Tôi thậm chí còn gọi anh ấy một cách đầy kính trọng là “Phó tổng”, thái độ đối với anh ấy giống như nhân viên với sếp lớn.
Đầu tôi loạn thành một đoàn.
Tôi vuốt vuốt tóc, thay quần áo xong đi xuống lầu, cùng bà nội Phó ăn sáng xong rồi ra vườn trước hái cam.
Bà nội Phó cầm quả cam tôi chuyển cho, bỏ vào sọt tre, cảm thán nói: “Nếu không phải năm ấy bà già này nhàm chán ra ven đường bán cam thì làm sao có được cháu dâu tốt thế này.”
Tôi nhìn quả cam trong tay rồi lại nhìn bà nội Phó.
“Bà nội, cháu không nhớ rõ chuyện lúc đó lắm, bà kể lại cho cháu được không ạ?”
Sau đó, từ chỗ bà nội Phó, tôi mới biết mình với Phó Thành quen nhau thế nào.
Hai năm trước, tôi lái xe ngang qua khu này, gặp bà nội Phó đang bán cam ven đường.
Tôi thấy bà lão đáng thương nên mua hết cam rồi thuận tiện lái xe đưa bà về nhà.
Không cần nghĩ cũng biết, khi nhìn thấy biệt thự cổ nhà họ Phó, tôi chắc chắn đã bật ra tiếng chửi thề cảm thán.
Sau đó, bà nội Phó giới thiệu Phó Thành với tôi, không lâu sau, tôi với Phó Thành nhanh chóng kết hôn.
Bà nội Phó mỉm cười nhìn tôi: “Lúc trước bà còn thấy cháu với Phó Thành có vẻ không gần gũi lắm, không ngờ bây giờ cảm tình lại tốt vậy.”
Tôi phải giải thích thế nào nhỉ, chính là tôi, ngã đến hỏng não mất rồi.