-
Chương 4 END
16.
Không biết Tề Phóng bên kia điều tra đến đâu rồi, tới giờ vẫn chưa thấy ai nhắc gì đến việc kết án, truyền thông vẫn đang cắn chặt vụ này, chắc là mấy người họ đang bị hành tới to não.
Thi cuối học kỳ kết thúc, thành tích của tôi cũng xem như không tồi.
Tôi dọn dẹp sách vở, chuẩn bị về nhà đón năm mới, nhưng năm nay, chỉ còn mình tôi đón tết.
Học sinh đều đã rời trường, tôi ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh xanh ngoài cửa sổ, chợt muốn đi dạo một vòng.
Tôi bước từng bậc lên lầu 13 khu giảng đường, đi tới hành lang, lặng nhìn nhà thực nghiệm phía bên kia.
Trong lòng có hơi hốt hoảng.
Suy nghĩ của con người lúc nào cũng phức tạp, giờ tôi cũng không biết mình có hận Đinh Thuần hay không.
Dưới ánh mặt trời, tôi nhìn dọc theo hành lang nhà thực nghiệm.
Tầm mắt bỗng ngừng lại.
Tôi vịn lan can, nhìn chằm chằm vào ô cửa sổ cuối hành lang, bàn tay đang nắm lấy lan can dần siết lại.
Khi ấy Đinh Thuần đứng ở tầng 14, cùng một vị trí với chỗ tôi đang đứng lúc này.
Camera khuất trong góc quay được rõ ràng, chị ấy nhìn gì đó rồi mới tựa vào lan can.
Hướng đó hẳn là --
Tầm nhìn của tôi dừng ở một điểm.
Lúc đó, chắc chắn có người đứng bên ô cửa sổ.
Có cho mình câu trả lời chắc chắn, tôi loạng choạng chạy lên tầng 13 nhà thực nghiệm, phía cuối hàng lang là nhà vệ sinh.
Nhà vệ sinh nam, không gắn camera.
Bên trong WC không có lấy một bóng người, tôi bước vào, đứng bên cửa sổ.
Tầm nhìn thoáng đãng, chỉ cần ngước lên là có thể nhìn rõ sân thượng của khu giảng đường.
Cho nên, người mà Đinh Thuần nhìn thấy, chắc hẳn cũng đứng ngay vị trí này.
Đã tìm ra manh mối quan trọng, tôi lập tức lấy di động gọi cho Tề Phóng.
"Cộp cộp --"
Sau lưng có tiếng giày da.
Tôi quay đầu lại, đã thấy hiệu phó Đinh ngược sáng đứng trước cửa WC.
Đinh Thường Thành.
Một lúc sau tôi mới lấy lại tinh thần, lên tiếng: "Thầy hiệu phó..."
"Nghỉ lễ sao không về nhà?"
"Em... đi dạo một lát..." Có người bắt máy, tôi lặng lẽ giấu di động sau lưng.
Ông ta đứng nơi ngược sáng nhìn tôi, giống như m..a vương tới từ đ..ịa n..gục.
Rất nhiều tình tiết, bây giờ đã sáng tỏ.
Tôi cứ nghĩ Tề Phóng dặn tôi phải cẩn thận Đinh Thường Thành, là vì chuyện con gái ông ta nh..ảy lầ..u có liên quan đến tôi, sợ ông ta trả t..hù tôi.
Nhưng tôi lại bỏ qua một chuyện, Đinh Thường Thành, thật sự thương con mình ư?
Nếu như, cái chec của Đinh Thuần có liên quan đến ông ta thì sao? Cả cái chec của Thành Song nữa?
"Khương Mạn Mạn, em rất thông minh." Đinh Thường Thành cười cười, "Nói thầy nghe, em nói gì với cảnh sát rồi?"
Tôi lấy lại bình tĩnh, làm ra vẻ ngơ ngác chớp mắt: "Thầy hiệu phó, thầy nói gì vậy ạ?"
Tiếng bước chân vang lên, ông ta tiến gần tôi thêm hai bước: "Thầy nhớ con nhóc Thành Song kia quá, nó ngây thơ hơn em nhiều."
Tôi tạm dẹp ý nghĩ tẩu thoát sang một bên, nuốt nước bọt, chờ ông ta nói tiếp.
"Mấy chuyện còn lại, người sống không được nghe."
Tôi bật cười, nhìn con dao trong tay ông ta: "Cho dù ông có nói hay không, hôm nay tôi cũng phải chec mà, đúng không?"
"Thông minh." Đinh Thường Thành mỉm cười, "Còn con nhóc kia, thầy mới hù mấy câu, nó đã tự nguyện chạy tới chịu hết thay em, còn nhỏ mà nghĩa khí ghê."
Chịu đựng?
Lại là chịu đựng?
Chịu đựng cái gì cơ?
Tôi nhớ, đầu tháng 6 năm ngoái, tôi và Thành Song có đi ngang phòng hiệu phó một lần.
Lúc đó vẻ mặt của hiệu phó Đinh và Đinh Thuần rất bất thường, nhưng Thành Song nói cậu ấy không thấy gì cả, lúc đó tôi cũng không để ý, lo suy nghĩ kế hoạch kỷ niệm 100 ngày hẹn hò giúp cậu ấy.
Sau đó, Thành Song cứ thấp thỏm không yên.
Tôi lại cho là cậu ấy sầu não chuyện yêu đương với Trình Đối.
Bây giờ xem ra, sự thật không phải như vậy.
Đinh Thường Thành lại đến gần thêm hai bước: "Em nhớ con nhóc kia như vậy, hay em đi theo nó đi?"
Gió từ cửa sổ thổi vào, trường học yên tĩnh đến đáng sợ.
Tôi nhìn ra cửa sổ, từ tầng 13 nhìn xuống, mái che của bãi giữ xe ánh lên xanh biếc.
"Thầy hiệu phó." Tôi quay đầu lại: "Thầy có tin á..c giả á..c báo không?"
"À, khờ quá."
Tôi mỉm cười, cúi người xuống, nhặt tấm danh thiếp ông ta đánh rơi trên mặt đất, nói nhanh: "Bây giờ em cá thầy chắc chắn sẽ bị pháp luật trừng trị."
Đồng tử ông ta đột nhiên co lại.
Trước khi ông ta kịp xông lại đây, tôi thả tay nhảy xuống cửa sổ.
Thành Song, xin lỗi...
Mình lại không đối xử tốt -- với bản thân rồi.
Bên tai tôi chỉ còn tiếng gió, lưng tôi đập lên mái nhà giữ xe, giảm xóc được một ít, sau đó tiếp tục rơi thẳng xuống mặt đất, nhưng cảm giác đau đớn lại không xuất hiện như trong dự đoán.
Tôi nghe có người lo lắng thét lên.
"Thành!!"
"Khương Mạn Mạn!!!"
17.
Mạng của tôi lớn lắm.
Nhảy từ tầng 13 xuống, có mái nhà giảm xóc, còn thêm một Thành Cử Quốc không muốn sống đỡ lấy tôi, mới nhập viện được một ngày tôi đã tỉnh.
Thành Cử Quốc thì vẫn còn hôn mê.
Vừa tỉnh lại đã bị Tề Phóng dạy dỗ:
"Khương Mạn Mạn, cháu đi..ên rồi chứ gì? Cái đó là lầu 13, không phải lầu 3, cháu giỡn vậy vui không!"
"Cháu đừng nghĩ mình thông minh, cái gì cũng dám làm. Chú nói cho cháu biết, không còn mạng thì cái gì cũng không còn!!!"
"Lúc cháu gặp tên đó, việc đầu tiên nên làm là chạy! Chạy đó biết không?!!!"
"Bằng chứng chú sắp thu thập xong hết rồi, cháu còn đem mạng ra đổi? Cháu không xem cảnh sát ra gì đúng không!"
Khắp phòng toàn tiếng Tề Phóng thét la, Trình Đối ngồi bên cạnh, cúi đầu không nói tiếng nào.
Tôi cụp mắt, nghèn nghẹn nói: "Cháu xin lỗi, cháu không ngờ chú Thành lại... Cháu chỉ định..."
"Cháu nghĩ nếu làm vậy, truyền thông sẽ càng chú ý hơn."
Không khí như đông lại, Tề Phóng tức tới bật cười, trước khi tông cửa ra ngoài có bỏ lại một câu:
"Tôi không phải người của Đinh Thường Thành! Tôi không bảo vệ gã đó!"
Tôi thở dài một hơi, ngã phịch xuống giường, nhìn ra bầu trời ngoài cửa sổ.
Nhìn xem, phía sau sương khói, là ánh mặt trời.
18.
Vụ án của Thành Song được lật lại, là nhờ Thành Cử Quốc quỳ xuống cầu xin Tề Phóng. Là một người cha, chú ấy chưa bao giờ từ bỏ sự thật, vì muốn bảo vệ tôi nên chú ấy mới cắt đứt quan hệ với tôi.
Chú ấy hy vọng, người được con gái chú bảo vệ, sẽ bình an vô sự.
Dưới sự chú ý của truyền thông, cảnh sát cũng không che giấu sự việc mà công bố tất cả.
Điều khiến tôi ngạc nhiên là, cho dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng tôi vẫn không ngờ Đinh Thuần đã phải trải qua những chuyện như vậy.
Đinh Thường Thành là một thằng b..iến th. ái không hơn không kém, sau khi đuổi vợ ra khỏi nhà, ông ta bắt đầu để ý tới con gái mình...
T..hi th..ể của Đinh Thuần không được làm khám nghiệm t..ử th..i, đã bị hỏ .a táng từ lâu, nhưng từ khẩu cung của Đinh Thường Thành, ai cũng hiểu mấy chuyện chị ấy phải trải qua gh..ê tở..m cỡ nào.
Hôm đó lúc đi ngang phòng hiệu phó, Thành Song đã tận mắt nhìn thấy, cậu ấy không dám tin vào mắt mình, cũng không dám nói cho tôi biết.
Thành Song trước giờ vẫn luôn ngây thơ không rành sự đời, bị Đinh Thường Thành hù doạ, còn năn nỉ ông ta đừng tìm tới tôi.
Sau này mới biết, những vết thương trên người Thành Song, có một số là do Đinh Thường Thành gây ra, nhưng ai cũng nghĩ hung thủ là Đinh Thuần.
Cậu ấy bị x..âm h..ại, bị ngược đ..ãi, đau khổ đến cùng cực, lúc sau còn chia tay Trình Đối, giấu mọi người đi p..há thai một mình.
Còn việc Đinh Thuần bắt nạt Thành Song, cũng do một tay Đinh Thường Thành xúi giục.
Duới sự giáo dục của ông ta, tâm lý của Đinh Thuần trở nên vặn vẹo, đem tất cả những chuyện Đinh Thường Thành làm trên người mình, thực hành lại hết trên người Thành Song, thậm chí còn ra tay nặng hơn.
Thành Song bị bắ..t nạ..t một thời gian dài, cuối cùng cũng phản kháng, lúc hai người cãi nhau trên sân thượng, Đinh Thuần lúc đó đã bị ba mình tẩy não mỗi ngày, xô Thành Song xuống.
Thành Song đã biết quá nhiều chuyện, nên phải chec.
Trong lòng Đinh Thuần vẫn còn một nơi tịnh độ, đó là Trình Đối.
Vậy nên lúc chị ta b..ắt n..ạt tôi, chỉ cần tôi nhắc tới Trình Đối, ánh mắt của chị ta sẽ lập trức trốn tránh.
Thật ra chị ta đã nương tay với tôi.
Cũng vì như vậy, khiến Đinh Thường Thành nghi ngờ, ông ta cho rằng Đinh Thuần đã phản bội mình, kể hết những việc ông ta làm cho tôi nghe.
Kế hoạch của tôi và Trình Đối vẫn luôn nằm trong tầm mắt của ông ta, ông ta còn đẩy một kích cuối cùng, không để lại hậu quả, cũng xem như một lời cảnh cáo đối với tôi.
Tề Phóng tìm được quyển nhật ký của Đinh Thuần trong một góc sáng sủa nhà hiệu phó, đọc được nội tâm đau đớn giãy giụa của chị ấy.
Ngày đó, Đinh Thuần hẹn tôi ra, là để nói hết những chuyện Thành Song phải chịu đựng cho tôi nghe.
Chị ấy muốn hỏi tôi, chị ấy còn có thể làm lại từ đầu hay không.
Ví như, tìm được một người bạn, ví như, tìm được người mình yêu thương.
Nhưng, ngày đó tôi lại không tới.
Đinh Thuần đứng đó, bắt gặp Đinh Thường Thành đang đứng ở cửa sổ nhà vệ sinh tầng 13 đối diện.
Chị ấy vừa chột dạ vừa sợ hãi, đứng không vững nên mới dựa vào lan can, sau đó ngã xuống.
Trước tết, hai vụ t..ử án cũng thành công khép lại. Nhỏ osin luôn theo đuôi Đinh Thuần và những cán bộ viên chức nhận h..ối l..ộ trong vụ án của Thành Song đều bị xử lý.
Người nào nghe qua hai vụ án, cũng im ắng thật lâu rồi thở dài một tiếng.
Tôi ở bên này, trải qua một cái Tết không có gì náo nhiệt.
Trước mộ Thành Song, tôi ngẩn ngơ ngồi đó thật lâu thật lâu.
"Cảm ơn cậu, chúng mình ai cũng đang tiến về phía trước. Sau này mình giúp cậu ngắm nhìn thế gian này, được không?"
Tôi đưa tay vuốt nhẹ bó hoa mình tặng cho Thành Song, hứng được một giọt sương mát lạnh.
Tôi rút lại một cành hoa trắng, đặt trước mộ Đinh Thuần.
Nơi đó, đã đặt sẵn một bó hoa nhỏ tinh khôi.
Là Thành Cử Quốc tặng.
19. Phiên ngoại:
Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi lại nhớ An thành, tay xách nách mang một đống hoa quả tới thăm Thành Cử Quốc.
Tốt nghiệp xong cấp ba, ba mẹ cắt hết phí sinh hoạt gửi cho tôi, tôi cũng chính thức đoạn tuyệt với họ.
Thành Cử Quốc lo cho tôi học đại học. Sau lần cứu tôi hôm đó, chú ấy gãy cả tay lẫn chân, sau khi tĩnh dưỡng, động tác cũng không còn linh hoạt như trước, từ cảnh sát thành phố bị điều xuống cảnh sát cơ sở, làm cảnh sát nhân dân.
Mỗi dịp nghỉ lễ, tôi sẽ về thăm chú ấy, mấy năm gần đây chú ấy cũng dần vui vẻ trở lại.
"Chú Thành, cháu về rồi." Tôi đẩy cửa bước vào.
Thành Cử Quốc cà nhắc bước ra: "Đã nói khỏi mua nhiều đồ về mà!"
"Trình Đối cũng định hôm nay về thăm chú, mà phải đi báo danh nhậm chức, hai ngày nữa mới về."
Chú ấy hừ một tiếng, giận dỗi.
Tôi cười, nhiều năm trôi qua, chú Thành vẫn không ưa Trình Đối. Vẫn cho rằng thằng nhãi đó không chịu trách nhiệm với con gái mình.
Cũng đúng thôi, ba vợ nào mà ưa được con rể.
Tôi cất trái cây, bỗng nghe chú ấy ngượng nghịu hỏi một câu: "Thằng nhóc đó giờ làm gì?"
"Làm thầy giáo ở Nhất Trung."
"Cũng còn được." Thành Cử Quốc lại hứ một cái, nhớ tới chuyện gì đó nên cười với tôi, "Nghe nói Mạn Mạn trúng tuyển lên tỉnh?"
"Dạ, cháu --"
"Cốc cốc --"
Tề Phóng gõ cửa tượng trưng hai cái, mỉm cười bước vào nhà: "Ê Thành, chừng nào qua uống mấy ly?"
Mấy năm qua đi, hai mắt của người nọ càng thêm chín chắn.
Tôi quay lại nhìn Thành Cử Quốc, nháy mắt cười.
"Chú Thành, giới thiệu cho cháu đi."
"Tề Phóng, sư phụ chú."
(Hết)