Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-746
Chương 746: Đổi Lại Họ Ba
Thẩm Tiếu tuổi còn nhỏ nhưng có một số việc vẫn sẽ hiểu được, bạn học ở đây không giống với ở nước ngoài, bạn học trong nước đã rất nhiều lần hỏi thằng bé.
"Vì sao họ của cậu lại không giống với ba cậu?"
Lúc đầu thằng bé còn không hiểu nhưng vì nghe thấy rất nhiều lần nên trong lòng cũng biết đó không phải là một chuyện tốt đẹp gì, mặc dù thằng bé cảm thấy không có gì nhưng ở trong mắt người ngoài là như vậy.
Lại một lần nữa nghe được lời như vậy, Thẩm Tiếu vẫn hơi rầu rĩ không vui, thằng bé cũng biết là không tốt.
Lục Hi cũng không cưỡng ép bắt thằng bé phải vui vẻ trở lại, mỗi người đều có ý nghĩ của mình, Thẩm Tiếu cũng vậy, không vui chính là không vui, không cần phải vì suy nghĩ của người lớn mà cưỡng ép bản thân giả vờ như vui vẻ.
Một lớn một nhỏ đi ra từ toilet, Thẩm Dĩnh đã đứng ở bên cạnh đường nhỏ chờ sẵn, một nhà ba người trao đổi với thầy cô giáo ở nhà trẻ một lúc sau đó mới rời khỏi trường học.
Sau khi lên xe, Lục Hi định đi đến nhà hàng ăn nhưng bây giờ lại đúng vào giờ cao điểm tan tầm nên có rất nhiều xe trên đường, ngã tư nào cũng nhộn nhịp xe cô, có lẽ là vì chơi quá vui vẻ ở trường học nên đi được nửa đường bé con ngồi ở phía sau đã nằm ngáy o o.
Thẩm Dĩnh quay đầu lại nhìn thoáng qua, bất đắc dĩ cười nói: "Vừa rồi chơi thoải mái như vậy bây giờ ngược lại đã ngủ thiếp đi."
Lục Hi vẫn đang tập trung nhìn vào tình hình xe cộ trên đường nên không trả lời, ánh mắt thâm thúy không biết đang suy nghĩ gì.
Thẩm Dĩnh phát hiện ra anh trầm mặc khác thường nên ghé mắt nhìn lại: "Anh sao vậy, có phải cũng hơi mệt mỏi hay không?"
Năm ngón tay đang đặt trên tay lái của người đàn ông hơi động đậy, đúng lúc đến ngã tư đèn đỏ sáng lên, anh dừng xe lại, lúc này mới mở miệng: "Tên của con em dự định thế nào?"
Anh đột nhiên nhắc đến chuyện này khiến Thẩm Dĩnh suýt chút nữa đã không kịp phản ứng, chuyện này vẫn luôn là chuyện mà người lớn trong nhà hỏi tới nhưng giữa bọn họ cũng không cảm thấy có vấn đề gì cho nên cũng không tính toán quá nhiều.
Bây giờ sao tự nhiên lại nói đến vậy?
Thẩm Dĩnh không hiểu nhìn sang: "Sao đột nhiên anh lại hỏi tới chuyện này?"
"Lúc đầu anh cũng không suy nghĩ quá nhiều nhưng đây là ở trong nước chứ không phải nước ngoài, dòng họ của con trong mắt người ngoài có thể làm ra rất nhiều chuyện dị nghị, cho dù chúng ta không thèm để ý tới nhưng chỉ sợ sẽ có ảnh hưởng đến con." Lúc Lục Hi nói những lời này sắc mặt hơi trầm cuống, cả người cũng vô cùng nghiêm túc.
Thẩm Dĩnh hơi cau lông mày lại: "Có phải vừa rồi có người nói gì hay không?"
Nghe vậy, anh không nói gì nhưng dáng vẻ ngầm thừa nhận đã đã chứng minh phỏng đoán của cô là đúng.
Quả nhiên, có người lại nói huyên thuyên rồi.
Trong lòng Thẩm Dĩnh đột nhiên dấy lên một mồi lửa, có chút nén giận cũng hơi uất ức không có chỗ phát tiết, cô thu tầm mắt lại nhìn dòng xe phía trước, giọng nói mang theo một tia hờn dỗi: "Trong mai ngày kia để Tiếu Tiếu đổi lại thành họ Lục, đến lúc đó em xem ai còn dám nói huyên thuyên nữa không."
Đối với người lớn còn chưa tính, đứa bé nhỏ tuổi như vậy cái gì cũng đều không hiểu, trái tim yếu ớt lại mẫn cảm kia cần được bảo vệ.
Thật là có mấy người lớn không muốn nhìn thấy đứa bé được vui vẻ nên nhất định phải nói mấy lời như vậy làm tổn thương trái tim nhỏ bé đó.
Rõ ràng bọn họ rất hạnh phúc, rõ ràng hiềm khích cũng không có, nếu đã như vậy cô dứt khoát đổi họ của con lại theo nhà họ Lục.
Lục Hi có thể cảm nhận được sự căm phẫn của cô, bình thường Thẩm Dĩnh là một người vô cùng ôn hòa, có thể khiến cô trở nên như thế này đơn giản là chuyện của đứa bé rồi.
"Dĩnh Dĩnh, anh biết trong lòng em không thoải mái, anh cũng vậy, cho nên vì con chuyện này chúng ta nhất định phải đi làm, em cũng nói một tiếng với người trong nhà đi."
Thẩm Dĩnh thấy anh lo lắng mình thì cơn tức trong đầu đã bình tĩnh lại, nặng nề thở ra một hơi: "Không phải em trách anh, em chỉ không nhìn nổi những người này phao tin đồn đối với một đứa bé như vậy."
Lục Hi đưa tay ra nắm chặt bàn tay nhỏ lạnh lẽo của cô: "Anh biết, anh đều hiểu."
Trải qua nhiều năm như vậy, mưa gió sống chết gì cũng đã trải qua hết thì sao có thể để ý tới mấy vấn đề nhỏ này, cũng là vì con, tấm lòng người làm cha làm mẹ này cả hai bọn họ đều hiểu.
"Hai ngày này anh bảo trợ lý chuẩn bị hết những thứ cần thiết sau đó chúng ta cùng nhau đi làm nhé?"
Thẩm Dĩnh gật đầu: "Được."
Đối với cô mà nói, đứa bé mang họ của ai cũng không phải chuyện quan trọng, máu mủ và quan hệ người một nhà không phải một cái họ tên là có thể trở ngại, chỉ vì sợ Tiếu Tiếu sẽ không thích ứng được cho nên cô mới chần chừ không đi đổi.
Bây giờ xem ra, chuyện này nhất định phải đưa vào danh sách quan trọng.
Lúc xe đi đến nhà hàng đã là sáu giờ bốn mươi phút, sau khi Lục Hi dừng xe xong mới đi xuống mở cửa chỗ ngồi phía sau ra, cầm áo khoác màu xám bên cạnh đắp lên trên người bé con xong lúc này mới nhẹ giọng đánh thức thằng bé: "Tiếu Tiếu dậy thôi, chúng ta đến nơi rồi."
Thẩm Tiếu đang chìm trong giấc mộng đẹp, cơ thể nho nhỏ vẫn đang rất buồn ngủ nhưng khi nghe thấy tiếng người lớn gọi vẫn ngoan ngoãn dụi mắt ngồi dậy: "Ba..."
"Ừm, ba đây." Lục Hi nghe thấy giọng nói non nớt này thì trái tim cũng mềm nhũn, cởi dây an toàn trên người thằng bé xong thì ôm bé con xuống xe: "Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm đã, có món cà ri bò con thích đấy."
Nghe thấy tên cà ri bò lúc này bé con mới miễn cưỡng lấy lại tinh thần, chơi cả một ngày quả thực cũng đói bụng, đi vào nhà hàng ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn thoang thoảng truyền tới lập tức cảm giác được bụng trống trơn.
Chọn món xong, thừa dịp đồ ăn còn chưa lên, Thẩm Dĩnh và Lục Hi liếc nhìn nhau giống như lơ đãng hỏi: "Tiếu Tiếu à, trước kia không phải mẹ đã nói với con về chuyện đổi họ tên sao, con nghĩ như thế nào có thể nói cho ba mẹ một chút được không."
Thẩm Tiếu đang ăn bánh pudding caramen nghe được câu này cũng không ngẩng đầu lên chỉ nói: "Con thế nào cũng được."
"Vậy là con muốn đổi hay là không muốn đổi đây?" Thẩm Dĩnh gặng hỏi, dù thế nào đi nữa thì họ tên cũng là của riêng bé con nên quyết định cụ thể thế nào vẫn phải nghe theo ý kiến của thằng bé.
Cô vốn cho rằng bé con sẽ xoắn xuýt một chút nhưng không ngờ thằng bé gần như không có gì do dự đã gật đầu đồng ý: "Sửa lại cũng được ạ."
Thẩm Dĩnh hơi bất ngờ: "Con đã suy nghĩ kỹ chưa?"
Thẩm Tiếu vẫn cúi đầu ăn đồ ăn như cũ nhưng cái miệng nho nhỏ kia lại nói ra mấy lời làm cho người khác quả thực phải đau lòng: "Vâng, các bạn trong nhà trẻ đều theo họ của ba nên con cũng muốn như vậy."
Trái tim Thẩm Dĩnh lập tức bị xiết chặt: "Con muốn như vậy sao lại không nói cho mẹ biết..."
Nói đến đây, dường như bé con hơi bối rối đưa tay gãi đầu một cái, nhỏ giọng nói câu: "Con sợ mẹ sẽ buồn..."
Thẩm Dĩnh sửng sốt một chút, trước đó lúc nhắc đến chuyện này với thằng bé nhưng thấy nó không có yêu cầu gì nên cũng gác lại một bên, thật sự không ngờ đến lại vì nguyên nhân này...
Khóe mắt cô lập tức đỏ lên, cố gắng ngăn lại sự chua xót trong cổ họng: "Sao mẹ lại buồn được, con là con của ba mẹ nên theo họ của ai cũng đều giống nhau."
Nói xong, cô lập tức đứng dậy, không muốn để thằng bé nhìn thấy mình rơi nước mắt: "Mẹ đi toilet một chút."
Trong phòng lớn như vậy chỉ còn lại hai người Lục Hi và bé con, thân là ba thằng bé mặc dù anh cũng rất đau lòng nhưng so với tâm địa yếu đuối của người mẹ thì anh càng phải cứng rắn hơn một chút: "Mấy ngày nữa ba sẽ đổi họ tên của con lại, con không cần lo lắng quá nhiều, đi học và những chuyện khác vẫn giống như trước kia thôi."
Thẩm Tiếu tuổi còn nhỏ nhưng có một số việc vẫn sẽ hiểu được, bạn học ở đây không giống với ở nước ngoài, bạn học trong nước đã rất nhiều lần hỏi thằng bé.
"Vì sao họ của cậu lại không giống với ba cậu?"
Lúc đầu thằng bé còn không hiểu nhưng vì nghe thấy rất nhiều lần nên trong lòng cũng biết đó không phải là một chuyện tốt đẹp gì, mặc dù thằng bé cảm thấy không có gì nhưng ở trong mắt người ngoài là như vậy.
Lại một lần nữa nghe được lời như vậy, Thẩm Tiếu vẫn hơi rầu rĩ không vui, thằng bé cũng biết là không tốt.
Lục Hi cũng không cưỡng ép bắt thằng bé phải vui vẻ trở lại, mỗi người đều có ý nghĩ của mình, Thẩm Tiếu cũng vậy, không vui chính là không vui, không cần phải vì suy nghĩ của người lớn mà cưỡng ép bản thân giả vờ như vui vẻ.
Một lớn một nhỏ đi ra từ toilet, Thẩm Dĩnh đã đứng ở bên cạnh đường nhỏ chờ sẵn, một nhà ba người trao đổi với thầy cô giáo ở nhà trẻ một lúc sau đó mới rời khỏi trường học.
Sau khi lên xe, Lục Hi định đi đến nhà hàng ăn nhưng bây giờ lại đúng vào giờ cao điểm tan tầm nên có rất nhiều xe trên đường, ngã tư nào cũng nhộn nhịp xe cô, có lẽ là vì chơi quá vui vẻ ở trường học nên đi được nửa đường bé con ngồi ở phía sau đã nằm ngáy o o.
Thẩm Dĩnh quay đầu lại nhìn thoáng qua, bất đắc dĩ cười nói: "Vừa rồi chơi thoải mái như vậy bây giờ ngược lại đã ngủ thiếp đi."
Lục Hi vẫn đang tập trung nhìn vào tình hình xe cộ trên đường nên không trả lời, ánh mắt thâm thúy không biết đang suy nghĩ gì.
Thẩm Dĩnh phát hiện ra anh trầm mặc khác thường nên ghé mắt nhìn lại: "Anh sao vậy, có phải cũng hơi mệt mỏi hay không?"
Năm ngón tay đang đặt trên tay lái của người đàn ông hơi động đậy, đúng lúc đến ngã tư đèn đỏ sáng lên, anh dừng xe lại, lúc này mới mở miệng: "Tên của con em dự định thế nào?"
Anh đột nhiên nhắc đến chuyện này khiến Thẩm Dĩnh suýt chút nữa đã không kịp phản ứng, chuyện này vẫn luôn là chuyện mà người lớn trong nhà hỏi tới nhưng giữa bọn họ cũng không cảm thấy có vấn đề gì cho nên cũng không tính toán quá nhiều.
Bây giờ sao tự nhiên lại nói đến vậy?
Thẩm Dĩnh không hiểu nhìn sang: "Sao đột nhiên anh lại hỏi tới chuyện này?"
"Lúc đầu anh cũng không suy nghĩ quá nhiều nhưng đây là ở trong nước chứ không phải nước ngoài, dòng họ của con trong mắt người ngoài có thể làm ra rất nhiều chuyện dị nghị, cho dù chúng ta không thèm để ý tới nhưng chỉ sợ sẽ có ảnh hưởng đến con." Lúc Lục Hi nói những lời này sắc mặt hơi trầm cuống, cả người cũng vô cùng nghiêm túc.
Thẩm Dĩnh hơi cau lông mày lại: "Có phải vừa rồi có người nói gì hay không?"
Nghe vậy, anh không nói gì nhưng dáng vẻ ngầm thừa nhận đã đã chứng minh phỏng đoán của cô là đúng.
Quả nhiên, có người lại nói huyên thuyên rồi.
Trong lòng Thẩm Dĩnh đột nhiên dấy lên một mồi lửa, có chút nén giận cũng hơi uất ức không có chỗ phát tiết, cô thu tầm mắt lại nhìn dòng xe phía trước, giọng nói mang theo một tia hờn dỗi: "Trong mai ngày kia để Tiếu Tiếu đổi lại thành họ Lục, đến lúc đó em xem ai còn dám nói huyên thuyên nữa không."
Đối với người lớn còn chưa tính, đứa bé nhỏ tuổi như vậy cái gì cũng đều không hiểu, trái tim yếu ớt lại mẫn cảm kia cần được bảo vệ.
Thật là có mấy người lớn không muốn nhìn thấy đứa bé được vui vẻ nên nhất định phải nói mấy lời như vậy làm tổn thương trái tim nhỏ bé đó.
Rõ ràng bọn họ rất hạnh phúc, rõ ràng hiềm khích cũng không có, nếu đã như vậy cô dứt khoát đổi họ của con lại theo nhà họ Lục.
Lục Hi có thể cảm nhận được sự căm phẫn của cô, bình thường Thẩm Dĩnh là một người vô cùng ôn hòa, có thể khiến cô trở nên như thế này đơn giản là chuyện của đứa bé rồi.
"Dĩnh Dĩnh, anh biết trong lòng em không thoải mái, anh cũng vậy, cho nên vì con chuyện này chúng ta nhất định phải đi làm, em cũng nói một tiếng với người trong nhà đi."
Thẩm Dĩnh thấy anh lo lắng mình thì cơn tức trong đầu đã bình tĩnh lại, nặng nề thở ra một hơi: "Không phải em trách anh, em chỉ không nhìn nổi những người này phao tin đồn đối với một đứa bé như vậy."
Lục Hi đưa tay ra nắm chặt bàn tay nhỏ lạnh lẽo của cô: "Anh biết, anh đều hiểu."
Trải qua nhiều năm như vậy, mưa gió sống chết gì cũng đã trải qua hết thì sao có thể để ý tới mấy vấn đề nhỏ này, cũng là vì con, tấm lòng người làm cha làm mẹ này cả hai bọn họ đều hiểu.
"Hai ngày này anh bảo trợ lý chuẩn bị hết những thứ cần thiết sau đó chúng ta cùng nhau đi làm nhé?"
Thẩm Dĩnh gật đầu: "Được."
Đối với cô mà nói, đứa bé mang họ của ai cũng không phải chuyện quan trọng, máu mủ và quan hệ người một nhà không phải một cái họ tên là có thể trở ngại, chỉ vì sợ Tiếu Tiếu sẽ không thích ứng được cho nên cô mới chần chừ không đi đổi.
Bây giờ xem ra, chuyện này nhất định phải đưa vào danh sách quan trọng.
Lúc xe đi đến nhà hàng đã là sáu giờ bốn mươi phút, sau khi Lục Hi dừng xe xong mới đi xuống mở cửa chỗ ngồi phía sau ra, cầm áo khoác màu xám bên cạnh đắp lên trên người bé con xong lúc này mới nhẹ giọng đánh thức thằng bé: "Tiếu Tiếu dậy thôi, chúng ta đến nơi rồi."
Thẩm Tiếu đang chìm trong giấc mộng đẹp, cơ thể nho nhỏ vẫn đang rất buồn ngủ nhưng khi nghe thấy tiếng người lớn gọi vẫn ngoan ngoãn dụi mắt ngồi dậy: "Ba..."
"Ừm, ba đây." Lục Hi nghe thấy giọng nói non nớt này thì trái tim cũng mềm nhũn, cởi dây an toàn trên người thằng bé xong thì ôm bé con xuống xe: "Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm đã, có món cà ri bò con thích đấy."
Nghe thấy tên cà ri bò lúc này bé con mới miễn cưỡng lấy lại tinh thần, chơi cả một ngày quả thực cũng đói bụng, đi vào nhà hàng ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn thoang thoảng truyền tới lập tức cảm giác được bụng trống trơn.
Chọn món xong, thừa dịp đồ ăn còn chưa lên, Thẩm Dĩnh và Lục Hi liếc nhìn nhau giống như lơ đãng hỏi: "Tiếu Tiếu à, trước kia không phải mẹ đã nói với con về chuyện đổi họ tên sao, con nghĩ như thế nào có thể nói cho ba mẹ một chút được không."
Thẩm Tiếu đang ăn bánh pudding caramen nghe được câu này cũng không ngẩng đầu lên chỉ nói: "Con thế nào cũng được."
"Vậy là con muốn đổi hay là không muốn đổi đây?" Thẩm Dĩnh gặng hỏi, dù thế nào đi nữa thì họ tên cũng là của riêng bé con nên quyết định cụ thể thế nào vẫn phải nghe theo ý kiến của thằng bé.
Cô vốn cho rằng bé con sẽ xoắn xuýt một chút nhưng không ngờ thằng bé gần như không có gì do dự đã gật đầu đồng ý: "Sửa lại cũng được ạ."
Thẩm Dĩnh hơi bất ngờ: "Con đã suy nghĩ kỹ chưa?"
Thẩm Tiếu vẫn cúi đầu ăn đồ ăn như cũ nhưng cái miệng nho nhỏ kia lại nói ra mấy lời làm cho người khác quả thực phải đau lòng: "Vâng, các bạn trong nhà trẻ đều theo họ của ba nên con cũng muốn như vậy."
Trái tim Thẩm Dĩnh lập tức bị xiết chặt: "Con muốn như vậy sao lại không nói cho mẹ biết..."
Nói đến đây, dường như bé con hơi bối rối đưa tay gãi đầu một cái, nhỏ giọng nói câu: "Con sợ mẹ sẽ buồn..."
Thẩm Dĩnh sửng sốt một chút, trước đó lúc nhắc đến chuyện này với thằng bé nhưng thấy nó không có yêu cầu gì nên cũng gác lại một bên, thật sự không ngờ đến lại vì nguyên nhân này...
Khóe mắt cô lập tức đỏ lên, cố gắng ngăn lại sự chua xót trong cổ họng: "Sao mẹ lại buồn được, con là con của ba mẹ nên theo họ của ai cũng đều giống nhau."
Nói xong, cô lập tức đứng dậy, không muốn để thằng bé nhìn thấy mình rơi nước mắt: "Mẹ đi toilet một chút."
Trong phòng lớn như vậy chỉ còn lại hai người Lục Hi và bé con, thân là ba thằng bé mặc dù anh cũng rất đau lòng nhưng so với tâm địa yếu đuối của người mẹ thì anh càng phải cứng rắn hơn một chút: "Mấy ngày nữa ba sẽ đổi họ tên của con lại, con không cần lo lắng quá nhiều, đi học và những chuyện khác vẫn giống như trước kia thôi."
Bình luận facebook