-
Chương 1
1.
Khi thánh chỉ truyền đến phủ Thái úy, ta đang nằm hóng mát dưới tán cây liễu trong sân.
Bệ hạ ban hôn cho nữ nhi phủ Thái úy và Tuyên Ninh Vương thế tử - Kỳ Tẫn Tu, tháng sau sẽ cử hành hôn lễ.
Phủ Thái úy có hai tiểu thư, một trong số đó chính là ta.
Đích muội ta là Tô Hòa, là đích nữ (*) của phủ Thái úy, và là một tài nữ có tiếng trong kinh thành.
(*) Con của vợ cả.
Ta dù là là trưởng nữ nhưng lại là con của thiếp (*), đã vậy còn từng lưu lạc bên ngoài tận mười năm.
(*) vợ lẻ
Đây là một nỗi ô nhục đối với phủ Thái úy.
Mẫu thân của ta từng là nữ tử ở thanh lâu, người ta không cho bà tiếp tục lên biểu diễn, mắng bà không những vô liêm sỉ mà còn làm ô nhục thanh danh của Thái úy đại nhân.
Nhưng chỉ có mỗi ta biết, mẫu thân ta bán nghệ chứ không bán thân. Bà chưa từng nghĩ tới việc trèo cao Thái úy đại nhân.
Tất cả đều do người phụ thân kia của ta một tay lan truyền, chỉ để giữ thanh danh của ông ta sau khi bỏ rơ.i bà.
Trước khi c.h.ế.t, mẫu thân ta tiêu hết tiền tiết kiệm, nhờ người đưa ta về phủ Thái úy, chỉ để tìm chỗ nương tựa cho ta.
Thái úy phu nhân nói Tô Hòa chỉ có thể trở thành Thái tử phi, không thể gả cho một Thế tử nhỏ nhoi được.
Vì thế mối hôn sự này đương nhiên sẽ rơi xuống trên đầu ta.
Ta đang định trèo tường chạy trốn suốt đêm, nhưng Tô Hòa lại đến tìm ta với đôi mắt đỏ hoe.
Nàng ta nói: “Tỷ tỷ, tỷ dẫn muội cùng nhau chạy trốn với, muội không muốn gả đi đâu, cũng không muốn làm Thế tử phi.”
Nàng ta dù đang khóc nhưng vẫn rất đỗi yêu kiều, xinh đẹp. (*)
(*) Gốc là 梨花带雨: Lê hoa đái vũ, như hoa lê đọng giọt mưa/ sương, xuất phát từ Trường Hận ca của Bạch cư dị, vốn là để miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương Quý phi, sau để được dùng để chỉ vẻ đẹp kiều diễm của mỹ nhân đang khóc.
Tô Hòa là người duy nhất đối xử tốt với ta ở kinh thành, và ta hình như cũng không có lý do gì để từ chối nàng ta.
Nếu ta đi rồi thì mối hôn sự này sẽ lại rơi vào đầu nàng. Vì thế, ta để nàng ta giẫm chân lên vai ta trèo qua tường.
Nàng ta vừa đi khỏi, ta còn đang bò trên tường thì có người phá đám. Một nhóm người hung hăng xông vào sân phủ ta.
Ta chưa kịp nói gì thì đích mẫu đã giơ tay tát ta một cái.
Ta quỳ trên mặt đất, hai má đau rát, tai trái cũng như điế.c tạm thời.
Bà ta hếch cằm, khuôn mặt quyến rũ kiêu ngạo nhìn xuống ta bằng ánh mắt khinh bỉ.
Bà ta không nói gì, phất tay áo rời đi, đám người đi theo vây quanh sân.
Có người còn vét sạch hết gia sản mà ta tích góp bấy lâu nay, cả cây trâm cũng không để lại.
Haiz, lại trở thành người nghèo rồi.
Ngày hôm sau, ta bị bắt ép lôi lên kiệu hoa.
Thái úy đại nhân đứng trước cửa thành, ánh mắt thâm trầm nhìn ta, trong mắt lộ ra cảm xúc khó hiểu.
Trước khi đi, ông ấy nhét chiếc khăn tay mà mẫu thân giao cho ta để nhận thân vào tay ta, sau đó thở dài rồi quay người rời đi.
Đây chắc là muốn hoàn toàn tuyệt giao với ta nhỉ.
Mẫu thân ta luôn nghĩ rằng nếu ta vào phủ Thái uý ta sẽ có chỗ để nương tựa. Bản thân ta cũng luôn làm đúng bổn phận của mình, làm tốt những điều nên làm... Nhưng vẫn không thể đổi lấy một chỗ dựa yên ổn.
Cũng may Tuyên Ninh Vương là một thế tử văn võ song toàn, được nhiều quý nữ ở kinh thành say mê yêu mến.
Người như ta, có thể gả đến Tuyên Ninh Vương phủ, gả cho Kỳ Tẫn Tu, cũng xem như là trèo cao rồi, không lỗ không lỗ.
Trong phòng tân hôn, Kỳ Tẫn Tu vui vẻ vén khăn voan lên. Nhưng khi hắn thấy ta, nụ cười của hắn dần cứng lại.
“Ngươi không phải A Hòa.”
Hắn chỉ đứng đó, hờ hững mở miệng, ánh mắt dần trở nên lạnh lùng.
Ta như lọt vào sương mù, nhưng lúc sau cũng chợt nhận ra…Thì ra người mà thế tử thích là A Hòa, người hắn ngỏ lời cầu thân cũng là A Hòa.
Hắn thậm chí còn không biết trong phủ Thái úy còn có thứ nữ là ta.
Ta cúi đầu, không dám bộc lộ cảm xúc.
“Bỏ đi.”
Kỳ Tẫn Tu thở dài, hắn không trách cũng không quan tâm ta là ai.
“Là ta không nên ép buộc A Hòa. Từ nay về sau cô cứ sống tốt ở đây đi, cơm ăn áo mặc cũng sẽ không bạc đãi cô.”
Chiếc trâm cài đầu nặng trĩu làm cổ ta rất đau, ta còn chưa kịp đứng dậy hành lễ thì thế tử đã quay người bỏ đi.
2.
Lần thứ hai ta gặp Kỳ Tẫn Tu cũng là ngày ta gặp Tuyên Ninh Vương phi (*).
(*) Mẫu thân của Kỳ Tẫn Tu
Trên ghế chủ tọa, Vương phi nhìn ta hồi lâu rồi lạnh lùng nói:
“Ngươi không phải đích nữ Tô gia.”
Tô Hòa, đích nữ của Tô gia, cả người đều tràn đầy sức sống và rạng rỡ, tất nhiên sẽ khác với kẻ vâng vâng dạ dạ như ta, Vương phi có thể dễ dàng nhận ra cũng là lẽ đương nhiên.
Ta không dám nhìn nàng ta, cũng không dám cầu cứu Kỳ Tẫn Tu, càng không dám hé miệng, cứ thế yên lặng chờ đợi xét xử.
Kỳ Tẫn Tu tuy chỉ là Thế tử nhưng dù gì thì cũng là con cháu hoàng thất, nào có đạo lí cưới một thứ nữ như ta làm chính thê cơ chứ.
Ta nuốt nước bọt, lòng bàn tay toát mồ hôi vì hồi hộp.
Của hồi môn Tô gia cho đều bị lấy hết rồi, lúc này nếu như bị đuổi ra ngoài thì e là để có cơm ăn cũng là một vấn đề lớn.
Trong khi ta đang lo lắng, Vương phi lại lên tiếng:
“Bỏ đi, như thế cũng tốt.”
Ta ngây người, nhất thời không kịp phản ứng.
Đến khi rời khỏi phủ Vương phi, ta mới thấp giọng hỏi Kỳ Tẫn Tu:
“Vương phi nói vậy… là có ý gì?”
Hắn lạnh lùng trả lời: “Là điều cô đang nghĩ.”
Hắn bỗng nhiên lại nhìn ta nói: “Đêm qua A Hòa gửi thư nhờ ta bảo vệ cô, nàng cũng giải thích hết mọi chuyện rồi, ta biết đây không phải là lỗi của cô, nhất định sẽ không để cô phải khó xử, tương lai cũng sẽ thay A Hòa đền bù cho cô.”
Kỳ Tẫn Tu ở một bên lại bày ra vẻ mặt nghiêm trọng. Mối hôn sự này đối với hắn mà nói cũng đúng là lên voi xuống chó, tâm tình không tốt ta cũng có thể hiểu.
Dù không vui nhưng hắn cũng không hề bạc đãi ta. Cho dù đó là vì A Hòa hay vì lòng thương hại hắn dành cho ta, ta cũng đều rất biết ơn.
Ta vẫn cúi đầu không nói gì, thầm thở phào, cũng may là nha đầu này vẫn còn có lương tâm.
Hắn dừng một lát, rồi cứ lẩm bẩm với chính mình: “Ta thích A Hòa từ năm mười ba tuổi, hơn nữa cũng biết nàng không phải là loại nữ nhân nguyện ý sống mãi trong hậu viện vây quanh bởi bốn bức tường đỏ. Rốt cuộc thì ta đã sai rồi.”
Nói trắng ra thì tình cảm hắn dành cho A Hòa rất cuồng nhiệt và nồng cháy, câu nói “ ta sai rồi” của hắn không biết là vì cảm thấy hối hận khi cưới lầm ta, hay là vì hại A Hòa không thể trở về nhà…
Thế nhưng ta cũng không thèm để ý, còn sống là tốt rồi, chỉ là trong lòng ta vẫn có chút hâm mộ A Hòa.
Tuy rằng ta luôn muốn có ai đó đối xử chân thành với mình, có thể thề hẹn bên nhau đến bạc đầu, nhưng so với việc có thể sống bình yên thì việc này chả là gì cả.
Có lẽ sợ ta không an phận, Kỳ Tẫn Tu đã cử một ma ma tới viện của ta, bảo là phái tới để chăm sóc ta.
Nhưng ai cũng biết rõ việc này là để giám sát ta.
Kỳ Tẫn Tu thì không biết bận cái gì mà suốt một thời gian dài không hề ở trong phủ.
Dù có quay về thì cũng là đi sớm về trễ không thấy bóng dáng, thậm chí còn lười tìm cách đối phó ta.
Ma ma bảo ta chuẩn bị chút rượu và đồ ăn ngon rồi mời Vương gia đến viện của ta, dù vương gia không thích ta thì ta cũng không thể giống hắn được.
Ta cũng không muốn dây dưa gì với hắn.
Tiểu Chiêu nhìn không nổi nữa, bèn tự mình xuống bếp làm một ít đồ ăn rồi kéo ta đến phủ Vương phi.
Hôm nay hắn trở về khá sớm, đang nói chuyện với Vương phi ở bên trong. Thấy vậy, ta liền đứng chờ hắn trước phủ.
Đến khi hắn bước ra lại vừa lúc ta ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau, sắc mặt hắn cũng không dễ coi cho lắm.
Ta gượng cười hỏi hắn có muốn dùng bữa trong viện của ta không. Hắn hơi khó chịu nhìn ta rồi trực tiếp từ chối.
Ta có chút xấu hổ, vành tai đỏ ửng cả lên, không phải vì xấu hổ mà vì khó xử c.h.ế.t mất.
Ta không hỏi gì thêm nữa, hành lễ xong liền trở về, hắn hình như không lường trước được điều này nên đã đứng hình nhìn ta một lúc lâu.
…
Trên đường về, ta mơ hồ nhớ lại cảnh tượng trong giấc mơ đêm qua.
Trong giấc mơ ấy, ta là thứ nữ ác độc của Tô gia - Tô Ngữ, bởi vì si mê Kỳ Tẫn Tu mà ghen ghét A Hòa, chuyện xấu xa đến mức nào cũng có thể làm được, cuối cùng bị đuổi ra khỏi Vương phủ.
Lưu lạc bên ngoài không có chỗ để về, bị người ta b.ắ.t c.ó.c bán cho thanh lâu, cuối cùng lại c.h.ế.t thảm trong đó.
Tuy chỉ là một giấc mơ nhưng nó đã thức tỉnh ta, ta không muốn dính kết thảm như vậy đâu.
A Hòa cũng không phải người xấu, nàng chỉ là theo đuổi những thứ mình muốn thôi.
Ta cũng mong nàng đạt được ước nguyện.