Một tuần trước, tôi dẫn theo con gái Nha Nha đến sống ở một thành phố ven biển.
Chúng tôi thuê một căn nhà cách chỗ làm tôi tầm ba trạm dừng.
Nhà được xây ở gần biển, nhuốm màu xưa cũ, đặc biệt dưới hiên nhà có treo đầy đèn lồng đỏ.
Con gái năm tuổi của tôi rất thích thú, chỉ vào đèn lồng nhảy cẫng lên: “Mẹ ơi, mẹ ơi, chúng ta sống ở đây được không?”
Nhà vừa rộng rãi vừa sạch sẽ, cách chỗ tôi làm việc không xa, quan trọng hơn cả là giá thuê khá rẻ.
Tôi cười rồi nói: “Được.”
Chủ nhà tên Châu Tinh, là một người phụ nữ xinh đẹp khoảng tầm ba mươi tuổi, cô ấy sống cùng với mẹ của mình.
“Ôi dào, trong nhà chúng ta chính là thiếu hơi trẻ con đấy, xem này, xem này, đáng yêu chưa kìa!”
Châu Tinh bưng đĩa trái cây đến, rồi cầm một quả táo lớn đưa cho con gái tôi.
“Sau này cô sống ở đây không cần phải khách sáo với chúng tôi làm gì. Có gì cứ nói nha.”
“Trong phòng thứ gì cũng có, cô không cần mua sắm thêm nữa đâu. Chỉ là tôi có hai yêu cầu.”
Nói đến đây, Châu Tinh ngập ngừng một lát rồi lại tiếp: “Thứ nhất, không được đóng đinh lên tường, chúng tôi vẫn luôn giữ gìn nhà cửa cẩn thận, mẹ tôi không thích tường nhà có lỗ hỏng, dù chỉ một vết nhỏ cũng không được.”
Lúc Châu Tinh nói câu này, ánh mắt có chút khiến người ta rùng mình.
Tôi ngẩn ra một lúc sau đó vội nói hiểu rồi, bảo đảm sẽ tuân thủ đúng thoả thuận.
“Thứ hai, đừng cho nhân viên giao hàng đến địa chỉ này, mẹ tôi thích lén mở đồ đạc được giao tới cho người thuê nhà, nếu làm mất đồ, tôi không chịu trách nhiệm.”
Một tháng tôi mới được nghỉ ba ngày, phần lớn thời gian đều không có ở nhà, tôi thường đặt giao hàng đến công ty, việc này không cần lo lắng.
Tóm lại là không vấn đề.
Châu Tinh mỉm cười xinh đẹp.
“Tôi cho người khác thuê nhà đều như vậy, mất lòng trước được lòng sau. Cô sẽ không để bụng đâu nhỉ?”
Tôi vội nói không sao.
Không thể không nói, Châu Tinh này thật sự vô cùng xinh đẹp, cười lên trông rất là quyến rũ, ngay cả tôi là phụ nữ mà vẫn không khỏi cảm thấy rung động.
Nói ra thật xấu hổ, mấy năm gần đây, tôi một mình dẫn theo con gái đi đây đi đó, rõ ràng nhỏ hơn Châu Tinh hai tuổi, nhưng nhìn vào lại không trẻ bằng cô ấy.
-------
Đêm đầu tiên tôi chuyển vào đã gặp phải một chuyện lạ.
Con gái tôi cứ luôn nói trong phòng có mùi.
“Mẹ, mùi hôi quá, mở cửa sổ ra đi mẹ.”
Tôi nghĩ có lẽ đã lâu không có người ở nên có mùi ẩm mốc gì đó, tôi lại đang bị viêm mũi nên không ngửi ra.
Vì con gái, tôi chỉ còn cách mở cửa sổ cả đêm.
Ngày hôm sau tan làm, tôi đã mua rất nhiều than tre, nước khử mùi cùng với cỏ thơm về. Kết quả vừa bước vào cửa tôi đã nhìn thấy mẹ của Châu Tinh đang xua tay với mình: “Đừng đem mấy thứ này vào vô ích, con gái cô ồn áo quá, các người tìm nơi khác thuê đi. Người lớn tuổi như tôi cần yên tĩnh.”
Tôi bỗng chốc cảm thấy như bị xúc phạm, bắt đầu có hơi tức giận.
“Dì à, hôm qua chúng tôi vừa chuyển đến, hôm nay dì lại bảo chúng tôi dọn đi? Như vậy cũng quá vô lý đi, tôi đã ký hợp đồng thuê nhà rồi mà. Hơn nữa, ban ngày tôi gửi con gái ở nhà trẻ, tối đến mới đón về. Cho dù con trẻ có hát mấy bài hát thiếu nhi đi nữa cũng là bình thường nhỉ?”
“Đi đi đi, tôi không muốn nghe cô nói những lời này, đây là nhà của tôi, tôi nói sao thì là vậy.”
Bà lão còn tức giận hơn cả tôi, thiếu chút nữa là đẩy tôi lùi lại.
Tôi vốn không muốn tranh cãi với người già, nhưng bà ấy có hơi quá đáng rồi, thế là tôi bèn gửi tin nhắn nói lại chuyện này với Châu Tinh.
Tối đến, sau khi Châu Tinh trở về cô ấy đã chân thành xin lỗi tôi, nói mẹ cô ấy mắc chứng suy giảm trí nhớ, thần kinh cũng không được bình thường lắm, sau này cho dù bà ấy nói gì tôi cũng đừng để trong lòng, cứ trực tiếp liên hệ với cô ấy là được.
Hai ba ngày sau đó tôi cũng không thấy mẹ Châu Tinh xuất hiện nữa, giống như đã bị cô ấy nhốt trong phòng rồi vậy.
Nhưng bắt đầu từ sau đêm đó, con gái Nha Nha của tôi cứ giật mình tỉnh dậy lúc nửa đêm, lớn tiếng gọi mẹ.
“Mẹ, con nghe thấy có tiếng em trai nhỏ và em gái nhỏ đang khóc.”
“Mẹ có nghe thấy tiếng khóc nào đâu, con yêu, có phải con gặp ác mộng rồi không?” Tôi vội ôm lấy Nha Nha đang run rẩy vào lòng.
“Mẹ, không phải mơ, là thật đó, có em trai nhỏ và em gái nhỏ đang khóc, cứ khóc không ngừng.”
Nha Nha khàn giọng nói, khóc đến không ra hơi.
Tôi đau lòng ôm chặt con bé an ủi nó.
“Được rồi, được rồi, mẹ biết rồi. Nha Nha đừng sợ, có mẹ ở đây.”
Sau đó, Nha Nha nép vào trong lòng tôi, thân thể nhỏ nhắn cuộn tròn lại, bàn tay nhỏ của nó nắm chặt lấy vạt áo tôi.
Tôi vô cùng đau lòng cứ vậy thức đến trời sáng.
Thật ra, tôi cũng cảm nhận được trong phòng có gì đó kỳ lạ. Buổi tối lúc nhắm mắt đi ngủ cứ luôn cảm thấy giường đang nhấp nhô lên xuống, như thể có thứ gì đó đang thở mạnh vậy. Hơn nữa mỗi buổi sáng mở cửa đều phát hiện có hàng loạt những dấu chân mang theo vệt nước xuất hiện trước cửa phòng.
Trực giác nói với tôi, là mẹ của Châu Tinh đang giở trò.
Bà lão này vì muốn đuổi mẹ con tôi đi mà thật sự không từ thủ đoạn nào, khiến người khác ghê tởm.
-------
Bởi vì ban đêm không ngủ ngon giấc, đầu óc của tôi cứ luôn mơ màng, làm việc gì cũng quên trước quên sau.
Buổi sáng, tôi đưa con gái đến nhà trẻ xong, đến công ty mới sực nhớ ra mình quên không mang theo bảng kế hoạch.
Tôi chỉ đành xin nghỉ, chạy về nhà lấy.
Lấy tài liệu xong chuẩn bị đi, tôi liền nghe thấy âm thanh bà chủ mở cửa phòng kêu “cạch” một tiếng, bà ấy bước ra nét mặt u ám nhìn tôi nói: “Đi đi, còn không đi thì không kịp nữa đâu, đừng trách tôi không nhắc nhở cô.”
Tôi nhớ Châu Tinh từng nói đầu óc bà ấy không bình thường, bèn cố giữ bình tĩnh đáp: “Dì à, sao dì không thể chấp nhận chúng cháu giống con gái dì? Cháu một mình dẫn theo con gái tìm được một căn nhà trọ thích hợp cũng không dễ dàng gì….”
“Nếu tôi nói, cô ta không phải con gái tôi thì sao?” Bà lão cắt ngang lời tôi, bà ấy nhìn chăm chú vào mắt tôi.
Phản ứng đầu tiên của tôi là bà lão này thật sự không được bình thường.
“Nếu tôi nói, cô ta là mẹ của tôi thì sao?” Bà lão bước từng bước tới gần tôi, sau đó nắm chặt lấy cánh tay tôi.
Tôi sợ hãi đẩy tay bà ấy ra, loạng choạng bỏ chạy ra ngoài.
Bệnh thần kinh, quá đáng sợ rồi.
Nếu là như vậy, tôi và Nha Nha phải suy nghĩ đến việc chuyển đi mất.
Tôi đã trả tiền thuê căn nhà này của Châu Tinh trước nửa năm, tiền đặt cọc ba tháng, tiền nhà ba tháng, việc này gần như đã tiêu tốn gần hết số tiền mà tôi tích góp được.
Nếu như lần này lại tìm nhà mới, vậy thì không đủ tiền rồi.
Hơn nữa nếu như tôi trả nhà trước thời hạn, ba tháng tiền đặt cọc sẽ không được hoàn lại, nghĩ đến mà đau lòng.
Không ngờ, lúc tôi đang loay hoay chẳng biết làm sao, trên đường về công ty đi ngang qua cầu vượt bỗng bị một lão đạo sĩ chuyên nghề bói toán chặn lại.
Đạo sĩ treo một tấm biển “Chưa Từng Bói Sai”, một bên mắt bị đục thuỷ tinh thể, bên còn lại không biết có vấn đề gì nhưng hình như là không mở lên được, chỉ có một đường khâu rất nhỏ, cả người đạo sĩ mặc một bộ quần áo được giặt trắng tinh, nhưng có nhiều chỗ vá chồng lên nhau.
“Cô gái, có muốn xem một quẻ không?”
Tôi nghĩ đến gần đây bản thân và Nha Nha đều không có đêm nào được ngủ yên, vậy thì xem một quẻ thử.
Kim tiền quái, thảy ba đồng tiền ra được quẻ số 3: Thuỷ lôi truân.
Lão đạo sĩ la lớn không hay rồi: “Hạ chấn thượng khảm, dị quẻ tương điệp, chấn là sấm, khảm là mưa. Sấm mưa đến cùng lúc, nguy hiểm bất thình lình xảy ra, hoàn cảnh vô cùng tồi tệ.”
“Trên người cô có mùi máu tanh, mang theo chút hôi thối, nơi ở không bình yên lắm.”
Tim tôi rơi hẫng một nhịp, liền hỏi sao lại không bình yên.
“Cô có từng nghĩ rằng, căn nhà mà cô đang thuê không phải là nhà không?”
Đạo sĩ mù trợn tròng trắng mắt, thấp giọng hỏi.
“Không phải nhà, vậy là gì?” Lông tơ trên cánh tay tôi đều dựng đứng lên hết cả.
“Có phải chủ nhà không cho cô đóng đinh lên tường nhà không?”
Tôi gật đầu nói phải.
“Đêm nay trở về thử đóng một cây đinh lên tường cô sẽ biết ngay.”
Đạo sĩ lại đưa cho tôi hai lá bùa, “Nhớ kĩ, sau khi đóng xong, đem hai lá bùa này dán lên trên người, bất kể nghe thấy gì hay nhìn thấy gì, cũng đừng lên tiếng.”
Bình luận facebook