-
Chương 5
Tiêu Úc bị tổ phụ của ta đuổi đi.
Hắn vừa mới hỏi xong, chưa kịp nghe câu trả lời "đương nhiên" của ta thì đã bị tổ phụ biết tin vội vã chạy về đuổi đi mất.
Dù đêm qua tổ phụ nói ta muốn gả cho ai cũng được. Nhưng ông lại người tinh đến mức nào?
Thứ ta có thể đoán được, thì đương nhiên ông cũng đoán được.
Ban đầu, nhờ Giang Thời Kính mà ông đã cảnh giác với những người đàn ông ở bên cạnh ta.
Trên đường về, chắc lại nghe nói chuyện xảy ra trước cửa Tống phủ nên đã đoán được nguyên nhân hậu quả của chuyện này, thậm chí ngay cả Tiêu Úc vốn được ưu ái hơn, cũng không còn thích nữa.
Tổ phụ còn lấy cớ "Kết thông gia với Hoàng thất không dễ, chuyện này lúc khác nói sau." để đuổi hắn đi.
Cho đến khi kéo ta về phủ rồi đóng cửa lại, ông vẫn còn dặn dò:
“Đừng tin lời nam nhân nói.”
Hình như ông đã quên mất, hôm qua chính ta chỉ vào Tiêu Úc, tuyên bố muốn gả cho hắn, hỏi hắn có đồng ý cưới hay không.
Ta biết là tổ phụ thương ta. Ông lo ta lại gặp phải người không tốt, muốn kiểm tra Tiêu Úc, nên ta cũng nghe lời ngoan ngoãn ở trong phủ.
Ta vốn nghĩ, chờ tổ phụ hết giận, sáng mai ta sẽ cho người gửi hồi âm với Tiêu Úc.
Nhưng còn chưa đến sáng hôm sau. Giang Thời Kính đã đến ngay trong đêm
________
Hắn trèo tường vào.
Mấy năm nay, cứ trước sinh nhật ta một canh giờ, hắn đều sẽ mang rượu trèo qua tường chúc mừng sinh nhật ta.
Bởi vậy, khi thấy hắn đột nhiên xuất hiện ngoài sân, ta cũng không quá bất ngờ.
Nhưng điều ta không ngờ là hắn chưa nói gì mà đã đánh ngất ta. Khi ta tỉnh lại trời bên ngoài đã tối.
Trong căn phòng lạ lẫm, ngọn đèn dầu lung lay.
Giang Thời Kính ngồi trong góc, không thấy rõ mặt.
Một lúc lâu sau ta mới hoàn hồn, chống tay ngồi dậy.
Thấy ta tỉnh, cảm xúc của Giang Thời Kính dường như khá kích động.
Hắn bước lên định nắm tay ta. Nhưng ta né tránh, hắn sửng sốt.
Bàn tay hắn vẫn còn ngừng giữa không trung, cảm xúc trong mắt dâng trào.
Nếu là người khác nhìn thấy, có khi còn tưởng ta mới là kẻ phụ lòng hắn.
Kiếp trước ta ái mộ bắn, cảm thấy điểm nào của hắn cũng tốt.
Nhưng giờ phút này nhìn dáng vẻ của hắn, ta chỉ cảm thấy nực cười.
Ta cười nhạt.
"Giang tiểu tướng quân, ngươi tới Tống phủ của ta công khai bắt người, thật là lợi hại."
Yết hầu của hắn khẽ nhúc nhích, vẻ mặt cô đơn, chậm rãi rút tay về.
"Tống Lê, trước đây dù ta có làm gì, ít nhất nàng hãy nghe ta giải thích."
"Ta không tin chỉ trong một đêm tính nàng lại thay đổi lớn như vậy, có phải nàng cũng nhớ ra điều gì không?"
__________
Lời hắn nói làm ta sửng sốt.
Ta không hiểu hắn muốn nói gì, cũng không dám trả lời lung tung.
Cũng may, hắn chỉ hỏi chứ không cần ta trả lời.
Hắn cười khổ, khẽ thở dài, tự nói với bản thân: "Ta đã từng nằm mơ, trong giấc mơ đó, chúng ta thành thân, nhưng sau này ta lại để mất nàng."
"Ta đã tìm nàng rất lâu, mới tìm được nàng ở chỗ Tiêu Úc...."
Hắn nói nhẹ nhàng bâng quơ.
Nhưng vào trong tai ta lại giống như sấm sét.
Ngực ta đập loạn, suy nghĩ thất thần, trong lúc nhất thời lại hoảng hốt.
Lúc này, ta chợt nảy ra một suy nghĩ.
"Lẽ nào hắn cũng sống lại?"
Còn chưa nghĩ ra nguyên nhân, ta đã nghe thấy hắn nói tiếp: "Ta thấy Tiêu Úc vơ vét bảo vật cho nàng, thấy nàng và Tiêu Úc ôm nhau ngủ."
Hắn vươn tay bóp cằm ta.
"Hắn có chạm vào nàng không? Hắn chạm vào chỗ nào của nàng? Chỗ này? Hay là chỗ này?"
Lúc nói những lời này, một tay khác của hắn vuốt ve mặt ta cho đến bả vai.
Ta ngừng thở, đột nhiên đẩy mạnh hắn ra.
Nhưng dù vậy, hắn vẫn không chịu dừng lại, thậm chí còn mở to mắt, vẻ mặt dần trở nên điên cuồng.
"Tống Lê, có phải vì kiếp trước sau khi bị Tiêu Úc bắt đi, nàng đã yêu hắn rồi phải không?"
"Nên nàng mới chọn từ hôn, chọn gả cho hắn?"
Hắn liên tục nói ta thay lòng đổi dạ, không hề nhắc đến hắn đã làm gì.
Cuối cùng ta cũng không nhịn được, tức giận buột miệng thốt ra:
"Là ngươi liên tục bỏ rơi ta hai lần, bây giờ ngươi giả vờ thâm tình cái gì? Giang Thời Kính, dáng vẻ này của ngươi thật khiến ta buồn nôn."
Nghe thế, vẻ mặt hắn đột nhiên khựng lại, sau đó cười khổ.
"Quả nhiên là nàng cũng sống lại...."