Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-390
CHƯƠNG 390: BÂY GIỜ ĐÃ BIẾT ĐƯỢC CƯỚP NGƯỜI VỚI BA CON À
CHƯƠNG 390: BÂY GIỜ ĐÃ BIẾT ĐƯỢC CƯỚP NGƯỜI VỚI BA CON À
Tới bữa ăn tối, Lục Hi mới đi từ trên tầng xuống. Thẩm Dĩnh đã dẫn theo thằng bé chơi mệt tới bàn ăn rồi. Anh rửa tay ngồi xuống, nhìn hai người bên bàn ăn và hơi nhíu mày: “Hôm nay không đi à?"
Rõ ràng là câu nói bình thường, nhưng Thẩm Dĩnh nghe ra trong giọng nói của anh có phần trêu chọc.
Gương mặt nhỏ nhắn của cô có hơi mất tự nhiên, nói khẽ như tiếng muỗi kêu vậy: “Ừ."
Cô nói xong lại thêm một câu: “Thằng bé nói đã hẹn anh leo núi nên muốn ở lại."
Lời nói này của cô đơn giản là muốn nói cho anh biết, không phải cô muốn ở lại, mà là con muốn ở lại nên cô không yên tâm mới phải ở lại với con mà thôi.
Nhưng bản thân cô lại không biết, giọng điệu như vậy là giấu đầu lòi đuôi tới mức nào.
Lục Hi biết da mặt cô mỏng, sợ mình lại đùa giỡn thêm vài câu thì người phụ nữ này sẽ lập tức chui xuống đất mất. Anh không nói gì nữa, chỉ là ánh mắt nhìn cô lại có ẩn ý sâu xa: “Ăn cơm đi."
Thẩm Dĩnh thầm thở phào nhẹ nhõm, vừa chăm sóc đứa trẻ vừa tự mình ăn.
Năm năm qua cô không ăn món ăn do thím Lâm nấu, giờ ăn vào trong miệng thật khiến người ta nhớ nhung, cũng rất xúc động.
"thím Lâm, thím nấu còn ngon hơn cả trước đây nữa." Bây giờ Thẩm Dĩnh đã rất ít ăn đồ ăn dầu mỡ vào buổi tối, nhưng nhìn đến món thịt kho măng thì cô vẫn không nhịn được mà gắp nhiều hơn.
"Cô Thẩm thích là tốt rồi, tôi không biết làm gì khác, chỉ có nấu cơm là tạm được thôi!" thím Lâm nghe vậy thì trong lòng cũng vui mừng.
"Đúng rồi, con trai thím đã cưới vợ chưa?"
"Nó cưới rồi, cưới năm ngoái đấy. Nó cũng chẳng còn nhỏ tuổi nữa, trong nhà đã giục mãi."
"Con dâu thím là người địa phương à?"
"Đúng là người ở đây đấy! Con bé rất hiếu thảo, bây giờ hai đứa đã tự mình mua được hai căn nhà với hai cái xe, tôi cũng xem như yên tâm." thím Lâm thật ra không có quá nhiều áp lực cuộc sống, chỉ là bản thân còn khỏe nên muốn làm chút việc thôi.
Bà một mình nuôi con lớn lên cũng không dễ dàng gì. Thẩm Dĩnh làm mẹ độc thân năm năm càng có thể hiểu được.
"Cô Thẩm, cô cũng phải tranh thủ đi, cuộc sống sau khi kết hôn cũng có thú vị riêng của nó đấy." thím Lâm không nhịn được khuyên cô.
Thẩm Dĩnh hơi sửng sốt, cảm nhận được đôi mắt sáng rực của người đàn ông bên cạnh, cô cúi đầu múc canh giả vờ bình tĩnh: “Tôi không vội, sau này hãy nói."
Cô không biết những lời này lại làm cho Lục Hi nhíu mày. Từ thái độ tránh né còn có trong giọng nói của cô, anh có thể cảm giác được cô thật sự chưa từng nghĩ tới việc này.
Nửa sau của bữa cơm chiều, bầu không khí có phần im ắng, hơn nửa chỉ là trao đổi giữa Thẩm Dĩnh và thằng bé, hoặc Lục Hi thỉnh thoảng hỏi Thẩm Tiếu vài câu, hai người làm ba mẹ gần như không nói với nhau được mấy câu.
Ăn cơm tối xong, Thẩm Dĩnh lại ngồi cùng con vẽ tranh, xếp gỗ, không hề ra khỏi phòng lấy một bước. Một là đã mấy ngày không gặp con nên cô muốn ở bên cạnh con nhiều hơn, hai là cô cũng muốn trốn tránh, không biết nên đối mặt với người đàn ông dưới tầng thế nào.
Mãi đến hơn chín giờ tối, gần mười giờ, Thẩm Tiếu buồn ngủ tới mức không mở mắt nổi, Thẩm Dĩnh rửa mặt cho thằng bé xong thì nằm bên giường cầm một quyển chuyện cổ tích chậm rãi đọc cho thằng bé nghe.
Vui vẻ suốt một ngày, chẳng mấy chốc mà Thẩm Tiếu đã ngủ mất. Nhìn thằng bé ngủ say, ánh mắt Thẩm Dĩnh chợt dịu xuống. Cô cúi đầu hôn lên trán con rồi ôm con vào trong lòng.
Không biết có phải có mùi của mẹ không, hai tay thằng bé ôm lấy cô, ngủ lại càng say hơn.
Sau khi ăn cơm xong, Lục Hi lại ngồi ở phòng khách xem ti vi, phần lớn là kênh tài chính và kinh tế, rất nhiều chuyên gia đang phát biểu rất đĩnh đạc trên đó, nhưng gần hết các nội dung nói chuyện đều là những điều anh đã biết được từ hai tháng trước.
Làm nghề tài chính này, đáng chú ý nhất là hiệu suất thông tin cao, chỉ có thật sự quan tâm đến chính sách và biến động mới có khả năng tìm được phương hướng chính xác.
Cho nên anh cũng không tập trung nghe lắm, vào tai nọ ra tai kia.
thím Lâm thấy anh thỉnh thoảng lại liếc nhìn lên trên tầng, rất muốn hỏi thử ngài có cần gọi cô Thẩm xuống không? Nhưng dù sao bà không quen thuộc với Lục Hi như Thẩm Dĩnh nên cũng không mở miệng nữa.
Mãi cho đến hơn mười giờ, thấy trên tầng vẫn không có tiếng động gì, người đàn ông lớn tuổi không thể chịu nổi nữa, ném điều khiển từ xa trong tay qua sofa, vô cùng khí thế đứng dậy đi lên tầng hai.
Phòng ngủ của thằng bé ở bên trái phòng ngủ chính, ngay bên cạnh phòng của anh. Anh đi tới trước cửa, giơ tay lên muốn gõ, không biết nghĩ thế nào lại dừng lại, nghiêng người áp tai lên, lắng nghe tiếng động bên trong.
Chẳng nghe thấy gì cả, ngay cả một tiếng động cũng chẳng có.
Cho dù cách âm trong biệt thự được làm không tệ, nhưng cũng không tới mức nay chứ, ngay cả chút tiếng động cũng không có à?
Năm năm lo được lo mất, làm cho trong lòng Lục Hi lập tức hoảng hốt, anh giơ tay đặt lên tay chốt cửa và xoay mạnh. “Rắc' một tiếng, cửa mở ra, ánh mắt tối tăm trong phòng chiếu vào trong mắt.
Bọn họ chỉ mở đèn tường, trên thảm còn có mấy miếng xếp gỗ chưa được cất dọn, trên giường có một lớn một nhỏ đang ngủ rất say. Đặc biệt Thẩm Tiếu ở trong lòng Thẩm Dĩnh nhỏ bé lại co ro, rất dễ dàng động tới dây cung mềm mại nhất trong lòng người ta.
Vẻ khẩn trương trong mắt Lục Hi biến mất, chỉ còn lại tình cảm dịu dàng dành cho hai mẹ con. Anh vô thức bước nhẹ tới bên giường, nhìn hai người ở khoảng cách gần, trong lòng càng thêm xúc động.
Chiếc đèn tường trên đỉnh đầu được chỉnh tới mức thấp nhất, ánh đèn mờ chiếu vào trên làn da vô cùng mịn màng của người phụ nữ, cho dù năm năm trôi qua cũng không mang tới ảnh hưởng gì cho cô, nhưng anh vẫn thấy được hai nốt ruồi màu nâu nhạt ở dưới khóe mắt cô, còn có mái tóc cô đã mỏng hơn trước, những thay đổi cho dù là nhỏ nhất, anh chưa bao giờ nói qua nhưng đều chú ý thấy cả.
Đây là thay đổi của cô sau khi sinh. Nếu là một người phụ nữ bình thường có thể còn tốt một chút, có thể yên tâm tiếp nhận quà tặng của Mã Thiên Xích, hoặc xem Mã Thiên Xích là hậu thuẫn, nhưng cô lại khác. Cô hiếu thắng lại tự lập, đòi lấy là điều rất khó đối với cô.
Thật khó tưởng tượng nổi, khi ở nơi đất khách quê người không nơi nương tựa, vừa sinh xong lại rơi vào trong sự lo lắng về sinh hoạt, thậm chí không có thời gian để ý tới chính mình còn phải ra ngoài làm việc, còn phải chăm sóc con, cô phải có tâm trạng và cảnh ngộ thế nào.
Mà tất cả những điều này đều xảy ra vì anh, cô sinh con cho anh, chăm sóc con cho anh, cũng bởi vì anh mà trong lòng oán giận nhưng không có cách nào kể ra.
Năm năm trôi qua, anh đã nợ cô quá nhiều, anh nên dùng cả đời để bù đắp lại.
Lục Hi nghĩ tới đây thì không thể kìm chế được cảm xúc, anh giơ tay nên nắm lấy chân mày, đè nén cảm giác chua xót, khổ sở và thương tiếc đang dâng lên trong lòng.
Ánh mắt anh lại nhìn quyển chuyện cổ tích trong tay của Thẩm Dĩnh, anh cầm lên thấy là chuyện chàng hoàng tử ếch, anh có thể tưởng tượng được khi cô đọc những dòng chữ này có bao nhiêu dịu dàng.
Người đàn ông hơi cong khóe miệng, bởi vì hình ảnh trước mắt mà trái tim dường như nổi bong bóng màu hồng. Anh tiện tay đặt quyển sách ở đầu giường, cúi xuống định bế người lên. Nhưng cánh tay anh mới dùng sức thì dường như cảm nhận được có người đang kéo lại. Thằng bé ôm chặt lấy Thẩm Dĩnh, vô thức mở miệng thì thầm: “Mẹ, muốn mẹ cơ..."
Cơ mặt của Lục Hi giật giật, muốn tạm thờ thả Thẩm Dĩnh ra, kéo hai cánh tay múp míp non mềm của con trai ra, hạ thấp giọng nói: “Giỏi lắm, bây giờ đã biết cướp người với ba con rồi à."
CHƯƠNG 390: BÂY GIỜ ĐÃ BIẾT ĐƯỢC CƯỚP NGƯỜI VỚI BA CON À
Tới bữa ăn tối, Lục Hi mới đi từ trên tầng xuống. Thẩm Dĩnh đã dẫn theo thằng bé chơi mệt tới bàn ăn rồi. Anh rửa tay ngồi xuống, nhìn hai người bên bàn ăn và hơi nhíu mày: “Hôm nay không đi à?"
Rõ ràng là câu nói bình thường, nhưng Thẩm Dĩnh nghe ra trong giọng nói của anh có phần trêu chọc.
Gương mặt nhỏ nhắn của cô có hơi mất tự nhiên, nói khẽ như tiếng muỗi kêu vậy: “Ừ."
Cô nói xong lại thêm một câu: “Thằng bé nói đã hẹn anh leo núi nên muốn ở lại."
Lời nói này của cô đơn giản là muốn nói cho anh biết, không phải cô muốn ở lại, mà là con muốn ở lại nên cô không yên tâm mới phải ở lại với con mà thôi.
Nhưng bản thân cô lại không biết, giọng điệu như vậy là giấu đầu lòi đuôi tới mức nào.
Lục Hi biết da mặt cô mỏng, sợ mình lại đùa giỡn thêm vài câu thì người phụ nữ này sẽ lập tức chui xuống đất mất. Anh không nói gì nữa, chỉ là ánh mắt nhìn cô lại có ẩn ý sâu xa: “Ăn cơm đi."
Thẩm Dĩnh thầm thở phào nhẹ nhõm, vừa chăm sóc đứa trẻ vừa tự mình ăn.
Năm năm qua cô không ăn món ăn do thím Lâm nấu, giờ ăn vào trong miệng thật khiến người ta nhớ nhung, cũng rất xúc động.
"thím Lâm, thím nấu còn ngon hơn cả trước đây nữa." Bây giờ Thẩm Dĩnh đã rất ít ăn đồ ăn dầu mỡ vào buổi tối, nhưng nhìn đến món thịt kho măng thì cô vẫn không nhịn được mà gắp nhiều hơn.
"Cô Thẩm thích là tốt rồi, tôi không biết làm gì khác, chỉ có nấu cơm là tạm được thôi!" thím Lâm nghe vậy thì trong lòng cũng vui mừng.
"Đúng rồi, con trai thím đã cưới vợ chưa?"
"Nó cưới rồi, cưới năm ngoái đấy. Nó cũng chẳng còn nhỏ tuổi nữa, trong nhà đã giục mãi."
"Con dâu thím là người địa phương à?"
"Đúng là người ở đây đấy! Con bé rất hiếu thảo, bây giờ hai đứa đã tự mình mua được hai căn nhà với hai cái xe, tôi cũng xem như yên tâm." thím Lâm thật ra không có quá nhiều áp lực cuộc sống, chỉ là bản thân còn khỏe nên muốn làm chút việc thôi.
Bà một mình nuôi con lớn lên cũng không dễ dàng gì. Thẩm Dĩnh làm mẹ độc thân năm năm càng có thể hiểu được.
"Cô Thẩm, cô cũng phải tranh thủ đi, cuộc sống sau khi kết hôn cũng có thú vị riêng của nó đấy." thím Lâm không nhịn được khuyên cô.
Thẩm Dĩnh hơi sửng sốt, cảm nhận được đôi mắt sáng rực của người đàn ông bên cạnh, cô cúi đầu múc canh giả vờ bình tĩnh: “Tôi không vội, sau này hãy nói."
Cô không biết những lời này lại làm cho Lục Hi nhíu mày. Từ thái độ tránh né còn có trong giọng nói của cô, anh có thể cảm giác được cô thật sự chưa từng nghĩ tới việc này.
Nửa sau của bữa cơm chiều, bầu không khí có phần im ắng, hơn nửa chỉ là trao đổi giữa Thẩm Dĩnh và thằng bé, hoặc Lục Hi thỉnh thoảng hỏi Thẩm Tiếu vài câu, hai người làm ba mẹ gần như không nói với nhau được mấy câu.
Ăn cơm tối xong, Thẩm Dĩnh lại ngồi cùng con vẽ tranh, xếp gỗ, không hề ra khỏi phòng lấy một bước. Một là đã mấy ngày không gặp con nên cô muốn ở bên cạnh con nhiều hơn, hai là cô cũng muốn trốn tránh, không biết nên đối mặt với người đàn ông dưới tầng thế nào.
Mãi đến hơn chín giờ tối, gần mười giờ, Thẩm Tiếu buồn ngủ tới mức không mở mắt nổi, Thẩm Dĩnh rửa mặt cho thằng bé xong thì nằm bên giường cầm một quyển chuyện cổ tích chậm rãi đọc cho thằng bé nghe.
Vui vẻ suốt một ngày, chẳng mấy chốc mà Thẩm Tiếu đã ngủ mất. Nhìn thằng bé ngủ say, ánh mắt Thẩm Dĩnh chợt dịu xuống. Cô cúi đầu hôn lên trán con rồi ôm con vào trong lòng.
Không biết có phải có mùi của mẹ không, hai tay thằng bé ôm lấy cô, ngủ lại càng say hơn.
Sau khi ăn cơm xong, Lục Hi lại ngồi ở phòng khách xem ti vi, phần lớn là kênh tài chính và kinh tế, rất nhiều chuyên gia đang phát biểu rất đĩnh đạc trên đó, nhưng gần hết các nội dung nói chuyện đều là những điều anh đã biết được từ hai tháng trước.
Làm nghề tài chính này, đáng chú ý nhất là hiệu suất thông tin cao, chỉ có thật sự quan tâm đến chính sách và biến động mới có khả năng tìm được phương hướng chính xác.
Cho nên anh cũng không tập trung nghe lắm, vào tai nọ ra tai kia.
thím Lâm thấy anh thỉnh thoảng lại liếc nhìn lên trên tầng, rất muốn hỏi thử ngài có cần gọi cô Thẩm xuống không? Nhưng dù sao bà không quen thuộc với Lục Hi như Thẩm Dĩnh nên cũng không mở miệng nữa.
Mãi cho đến hơn mười giờ, thấy trên tầng vẫn không có tiếng động gì, người đàn ông lớn tuổi không thể chịu nổi nữa, ném điều khiển từ xa trong tay qua sofa, vô cùng khí thế đứng dậy đi lên tầng hai.
Phòng ngủ của thằng bé ở bên trái phòng ngủ chính, ngay bên cạnh phòng của anh. Anh đi tới trước cửa, giơ tay lên muốn gõ, không biết nghĩ thế nào lại dừng lại, nghiêng người áp tai lên, lắng nghe tiếng động bên trong.
Chẳng nghe thấy gì cả, ngay cả một tiếng động cũng chẳng có.
Cho dù cách âm trong biệt thự được làm không tệ, nhưng cũng không tới mức nay chứ, ngay cả chút tiếng động cũng không có à?
Năm năm lo được lo mất, làm cho trong lòng Lục Hi lập tức hoảng hốt, anh giơ tay đặt lên tay chốt cửa và xoay mạnh. “Rắc' một tiếng, cửa mở ra, ánh mắt tối tăm trong phòng chiếu vào trong mắt.
Bọn họ chỉ mở đèn tường, trên thảm còn có mấy miếng xếp gỗ chưa được cất dọn, trên giường có một lớn một nhỏ đang ngủ rất say. Đặc biệt Thẩm Tiếu ở trong lòng Thẩm Dĩnh nhỏ bé lại co ro, rất dễ dàng động tới dây cung mềm mại nhất trong lòng người ta.
Vẻ khẩn trương trong mắt Lục Hi biến mất, chỉ còn lại tình cảm dịu dàng dành cho hai mẹ con. Anh vô thức bước nhẹ tới bên giường, nhìn hai người ở khoảng cách gần, trong lòng càng thêm xúc động.
Chiếc đèn tường trên đỉnh đầu được chỉnh tới mức thấp nhất, ánh đèn mờ chiếu vào trên làn da vô cùng mịn màng của người phụ nữ, cho dù năm năm trôi qua cũng không mang tới ảnh hưởng gì cho cô, nhưng anh vẫn thấy được hai nốt ruồi màu nâu nhạt ở dưới khóe mắt cô, còn có mái tóc cô đã mỏng hơn trước, những thay đổi cho dù là nhỏ nhất, anh chưa bao giờ nói qua nhưng đều chú ý thấy cả.
Đây là thay đổi của cô sau khi sinh. Nếu là một người phụ nữ bình thường có thể còn tốt một chút, có thể yên tâm tiếp nhận quà tặng của Mã Thiên Xích, hoặc xem Mã Thiên Xích là hậu thuẫn, nhưng cô lại khác. Cô hiếu thắng lại tự lập, đòi lấy là điều rất khó đối với cô.
Thật khó tưởng tượng nổi, khi ở nơi đất khách quê người không nơi nương tựa, vừa sinh xong lại rơi vào trong sự lo lắng về sinh hoạt, thậm chí không có thời gian để ý tới chính mình còn phải ra ngoài làm việc, còn phải chăm sóc con, cô phải có tâm trạng và cảnh ngộ thế nào.
Mà tất cả những điều này đều xảy ra vì anh, cô sinh con cho anh, chăm sóc con cho anh, cũng bởi vì anh mà trong lòng oán giận nhưng không có cách nào kể ra.
Năm năm trôi qua, anh đã nợ cô quá nhiều, anh nên dùng cả đời để bù đắp lại.
Lục Hi nghĩ tới đây thì không thể kìm chế được cảm xúc, anh giơ tay nên nắm lấy chân mày, đè nén cảm giác chua xót, khổ sở và thương tiếc đang dâng lên trong lòng.
Ánh mắt anh lại nhìn quyển chuyện cổ tích trong tay của Thẩm Dĩnh, anh cầm lên thấy là chuyện chàng hoàng tử ếch, anh có thể tưởng tượng được khi cô đọc những dòng chữ này có bao nhiêu dịu dàng.
Người đàn ông hơi cong khóe miệng, bởi vì hình ảnh trước mắt mà trái tim dường như nổi bong bóng màu hồng. Anh tiện tay đặt quyển sách ở đầu giường, cúi xuống định bế người lên. Nhưng cánh tay anh mới dùng sức thì dường như cảm nhận được có người đang kéo lại. Thằng bé ôm chặt lấy Thẩm Dĩnh, vô thức mở miệng thì thầm: “Mẹ, muốn mẹ cơ..."
Cơ mặt của Lục Hi giật giật, muốn tạm thờ thả Thẩm Dĩnh ra, kéo hai cánh tay múp míp non mềm của con trai ra, hạ thấp giọng nói: “Giỏi lắm, bây giờ đã biết cướp người với ba con rồi à."
Bình luận facebook