Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-450
CHƯƠNG 450: ĐIỀU NÊN ĐẾN VẪN ĐẾN
CHƯƠNG 450: ĐIỀU NÊN ĐẾN VẪN ĐẾN
Bình thường chuyện Thẩm Dĩnh lo lắng nhất chính là làm sao để nói với anh đi kiểm tra, mỗi lần cô đều như kẻ trộm, vừa giả vờ như không có việc gì vừa phải bàn bạc riêng với La Quyết Trình chuyện liên quan đến cai nghiện.
Bây giờ anh chủ động nói ra nhưng lòng Thẩm Dĩnh không vui lên được.
“Được, em đi cùng anh.” Cho dù trong lòng không chắc chắn thế nào nhưng cô biết mình không thể từ chối.
Lần này lên cơn nghiện đến nhanh mà đi cũng nhanh nhưng đáy lòng cả hai đều đã chôn một hạt giống, như một mối tai hoạ ngầm vắt ngang giữa hai người.
Thẩm Dĩnh biết đây là quả bom hẹn giờ, sẽ có ngày phát nổ, nhưng ngoài chờ đợi thì cô cũng không còn cách nào khác, giống như người đang chờ tuyên án tử hình, cô biết sẽ có một ngày Lục Hi phát hiện ra, cô chỉ có thể kéo dài chứ không thay đổi được kết quả.
Tốt nhất là trước khi anh biết thì cơn nghiện này có thể hoàn toàn cai được, nhưng kỳ tích này thật sự có thể xảy ra sao?
Cô không biết, chỉ là hy vọng xa vời có thể như thế.
“Đi thôi, anh đưa em về nhà.” Lục Hi chậm rãi ổn định lại cảm xúc, đứng dậy thuận tay cầm áo khoác âu phục trên sofa lên.
Thẩm Dĩnh theo sau người đàn ông, nhìn những vệt mồ hôi đậm nhạt không đồng nhất trên áo sơ mi của anh, còn có vô số nếp nhăn, ánh đèn hành lang chiếu xuống đỉnh đầu anh nổi bật lên vẻ cô đơn.
Hai chữ “về nhà” lọt vào tai, cuối cùng cũng khiến cho không khí xung quanh anh không còn vắng lặng như vậy nữa, cô tiến lên trước hai bước nắm lấy bàn tay to lớn bên hông người đàn ông, năm ngón tay thon dài mảnh khảnh vô thức co lại, rất nhanh anh dùng thêm lực nắm chặt tay cô.
…
Sáng hôm sau, Lục Hi ngủ dậy không ăn gì, tới thẳng bệnh viện La Quyết Trình, kiểm tra sức khoẻ không ăn gì là chuẩn xác nhất.
Khi đến bệnh viện mới là chín giờ, từ hôm qua đến giờ Thẩm Dĩnh mãi không tìm được cơ hội liên lạc với La Quyết Trình, bây giờ gặp mặt trực tiếp cô hơi hoảng hốt, may mà anh ấy vẫn biểu hiện như bình thường, dựa theo quy trình kiểm tra trước đó để kiểm tra sức khoẻ toàn diện cho anh.
Thiết bị của bệnh viện La thị là loại tiên tiến nhất trong ngành, toàn bộ số liệu kiểm tra sức khoẻ đều có thể lập tức in ra.
Thẩm Dĩnh nhìn bản kết quả nóng hổi đưa tới tay người đàn ông, trái tim cũng siết chặt theo, La Quyết Trình chú ý đến biểu cảm của cô, cố ý trêu ghẹo: “Đừng lo lắng, kết quả vẫn bình thường.”
Nghe thấy câu này, đáy lòng Thẩm Dĩnh âm thầm thở phào một hơi, cô biết La Quyết Trình đã xử lý mọi chuyện ổn thoả.
“Làm phiền anh rồi, anh Quyết Trình.”
“Có gì đâu, đều là người nhà.”
Lục Hi nhìn bản kết quả trên tay, lông mày càng nhíu chặt, chỉ số lần này so với lần trước kiểm tra không có thay đổi lớn nhưng cơ thể anh tự anh biết rõ, tối qua như vậy chắc chắn không thể không ảnh hưởng gì.
“Kết quả không sai chứ?” Giọng nói trầm ổn xen vào cuộc nói chuyện của hai người.
La Quyết Trình nâng tay nhẹ nhàng vỗ vai anh: “Hi, cậu sao thế, bao nhiêu năm rồi vẫn không tin tôi sao?”
Hai người đàn ông đều cao trên mét tám, kề vai đứng cạnh nhau không khí không bình thường, bạn bè nhiều năm chỉ một ánh mắt cũng hiểu rõ tâm tình nhau.
Lục Hi biết ở chỗ La Quyết Trình mình không có vấn đề gì, đưa kết quả cho Thẩm Dĩnh đứng bên cạnh: “Không có gì, cơ thể gần đây có chút khác thường, có lẽ là do tôi quá mẫn cảm.”
“Cậu có gì lo lắng có thể nói với tôi.”
Người đàn ông suy nghĩ một chút, lời nói ra lại không liên quan đến bản thân: “Có lúc tôi sẽ làm tổn thương đến Thẩm Dĩnh, có cách gì có thể khống chế không?”
Anh đau đớn, khó chịu một chút cũng không sao, điều anh sợ nhất là vì mình mất khống chế lại làm tổn thương tới Thẩm Dĩnh.
La Quyết Trình gật đầu: “Tôi sẽ kê chút thuốc có tính phụ trợ, đến khi đó uống đúng giờ sẽ làm dịu một chút.”
Như vậy Thẩm Dĩnh cũng không cần phải len lén trộn lẫn thuốc mỗi lần nữa.
“Được, có tình hình gì cứ nói thẳng với tôi là được, tôi không yếu đuối như cậu nghĩ đâu.” Nghĩ tới số lần họ gọi điện cho nhau trong điện thoại Thẩm Dĩnh, anh biết họ vì lo cho mình, so với việc nói là giận họ, không bằng nói là giận bản thân mình.
Anh nói như vậy đã là thở phào nhưng với sự hiểu biết về anh mà nói, La Quyết Trình không nghĩ anh đã tin thật sự: “Hi, tôi bảo đảm sẽ trả lại cho cậu một cơ thể khoẻ mạnh, chỉ là thời gian hồi phục lâu hơn dự đoán một chút, nhưng cậu yên tâm, nếu thật sự không chữa được ở chỗ tôi thì tìm ai cũng vô ích, tôi dám bảo đảm với cậu tuyệt đối sẽ không xảy ra chút sơ sót.”
Đã nói như vậy rồi Lục Hi cũng không nói gì nhiều nữa, chỉ nói vài câu qua loa rồi ra khỏi bệnh viện.
Trên đường trở về, Thẩm Dĩnh thật sự không chống lại được cơn buồn ngủ, tối qua cô vẫn luôn lo lắng kiểm tra hôm nay, gần như cả đêm không ngủ, bây giờ đang mơ màng nặng nề ngủ thiếp đi.
Lục Hi thấy cô gái nhỏ bên cạnh hô hấp có vẻ hơi nặng nề, anh đè thấp giọng sợ đánh thức cô, nhỏ giọng dặn bác tài giảm nhiệt độ điều hoà trong xe một chút.
Lục Hi nhìn quầng thâm mắt xanh đen của cô, không phải rất nghiêm trọng nhưng lại cực kỳ chướng mắt nổi bật trên làn da trắng trẻo của cô, mấy ngày nay cô vẫn luôn không nghỉ ngơi đàng hoàng.
Người đàn ông đưa tay nhẹ nhàng để đầu cô dựa vào bờ vai dày rộng của mình.
Thẩm Dĩnh dường như cảm nhận được, cô không mở mắt, chỉ theo thói quan cọ cọ vào vai và giữa cổ anh, cảm giác thân mật quen thuộc đó cho dù là ngủ cũng không giữ lại mà truyền cho anh.
Anh hưởng thụ và cũng thích dáng vẻ cô ỷ lại mình như vậy, đây là người con gái anh yêu nhất, không có ai muốn mỗi giờ mỗi khắc đều ở bên cô hơn anh, nhưng…
Người đàn ông khẽ nhíu mày, trước mắt hiện lên bản kết quả vừa nhìn thấy ở bệnh viện.
Lục Hi chăm chú nhìn cô một lát, sau khi chắc chắn cô đã ngủ say mới lấy điện thoại ra, tìm số điện thoại của một người được lưu là “Lee” trong danh bạ, anh mở tin nhắn rồi gửi bản kết quả ở bệnh viện La Quyết Trình đi.
Không bao lâu điện thoại rung lên hai tiếng, đối phương đã trả lời, là một dòng chữ tiếng Trung đơn giản.
‘Kết quả kiểm tra không có vấn đề, các chỉ số đều bình thường.’
Tâm trạng Lục Hi không vì câu nói này mà xoa dịu, tầm mắt nhìn vào hai chữ “bình thường”, với tính chuyên nghiệp của La Quyết Trình, cho dù cậu ấy muốn giấu mình cũng nhất định sẽ làm toàn diện số liệu, không để lại sơ hở quá rõ ràng.
Trầm ngâm một lát, Lục Hi trả lời tin nhắn: ‘Chắc chứ?’
Lần này đợi gần mười phút đối phương mới trả lời, toàn diện hơn câu trả lời vừa nãy rất nhiều.
‘Nhìn số liệu kết quả kiểm tra không có vấn đề nhưng nếu thật sự muốn nghiệm chứng kỹ càng hoặc chính xác thì phải làm kiểm tra toàn diện, nếu cậu có thời gian có thể tới chỗ tôi, chỉ nhìn kết quả phân tích trên giấy thì không có vấn đề.’
Lục Hi vừa mới đọc tin nhắn xong thì xe bỗng đi vào vạch giảm tốc, cho dù thân xe có giảm xóc nhưng vẫn khiến cơ thể xóc nảy hai lần, người đàn ông lập tức đưa điện thoại sang một bên, may mà Thẩm Dĩnh không bị đánh thức, chỉ ngọ nguậy một chút mà thôi.
Anh không chậm trễ nữa, đầu ngón tay nhanh chóng gõ trên màn hình.
‘Tối mai tôi sẽ tới chỗ cậu, khi đó gặp.’
CHƯƠNG 450: ĐIỀU NÊN ĐẾN VẪN ĐẾN
Bình thường chuyện Thẩm Dĩnh lo lắng nhất chính là làm sao để nói với anh đi kiểm tra, mỗi lần cô đều như kẻ trộm, vừa giả vờ như không có việc gì vừa phải bàn bạc riêng với La Quyết Trình chuyện liên quan đến cai nghiện.
Bây giờ anh chủ động nói ra nhưng lòng Thẩm Dĩnh không vui lên được.
“Được, em đi cùng anh.” Cho dù trong lòng không chắc chắn thế nào nhưng cô biết mình không thể từ chối.
Lần này lên cơn nghiện đến nhanh mà đi cũng nhanh nhưng đáy lòng cả hai đều đã chôn một hạt giống, như một mối tai hoạ ngầm vắt ngang giữa hai người.
Thẩm Dĩnh biết đây là quả bom hẹn giờ, sẽ có ngày phát nổ, nhưng ngoài chờ đợi thì cô cũng không còn cách nào khác, giống như người đang chờ tuyên án tử hình, cô biết sẽ có một ngày Lục Hi phát hiện ra, cô chỉ có thể kéo dài chứ không thay đổi được kết quả.
Tốt nhất là trước khi anh biết thì cơn nghiện này có thể hoàn toàn cai được, nhưng kỳ tích này thật sự có thể xảy ra sao?
Cô không biết, chỉ là hy vọng xa vời có thể như thế.
“Đi thôi, anh đưa em về nhà.” Lục Hi chậm rãi ổn định lại cảm xúc, đứng dậy thuận tay cầm áo khoác âu phục trên sofa lên.
Thẩm Dĩnh theo sau người đàn ông, nhìn những vệt mồ hôi đậm nhạt không đồng nhất trên áo sơ mi của anh, còn có vô số nếp nhăn, ánh đèn hành lang chiếu xuống đỉnh đầu anh nổi bật lên vẻ cô đơn.
Hai chữ “về nhà” lọt vào tai, cuối cùng cũng khiến cho không khí xung quanh anh không còn vắng lặng như vậy nữa, cô tiến lên trước hai bước nắm lấy bàn tay to lớn bên hông người đàn ông, năm ngón tay thon dài mảnh khảnh vô thức co lại, rất nhanh anh dùng thêm lực nắm chặt tay cô.
…
Sáng hôm sau, Lục Hi ngủ dậy không ăn gì, tới thẳng bệnh viện La Quyết Trình, kiểm tra sức khoẻ không ăn gì là chuẩn xác nhất.
Khi đến bệnh viện mới là chín giờ, từ hôm qua đến giờ Thẩm Dĩnh mãi không tìm được cơ hội liên lạc với La Quyết Trình, bây giờ gặp mặt trực tiếp cô hơi hoảng hốt, may mà anh ấy vẫn biểu hiện như bình thường, dựa theo quy trình kiểm tra trước đó để kiểm tra sức khoẻ toàn diện cho anh.
Thiết bị của bệnh viện La thị là loại tiên tiến nhất trong ngành, toàn bộ số liệu kiểm tra sức khoẻ đều có thể lập tức in ra.
Thẩm Dĩnh nhìn bản kết quả nóng hổi đưa tới tay người đàn ông, trái tim cũng siết chặt theo, La Quyết Trình chú ý đến biểu cảm của cô, cố ý trêu ghẹo: “Đừng lo lắng, kết quả vẫn bình thường.”
Nghe thấy câu này, đáy lòng Thẩm Dĩnh âm thầm thở phào một hơi, cô biết La Quyết Trình đã xử lý mọi chuyện ổn thoả.
“Làm phiền anh rồi, anh Quyết Trình.”
“Có gì đâu, đều là người nhà.”
Lục Hi nhìn bản kết quả trên tay, lông mày càng nhíu chặt, chỉ số lần này so với lần trước kiểm tra không có thay đổi lớn nhưng cơ thể anh tự anh biết rõ, tối qua như vậy chắc chắn không thể không ảnh hưởng gì.
“Kết quả không sai chứ?” Giọng nói trầm ổn xen vào cuộc nói chuyện của hai người.
La Quyết Trình nâng tay nhẹ nhàng vỗ vai anh: “Hi, cậu sao thế, bao nhiêu năm rồi vẫn không tin tôi sao?”
Hai người đàn ông đều cao trên mét tám, kề vai đứng cạnh nhau không khí không bình thường, bạn bè nhiều năm chỉ một ánh mắt cũng hiểu rõ tâm tình nhau.
Lục Hi biết ở chỗ La Quyết Trình mình không có vấn đề gì, đưa kết quả cho Thẩm Dĩnh đứng bên cạnh: “Không có gì, cơ thể gần đây có chút khác thường, có lẽ là do tôi quá mẫn cảm.”
“Cậu có gì lo lắng có thể nói với tôi.”
Người đàn ông suy nghĩ một chút, lời nói ra lại không liên quan đến bản thân: “Có lúc tôi sẽ làm tổn thương đến Thẩm Dĩnh, có cách gì có thể khống chế không?”
Anh đau đớn, khó chịu một chút cũng không sao, điều anh sợ nhất là vì mình mất khống chế lại làm tổn thương tới Thẩm Dĩnh.
La Quyết Trình gật đầu: “Tôi sẽ kê chút thuốc có tính phụ trợ, đến khi đó uống đúng giờ sẽ làm dịu một chút.”
Như vậy Thẩm Dĩnh cũng không cần phải len lén trộn lẫn thuốc mỗi lần nữa.
“Được, có tình hình gì cứ nói thẳng với tôi là được, tôi không yếu đuối như cậu nghĩ đâu.” Nghĩ tới số lần họ gọi điện cho nhau trong điện thoại Thẩm Dĩnh, anh biết họ vì lo cho mình, so với việc nói là giận họ, không bằng nói là giận bản thân mình.
Anh nói như vậy đã là thở phào nhưng với sự hiểu biết về anh mà nói, La Quyết Trình không nghĩ anh đã tin thật sự: “Hi, tôi bảo đảm sẽ trả lại cho cậu một cơ thể khoẻ mạnh, chỉ là thời gian hồi phục lâu hơn dự đoán một chút, nhưng cậu yên tâm, nếu thật sự không chữa được ở chỗ tôi thì tìm ai cũng vô ích, tôi dám bảo đảm với cậu tuyệt đối sẽ không xảy ra chút sơ sót.”
Đã nói như vậy rồi Lục Hi cũng không nói gì nhiều nữa, chỉ nói vài câu qua loa rồi ra khỏi bệnh viện.
Trên đường trở về, Thẩm Dĩnh thật sự không chống lại được cơn buồn ngủ, tối qua cô vẫn luôn lo lắng kiểm tra hôm nay, gần như cả đêm không ngủ, bây giờ đang mơ màng nặng nề ngủ thiếp đi.
Lục Hi thấy cô gái nhỏ bên cạnh hô hấp có vẻ hơi nặng nề, anh đè thấp giọng sợ đánh thức cô, nhỏ giọng dặn bác tài giảm nhiệt độ điều hoà trong xe một chút.
Lục Hi nhìn quầng thâm mắt xanh đen của cô, không phải rất nghiêm trọng nhưng lại cực kỳ chướng mắt nổi bật trên làn da trắng trẻo của cô, mấy ngày nay cô vẫn luôn không nghỉ ngơi đàng hoàng.
Người đàn ông đưa tay nhẹ nhàng để đầu cô dựa vào bờ vai dày rộng của mình.
Thẩm Dĩnh dường như cảm nhận được, cô không mở mắt, chỉ theo thói quan cọ cọ vào vai và giữa cổ anh, cảm giác thân mật quen thuộc đó cho dù là ngủ cũng không giữ lại mà truyền cho anh.
Anh hưởng thụ và cũng thích dáng vẻ cô ỷ lại mình như vậy, đây là người con gái anh yêu nhất, không có ai muốn mỗi giờ mỗi khắc đều ở bên cô hơn anh, nhưng…
Người đàn ông khẽ nhíu mày, trước mắt hiện lên bản kết quả vừa nhìn thấy ở bệnh viện.
Lục Hi chăm chú nhìn cô một lát, sau khi chắc chắn cô đã ngủ say mới lấy điện thoại ra, tìm số điện thoại của một người được lưu là “Lee” trong danh bạ, anh mở tin nhắn rồi gửi bản kết quả ở bệnh viện La Quyết Trình đi.
Không bao lâu điện thoại rung lên hai tiếng, đối phương đã trả lời, là một dòng chữ tiếng Trung đơn giản.
‘Kết quả kiểm tra không có vấn đề, các chỉ số đều bình thường.’
Tâm trạng Lục Hi không vì câu nói này mà xoa dịu, tầm mắt nhìn vào hai chữ “bình thường”, với tính chuyên nghiệp của La Quyết Trình, cho dù cậu ấy muốn giấu mình cũng nhất định sẽ làm toàn diện số liệu, không để lại sơ hở quá rõ ràng.
Trầm ngâm một lát, Lục Hi trả lời tin nhắn: ‘Chắc chứ?’
Lần này đợi gần mười phút đối phương mới trả lời, toàn diện hơn câu trả lời vừa nãy rất nhiều.
‘Nhìn số liệu kết quả kiểm tra không có vấn đề nhưng nếu thật sự muốn nghiệm chứng kỹ càng hoặc chính xác thì phải làm kiểm tra toàn diện, nếu cậu có thời gian có thể tới chỗ tôi, chỉ nhìn kết quả phân tích trên giấy thì không có vấn đề.’
Lục Hi vừa mới đọc tin nhắn xong thì xe bỗng đi vào vạch giảm tốc, cho dù thân xe có giảm xóc nhưng vẫn khiến cơ thể xóc nảy hai lần, người đàn ông lập tức đưa điện thoại sang một bên, may mà Thẩm Dĩnh không bị đánh thức, chỉ ngọ nguậy một chút mà thôi.
Anh không chậm trễ nữa, đầu ngón tay nhanh chóng gõ trên màn hình.
‘Tối mai tôi sẽ tới chỗ cậu, khi đó gặp.’
Bình luận facebook