1.
"Đây là chú tớ, có biệt danh là đạo sĩ Thanh Sơn."
Thanh Sơn mặc một bộ áo dài màu xanh lam, trông rất sạch sẽ, rất đẹp trai.
Mái tóc dài phong trần, trên người toát lên vẻ "Tôi là cao nhân, không được phép suy nghĩ lung tung."
Tôi nhíu mày, nhìn chằm chằm mặt Thanh Sơn hồi lâu, càng nhìn càng có thể xác định, người trong mộng chính là hắn.
“Lật Tử, đừng nhìn chằm chằm chú như vậy."
Bạn thân vội vàng che mắt tôi, ghé vào bên tai tôi nhỏ giọng thì thầm:
"Chú ấy rất ghét vãn bối không có lễ phép."
"Hắn mới bao nhiêu tuổi?"
"Bần đạo 24 tuổi."
Bị nghe được, khuôn mặt lạnh lùng cấm dục này ra hiệu cho tôi ngồi xuống.
Hắn nhìn tôi một lúc lâu: "Không có thứ gì bẩn thỉu."
"Vậy sao tôi lại mơ thấy loại giấc mơ đó hàng ngày, mỗi ngày thức dậy đau lưng mỏi gối, đặc biệt đau. Quá lãng phí thời gian."
"Cô có thể nhìn rõ khuôn mặt của người trong mộng không?"
Có thể, nhưng chính là anh thì làm sao bây giờ.
Tôi cắn môi suy nghĩ xem có nên nói ra hay không, Thanh Sơn lại thêm một câu: "Nói thật."
"Có thể nhìn rõ, người đàn ông đó trông giống hệt anh. Anh có thường mơ thấy không?"
2
"Lật Tử, cậu đừng đùa nữa! Chú ơi, Lật Tử cậu ấy không cố ý đâu."
Khuôn mặt lạnh lùng của đạo sĩ Thanh Sơn ít nhiều có chút mềm lại.
"Tôi không nói dối, thật sự giống anh như đúc."
"Mỗi ngày đều nằm mơ thấy loại giấc mơ đó rất phiền lòng, đạo sĩ, cầu xin anh giúp tôi hóa giải đi."
Thanh Sơn âm thầm nhíu mày, "Cho tôi xem ngày tháng năm sinh."
Hắn đưa cho tôi một tờ giấy vàng, ngón tay thon dài hiển nhiên có vài phần run rẩy.
Tôi viết xong ngày tháng năm sinh, hắn bảo chúng tôi đi ra ngoài chờ.
Nửa tiếng sau, cửa phòng mở ra, Thanh Sơn ở phía sau cửa mặt mũi tối sầm, dường như đang cắn răng vẫy tay gọi tôi đi vào.
Bạn thân của tôi rất sợ hãi: "Lật Tử, cậu phải cẩn thận đấy."
Ngay sau đó cô ấy ở sau lưng tôi đẩy một cái, tôi bị Thanh Sơn dẫn vào phòng trong, vừa bước vào đã thấy một bức tượng trông rất uy nghiêm lẫm liệt.
“Quỳ xuống."
Thanh Sơn cất cao giọng, tôi cau mày, vì cái gì chứ?
"Nếu cô muốn giải được giấc mơ đó, quỳ xuống là được."
"Được! Được! Được!"
Anh giỏi quá, tôi nghe lời anh, tôi quỳ xuống phịch một cái.
Không ngờ tới Thanh Sơn cũng quỳ xuống theo, hắn đưa cho tôi ba nén hương, trên tay hắn cũng cầm giống vậy.
"Làm theo động tác của tôi."
"Ừ."
Khấn vái thắp hương, một lượt làm xuống, tôi mệt đến toát mồ hôi:
"Như vậy là được rồi à?"
Trong ánh đèn sáng tối không ổn định, mặt Thanh Sơn trong làn khói nghi ngút càng giống một vị thần tiên.
"Ừ, chúng ta coi như đã kết duyên vợ chồng trước mặt tổ sư rồi."
Tôi không nghe nhầm chứ? Sao lại kết hôn rồi? Tôi là đến chữa bệnh mà.
Thanh Sơn quay đầu lại, ánh mắt cũng có chút ghét bỏ:
"Tôi cũng không muốn, nhưng đây là do tổ sư quyết định. Ba ngày sau đi cục dân chính đăng ký kết hôn."
3.
Bạn thân giải thích với tôi, Thanh Sơn sinh ra đã được định sẵn trở thành đạo sĩ, mở thiên nhãn, có thể giao tiếp trực tiếp với tổ sư.
Tôi là người vợ được tổ sư chọn cho Thanh Sơn, là kiểu người bị buộc chỉ đỏ, chạy đến đâu cũng không thoát được.
"Tổ sư sao lại cổ hủ thế! Còn làm ép duyên, tôi có nói muốn lấy anh đâu."
Thanh Sơn rõ ràng cho rằng tôi thực vô lễ, nhưng hắn không phản bác, đúng lúc này có người mang tài liệu đưa đến.
Hắn chậm rãi mở tài liệu ra, "Đây là giấy chứng nhận quyền sở hữu điện thờ, đây là tiền tiết kiệm ngân hàng của tôi, đây là đất đai thuộc điện thờ và hơn bốn mươi sổ đỏ."
"Ngoài ra, tôi có ba chiếc xe đứng tên, thông tin về kiểu dáng và giá cả đều có trên đây, tôi thường không thích ra ngoài, cho nên cách lái cụ thể thì cô tự học đi."
À?
Bạn thân nhún nhún vai, "Nói là gia đình đạo giáo đi!"
"Còn có, tổ sư bảo tôi đối xử với cô tốt hơn một chút, từ giờ trở đi, bất kỳ yêu cầu nào cô đưa ra tôi đều có thể đáp ứng."
"Cái gì cũng được?"
Thanh Sơn gật đầu: "Trong âm dương, trong ngũ hành, đều được."
"Vậy trước tiên cho tôi giàu có đi."
Thanh Sơn nhướng mày, ngón tay thon dài chỉ vào đống tài liệu trước mặt tôi: "Còn chưa đủ sao?"
Tôi nhìn nhìn vị đạo sĩ đẹp trai, rồi lại nhìn đống giấy tờ nhà đất chất cao như núi trên bàn, rất không có tiền đồ nuốt một ngụm nước bọt.
Mỹ nam, tiền nhiều, còn cấm dục, ba điều kiện này đặt ở cạnh nhau nhìn thế nào cũng là một sự kết hợp hoàn hảo.
Không có lý do gì để từ chối:
"Ngày nhận giấy chứng nhận kết hôn, tôi nhất định sẽ đến đúng giờ."
4
Ngày đi đăng ký kết hôn, văn phòng thật sự bận rộn, xe của Thanh Sơn đến sớm năm phút.
Đồng nghiệp kiêm cấp trên nhìn thoáng qua chiếc Maybach cực kỳ sành điệu của Thanh Sơn bên ngoài cửa kính, không vui nói:
"Hắn tìm ai vậy?"
Tôi vừa vặn từ phòng làm việc đi ra, đầu tóc rối bù, liếc nhìn đồng hồ mới nhận ra đã là ba giờ rưỡi:
"Sếp, em xin nghỉ."
"Không thể nào! Hắn là đạo sĩ, em quen hắn à?"
Cùng lúc đó Thanh Sơn đã mặc áo cà sa đẩy cửa kính văn phòng ra, hắn gật đầu với tôi:
"Quen."
Tôi xấu hổ mím môi.
Pháp y chúng tôi không mấy thích những thứ liên quan đến tâm linh.
Dù sao, nếu thế giới này thật sự có ma quỷ, công việc của chúng tôi triển khai không phải thành truyện kinh dị sao?
"Triệu Lật Tử."
Thanh Sơn khẽ gật đầu với tôi, ngay sau đó nhìn thoáng qua phòng làm việc phía sau tôi, ánh mắt rõ ràng trở nên nặng nề chút.
Tôi vô thức quay lại nhìn, nhưng Thanh Sơn lại bất ngờ bước tới, sau đó vươn ngón tay gõ nhẹ vào bả vai tôi.
Cảm giác mệt mỏi vốn đè nặng trên người tôi lập tức tan biến, tôi ngạc nhiên nhìn hắn.
Đạo sĩ bình tĩnh nói: "Có thể đi được rồi chứ?"
"Có thể."
Nhưng sếp lại nhíu mày, khoanh tay lại:
"Tôi chưa đồng ý cho em đi, ngày hôm nay nếu không tìm ra nguyên nhân cái chết của cô gái này thì ai cũng đừng hòng nghỉ ngơi."
Sếp thật kỳ lạ, thi thể này cũng không phải do tôi phụ trách chủ yếu, trước đây tôi xin nghỉ anh cũng hầu như không hỏi han gì.
"Hơn nữa em còn chưa nói xin nghỉ để làm gì?"
Tôi có thể nói tôi sắp kết hôn chớp nhoáng ư? Cái này thật tổn hại đến hình tượng của tôi, nhưng Thanh Sơn lại rất thẳng thắn:
"Cô Lật Tử muốn đi đăng ký kết hôn với tôi."
Lời nói này vừa thốt ra, tất cả những người có thể thở trong văn phòng, bao gồm cả con rùa trong bể nước, đều khiếp sợ ngẩng đầu lên:
"Kết hôn với đạo sĩ?"
5.
Tôi xấu hổ cười, Thanh Sơn gật đầu.
"Có vấn đề gì không?"
"Triệu Lật Tử, em điên rồi sao? Cưới cái thứ giả danh lừa bịp này?"
Tính tình sếp vốn rất nóng nảy, hiển nhiên hôm nay không thể xin nghỉ được.
"Hay là chúng ta đổi ngày khác đi?"
Giọng điệu Thanh Sơn bình thản như cũ: "Đã định rồi thì không đổi được."
Tôi rơi vào thế khó xử, Thanh Sơn lại nói:
"Xác chết trong phòng không phải bị chết đuối, mà là bị một tên tài xế taxi cao gần một mét tám, có nốt ruồi dưới mắt giết chết. Thời gian là 3 giờ sáng hôm qua, có lẽ ngay ở gần số 186 đường Hạnh Phúc."
Mặt sếp lộ vẻ bất mãn, hỏi tôi về kết quả khám nghiệm tử thi mà tôi vừa đưa ra, liệu nguyên nhân tử vong có phải là bị sặc không.
"Hoàn toàn không phải."
Tôi mới chỉ làm phân tích cơ bản nhất, nhưng phổi của nạn nhân quả thực không có nước.
"Mau đi đi! Nếu báo cảnh sát trễ nữa thì người ta sẽ chạy ra khỏi tỉnh thôi."
Thanh Sơn thong thả ung dung nói. Mặc dù sếp không thích hắn ngạo mạn, nhưng cũng hiểu được vấn đề nghiêm trọng như thế nào.
"Đi thôi, Lật Tử."
Tôi nhặt túi xách lên, túm lấy một nắm tóc rối bù, đi đến trước mặt sếp: “Em đi trước nhé."
Sếp trợn mắt lườm tôi một cái, nhưng tôi đã theo Thanh Sơn chạy đi.
6.
Ngồi ở bên trong xe, Thanh Sơn nhắm mắt dưỡng thần:
"Anh như thế nào sẽ biết? Về sự thật cái chết của cô gái đó?"
"Cô có cái gì đó trên vai"
Tôi sợ đến mức cả người run run, Thanh Sơn lại dương môi cười, rõ ràng có ý mỉa mai:
"Yên tâm, chỉ là chút chấp niệm, không phải quỷ."
Thanh Sơn mở mắt ra, hiển nhiên thấy bộ dạng lôi thôi của tôi rất không hài lòng, ra hiệu cho tài xế đi đến trung tâm thương mại:
“Sao tự nhiên mua quần áo cho tôi? Chẳng lẽ thật sự để ý tôi sao?”
Thanh Sơn gọi nhân viên bán hàng mang một loạt váy đẹp đặt trước mặt tôi, nghe tôi nói vậy, hắn nhíu mày:
"Nếu để tổ sư nhìn thấy cô mặc loại quần áo này đi kết hôn với tôi, tôi sẽ bị mắng"
Được rồi, xem ra Thanh Sơn chỉ sợ một người Tổ Sư.
Thanh Sơn tên đạo sĩ thúi này, tuy miệng hơi độc một chút, nhưng ra tay thật sự hào phóng.
Chỉ cần là thứ có thể mặc lên người tôi, hắn liền vung tay, tất cả đều lấy xuống. Tôi trơ mắt nhìn thẻ tín dụng biến mất bảy con số, anh chàng này mắt cũng không chớp một cái.
Mua xong quần áo, Cục dân chính còn thiếu nửa tiếng nữa là đóng cửa.
Tôi kéo Thanh Sơn chạy như điên, cuối cùng cũng lấy được giấy đăng ký kết hôn vào phút chót.
Nhìn cuốn sổ đỏ trên tay, tôi vẫn có cảm giác không chân thật, vậy là đã bước lên đỉnh cao của cuộc đời rồi sao?
Kết hôn chớp nhoáng với đạo sĩ quen ba ngày:
“Tôi thực sự bị tiền làm cho mờ mắt rồi.”
Tôi không khỏi thở dài, sắc mặt Thanh Sơn bình thản, nhìn không ra tâm tình.
"Ừ, tối nay qua nhà tôi ngủ."
Dựa theo cách nói của Thanh Sơn, sau khi kết hôn sẽ chuyển đến sống cùng hắn, buổi tối sẽ không còn gặp phải giấc mơ đó nữa.
Tôi vô thức che ngực lại: "Anh cũng không nói kết hôn còn phải ngủ cùng đâu."
Thanh Sơn quay sang, nhìn tôi từ đầu đến chân, cảm giác ghét bỏ một tấc lại một tấc bò lên mặt hắn:
“Tôi là người tu đạo, không phải con quỷ dâm dục trong giấc mơ của cô, cứ yên tâm đi."
?
"Chỉ là để cho tổ sư hài lòng, chuyện tình cảm..."
Thanh Sơn im lặng lần nữa, sau đó lắc đầu không tiếp tục nói.
Này, tôi nói anh như vậy thật là thiếu tôn trọng! Tôi bực mình khoanh tay lại, ngay giây tiếp theo điện thoại nhận được thông báo chuyển khoản ngân hàng.
Là Thanh Sơn chuyển, từng đơn vị, từng con số, từng triệu, từng mười triệu, từng trăm triệu, từng nghìn triệu...
"Đây là tiền lương cô làm vợ tôi."
Ok, nói tình cảm gì đó không phải quá sến sẩm sao, chồng yêu của em, anh đi xe chậm chút, đừng va vào gì nhé.
Bình luận facebook