Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-397
CHƯƠNG 397: EM NGUYỆN Ý CHO ANH THÊM MỘT CƠ HỘI
CHƯƠNG 397: EM NGUYỆN Ý CHO ANH THÊM MỘT CƠ HỘI
Không có những người đến người đi như vốn có của nhà hàng, ngọn đèn phối hợp tạo nên khung cảnh như trong truyện cổ tích, mà ngay cả hơi thở cũng nhàn nhạt thơm mùi hoa, hoa hồng được buộc lại thành từng quả cầu, ánh sáng nhu hòa chiếu đến càng thêm đẹp đẽ sáng bóng.
Trong đại sảnh còn buộc rất nhiều bóng bay, đung đưa trong không trung, cũng không biết anh bắt tay vào chuẩn bị lúc nào, Thẩm Dĩnh đứng lặng ở cửa, nhìn đến ngây người.
Trống ngực lập tức gia tốc, mãnh liệt cổ vũ, cô sững sờ đi về trước vài bước, lần đầu tiên nhận được kinh hỉ như vậy, cô người có con cũng có chút bị sợ, đưa tay sờ qua cánh hoa, cảm xúc chân thật, không phải đang nằm mơ.
Cô thật sự quá kinh ngạc, thế cho nên cả đầu óc đều trống rỗng, cho đến bây giờ đều không ngờ được Lục Hi sẽ ở phía sau làm những chuyện này cho cô. Sau khi về nước, hai người xung đột như cây kim với cọng râu, gần đây mặc dù ý định của anh có thay đổi, nhưng mọi thứ đều đến quá nhanh quá đột ngột, cô hoàn toàn không lường trước được.
Một giây trước khi vào cửa, cô còn phát sầu vì chuyện đứa bé, nhưng một giây sau, ông trời lại ban cho cô khung cảnh trước mắt này.
Mũi đột nhiên dâng lên một loại ê ẩm, trước mắt hiện lên khuôn mặt nghiêm túc của Lục Hi, một người đàn ông cứng nhắc nghiêm cẩn như vậy, năm năm trước đã mạnh mẽ không có một tế bào lãng mạn nào, năm năm sau lại lặng yên không tiếng động làm những thứ này cho cô.
Tâm tình của cô kích động không thôi, căn bản không thể bình phục được, suy nghĩ gì đó đã sớm bay ra ngoài chín tầng mây, nhìn thấy thảm trải thông lên tầng hai, bên trên cũng rải hoa, hai bên đều là đèn hắt màu trắng, cô trực tiếp đi qua, cẩn thận dẫm lên cầu thang, không nỡ làm bẩn chỗ nào.
Lúc cô đi lên lầu hai, một thân ảnh cao lớn xuất hiện ở một góc không xa.
Ngước mắt nhìn lại, chỉ thấy người này một thân âu phục màu xám đậm, bên trong mặt một gile vô cùng ga lăng, phối với sơ mi trắng, cà vạt vẫn là cái cô tặng năm năm trước, trong túi trang trí một cái khăn vuông, tóc cũng không có chỗ nào không chỉn chu, chính thức mang theo một loại vị nhân tình.
Dưới mái tóc kiêu ngạo là hốc mắt sâu thẳm của người đàn ông, sống mũi thẳng, thần sắc bình tĩnh trong đáy mắt, nhưng môi mỏng khẽ mím lại lộ ra sự căng thẳng của anh, cặp con ngươi ngăm đen kia, tong đáy mắt trắng đen rõ ràng kia đều là bóng hình của cô.
Thẩm Dĩnh vốn tưởng rằng biển hoa bên người đã đủ rung động lòng người, nhưng giờ phút này mới phát hiện, nhưng cái này đều không bằng một ánh mắt khiến cho người ta trầm mê của người này.
Người như vậy, đứng ở trước mặt cô, vươn hai tay về phía cô.
Tim của Thẩm Dĩnh cũng nhảy lên đến cổ họng, mạch máu cũng đập thình thịch, huyết áp tăng lên đến đỉnh đầu, ngay cả trong không khí cũng có sự rung động nhẹ nhàng lơ lững trôi.
Ma xui quỷ khiến, cô duỗi tay nắm chặt lấy bàn tay của người đàn ông, một giây sau bị dùng sức nắm lấy.
Khẩn trương, bối rối, rung động, bởi vì những chuyện liên tiếp xảy ra này quanh quẩn trong lòng.
Ngay lúc cô vươn tay ra này, sự bình tĩnh ngụy trang dưới đáy mắt của người đàn ông lập tức bị cuốn đi, thay thế vào đó là cảm tình vừa chân thành tha thiết vừa cuồng nhiệt, cứ như vậy phơi bày ra cho cô, để cô nhìn thấy được tất cả cảm tình của anh.
Không biết có phải do ánh sáng quá mức dịu dàng hay không, mà ngay cả dưới ánh đèn anh cũng ôn nhu như nước như vậy.
Anh dắt cô đi lên trước, ánh nến chập chờn bên người, cành hoa rũ xuống, đèn trên tường đều được tân trang lại chụp đèn, chiếu xuống thành từng hình trái tim, trên ruy băng bóng bay buộc hình của cô, cách mỗi bước chân đều có thể nhìn thấy mấy tấm, có mấy tấm ngay cả bọn họ cũng không nhớ rõ là chụp lúc nào.
"Anh chỉ có ảnh chụp của năm năm trước." Anh nhẹ nhàng mở miệng giải thích, lý do khiến cho lòng người có chút chua xót.
Thẩm Dĩnh đã không thốt lên lời, cả người đều căng cứng, cô được dẫn đến vị trí cuối hành lang, người này nghiêng người mở cửa thay cô, ánh mắt mềm mại: "Mời vào, cô gái của anh."
Thẩm Dĩ tâm tình không yên từ lúc vào cửa chỉ có tăng chứ không giảm, nhưng mà không phải là loại không yên lòng không ngừng mà là chờ mong không ngừng, căng thẳng không yên.
Cô nhấc chân bước vào, nhìn thấy đầu tiên chính là vách tường hơi nghiêng chiếu ảnh chụp của hai người.
Không cần phải nói, vẫn là năm năm trước, nhưng mà tấm hình này cô nhớ rõ, là cô bắt anh chụp.
"Lúc đó không biết rằng em sẽ rời đi lâu như vậy, nếu như có thể biết trước, anh nhất định phải chụp nhiều hơn." Thế cho nên về sau lúc nhớ cô đến tỉnh, không cần phải mờ mịt.
Chuyện cũ nhắc lại, rõ mồn một trước mắt.
Những chuyện khắc cốt ghi tâm kia sao nói quên là có thể quên?
Nhưng mà mục đích hôm nay của anh không phải là để cô nhớ lại những tháng ngày không vui kia, Lục Hi dẫn cô đi vào giữa hình trái tim xếp từ ngọn nếu, chính mình đứng ở phía đối diện.
Lục Hi nhìn người phụ nữ chóp mũi hồng hồng, hốc mắt hồng hồng trước mặt, hít sâu một hơi lại thở nhẹ ra, đáy mắt vô cùng nghiêm túc, muốn nói những lời đã chuẩn bị rất lâu ra, nhưng chết tiệt lại không nhớ nổi.
Anh rõ ràng đã đọc cả một buổi chiều, rõ ràng đã nhớ kỹ trong lòng, nhưng giờ phút này, anh hoàn toàn không nhờ gì, căng thẳng, căng thẳng đến quên lời.
Cũng không thể lấy điện thoại ra đọc được?
Lục Hi siết chặt hai tay rũ xuống bên người, lấy dũng khí, không hề chuẩn bị, hoàn toàn đi theo lòng mình nói: "Năm đó, anh gặp em mua say ở quán bar, lúc ấy anh cũng không phải rất muốn nhưng mà ngoài ý muốn lại phát hiện em có sự hấp dẫn trí mạng với anh, anh thừa nhận bắt đầu chỉ là vì thân thể này, nhưng thời gian lâu dài, không biết bắt đầu từ lúc nào, anh thật sự có cảm tình với em."
Nói đến đây, khóe môi anh nâng lên một độ cong đẹp mắt: "Tình yêu này khiến cho người bất ngờ, nhưng mà may mắn là em, cho anh nhiều niềm vui như vậy, cho anh một cuộc sống hoàn toàn mới, cho anh biết được tình cảm của người bình thường, mà không còn giống như trước nữa, chỉ biết chết lặng làm việc, theo thời gian trôi qua, cũng sinh ra một loại tư tâm muốn đi với em đến già."
Thẩm Dĩnh nghe, đáy mắt chứa đầy nước mắt, cô đưa tay che miệng, sợ chính mình khóc lên.
"Nhưng mà tạo hóa trêu ngươi, đúng lúc đó lại xảy ra nhiều chuyện ngoài ý muốn như vậy..." Anh êm tai nói tiếp, dưới khuôn mặt căng cứng run rẩy, nhớ lại mọi thứ, tầm mắt của người đàn ông tối lại: "Nhưng có một việc anh rất xác định, từ đầu đến cuối, Lục Hi đời này cũng chỉ yêu một người phụ nữ là Thẩm Dĩnh, không có Giang Sở Tinh, không có vị Hoàng tiểu thư kia, càng không có người khác, từ đầu đến cuối cũng chỉ có một người. Anh biết chuyện năm năm trước anh đã phạm một sai lầm lớn, anh tự cho là đúng quyết định mọi thứ lại không hỏi qua cảm nhận của em, bỏ quên em cũng bỏ quên đứa bé trong bụng em, năm năm này anh vẫn luôn cho rằng đời này mất đi em, mỗi một ngày mỗi một phút mỗi một giây đều sống trong hối tiếc và nhớ đến em."
Chuyện xảy ra năm năm trước đều là cây gai mắc trong lòng hai người, không kịp thời nhổ ra chỉ khiến thời gian càng đâm càng sâu, những hiểu lầm đó, những trầm mặc đó càng làm cho gốc cây kiên cố chen vào trong lòng, bây giờ anh muốn làm lại từ đầu, muốn nhổ gốc cây kia, không có khả năng không đau.
Lục Hi nặng nề nhắm lại mắt, ngăn trở đau đớn trong đáy mắt: "Không phải không nghĩ đến thả bản thân mình tự do, cho em theo đuổi một cuộc sống hoàn toàn mới, nhưng cuộc sống không có em thật sự quá khó chịu, không biết phải chèo chống chính mình sống sót thế nào, chưa từng yêu cầu xa vời sự tha thứ của em, chỉ muốn sau này bảo vệ em cho tốt, em...nguyện ý cho anh thêm một cơ hội không?"
CHƯƠNG 397: EM NGUYỆN Ý CHO ANH THÊM MỘT CƠ HỘI
Không có những người đến người đi như vốn có của nhà hàng, ngọn đèn phối hợp tạo nên khung cảnh như trong truyện cổ tích, mà ngay cả hơi thở cũng nhàn nhạt thơm mùi hoa, hoa hồng được buộc lại thành từng quả cầu, ánh sáng nhu hòa chiếu đến càng thêm đẹp đẽ sáng bóng.
Trong đại sảnh còn buộc rất nhiều bóng bay, đung đưa trong không trung, cũng không biết anh bắt tay vào chuẩn bị lúc nào, Thẩm Dĩnh đứng lặng ở cửa, nhìn đến ngây người.
Trống ngực lập tức gia tốc, mãnh liệt cổ vũ, cô sững sờ đi về trước vài bước, lần đầu tiên nhận được kinh hỉ như vậy, cô người có con cũng có chút bị sợ, đưa tay sờ qua cánh hoa, cảm xúc chân thật, không phải đang nằm mơ.
Cô thật sự quá kinh ngạc, thế cho nên cả đầu óc đều trống rỗng, cho đến bây giờ đều không ngờ được Lục Hi sẽ ở phía sau làm những chuyện này cho cô. Sau khi về nước, hai người xung đột như cây kim với cọng râu, gần đây mặc dù ý định của anh có thay đổi, nhưng mọi thứ đều đến quá nhanh quá đột ngột, cô hoàn toàn không lường trước được.
Một giây trước khi vào cửa, cô còn phát sầu vì chuyện đứa bé, nhưng một giây sau, ông trời lại ban cho cô khung cảnh trước mắt này.
Mũi đột nhiên dâng lên một loại ê ẩm, trước mắt hiện lên khuôn mặt nghiêm túc của Lục Hi, một người đàn ông cứng nhắc nghiêm cẩn như vậy, năm năm trước đã mạnh mẽ không có một tế bào lãng mạn nào, năm năm sau lại lặng yên không tiếng động làm những thứ này cho cô.
Tâm tình của cô kích động không thôi, căn bản không thể bình phục được, suy nghĩ gì đó đã sớm bay ra ngoài chín tầng mây, nhìn thấy thảm trải thông lên tầng hai, bên trên cũng rải hoa, hai bên đều là đèn hắt màu trắng, cô trực tiếp đi qua, cẩn thận dẫm lên cầu thang, không nỡ làm bẩn chỗ nào.
Lúc cô đi lên lầu hai, một thân ảnh cao lớn xuất hiện ở một góc không xa.
Ngước mắt nhìn lại, chỉ thấy người này một thân âu phục màu xám đậm, bên trong mặt một gile vô cùng ga lăng, phối với sơ mi trắng, cà vạt vẫn là cái cô tặng năm năm trước, trong túi trang trí một cái khăn vuông, tóc cũng không có chỗ nào không chỉn chu, chính thức mang theo một loại vị nhân tình.
Dưới mái tóc kiêu ngạo là hốc mắt sâu thẳm của người đàn ông, sống mũi thẳng, thần sắc bình tĩnh trong đáy mắt, nhưng môi mỏng khẽ mím lại lộ ra sự căng thẳng của anh, cặp con ngươi ngăm đen kia, tong đáy mắt trắng đen rõ ràng kia đều là bóng hình của cô.
Thẩm Dĩnh vốn tưởng rằng biển hoa bên người đã đủ rung động lòng người, nhưng giờ phút này mới phát hiện, nhưng cái này đều không bằng một ánh mắt khiến cho người ta trầm mê của người này.
Người như vậy, đứng ở trước mặt cô, vươn hai tay về phía cô.
Tim của Thẩm Dĩnh cũng nhảy lên đến cổ họng, mạch máu cũng đập thình thịch, huyết áp tăng lên đến đỉnh đầu, ngay cả trong không khí cũng có sự rung động nhẹ nhàng lơ lững trôi.
Ma xui quỷ khiến, cô duỗi tay nắm chặt lấy bàn tay của người đàn ông, một giây sau bị dùng sức nắm lấy.
Khẩn trương, bối rối, rung động, bởi vì những chuyện liên tiếp xảy ra này quanh quẩn trong lòng.
Ngay lúc cô vươn tay ra này, sự bình tĩnh ngụy trang dưới đáy mắt của người đàn ông lập tức bị cuốn đi, thay thế vào đó là cảm tình vừa chân thành tha thiết vừa cuồng nhiệt, cứ như vậy phơi bày ra cho cô, để cô nhìn thấy được tất cả cảm tình của anh.
Không biết có phải do ánh sáng quá mức dịu dàng hay không, mà ngay cả dưới ánh đèn anh cũng ôn nhu như nước như vậy.
Anh dắt cô đi lên trước, ánh nến chập chờn bên người, cành hoa rũ xuống, đèn trên tường đều được tân trang lại chụp đèn, chiếu xuống thành từng hình trái tim, trên ruy băng bóng bay buộc hình của cô, cách mỗi bước chân đều có thể nhìn thấy mấy tấm, có mấy tấm ngay cả bọn họ cũng không nhớ rõ là chụp lúc nào.
"Anh chỉ có ảnh chụp của năm năm trước." Anh nhẹ nhàng mở miệng giải thích, lý do khiến cho lòng người có chút chua xót.
Thẩm Dĩnh đã không thốt lên lời, cả người đều căng cứng, cô được dẫn đến vị trí cuối hành lang, người này nghiêng người mở cửa thay cô, ánh mắt mềm mại: "Mời vào, cô gái của anh."
Thẩm Dĩ tâm tình không yên từ lúc vào cửa chỉ có tăng chứ không giảm, nhưng mà không phải là loại không yên lòng không ngừng mà là chờ mong không ngừng, căng thẳng không yên.
Cô nhấc chân bước vào, nhìn thấy đầu tiên chính là vách tường hơi nghiêng chiếu ảnh chụp của hai người.
Không cần phải nói, vẫn là năm năm trước, nhưng mà tấm hình này cô nhớ rõ, là cô bắt anh chụp.
"Lúc đó không biết rằng em sẽ rời đi lâu như vậy, nếu như có thể biết trước, anh nhất định phải chụp nhiều hơn." Thế cho nên về sau lúc nhớ cô đến tỉnh, không cần phải mờ mịt.
Chuyện cũ nhắc lại, rõ mồn một trước mắt.
Những chuyện khắc cốt ghi tâm kia sao nói quên là có thể quên?
Nhưng mà mục đích hôm nay của anh không phải là để cô nhớ lại những tháng ngày không vui kia, Lục Hi dẫn cô đi vào giữa hình trái tim xếp từ ngọn nếu, chính mình đứng ở phía đối diện.
Lục Hi nhìn người phụ nữ chóp mũi hồng hồng, hốc mắt hồng hồng trước mặt, hít sâu một hơi lại thở nhẹ ra, đáy mắt vô cùng nghiêm túc, muốn nói những lời đã chuẩn bị rất lâu ra, nhưng chết tiệt lại không nhớ nổi.
Anh rõ ràng đã đọc cả một buổi chiều, rõ ràng đã nhớ kỹ trong lòng, nhưng giờ phút này, anh hoàn toàn không nhờ gì, căng thẳng, căng thẳng đến quên lời.
Cũng không thể lấy điện thoại ra đọc được?
Lục Hi siết chặt hai tay rũ xuống bên người, lấy dũng khí, không hề chuẩn bị, hoàn toàn đi theo lòng mình nói: "Năm đó, anh gặp em mua say ở quán bar, lúc ấy anh cũng không phải rất muốn nhưng mà ngoài ý muốn lại phát hiện em có sự hấp dẫn trí mạng với anh, anh thừa nhận bắt đầu chỉ là vì thân thể này, nhưng thời gian lâu dài, không biết bắt đầu từ lúc nào, anh thật sự có cảm tình với em."
Nói đến đây, khóe môi anh nâng lên một độ cong đẹp mắt: "Tình yêu này khiến cho người bất ngờ, nhưng mà may mắn là em, cho anh nhiều niềm vui như vậy, cho anh một cuộc sống hoàn toàn mới, cho anh biết được tình cảm của người bình thường, mà không còn giống như trước nữa, chỉ biết chết lặng làm việc, theo thời gian trôi qua, cũng sinh ra một loại tư tâm muốn đi với em đến già."
Thẩm Dĩnh nghe, đáy mắt chứa đầy nước mắt, cô đưa tay che miệng, sợ chính mình khóc lên.
"Nhưng mà tạo hóa trêu ngươi, đúng lúc đó lại xảy ra nhiều chuyện ngoài ý muốn như vậy..." Anh êm tai nói tiếp, dưới khuôn mặt căng cứng run rẩy, nhớ lại mọi thứ, tầm mắt của người đàn ông tối lại: "Nhưng có một việc anh rất xác định, từ đầu đến cuối, Lục Hi đời này cũng chỉ yêu một người phụ nữ là Thẩm Dĩnh, không có Giang Sở Tinh, không có vị Hoàng tiểu thư kia, càng không có người khác, từ đầu đến cuối cũng chỉ có một người. Anh biết chuyện năm năm trước anh đã phạm một sai lầm lớn, anh tự cho là đúng quyết định mọi thứ lại không hỏi qua cảm nhận của em, bỏ quên em cũng bỏ quên đứa bé trong bụng em, năm năm này anh vẫn luôn cho rằng đời này mất đi em, mỗi một ngày mỗi một phút mỗi một giây đều sống trong hối tiếc và nhớ đến em."
Chuyện xảy ra năm năm trước đều là cây gai mắc trong lòng hai người, không kịp thời nhổ ra chỉ khiến thời gian càng đâm càng sâu, những hiểu lầm đó, những trầm mặc đó càng làm cho gốc cây kiên cố chen vào trong lòng, bây giờ anh muốn làm lại từ đầu, muốn nhổ gốc cây kia, không có khả năng không đau.
Lục Hi nặng nề nhắm lại mắt, ngăn trở đau đớn trong đáy mắt: "Không phải không nghĩ đến thả bản thân mình tự do, cho em theo đuổi một cuộc sống hoàn toàn mới, nhưng cuộc sống không có em thật sự quá khó chịu, không biết phải chèo chống chính mình sống sót thế nào, chưa từng yêu cầu xa vời sự tha thứ của em, chỉ muốn sau này bảo vệ em cho tốt, em...nguyện ý cho anh thêm một cơ hội không?"
Bình luận facebook