-
Phần II
3.
Ta đứng thắng lên và quay đầu về phía hắn.
“Tướng quân đêm khuya đột nhập vào cung điện của Cô là có ý gì?”
Ngụy Vô Danh: “Bệ hạ, giờ là ban ngày.”
Ta: “Ừm!”
“Mắt Cô mù rồi, không nhìn thấy được.”
Vừa nói ta vừa đưa tay ra và mò mẫm về phía trước.
“Tướng quân, bên ngoài bây giờ là giờ nào?”
“Mấy ngày nay Cô bị mù, thế giới tối tăm, ngươi nói xem, có phải cả đời này bệnh của Cô sẽ không khỏi không?”
Ta lảo đảo đi về phía trước, trông rất đáng thương.
Ngụy Vô Danh sợ ta ngã nên đã nắm tay ta. Lòng bàn tay to lớn của hắn ấm áp và thô ráp, phủ đầy những vết chai mỏng do nhiều năm cầm kiếm và thương.
Trong khoảnh khắc, nó đánh trúng trái tim ta.
Vừa nghĩ tới, ta liền ngã vào lòng hắn.
Ngụy Vô Danh bối rối đẩy ta ra.
“Bệ hạ, xin tự trọng!”
“Ngài…ngài và thần đều là đàn ông…”
Ta biến thái đến mức ngay cả đại tướng quân Ngụy Vô Danh bất khả chiến bại Ngụy Vô Danh trên chiến trường cũng phải sợ đến toát mồ hôi lạnh.
Á à, dám đẩy Cô ra? Chắc chắn hắn đang giở trò lạt mềm buộc chặt đây mà.
Ta nắm lấy cổ tay hắn và kéo hắn lại gần.
“Nếu như Cô vẫn muốn thì sao?”
Trong nháy mắt, ta đã chọc thủng được thói kiêu ngạo vừa rồi của Ngụy Vô Danh.
“Cố Phượng Ca, ngươi!”
Thuận tiện nói luôn, ta và Ngụy Vô Danh là bạn thời thơ ấu và lớn lên cùng nhau.
Hắn hơn ta vài tuổi và luôn dạy dỗ ta như một người anh trai.
Ngụy gia nắm trong tay quân đội hùng hậu, trước đây sợ hắn cậy sủng mà kiêu* , có ý nghĩ làm phản nên mấy năm nay ta đối xử lạnh lùng mà xa cách với hắn.
*cậy sủng mà kiêu: được chiều mà hư
Bây giờ nghĩ lại, chắc hẳn hắn rất buồn, có khi ngày nào cũng rơi nước mắt.
Ta vuốt má hắn, an ủi: “Vô Danh ca ca ghen tị khi thấy ta và Thanh Sơn sao?”
“Đồ ngốc, chúng ta là huynh đệ từ nhỏ, làm sao Cô có thể quên ngươi được?”
Ngụy Vô Danh vốn muốn dạy cho ta một bài học, ngay lập tức bỏ chạy, thậm chí kiếm bị rơi cũng không dám nhặt lên.
Nghe bước chân hắn xa dần, ta lắc đầu mỉm cười trìu mến.
“Hắn ngại ngùng rồi, dễ thương thật đấy
4.
Khi bệnh tình của ta trở nên nặng hơn, tình huống này cũng ngày càng nghiêm trọng đến mức ta luôn trêu chọc tất cả mọi người mà ta bắt được.
Ta không nhìn thấy được, lại muốn ra ngoài đi dạo, đội trưởng thị vệ Hàn Duyệt vội vàng chạy tới đỡ ta.
“Bệ hạ, cẩn thận
Ta mỉm cười với hắn.
“Hàn thị vệ, ngươi đã ở bên Cô bao nhiêu năm rồi?”
“Cô biết ngươi đối với Cô có ý tứ, tối nay hãy đến phòng ngủ của Cô đi.”
Hắn sợ hãi đến mức lập tức quỳ xuống xin tha.
“Bệ hạ, tha mạng! Phụ thân thần chỉ có một mình thần là con trai!”
Tô tể tướng đến đọc tấu chương cho ta.
Giọng nói nhẹ nhàng, tinh khiết như, suối trong thung lũng , khiến lòng ta rung động.
Ta bước tới gần và hỏi hắn: “Tô Phong Miên, dựa gần như thế, đang muốn quyến rũ Cô phải không?”
“Hôm nay Cô sẽ cho ngươi cơ hội này!”
Hắn tức giận đến mức bỏ đi, còn mắng rất khó nghe.
“Ngài! Ngài vô sỉ! Thật đáng xấu hổ!”
Hắn dám mắng Cô, hắn xứng đáng được thăng chức, tính tình hung dữ, Cô thích!
Ta có thể trêu chọc người khác, nhưng trêu chọc Tô Phong Miên thì không được.
Bởi vì hắn không chỉ là tể tướng quyền cao chức trọng trong triều, mà còn là cậu nhỏ của vợ ta.
Tóm lại hắn, cũng là cậu của ta.
Đúng, thân là hoàng đế hơn hai mươi tuổi, ta đã có hoàng hậu, mà lại cưới, vợ vào năm mười sáu tuổi.
Thê tử của ta là cháu gái của Tô tể tướng.
Mẫu thân nàng và mẫu hậu của ta là bạn thân, đều biết ta là nữ.
Vì vậy, bọn ta từ nhỏ đã chơi với nhau.
Khi còn nhỏ, ta không biết bản thân không phải con trai, nên đã dùng khuôn mặt của mình để tán tỉnh các tiểu cô nương khắp nơi.
Trữ Mộng Điệp bị ta mê hoặc.
Chúng ta hứa với nhau trọn đời, có trời đất làm chứng, có mặt trời mặt trăng mai mối.
Khi cùng nhau về sơn trang để tránh nóng, chúng ta còn cùng nhau tắm.
Sau này, khi Trữ Mộng Điệp lớn lên và không hài lòng với cuộc hôn nhân do gia đình sắp đặt, nàng ấy đã lôi giới tính thật của ta ra đe dọa.
Nàng ấy nói nếu ta không cưới nàng ấy làm hoàng hậu, nàng ấy sẽ nói cho mọi người biết thân phận nữ nhi của ta.
Ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc cưới nàng ấy.
Vì chúng ta đều là con gái nên không thể sinh con được.
Hoàng hậu Trữ Mộng Điệp từ khi vào cung luôn được ta sủng ái, ta vì nàng mà giải tán hậu cung.
Nhưng nàng mãi không có tin tức gì, nên thường xuyên bị người khác nói xấu sau lưng.
Bây giờ thì khá hơn, mọi người đều biết ta thích nam nhân.
Các cung nữ và thái giám đều đang phao tin.
[Hoàng hậu nhiều năm không có thai, thì ra là vì chuyện này!]
“Thì ra bệ hạ có loại sở thích này, phá được án rồi.”
“Hoàng hậu quả là một người phụ nữ khốn khổ. Tình cảm của người đã đặt sai chỗ rồi.”