-
Chương 4
Ta không ngờ Trình Thù lại muốn giết ta.
Càng không ngờ nàng ta lại dám ra tay ở trước Tống phủ.
Vì bất ngờ, ta vô thức giơ chân lên đá Trình Thù thật mạnh, khiến nàng ta ngã lăn ra đất.
Tống gia nhiều đời đi lính, mặc dù thân là nữ nhi nhưng ta cũng từng tập võ mấy năm.
Cho dù chưa đủ trình độ để cầm đao ra trận, nhưng vẫn dư sức đối phó với loại con gái trói gà không chặt như Trình Thù.
Trình Thù ngã xuống đất, nhưng không cam lòng, vẫn muốn nhặt lấy con dao.
Ta dẫm lên tay nàng ta, khiến nàng ta đau đến mức la hét. Ta híp mắt lại.
"Ta còn tưởng mình rút lui, để Giang Thời Kính cho ngươi một danh phận thì ngươi sẽ biết ơn ta."
Nàng ta nghe thế thì nhổ nước bọt với ta.
"Biết ơn? Phi! Ngươi và hắn đã thông đồng với nhau! Ngươi chỉ lợi dụng ta để gả cho người khác!"
"Gì mà từ hôn để cho ta danh phận, đừng tưởng rằng không biết tâm tư bẩn thỉu của các ngươi, là các ngươi muốn ta phải chết!"
Hình như nàng ta chắc chắn ta đã thông đồng với "hắn" nên cảm xúc vô cùng kích động, thậm chí còn dùng hết sức đẩy ta ra, muốn đứng lên bóp cổ ta.
Tất nhiên ta sẽ không để nàng ta tới gần.
Ta tính duỗi tay ra bắt nàng ta, nhưng lại thấy cơ thể nàng ta khựng lại.
Sau đó bất tỉnh ngã xuống đất.
Ta nhìn thấy phía sau, không biết Tiêu Úc đã tới từ khi nào
_______
Ta còn chưa kịp hỏi "hắn" mà Trình Thù nhắc tới là ai.
Nhìn thấy vẻ mặt vô cảm của Tiêu Úc lúc sai người đưa Trình Thù về hỏi Giang Thời Kính thì ta đã hiểu.
Quả nhiên, nếu không phải có người bày mưu tính kế, chỉ với một nữ nhân như Trình Thù, không quyền không thế, cho dù được Giang Thời Kính sủng ái thì cũng không dám to gan tới buổi thành hôn của hắn, càng không dám tự ý xông vào phủ đòi danh phận.
Chỉ có thể là bị ai đó xúi giục mà thôi.
Người đứng sau nàng ta hẳn phải là người có địa vị, thân phận cao hơn Giang Thời Kính, có khả năng khiến nàng ta tin tưởng hơn.
Mà trong cả thành Lương Châu này chỉ có hai người.
Một là tổ phụ của ta.
Hai là Kỳ Vương Tiêu Úc.
Bảo sao nàng ta lại nói là "thông đồng".
Nếu là ta nhìn thấy cảnh từ hôn rồi chọn gả cho người khác ngày hôm qua, e rằng ta cũng sẽ nghĩ như vậy.
Ta không định hỏi. Dù sao với ta mà nói, hỏi hay không hỏi cũng không có gì khác nhau.
Nhưng hắn lại không muốn lừa gạt ta, thẳng thắn nhìn ta.
"Xin lỗi, hôm qua là ta đưa nàng ta đến Giang phủ."
___________
Ta khá bất ngờ, không ngờ Tiêu Úc lại chủ động thẳng thắn thừa nhận.
Giờ nghĩ lại, kiếp trước có lẽ hắn cũng xúi giục Trình Thù, muốn nhắc nhở ta.
Chẳng qua khi đó, mắt ta không chỉ bị khăn voan mà còn bị lời nói dối của Giang Thời Kính che lại.
Bây giờ, nhìn thấy hắn siết chặt tay, rõ ràng là đang thấp thỏm nhưng vẫn ra vẻ trấn định giải thích với ta.
"Ngoại thất này được Giang Thời Kính nuôi nhiều năm rồi, hắn ta bẩn thỉu, không xứng với nàng."
Ta thấy ngứa ngáy trong lòng. Ta biết, tính tình của hắn thực chất không ngoan ngoãn thuần lương như những gì hắn đang thể hiện.
Nếu không, hắn đã không để Trình Thù tới làm ầm ĩ buổi thành hôn.
Và kiếp trước, sau khi ta chết hắn cũng sẽ không mặc kệ lời khuyên can của người khác, bỏ thi thể của ta vào quan tài bằng băng, hàng đêm ôm ta rồi ngủ thiếp đi.
Càng đừng nói tới việc hắn như phát điên đẩy Giang Thời Kính vào tình thế tuyệt vọng.
Kiếp trước, những gì ta biết đều là sự điên rồ bướng bỉnh của hắn.
Giờ phút này thấy hắn căng thẳng bất an, khiến ta cảm thấy khá mới lạ.
Ta muốn xem biểu hiện này của hắn thêm một lúc nên không vội trả lời.
Nhưng hắn đã thiếu kiên nhẫn, tiến lên hai ba bước nhìn ta bằng ánh mắt sáng trưng, giống như dù trả bất cứ giá nào cũng phải nhận được câu trả lời.
"Hôm nay ta tới là để hỏi, chuyện nàng nói muốn gả cho ta, còn giữ lời không?"