Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-734
Chương 734: Em Đút Anh Ăn Đi
Cho đến bây giờ Nhậm Mai Phi cũng chưa tận mắt nhìn thấy Bentley, chứ đừng có nói gì là được ngồi, sự hiểu biết duy nhất cũng là từ trên mạng, hơi biết cái logo B này.
Lập tức kinh ngạc đến nỗi cằm cũng muốn rớt xuống.
Lúc nãy cô ta tưởng rằng Mercedes đã vô cùng ghê gớm rồi, không ngờ đến đối phương vậy mà lại có tiền như thế...
Nhậm Mai Phi trốn ở trong góc tường, nhịp tim bỗng nhiên tăng nhanh hơn rất nhiều, giống như người đang ngồi ở trong xe là cô ta vậy.
Cô ta âm thầm hạ quyết tâm, khó lắm ở bên cạnh mới có người thuộc tầng lớp thượng lưu, cô ta nhất định phải nắm bắt cơ hội này cho thật tốt.
Tịch Giai Giai không hề phát hiện được mình bị theo dõi, mở cửa xe ra bước vào, thở hồng hộc mở miệng nói: "Lúc nãy em vừa mới tan học, chắc anh chờ một lúc rồi phải không?"
Hôm nay Bùi Dục tự mình lái xe đến, còn mặc một bộ quần áo giản dị, chiếc áo ghi lê màu trắng có hoa văn kẻ sọc màu xanh ở phía trước, phối với một chiếc áo sơ mi lụa bình thường, quần vẫn là màu đen như cũ, đôi giày màu trắng nhìn trẻ hơn đến bảy tám tuổi.
"Vẫn ổn, anh vừa mới đến thôi." Bùi Dục nói xong, đưa tay lấy một cái túi giấy màu trắng ở ghế sau xe lên, trên cái túi to lớn có in logo của mặt hàng xa xỉ, anh trực tiếp đặt lên đùi của Tịch Giai Giai: "Trong này có một cái áo len, em khoác ngoài đi."
Hôm nay Tịch Giai Giai mặc một cái áo dệt kim hở cổ, bên trong mặc một chiếc áo ngắn tay, ngược lại cũng rất thuận tiện.
Chỉ là...
"Sao anh đột nhiên lại muốn mua đồ cho em vậy?"
Bùi Dục nhướng mày, nói chuyện một cách bí hiểm: "Em mở ra nhìn thì biết thôi."
Thế là Tịch Giai Giai mang theo một sự tò mò và mong chờ mở chiếc túi xinh đẹp ra, bên trong còn có một chiếc hộp chỉnh tề, cô mở cái nơ hình con bướm màu đen ở phía trên ra, mở nắp ra, là một chiếc áo len dài tay cùng kiểu cùng màu với anh.
Đây là đồ đôi à?
Tịch Giai Giai sờ sờ chiếc áo len mềm mại, lúc đầu cô nhìn thấy nhãn hiệu này thì trong lòng có chút nặng nề, nhưng mà hiện tại lập tức cảm thấy nhãn hiệu hay giá tiền gì đó cũng không quan trọng.
“Thế nào? Em thích không?”
"Thích." Tịch Giai Giai lấy áo ra, nhìn trái nhìn phải một chút: "Anh đi mua lúc nào vậy?"
"Tối ngày hôm qua nhìn thấy nên đã định mua, chiều nay anh đã kêu trợ lý đến cửa hàng mang tới." Bùi Dục nói xong, không kịp chờ đợi mà muốn nhìn thấy bộ dáng của cô thay đổi: "Em thử xem, nhìn xem thế nào."
Tịch Giai Giai cởi chiếc áo khoác ngoài của mình ra, lộ ra cánh tay trắng nõn mềm mại, Bùi Dục nhớ đến dáng vẻ cô nằm dưới người của anh, dùng đôi tay mảnh khảnh này mà ôm chặt lấy cổ của anh.
Có chút khó khăn mà liếc mắt sang chỗ khác, tiện tay cầm chai nước khoáng nhập khẩu ở trong hộc uống một hớp, cần phải dập lửa.
Tịch Giai Giai tròng đầu qua áo len, là kiểu dáng trễ vai, mặc lên người không chỉ không bị mập mà ngược lại khung xương càng trở nên nhỏ nhắn xinh xắn.
"Có đẹp không?" Cô quay đầu hỏi ý kiến của Bùi Dục.
Lúc này mới dời ánh mắt trở về một lần nữa, nhìn thấy cái đầu nhỏ nhắn lộ ra ở phía trên chiếc áo len, nhẹ gật đầu tán thưởng: "Rất thích hợp với em."
Hôm qua nhìn thấy ảnh thì anh đã cảm thấy kiểu này chắc chắn sẽ rất thích hợp với Tịch Giai Giai, bình thường cô mặc quần áo rất giản dị, mà cũng khá bảo thủ, khí chất của cô theo loại hình ngọt ngào thế này.
Cho nên tìm một bộ quần áo xốc nổi chắc chắn sẽ không thích hợp với cô, ngược lại thì hiệu quả này còn tốt hơn.
Tịch Giai Giai có chút không xác định được mà hỏi: "Thật không á?"
"Ừm, quả nhiên là bạn gái của anh mặc còn đẹp hơn so với người mẫu trong tạp chí." Bùi Dục khen cô không hề keo kiệt chút nào, ánh mắt khó có thể dời đi nơi khác, anh thật sự chỉ là nhìn thấy Tịch Giai Giai có thể không làm chuyện này nữa rồi.
Nhưng mà điều khiến cho Tịch Giai Giai càng vui vẻ hơn chính là áo mặc ở trên người của mình có màu sắc không khác gì so với áo của anh, vừa liếc mắt liền có thể nhìn thấy là đồ đôi, cái này khiến cho cô có một cảm giác thân mật cực kỳ.
Giống như tất cả mọi người đều có sự khác biệt với cô, chỉ có hai người bọn họ là gần gũi với nhau.
"Em có thích không?" Thấy cô không nói lời nào, Bùi Dục chủ động hỏi.
Trước kia lúc tặng đồ cho cô, hoặc là bị từ chối trực tiếp, hoặc là bởi vì cái này quá quý giá cho nên bị trả trở về, khiến cho hiện tại Bùi Dục tặng quần áo mà cũng có bóng ma tâm lý.
Sợ cô lại bởi vì giá cả mà từ chối mình.
Nhưng mà ngoài dự liệu, Tịch Giai Giai cũng không từ chối mà là rất vui vẻ nhận lấy, mặc dù là ngoài miệng nói sau này anh đừng tốn nhiều tiền mua quần áo cho mình như vậy, nhưng mà có thể nhìn thấy được sự vui vẻ của cô xuất phát từ tận đáy lòng.
Trong lòng của Bùi Dục có cảm xúc khác biệt, những người phụ nữ khác đều là bởi vì tiền, bởi vì thân phận và địa vị cho nên mới ở bên cạnh của anh, cho dù lúc bắt đầu không phải là vì tiền thì thời gian lâu dài cũng sẽ có sự thay đổi.
Nhưng mà cô không giống như vậy, thích nhận cái áo này chỉ vì trên người anh có một cái áo có kiểu dáng giống như vậy, bởi vì là đồ đôi.
Từ trước đến nay cô không hề quan tâm đến giá trị con người của anh, cô luôn luôn suy nghĩ đủ cách để chia tiền sòng phẳng với anh.
Cũng may là bây giờ dùng cơm và xem phim cũng không tiếp tục chia đôi nữa, nếu không thì anh thật sự phải khổ não rất lâu.
Nhưng đây cũng là điểm mà Bùi Dục yêu cô, có điều kiện bên ngoài rất tốt, nhưng mà vẫn luôn cố gắng sống tốt, chưa từng nghĩ đến lợi dụng cái này mà trao đổi thứ gì đó, giản dị tự nhiên, nhưng lại cực kỳ cứng cỏi.
Thế là Bùi Dục lại có thêm một lý do có thể tặng đồ cho cô - đồ tình nhân.
Sau này anh có mua trang sức hay là mua quần áo thì phải cố gắng mua những thứ đồ đôi, như vậy thì đã có thêm một lý do để tặng đồ cho cô rồi.
Anh kiếm được nhiều tiền như vậy, sớm đã mất đi nhiệt tình đối với tiền bạc, dù sao cũng không có cái gì mà anh không mua nổi, chỉ là xem một con số mà thôi.
Duy chỉ có chuyện mua đồ cho Tịch Giai Giai mới có thể kích thích được chút cảm giác thỏa mãn của anh.
Cho nên anh không thể nào từ bỏ được.
Hai người lái xe đến một rạp chiếu phim tư nhân, đại khái là Bùi Dục thật sự rất không thích ở chung với một đám người xa lạ, nên cuối cùng sẽ tìm một nơi tương đối riêng tư.
Đi vào trong phòng chiếu phim, có sự khác biệt với những rạp chiếu phim bình thường, chỗ ngồi ở đây vô cùng ít, trong sảnh to như vậy cũng chỉ có mười vị trí thưa thớt, cũng đều là ghế nằm bằng da thật.
Lần đầu tiên Tịch Giai Giai đến rạp chiếu phim như thế này, cảm thấy lạ lẫm không chịu được, nhịn không được mà xoay đầu nhìn thử: "Ở đây ít người quá vậy..."
Ngọai trừ một cặp hai người bọn họ, vậy mà lại không có người khác.
Khóe miệng của Bùi Dục co quắp, không nói cho đồ ngốc tiết kiệm này nghe được, bởi vì muốn hẹn hò đơn độc với cô cho nên anh đã bao hết cả rạp này rồi.
"Không có ai thì không phải tốt hơn sao." Anh điềm nhiên như không có chuyện gì mà nói một câu, đưa hộp bắp rang ở trong tay qua cho cô: "Này, có phải là mấy cô gái đều thích ăn cái này hay không?"
Từ lúc mới bắt đầu mua bắp rang thì Tịch Giai Giai đã cảm thấy có chút buồn cười, nhìn một hộp bắp rang vàng rực ở trong tay của anh, nhìn cực kỳ không hài hòa.
Cô nhận lấy rồi đưa vào miệng cắn một cái: "Ờm, chắc là vậy đó, ngọt ngọt giòn giòn, ăn rất là ngon nha."
Bùi Dục vốn là không có hứng thú đối với mấy loại thức ăn nhanh này, nhưng mà nhìn thấy cô ăn đến vui vẻ như vậy, nhịn không được mà muốn ăn thử một miếng.
Anh duỗi đầu qua bên cạnh: "Em đút anh ăn đi."
Cho đến bây giờ Nhậm Mai Phi cũng chưa tận mắt nhìn thấy Bentley, chứ đừng có nói gì là được ngồi, sự hiểu biết duy nhất cũng là từ trên mạng, hơi biết cái logo B này.
Lập tức kinh ngạc đến nỗi cằm cũng muốn rớt xuống.
Lúc nãy cô ta tưởng rằng Mercedes đã vô cùng ghê gớm rồi, không ngờ đến đối phương vậy mà lại có tiền như thế...
Nhậm Mai Phi trốn ở trong góc tường, nhịp tim bỗng nhiên tăng nhanh hơn rất nhiều, giống như người đang ngồi ở trong xe là cô ta vậy.
Cô ta âm thầm hạ quyết tâm, khó lắm ở bên cạnh mới có người thuộc tầng lớp thượng lưu, cô ta nhất định phải nắm bắt cơ hội này cho thật tốt.
Tịch Giai Giai không hề phát hiện được mình bị theo dõi, mở cửa xe ra bước vào, thở hồng hộc mở miệng nói: "Lúc nãy em vừa mới tan học, chắc anh chờ một lúc rồi phải không?"
Hôm nay Bùi Dục tự mình lái xe đến, còn mặc một bộ quần áo giản dị, chiếc áo ghi lê màu trắng có hoa văn kẻ sọc màu xanh ở phía trước, phối với một chiếc áo sơ mi lụa bình thường, quần vẫn là màu đen như cũ, đôi giày màu trắng nhìn trẻ hơn đến bảy tám tuổi.
"Vẫn ổn, anh vừa mới đến thôi." Bùi Dục nói xong, đưa tay lấy một cái túi giấy màu trắng ở ghế sau xe lên, trên cái túi to lớn có in logo của mặt hàng xa xỉ, anh trực tiếp đặt lên đùi của Tịch Giai Giai: "Trong này có một cái áo len, em khoác ngoài đi."
Hôm nay Tịch Giai Giai mặc một cái áo dệt kim hở cổ, bên trong mặc một chiếc áo ngắn tay, ngược lại cũng rất thuận tiện.
Chỉ là...
"Sao anh đột nhiên lại muốn mua đồ cho em vậy?"
Bùi Dục nhướng mày, nói chuyện một cách bí hiểm: "Em mở ra nhìn thì biết thôi."
Thế là Tịch Giai Giai mang theo một sự tò mò và mong chờ mở chiếc túi xinh đẹp ra, bên trong còn có một chiếc hộp chỉnh tề, cô mở cái nơ hình con bướm màu đen ở phía trên ra, mở nắp ra, là một chiếc áo len dài tay cùng kiểu cùng màu với anh.
Đây là đồ đôi à?
Tịch Giai Giai sờ sờ chiếc áo len mềm mại, lúc đầu cô nhìn thấy nhãn hiệu này thì trong lòng có chút nặng nề, nhưng mà hiện tại lập tức cảm thấy nhãn hiệu hay giá tiền gì đó cũng không quan trọng.
“Thế nào? Em thích không?”
"Thích." Tịch Giai Giai lấy áo ra, nhìn trái nhìn phải một chút: "Anh đi mua lúc nào vậy?"
"Tối ngày hôm qua nhìn thấy nên đã định mua, chiều nay anh đã kêu trợ lý đến cửa hàng mang tới." Bùi Dục nói xong, không kịp chờ đợi mà muốn nhìn thấy bộ dáng của cô thay đổi: "Em thử xem, nhìn xem thế nào."
Tịch Giai Giai cởi chiếc áo khoác ngoài của mình ra, lộ ra cánh tay trắng nõn mềm mại, Bùi Dục nhớ đến dáng vẻ cô nằm dưới người của anh, dùng đôi tay mảnh khảnh này mà ôm chặt lấy cổ của anh.
Có chút khó khăn mà liếc mắt sang chỗ khác, tiện tay cầm chai nước khoáng nhập khẩu ở trong hộc uống một hớp, cần phải dập lửa.
Tịch Giai Giai tròng đầu qua áo len, là kiểu dáng trễ vai, mặc lên người không chỉ không bị mập mà ngược lại khung xương càng trở nên nhỏ nhắn xinh xắn.
"Có đẹp không?" Cô quay đầu hỏi ý kiến của Bùi Dục.
Lúc này mới dời ánh mắt trở về một lần nữa, nhìn thấy cái đầu nhỏ nhắn lộ ra ở phía trên chiếc áo len, nhẹ gật đầu tán thưởng: "Rất thích hợp với em."
Hôm qua nhìn thấy ảnh thì anh đã cảm thấy kiểu này chắc chắn sẽ rất thích hợp với Tịch Giai Giai, bình thường cô mặc quần áo rất giản dị, mà cũng khá bảo thủ, khí chất của cô theo loại hình ngọt ngào thế này.
Cho nên tìm một bộ quần áo xốc nổi chắc chắn sẽ không thích hợp với cô, ngược lại thì hiệu quả này còn tốt hơn.
Tịch Giai Giai có chút không xác định được mà hỏi: "Thật không á?"
"Ừm, quả nhiên là bạn gái của anh mặc còn đẹp hơn so với người mẫu trong tạp chí." Bùi Dục khen cô không hề keo kiệt chút nào, ánh mắt khó có thể dời đi nơi khác, anh thật sự chỉ là nhìn thấy Tịch Giai Giai có thể không làm chuyện này nữa rồi.
Nhưng mà điều khiến cho Tịch Giai Giai càng vui vẻ hơn chính là áo mặc ở trên người của mình có màu sắc không khác gì so với áo của anh, vừa liếc mắt liền có thể nhìn thấy là đồ đôi, cái này khiến cho cô có một cảm giác thân mật cực kỳ.
Giống như tất cả mọi người đều có sự khác biệt với cô, chỉ có hai người bọn họ là gần gũi với nhau.
"Em có thích không?" Thấy cô không nói lời nào, Bùi Dục chủ động hỏi.
Trước kia lúc tặng đồ cho cô, hoặc là bị từ chối trực tiếp, hoặc là bởi vì cái này quá quý giá cho nên bị trả trở về, khiến cho hiện tại Bùi Dục tặng quần áo mà cũng có bóng ma tâm lý.
Sợ cô lại bởi vì giá cả mà từ chối mình.
Nhưng mà ngoài dự liệu, Tịch Giai Giai cũng không từ chối mà là rất vui vẻ nhận lấy, mặc dù là ngoài miệng nói sau này anh đừng tốn nhiều tiền mua quần áo cho mình như vậy, nhưng mà có thể nhìn thấy được sự vui vẻ của cô xuất phát từ tận đáy lòng.
Trong lòng của Bùi Dục có cảm xúc khác biệt, những người phụ nữ khác đều là bởi vì tiền, bởi vì thân phận và địa vị cho nên mới ở bên cạnh của anh, cho dù lúc bắt đầu không phải là vì tiền thì thời gian lâu dài cũng sẽ có sự thay đổi.
Nhưng mà cô không giống như vậy, thích nhận cái áo này chỉ vì trên người anh có một cái áo có kiểu dáng giống như vậy, bởi vì là đồ đôi.
Từ trước đến nay cô không hề quan tâm đến giá trị con người của anh, cô luôn luôn suy nghĩ đủ cách để chia tiền sòng phẳng với anh.
Cũng may là bây giờ dùng cơm và xem phim cũng không tiếp tục chia đôi nữa, nếu không thì anh thật sự phải khổ não rất lâu.
Nhưng đây cũng là điểm mà Bùi Dục yêu cô, có điều kiện bên ngoài rất tốt, nhưng mà vẫn luôn cố gắng sống tốt, chưa từng nghĩ đến lợi dụng cái này mà trao đổi thứ gì đó, giản dị tự nhiên, nhưng lại cực kỳ cứng cỏi.
Thế là Bùi Dục lại có thêm một lý do có thể tặng đồ cho cô - đồ tình nhân.
Sau này anh có mua trang sức hay là mua quần áo thì phải cố gắng mua những thứ đồ đôi, như vậy thì đã có thêm một lý do để tặng đồ cho cô rồi.
Anh kiếm được nhiều tiền như vậy, sớm đã mất đi nhiệt tình đối với tiền bạc, dù sao cũng không có cái gì mà anh không mua nổi, chỉ là xem một con số mà thôi.
Duy chỉ có chuyện mua đồ cho Tịch Giai Giai mới có thể kích thích được chút cảm giác thỏa mãn của anh.
Cho nên anh không thể nào từ bỏ được.
Hai người lái xe đến một rạp chiếu phim tư nhân, đại khái là Bùi Dục thật sự rất không thích ở chung với một đám người xa lạ, nên cuối cùng sẽ tìm một nơi tương đối riêng tư.
Đi vào trong phòng chiếu phim, có sự khác biệt với những rạp chiếu phim bình thường, chỗ ngồi ở đây vô cùng ít, trong sảnh to như vậy cũng chỉ có mười vị trí thưa thớt, cũng đều là ghế nằm bằng da thật.
Lần đầu tiên Tịch Giai Giai đến rạp chiếu phim như thế này, cảm thấy lạ lẫm không chịu được, nhịn không được mà xoay đầu nhìn thử: "Ở đây ít người quá vậy..."
Ngọai trừ một cặp hai người bọn họ, vậy mà lại không có người khác.
Khóe miệng của Bùi Dục co quắp, không nói cho đồ ngốc tiết kiệm này nghe được, bởi vì muốn hẹn hò đơn độc với cô cho nên anh đã bao hết cả rạp này rồi.
"Không có ai thì không phải tốt hơn sao." Anh điềm nhiên như không có chuyện gì mà nói một câu, đưa hộp bắp rang ở trong tay qua cho cô: "Này, có phải là mấy cô gái đều thích ăn cái này hay không?"
Từ lúc mới bắt đầu mua bắp rang thì Tịch Giai Giai đã cảm thấy có chút buồn cười, nhìn một hộp bắp rang vàng rực ở trong tay của anh, nhìn cực kỳ không hài hòa.
Cô nhận lấy rồi đưa vào miệng cắn một cái: "Ờm, chắc là vậy đó, ngọt ngọt giòn giòn, ăn rất là ngon nha."
Bùi Dục vốn là không có hứng thú đối với mấy loại thức ăn nhanh này, nhưng mà nhìn thấy cô ăn đến vui vẻ như vậy, nhịn không được mà muốn ăn thử một miếng.
Anh duỗi đầu qua bên cạnh: "Em đút anh ăn đi."
Bình luận facebook