-
Chương 8
Một khi đã bắt đầu suy đoán thì giống như tai họa, không thể vãn hồi.
Ta không muốn tiếp tục chờ đợi, trưa hôm đó liền cưỡi ngựa nhanh chóng đuổi về hướng thành Lan Ngọc Quan.
Lương Châu cách Lan Ngọc Quan rất gần, trên đường đi, ta nhìn thấy rất nhiều bá tánh chạy nạn.
Bước vào Lan Ngọc Quan, thậm chí ta có thể thấy đất bị nhuốm mau và những thi the nằm la liệt khắp nơi.
Ta đã từng thấy chiến trường, biết chiến trường trông như thế nào.
Như dù vậy, khi nhìn thấy vẫn không khỏi cảm thấy ớn lạnh.
Còn chưa đi đến chiến trường, từ xa đã có thể nghe thấy tiếng chém gi..et.
Ta hoảng loạn thúc ngựa về phía trước. Ta không dám đến gần, chỉ dám đứng từ xa tìm kiếm.
Tìm hồi lâu mới thấy Tiêu Úc đang đối đầu với Giang Thời Kính.
Hiện giờ trên người Tiêu Úc toàn là ma.u
Giang Thời Kính ghé vào tai hắn nói gì đó.
Sau đó, cây giáo trong tay hắn đột nhiên đâm qua vai Tiêu Úc.
_________
Mặt trời rõ ràng đã lên cao, nhưng tai ta lại ù đi như nghe thấy tiếng sấm.
Nhìn Tiêu Úc từ từ ngã xuống, ta theo bản năng rút cung tên ngắm về phía Giang Thời Kính.
Kỹ thuật bắn tên của ta luôn không chính xác, nhưng lúc này, mũi tên lại bắn trúng Giang Thời Kính.
Nhưng vì cách quá xa nên hắn không bị thương nặng, thậm chí còn rút mũi tên ra, quay đầu nhìn về phía ta.
Đôi mắt hắn hung dữ. Nhìn thấy ta, hắn không dám tin.
Sau đó hắn ch..ém tên lính đang định lao tới đâm mình, lao về phía ta, cắn răng lạnh lùng chất vấn:
"Nàng hận ta tới vậy sao?"
"Chỉ vì Tiêu Úc mà nàng muốn ta ch..et?"
Hắn tiến dần đến phía ta, toàn thân đầy má..u tươi, giống như quỷ Tu La.
Cái liếc nhìn của hắn cũng đủ dọa người.
"Đương nhiên rồi!"
Ta lại kéo cung.
Nhưng lần này vì quá xúc động nên ta đã bắn trượt, hắn dùng đao hất văng mũi tên ra.
Tiến lên nắm lấy cằm của ta, ép ta phải nhìn hắn, hung ác hỏi:
"Nàng biết vì sao kiếp trước chúng ta đến Lan Ngọc Quan lại bị địch tập kích không? Vì sao ta vừa mới đẩy lùi quân Khương thì Tiêu Úc lại mang màng đi?"
"Đó là vì năm đó hắn bày kế ở Lan Ngọc Quan, muốn bắt nàng đi!"
Ta cắn răng không nói.
Lại nghe thấy hắn tiếp tục:
"Còn cả chuyện kiếp trước Tô Giáng truyền thánh chỉ giả khiến Tống gia gặp nạn, cũng là Hoài Vương Tiêu Doãn bày mưu để hại hắn."
"Tống Lê, Tiêu Úc và Tiêu gia mới là đầu sỏ gây tội, giết hắn thì ta mới báo thù được cho nàng!"
Đúng là kiếp trước tổ phụ bị ch..ém vì vụ án tự ý làm giả thánh chỉ, Tiêu Úc bị tước vị, sau đó không lâu, Hoài Vương Tiêu Doãn lên làm Thái tử, trở thành người được lợi lớn nhất.
Lời hắn nói không phải là không có sơ hở.
Nhưng tổ phụ và Tiêu Úc cũng đoán được từ lâu.
Cho dù biết rõ trước mặt là đường ch..et thì họ vẫn lựa chọn điều binh.
Bởi vì bá tánh không thể chờ triều đình đến.
Chờ thêm một ngày thì sẽ ch..e.t thêm nhiều người dân vô tội.
Kiếp trước, trước khi bị xử tr..ảm tổ phụ từng nói, là người Tống gia, ông không hối hận vì quyết định điều binh.
Tấm lòng ông dành cho bá tánh Đại Du, chí nằm ở hòa bình của Đại Du.
Tiêu Úc cũng vậy, chưa từng thay đổi tấm lòng ban đầu của mình.
Cho nên kiếp này, họ mới một lần nữa chọn điều binh không cần lệnh.
Giang Thời Kính muốn châm ngòi ly gián nhưng còn không biết tìm một cái cớ.
Nghĩ đến đây, ta không nhịn được cười nhạt.
"Giang Thời Kính, đây là lý do ngươi thông đồng với địch phản quốc sao?"
"Nếu đúng là vậy, ta hy vọng, người chết ở đây hôm nay là ngươi!"