Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-432
CHƯƠNG 432: NGHÌN CÂN TREO SỢI TÓC
CHƯƠNG 432: NGHÌN CÂN TREO SỢI TÓC
Lúc La Quyết Trình ở bệnh viện nhận được điện thoại, cả người đều mơ hồ, anh ta biết Thẩm Dĩnh đi Anh, nhưng không rõ trong mấy ngày ngắn ngủi đứa nhỏ lại có thể bị Hoàng Tử Nhu bắt cóc, Lục Hi không tiết lộ một chút nào, anh hiểu, đều là vì đứa nhỏ.
Nhưng sao anh lại hôn mê xảy ra chuyện chứ?
Lòng La Quyết Trình như ngồi trên chảo nóng, anh ta không ngừng đi qua đi lại trước cửa đại sảnh bệnh viện, trước giờ người làm trong bệnh viện đều chưa từng thấy dáng vẻ lo lắng thế này của anh ta.
Lúc xe cấp cứu gầm rú đi tới, dừng trước cửa bệnh viện, khi anh sải bước xông tới nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc nằm trên cáng cứu thương, thật sự sợ đến ngây người.
Sắc mặt anh tái nhợt, trên trán đổ rất nhiều mồ hôi, bây giờ đã mất đi ý thức, đáng sợ hơn ở chỗ trên đường đến đây, miệng mũi anh bắt đầu có dấu hiệu xuất huyết, giọt máu đỏ sậm dính trên mặt, nhìn mà ghê người.
Quen biết nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên thấy anh xuất hiện trước mặt mình với dáng vẻ thế này, thậm chí La Quyết Trình còn hơi không thể lấy lại bình tĩnh.
“Viện trưởng La, tình huống của ngài Lục không được tốt lắm, cần cấp cứu!” Bác sĩ đi cùng biết người có quyền thế trong ngành này, nhìn thấy anh ta như bắt được cọng rơm cứu mạng vậy.
Ông ta là chuyên gia ngoại khoa, các chuyên ngành khác ít nhiều cũng hiểu một chút, nhưng ông ta không có kinh nghiệm xử lý tình huống không rõ bệnh trạng bây giờ.
La Quyết Trình bị bác sĩ kêu gọi kéo về hiện thực, đôi mắt dịu dàng cố hết sức ngăn lại cảm giác rưng rưng, tình hình của Lục Hi không có phép anh ta chậm trễ thêm một chút nào nữa, thời gian chính là sinh mệnh, anh ta phải cố hết sức tranh thủ tiến hành cứu chữa vào lúc có hiệu quả nhất!
“Đẩy người vào phòng cấp cứu!” La Quyết Trình cố nhịn lại nước mắt, cùng nhân viên y tế đẩy anh vào trong.
Bên này, sau khi phía Bùi Dục biết tin tức đứa nhỏ an toàn cũng chạy tới bệnh viện, anh ta mới bước ra thang máy đã nhìn thấy La Quyết Trình thay quần áo xong chuẩn bị vào phòng cấp cứu, suy nghĩ một lát thì kéo La Quyết Trình lại: “Anh Quyết Trình, anh Lục Hi không sao chứ?”
“Khó mà nói!” Sắc mặt La Quyết Trình rất nặng nề, trước khi chẩn đoán chính xác, anh ta không có cách nào đảm bảo được cái gì, chỉ có thể thầm cầu nguyện anh sẽ bình an vô sự.
Đáy lòng Bùi Dục cũng nặng nề: “Vậy… có cần nói với Thẩm Dĩnh không?”
Hành lang bệnh viện trở nên yên lặng, một lúc lâu sau đó, người đàn ông nâng mắt, giọng điệu kiên định vang lên cách khẩu trang y tế: “Nói đi, đứa nhỏ an toàn rồi, chuyện của Hi cũng cần cô ấy.”
Để lại câu này, anh ta xoay người đi vào phòng cấp cứu có ngọn đèn màu đỏ khiến người ta nổi da gà, người mặc đồng phục ngồi bên ngoài hành lang đều là người Bùi Dục mang đến.
Đồng phục màu đen tối như mực hơi đáng sợ, Bùi Dục lo lắng không thôi, bực bội phất tay: “Ba người các cậu ở lại, còn lại về hết đi.”
“Vâng!”
Tiếng bước chân vang lên bên tai, càng lúc càng xa, cuối cùng lại trở nên yên tĩnh.
Cách một cánh cửa, áp suất thấp không ngừng tràn ra, khiến người ở đây đều có ảo giác cảm thấy khó thở.
Bùi Dục đi vào lối thoát hiểm một bên, động tác hơi gấp gáp lấy một điếu thuốc từ trong túi ra châm lên, lúc này chỉ có chất khí khó chịu này mới có thể giảm bớt lo lắng trong lòng anh ta.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, chờ đợi vừa dài lâu vừa gian nan, anh ta hút rất nhanh, nửa phút trôi qua đã hơn một nửa điếu thuốc, tàn thuốc nhẹ nhàng rơi xuống đất, anh ta không rảnh quan tâm, đợi ánh lửa nhỏ nhặt kia đến đầu ngón tay thì ném xuống.
Ánh mắt anh ta hơi thay đổi, lấy điện thoại ra gọi cho Thẩm Dĩnh, tiếng “tu tu” như lời tuyên bố bình tĩnh cuối cùng, một lúc sau người ở đầu bên kia cũng nghe máy.
“A lô?” Giọng nữ lạnh lùng mềm mại vang lên trong ống nghe, nếu không cần thiết, Bùi Dục thật sự không nỡ nói những chuyện này với cô.
Anh ta nhắm mắt, có hơi chán nản: “Chị dâu, em là Bùi Dục.”
“Bùi Dục à, sao thế?” Thẩm Dĩnh rất ít liên lạc riêng với Bùi Dục, giọng nói trở nên hơi bất ngờ.
Nhưng lời nói tiếp theo của Bùi Dục khiến cô đứng hình tại chỗ.
“Chị dâu, Thẩm Tiếu bị Hoàng Tử Nhu bắt cóc, khi nãy đã được người của bọn em cứu rồi, có bị thương ngoài da một chút nhưng không nặng, bây giờ đã đưa tới nơi an toàn.” Nói đến đây, Bùi Dục vô thức mở mắt nhìn phòng cấp cứu cách đó không xa, không nhìn thấy chữ, không nhìn thấy người, chỉ có thể nhìn thấy ngọn đèn đỏ như máu kia.
Hô hấp của Thẩm Dĩnh nháy mắt bị cướp đi, tâm trạng thoải mái một giây trước hoàn toàn rơi xuống vực sâu, cô không nói chuyện, nhưng hít thở trở nên nặng nể, cô biết, chắc chắn có tin tức càng xấu hơn đang chờ mình.
Quả nhiên, Bùi Dục vẫn kiềm chế cảm xúc nói tiếp: “Tình hình của anh Lục Hi bên này không được tốt lắm, kết quả cụ thể vẫn chưa rõ ràng, anh Quyết Trình đang ở trong phòng phẫu thuật…”
“Ầm” một tiếng, có thứ gì đó đang nổ tung trong đầu.
Thẩm Dĩnh ngây người, có một khoảnh khắc đầu óc cô trống rỗng, lúc lấy lại tinh thần, nước mắt to như hạt đậu như được mở van, liên tục rơi xuống, giọng nói của Bùi Dục không ngừng vang vọng bên tai, cổ họng bị sự chua xót chặn lại, mỗi một chữ đều như có con dao cắt qua: “Cậu… nói cái gì?”
Bùi Dục biết bây giờ nói gì cũng phí công, chỉ có thể nặng nề nhắc nhở cô: “Chị dâu, về đi, anh Lục Hi cần chị.”
Lúc đó, Thẩm Dĩnh đang đứng ở sân bay, cô vốn có chuyến bay hôm nay, ngày mai là có thể đến, tâm trạng tốt uống cà phê ở sân bay, lại nhận được một tin dữ.
Con bị bắt cóc, Lục Hi đã xảy ra chuyện.
Hai người quan trọng nhất trong cuộc đời cô đã xảy ra chuyện lớn như vậy, còn cô lại không ở bên cạnh, cô chợt nhớ hôm nay nói chuyện điện thoại với Lục Hi, giọng nói của anh khàn như vậy, rõ ràng cô đã phát hiện rồi, rõ ràng…
“Đều tại tôi, là tôi không tốt, là tôi quá thờ ơ…” Thẩm Dĩnh tự trách lại hối hận, hối hận mình ở nước ngoài không thể giúp gì cho bọn họ.
Bùi Dục không biết nên an ủi cô thế nào, đổi thành bất kỳ ai nghe thấy tin tức như thế đều sẽ sụp đổ.
“Chị dâu, chị nhất định phải trở về an toàn, em tin anh Lục Hi sẽ không sao, chăm sóc tốt cho mình, người anh ấy lo lắng nhất chính là chị.”
Thẩm Dĩnh khóc không thành tiếng, nước mắt nước mũi xen lẫn vào nhau vô cùng nhếch nhác, khiến người ta thấy mà chua xót, nhưng cô không rảnh quan tâm đến ánh mắt khác thường của người xung quanh, chỉ liều mạng gật đầu: “Bây giờ tôi về ngay… Bùi Dục, cậu, cậu chăm sóc anh ấy giúp tôi, coi như tôi xin cậu.”
“Em sẽ làm thế mà.” Bùi Dục đương nhiên sẽ nghiêm túc đồng ý: “Bọn em đều sẽ không để anh Lục Hi xảy ra chuyện, chắc chắn sẽ không đâu.”
Sau khi cúp máy, Thẩm Dĩnh suy sụp ngồi trên sofa, hai mắt trống rỗng không có tiêu cự, nước mắt thì liên tục chảy xuống, nhìn qua như một người phụ nữ đột nhiên phát điên vậy.
Cô cắn chặt môi, trong lòng rất hận, hận Hoàng Tử Nhu, hận ông trời, vì sao lại đối xử với cô như vậy, cuộc đời cô chưa tới ba mươi năm lại gặp phải quá nhiều trắc trở, khi mọi thứ đều phát triển theo hướng có hy vọng, lại xảy ra chuyện như vậy.
Thẩm Tiếu bị bắt cóc, Lục Hi lại bị thương, chắc chắn là người đàn ông kia bất chấp tất cả đi cứu con, cho nên mới sẽ trở nên như vậy đúng không?
Trong người có rất nhiều cảm xúc cực đoan, sự đau lòng và lo lắng đến cực hạn đang đấu tranh trong huyết dịch, cô gần như không thể chịu được, cơ thể nằm nhoài người trên bàn cứ mãi run rẩy.
Lúc này, cuối cùng cô cũng hiểu Lục Hi là sự tồn tại thế nào với mình, anh rất quan trọng, quan trọng đến cô hận không thể dùng mạng của mình để trao đổi.
CHƯƠNG 432: NGHÌN CÂN TREO SỢI TÓC
Lúc La Quyết Trình ở bệnh viện nhận được điện thoại, cả người đều mơ hồ, anh ta biết Thẩm Dĩnh đi Anh, nhưng không rõ trong mấy ngày ngắn ngủi đứa nhỏ lại có thể bị Hoàng Tử Nhu bắt cóc, Lục Hi không tiết lộ một chút nào, anh hiểu, đều là vì đứa nhỏ.
Nhưng sao anh lại hôn mê xảy ra chuyện chứ?
Lòng La Quyết Trình như ngồi trên chảo nóng, anh ta không ngừng đi qua đi lại trước cửa đại sảnh bệnh viện, trước giờ người làm trong bệnh viện đều chưa từng thấy dáng vẻ lo lắng thế này của anh ta.
Lúc xe cấp cứu gầm rú đi tới, dừng trước cửa bệnh viện, khi anh sải bước xông tới nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc nằm trên cáng cứu thương, thật sự sợ đến ngây người.
Sắc mặt anh tái nhợt, trên trán đổ rất nhiều mồ hôi, bây giờ đã mất đi ý thức, đáng sợ hơn ở chỗ trên đường đến đây, miệng mũi anh bắt đầu có dấu hiệu xuất huyết, giọt máu đỏ sậm dính trên mặt, nhìn mà ghê người.
Quen biết nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên thấy anh xuất hiện trước mặt mình với dáng vẻ thế này, thậm chí La Quyết Trình còn hơi không thể lấy lại bình tĩnh.
“Viện trưởng La, tình huống của ngài Lục không được tốt lắm, cần cấp cứu!” Bác sĩ đi cùng biết người có quyền thế trong ngành này, nhìn thấy anh ta như bắt được cọng rơm cứu mạng vậy.
Ông ta là chuyên gia ngoại khoa, các chuyên ngành khác ít nhiều cũng hiểu một chút, nhưng ông ta không có kinh nghiệm xử lý tình huống không rõ bệnh trạng bây giờ.
La Quyết Trình bị bác sĩ kêu gọi kéo về hiện thực, đôi mắt dịu dàng cố hết sức ngăn lại cảm giác rưng rưng, tình hình của Lục Hi không có phép anh ta chậm trễ thêm một chút nào nữa, thời gian chính là sinh mệnh, anh ta phải cố hết sức tranh thủ tiến hành cứu chữa vào lúc có hiệu quả nhất!
“Đẩy người vào phòng cấp cứu!” La Quyết Trình cố nhịn lại nước mắt, cùng nhân viên y tế đẩy anh vào trong.
Bên này, sau khi phía Bùi Dục biết tin tức đứa nhỏ an toàn cũng chạy tới bệnh viện, anh ta mới bước ra thang máy đã nhìn thấy La Quyết Trình thay quần áo xong chuẩn bị vào phòng cấp cứu, suy nghĩ một lát thì kéo La Quyết Trình lại: “Anh Quyết Trình, anh Lục Hi không sao chứ?”
“Khó mà nói!” Sắc mặt La Quyết Trình rất nặng nề, trước khi chẩn đoán chính xác, anh ta không có cách nào đảm bảo được cái gì, chỉ có thể thầm cầu nguyện anh sẽ bình an vô sự.
Đáy lòng Bùi Dục cũng nặng nề: “Vậy… có cần nói với Thẩm Dĩnh không?”
Hành lang bệnh viện trở nên yên lặng, một lúc lâu sau đó, người đàn ông nâng mắt, giọng điệu kiên định vang lên cách khẩu trang y tế: “Nói đi, đứa nhỏ an toàn rồi, chuyện của Hi cũng cần cô ấy.”
Để lại câu này, anh ta xoay người đi vào phòng cấp cứu có ngọn đèn màu đỏ khiến người ta nổi da gà, người mặc đồng phục ngồi bên ngoài hành lang đều là người Bùi Dục mang đến.
Đồng phục màu đen tối như mực hơi đáng sợ, Bùi Dục lo lắng không thôi, bực bội phất tay: “Ba người các cậu ở lại, còn lại về hết đi.”
“Vâng!”
Tiếng bước chân vang lên bên tai, càng lúc càng xa, cuối cùng lại trở nên yên tĩnh.
Cách một cánh cửa, áp suất thấp không ngừng tràn ra, khiến người ở đây đều có ảo giác cảm thấy khó thở.
Bùi Dục đi vào lối thoát hiểm một bên, động tác hơi gấp gáp lấy một điếu thuốc từ trong túi ra châm lên, lúc này chỉ có chất khí khó chịu này mới có thể giảm bớt lo lắng trong lòng anh ta.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, chờ đợi vừa dài lâu vừa gian nan, anh ta hút rất nhanh, nửa phút trôi qua đã hơn một nửa điếu thuốc, tàn thuốc nhẹ nhàng rơi xuống đất, anh ta không rảnh quan tâm, đợi ánh lửa nhỏ nhặt kia đến đầu ngón tay thì ném xuống.
Ánh mắt anh ta hơi thay đổi, lấy điện thoại ra gọi cho Thẩm Dĩnh, tiếng “tu tu” như lời tuyên bố bình tĩnh cuối cùng, một lúc sau người ở đầu bên kia cũng nghe máy.
“A lô?” Giọng nữ lạnh lùng mềm mại vang lên trong ống nghe, nếu không cần thiết, Bùi Dục thật sự không nỡ nói những chuyện này với cô.
Anh ta nhắm mắt, có hơi chán nản: “Chị dâu, em là Bùi Dục.”
“Bùi Dục à, sao thế?” Thẩm Dĩnh rất ít liên lạc riêng với Bùi Dục, giọng nói trở nên hơi bất ngờ.
Nhưng lời nói tiếp theo của Bùi Dục khiến cô đứng hình tại chỗ.
“Chị dâu, Thẩm Tiếu bị Hoàng Tử Nhu bắt cóc, khi nãy đã được người của bọn em cứu rồi, có bị thương ngoài da một chút nhưng không nặng, bây giờ đã đưa tới nơi an toàn.” Nói đến đây, Bùi Dục vô thức mở mắt nhìn phòng cấp cứu cách đó không xa, không nhìn thấy chữ, không nhìn thấy người, chỉ có thể nhìn thấy ngọn đèn đỏ như máu kia.
Hô hấp của Thẩm Dĩnh nháy mắt bị cướp đi, tâm trạng thoải mái một giây trước hoàn toàn rơi xuống vực sâu, cô không nói chuyện, nhưng hít thở trở nên nặng nể, cô biết, chắc chắn có tin tức càng xấu hơn đang chờ mình.
Quả nhiên, Bùi Dục vẫn kiềm chế cảm xúc nói tiếp: “Tình hình của anh Lục Hi bên này không được tốt lắm, kết quả cụ thể vẫn chưa rõ ràng, anh Quyết Trình đang ở trong phòng phẫu thuật…”
“Ầm” một tiếng, có thứ gì đó đang nổ tung trong đầu.
Thẩm Dĩnh ngây người, có một khoảnh khắc đầu óc cô trống rỗng, lúc lấy lại tinh thần, nước mắt to như hạt đậu như được mở van, liên tục rơi xuống, giọng nói của Bùi Dục không ngừng vang vọng bên tai, cổ họng bị sự chua xót chặn lại, mỗi một chữ đều như có con dao cắt qua: “Cậu… nói cái gì?”
Bùi Dục biết bây giờ nói gì cũng phí công, chỉ có thể nặng nề nhắc nhở cô: “Chị dâu, về đi, anh Lục Hi cần chị.”
Lúc đó, Thẩm Dĩnh đang đứng ở sân bay, cô vốn có chuyến bay hôm nay, ngày mai là có thể đến, tâm trạng tốt uống cà phê ở sân bay, lại nhận được một tin dữ.
Con bị bắt cóc, Lục Hi đã xảy ra chuyện.
Hai người quan trọng nhất trong cuộc đời cô đã xảy ra chuyện lớn như vậy, còn cô lại không ở bên cạnh, cô chợt nhớ hôm nay nói chuyện điện thoại với Lục Hi, giọng nói của anh khàn như vậy, rõ ràng cô đã phát hiện rồi, rõ ràng…
“Đều tại tôi, là tôi không tốt, là tôi quá thờ ơ…” Thẩm Dĩnh tự trách lại hối hận, hối hận mình ở nước ngoài không thể giúp gì cho bọn họ.
Bùi Dục không biết nên an ủi cô thế nào, đổi thành bất kỳ ai nghe thấy tin tức như thế đều sẽ sụp đổ.
“Chị dâu, chị nhất định phải trở về an toàn, em tin anh Lục Hi sẽ không sao, chăm sóc tốt cho mình, người anh ấy lo lắng nhất chính là chị.”
Thẩm Dĩnh khóc không thành tiếng, nước mắt nước mũi xen lẫn vào nhau vô cùng nhếch nhác, khiến người ta thấy mà chua xót, nhưng cô không rảnh quan tâm đến ánh mắt khác thường của người xung quanh, chỉ liều mạng gật đầu: “Bây giờ tôi về ngay… Bùi Dục, cậu, cậu chăm sóc anh ấy giúp tôi, coi như tôi xin cậu.”
“Em sẽ làm thế mà.” Bùi Dục đương nhiên sẽ nghiêm túc đồng ý: “Bọn em đều sẽ không để anh Lục Hi xảy ra chuyện, chắc chắn sẽ không đâu.”
Sau khi cúp máy, Thẩm Dĩnh suy sụp ngồi trên sofa, hai mắt trống rỗng không có tiêu cự, nước mắt thì liên tục chảy xuống, nhìn qua như một người phụ nữ đột nhiên phát điên vậy.
Cô cắn chặt môi, trong lòng rất hận, hận Hoàng Tử Nhu, hận ông trời, vì sao lại đối xử với cô như vậy, cuộc đời cô chưa tới ba mươi năm lại gặp phải quá nhiều trắc trở, khi mọi thứ đều phát triển theo hướng có hy vọng, lại xảy ra chuyện như vậy.
Thẩm Tiếu bị bắt cóc, Lục Hi lại bị thương, chắc chắn là người đàn ông kia bất chấp tất cả đi cứu con, cho nên mới sẽ trở nên như vậy đúng không?
Trong người có rất nhiều cảm xúc cực đoan, sự đau lòng và lo lắng đến cực hạn đang đấu tranh trong huyết dịch, cô gần như không thể chịu được, cơ thể nằm nhoài người trên bàn cứ mãi run rẩy.
Lúc này, cuối cùng cô cũng hiểu Lục Hi là sự tồn tại thế nào với mình, anh rất quan trọng, quan trọng đến cô hận không thể dùng mạng của mình để trao đổi.
Bình luận facebook