Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-493
CHƯƠNG 493: PHÒNG TẮM ĐỘNG TÌNH.
CHƯƠNG 493: PHÒNG TẮM ĐỘNG TÌNH.
Chỉ nghe lời cô.
Thẩm Dĩnh bị mấy mấy lời này làm cho khiếp sợ, ngay cả rượu cũng tan trong gió đem mát mẻ.
Tối qua, giống như anh đang hỏi ý kiến nhưng thực ra là có ý khác, Thẩm Dĩnh cũng nhìn ra, nên mới kích động cãi nhau với anh, cô không ngờ anh sẽ vì mình không đồng ý mà từ bỏ.
Cô biết, Lục Hi rất cố chấp với pháp luật, có thể nói là đã nói là sẽ làm, rất khó thay đổi quyết định, nhưng lúc này anh lại nói không nhận.
Thẩm Dĩnh không thể không kinh ngạc, cô rất ngạc nhiên khi anh đưa ra lựa chọn như vậy, cô không nhìn thấy một chút miễn cưỡng nào trong ánh mắt anh, vì cô, anh luôn sẵn lòng.
Sau khi nghe thấy tin tức như vậy, nước mắt Thẩm Dĩnh lại trào ra, cô giơ tay ra ôm lấy cổ người đàn ông, nước mắt rất nhanh đã thấm vào cổ áo anh: “Em không muốn như vậy, em biết anh muốn nhận, em chỉ sợ anh xảy ra chuyện, sẽ gặp phải nguy hiểm….”
Sau khi nhận ra cảm xúc của cô đã dịu xuống, Lục Hi liền thở phào nhẹ nhõm, sau đó ôm lại cô: “Anh biết, trách anh.”
Lời nói vừa rơi xuống, Thẩm Dĩnh lại lắc đầu: “Không trách anh, là em quá ích kỷ, em muốn anh là của riêng em, không muốn anh xảy ra bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào.”
Lời nói của cô giống như một lời tỏ tình, Lục Hi siết chặt vòng tay ôm lấy người phụ nữ, giống như muốn khảm cô sâu vào xương của mình: “Được, anh không đi nữa, ở lại cùng em và con.”
Cơn gió đêm đã cuốn trôi tất cả những cãi vã giữa hai người, nhưng Thẩm Dĩnh lại cảm thấy trong lòng mình không hề dễ chịu, cuối cùng cô cũng xuống xe, được người đàn ông dìu vào nhà, đã rất muộn rồi, đứa bé cũng đã đi ngủ, trong nhà rất yên tĩnh, ngay cả tiếng bước chân đi lên tầng cũng nghe rất rõ.
Đi vào phòng ngủ, ánh sáng từ bóng đèn cảm ứng chiếu vào đôi mắt sưng và đỏ của người phụ nữ, thấy cô buồn rầu không nói gì, Lục Hi ngồi bên giường kéo người phụ nữ ngồi xuống hai chân mình, ngước lên nhìn chiếc cằm nhỏ của cô: “Sao vẫn không vui, hửm?”
Thẩm Dĩnh không nói gì, cô thực sự không vui, ngay cả khi anh đã đáp ứng yêu cầu của cô, cô vẫn không thể vui được.
Cô không muốn Lục Hi nhận vụ án kia, nhưng khi anh thật sự buông tay, nhưng cô không hề cảm thấy nhẹ nhõm, ngược lại giống như bị cái gì đó bao phủ.
Lục Hi nhìn dáng vẻ sững sờ thất thần của cô, ngẩng đầu lên vuốt ve khuôn mặt nhỏ bé của cô: “Có phải là bị chóng mặt không?”
“Lục Hi.” Cô đột nhiên lên tiếng gọi anh, giọng nói không lớn, nhẹ nhàng.
Người đàn ông dịu dàng nhìn vào mắt cô: “Nói đi.”
“Có phải là anh rất muốn nhận vụ án kia?” Thẩm Dĩnh cắn môi, thậm chí đến cô còn cảm thấy bản thân mình có chút đạo đức giả, rõ ràng người ta đã đồng ý, lại hỏi như vậy rõ ràng là đã đoán trước được đáp án.
Lục Hi rất muốn nói với cô là không, để trong lòng cô cảm thấy tốt hơn một chút, nhưng hai người đã ở bên nhanh, sự trung thực chính là điều quan trọng nhất, nên sau mấy giây do dự, anh vẫn quyết định nói thật, gật đầu: “Đúng, anh rất muốn nhận.”
Nhận được câu trả lời như vậy từ trong miệng anh, trong lòng Thẩm Dĩnh càng không có cảm thụ gì, cặp lông mi cong cong trên mí mắt: “Từ trước đến giờ em không hề muốn can thiệp vào công việc của anh.”
“Anh biết.”
“Nhưng bây giờ em lại can thiệp vào….”
“Đây là vì em muốn tốt cho anh.”
Câu này rơi vào trong tai Thẩm Dĩnh thậm chí còn khó chịu hơn, khiến cô cảm thấy mình rất giống những người miệng thì nói là vì muốn tốt cho anh mà yêu cầu anh làm những chuyện anh không thích.
“Đừng nghĩ nữa, đi tắm rửa rồi đi ngủ đi, nếu không ngày mai tỉnh dậy sẽ bị đau đầu đó.” Giọng anh rất nhẹ, không còn sự nghiêm khắc lúc ở trên đường nữa: “Sau này không được ra ngoài uống rượu muộn như vậy, anh sẽ rất lo lắng.”
Tôi nay cô không nhận điện thoại của anh, có trời mới biết trong lòng anh hoảng loạn như thế nào, nếu như gọi mấy cuộc điện thoại nữa mà vẫn không có ai nhận, anh đã chuẩn bị yêu cầu Bùi Dục định vị vị trí của cô, xông thẳng đến tìm người.
Thẩm Dĩnh biết mình làm sai, rất ngoan ngoãn nhận lỗi: “Là em không đúng, sau này sẽ không như vậy nữa.”
“Được rồi, đi tắm rửa đi.” Nói xong, anh đứng dậy chuẩn bị đi giúp cô xả nước nóng, không ngờ anh mới vừa di chuyển chân đã bị người phụ nữ trước mặt ôm lấy.
Cả người Lục Hi cứng đờ, cái này….là có chuyện gì?
“Vẫn còn khó chịu?”
Lời nói vừa rơi xuống, chiếc đầu nhỏ vẫn đang vùi vào cổ anh khẽ lắc: “Không phải.”
Không phải là khó chịu, cũng không phải là bất cứ điều gì khác, lúc này Lục Hi cũng không rõ tâm tư của cô, chỉ có thể yên tĩnh để người phụ nữ bé nhỏ ôm.
Sau một lúc im lặng, sau khi đấu tranh tư tưởng Thẩm Dĩnh vẫn lên tiếng: “Nếu như anh thật sự muốn nhận vụ án kia, vậy thì nhận đi.”
Giọng nói buồn bã của người phụ nữ vang lên bên tai, suýt nữa Lục Hi nghĩ rằng mình nghe nhầm: “Em nói cái gì?”
Thẩm Dĩnh nghiến răng, vừa lên tiếng liền hối hận, cánh tay đang ôm anh siết chặt hơn: “Anh đừng hỏi nữa, đợi lúc nữa em sẽ hối hận đó.”
Lục Hi không ngờ cô đột nhiên từ bỏ, trong lòng cũng đã chuẩn bị từ bỏ: “Dĩnh, em….”
Thẩm Dĩnh không biết bản thân mình đang sợ cái gì, vội vàng ngắt lời anh: “Em biết mình đang nói cái gì, em không uống nhiều đến mức ăn nói linh tinh, mặc dù em sợ anh gặp nguy hiểm, nhưng em cũng tin tưởng anh có thể giải quyết tốt mọi chuyện, rút lui đúng lúc, em không muốn vì sự can thiệp của mình mà khiến anh phải từ bỏ lí tưởng, khiến anh dừng lại không làm những chuyện mà mình muốn làm nữa, cho dù là lần này anh hứa với em, vậy lần sau thì sao, sau này mỗi lần đều như vậy sao? Em không muốn trở thành một người cản trở anh, em chỉ muốn anh biết em rất quan tâm anh, rất để ý đến anh, anh nhất định phải chăm sóc bản thân mình thật tốt.”
“…..”
Lục Hi yên lặng lắng nghe từng lời cô nói, những gợn sóng lăn tăn trong lòng dần dần biến thành một con sóng lớn, cảm xúc đang dâng trào kia tràn ngập trong lồng ngực anh, khiến anh không thể bình tĩnh được.
“Hi, em thật sự rất yêu anh.”
Con sóng đang dâng trào kia vẫn đang cuốn lấy anh, mà anh, sẵn sàng trở thành một chiếc thuyền trên biển.
Lúc này, Lục Hi không biết phải nói cái gì, anh chỉ cúi đầu hôn lên đôi môi nhỏ nhắn khiến anh vừa yêu vừa hận, ngậm trong miệng nuông chiều hết lần này đến lần khác.
Hơi thở của Thẩm Dĩnh đột nhiên bị cướp đi, cô gần như không thể thở được, người đàn ông buông cô ra một chút, đôi môi cách môi cô rất gần, lúc nói chuyện hơi thở vẫn còn phả vào cô: “Dĩnh, anh cũng yêu em, Dĩnh của anh….”
Không có người đàn ông nào có thể bình tĩnh được khi cô nói ra lời tỏ tình, đừng nói đến Lục Hi, đối với anh mà nói Thẩm Dĩnh chính là tất cả của anh, có thể có được sự đồng ý và ủng hộ của cô, anh không còn điều gì phải lo lắng nữa.
“Nhưng anh phải hứa với em, tuyệt đối không để vụ án này liên lụy đến mình.”
Lục Hi cười, đôi môi mỏng tạo thành một đường cong tuyệt đẹp, đôi mắt anh giống như những viên đá quý đã được rửa sạch, nhìn chằm chằm vào cô: “Được, anh hứa với em.”
Thẩm Dĩnh bị đôi mắt đen, sâu của anh nhìn chằm chằm, cơ thể đột nhiên nóng lên, cô giãy giụa: “Em đi tắm…”
Nhưng người kia vẫn không buông tay ra, nghiêng người về phía trước: “Anh vẫn chưa xả nước cho em.”
“Em xả một lúc là được….a!” Thẩm Dĩnh vẫn chưa nói xong, cả người đột nhiên bị nhấc bổng lên, sau khi cô hoàn hồn lại, cả người cô đã bị ôm lên: “Lục Hi, anh đừng đùa nữa!”
Bước chân người đàn ông vẫn không dừng lại, sải bước đi vào phòng tắm, không dùng tay mà trực tiếp dùng chân đạp cánh cửa ra, không lâu sau, tiếng kêu của người phụ nữ dần dần biến thành tiếng thở dốc….
“Anh đừng động….”
“Lục Hi, anh bỏ ra, em có thể tự làm!”
“….Này, không được, đầu của em đang bị choáng.”
“Không sao, đợi lát nữa nóng đầu sẽ không choáng nữa.”
CHƯƠNG 493: PHÒNG TẮM ĐỘNG TÌNH.
Chỉ nghe lời cô.
Thẩm Dĩnh bị mấy mấy lời này làm cho khiếp sợ, ngay cả rượu cũng tan trong gió đem mát mẻ.
Tối qua, giống như anh đang hỏi ý kiến nhưng thực ra là có ý khác, Thẩm Dĩnh cũng nhìn ra, nên mới kích động cãi nhau với anh, cô không ngờ anh sẽ vì mình không đồng ý mà từ bỏ.
Cô biết, Lục Hi rất cố chấp với pháp luật, có thể nói là đã nói là sẽ làm, rất khó thay đổi quyết định, nhưng lúc này anh lại nói không nhận.
Thẩm Dĩnh không thể không kinh ngạc, cô rất ngạc nhiên khi anh đưa ra lựa chọn như vậy, cô không nhìn thấy một chút miễn cưỡng nào trong ánh mắt anh, vì cô, anh luôn sẵn lòng.
Sau khi nghe thấy tin tức như vậy, nước mắt Thẩm Dĩnh lại trào ra, cô giơ tay ra ôm lấy cổ người đàn ông, nước mắt rất nhanh đã thấm vào cổ áo anh: “Em không muốn như vậy, em biết anh muốn nhận, em chỉ sợ anh xảy ra chuyện, sẽ gặp phải nguy hiểm….”
Sau khi nhận ra cảm xúc của cô đã dịu xuống, Lục Hi liền thở phào nhẹ nhõm, sau đó ôm lại cô: “Anh biết, trách anh.”
Lời nói vừa rơi xuống, Thẩm Dĩnh lại lắc đầu: “Không trách anh, là em quá ích kỷ, em muốn anh là của riêng em, không muốn anh xảy ra bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào.”
Lời nói của cô giống như một lời tỏ tình, Lục Hi siết chặt vòng tay ôm lấy người phụ nữ, giống như muốn khảm cô sâu vào xương của mình: “Được, anh không đi nữa, ở lại cùng em và con.”
Cơn gió đêm đã cuốn trôi tất cả những cãi vã giữa hai người, nhưng Thẩm Dĩnh lại cảm thấy trong lòng mình không hề dễ chịu, cuối cùng cô cũng xuống xe, được người đàn ông dìu vào nhà, đã rất muộn rồi, đứa bé cũng đã đi ngủ, trong nhà rất yên tĩnh, ngay cả tiếng bước chân đi lên tầng cũng nghe rất rõ.
Đi vào phòng ngủ, ánh sáng từ bóng đèn cảm ứng chiếu vào đôi mắt sưng và đỏ của người phụ nữ, thấy cô buồn rầu không nói gì, Lục Hi ngồi bên giường kéo người phụ nữ ngồi xuống hai chân mình, ngước lên nhìn chiếc cằm nhỏ của cô: “Sao vẫn không vui, hửm?”
Thẩm Dĩnh không nói gì, cô thực sự không vui, ngay cả khi anh đã đáp ứng yêu cầu của cô, cô vẫn không thể vui được.
Cô không muốn Lục Hi nhận vụ án kia, nhưng khi anh thật sự buông tay, nhưng cô không hề cảm thấy nhẹ nhõm, ngược lại giống như bị cái gì đó bao phủ.
Lục Hi nhìn dáng vẻ sững sờ thất thần của cô, ngẩng đầu lên vuốt ve khuôn mặt nhỏ bé của cô: “Có phải là bị chóng mặt không?”
“Lục Hi.” Cô đột nhiên lên tiếng gọi anh, giọng nói không lớn, nhẹ nhàng.
Người đàn ông dịu dàng nhìn vào mắt cô: “Nói đi.”
“Có phải là anh rất muốn nhận vụ án kia?” Thẩm Dĩnh cắn môi, thậm chí đến cô còn cảm thấy bản thân mình có chút đạo đức giả, rõ ràng người ta đã đồng ý, lại hỏi như vậy rõ ràng là đã đoán trước được đáp án.
Lục Hi rất muốn nói với cô là không, để trong lòng cô cảm thấy tốt hơn một chút, nhưng hai người đã ở bên nhanh, sự trung thực chính là điều quan trọng nhất, nên sau mấy giây do dự, anh vẫn quyết định nói thật, gật đầu: “Đúng, anh rất muốn nhận.”
Nhận được câu trả lời như vậy từ trong miệng anh, trong lòng Thẩm Dĩnh càng không có cảm thụ gì, cặp lông mi cong cong trên mí mắt: “Từ trước đến giờ em không hề muốn can thiệp vào công việc của anh.”
“Anh biết.”
“Nhưng bây giờ em lại can thiệp vào….”
“Đây là vì em muốn tốt cho anh.”
Câu này rơi vào trong tai Thẩm Dĩnh thậm chí còn khó chịu hơn, khiến cô cảm thấy mình rất giống những người miệng thì nói là vì muốn tốt cho anh mà yêu cầu anh làm những chuyện anh không thích.
“Đừng nghĩ nữa, đi tắm rửa rồi đi ngủ đi, nếu không ngày mai tỉnh dậy sẽ bị đau đầu đó.” Giọng anh rất nhẹ, không còn sự nghiêm khắc lúc ở trên đường nữa: “Sau này không được ra ngoài uống rượu muộn như vậy, anh sẽ rất lo lắng.”
Tôi nay cô không nhận điện thoại của anh, có trời mới biết trong lòng anh hoảng loạn như thế nào, nếu như gọi mấy cuộc điện thoại nữa mà vẫn không có ai nhận, anh đã chuẩn bị yêu cầu Bùi Dục định vị vị trí của cô, xông thẳng đến tìm người.
Thẩm Dĩnh biết mình làm sai, rất ngoan ngoãn nhận lỗi: “Là em không đúng, sau này sẽ không như vậy nữa.”
“Được rồi, đi tắm rửa đi.” Nói xong, anh đứng dậy chuẩn bị đi giúp cô xả nước nóng, không ngờ anh mới vừa di chuyển chân đã bị người phụ nữ trước mặt ôm lấy.
Cả người Lục Hi cứng đờ, cái này….là có chuyện gì?
“Vẫn còn khó chịu?”
Lời nói vừa rơi xuống, chiếc đầu nhỏ vẫn đang vùi vào cổ anh khẽ lắc: “Không phải.”
Không phải là khó chịu, cũng không phải là bất cứ điều gì khác, lúc này Lục Hi cũng không rõ tâm tư của cô, chỉ có thể yên tĩnh để người phụ nữ bé nhỏ ôm.
Sau một lúc im lặng, sau khi đấu tranh tư tưởng Thẩm Dĩnh vẫn lên tiếng: “Nếu như anh thật sự muốn nhận vụ án kia, vậy thì nhận đi.”
Giọng nói buồn bã của người phụ nữ vang lên bên tai, suýt nữa Lục Hi nghĩ rằng mình nghe nhầm: “Em nói cái gì?”
Thẩm Dĩnh nghiến răng, vừa lên tiếng liền hối hận, cánh tay đang ôm anh siết chặt hơn: “Anh đừng hỏi nữa, đợi lúc nữa em sẽ hối hận đó.”
Lục Hi không ngờ cô đột nhiên từ bỏ, trong lòng cũng đã chuẩn bị từ bỏ: “Dĩnh, em….”
Thẩm Dĩnh không biết bản thân mình đang sợ cái gì, vội vàng ngắt lời anh: “Em biết mình đang nói cái gì, em không uống nhiều đến mức ăn nói linh tinh, mặc dù em sợ anh gặp nguy hiểm, nhưng em cũng tin tưởng anh có thể giải quyết tốt mọi chuyện, rút lui đúng lúc, em không muốn vì sự can thiệp của mình mà khiến anh phải từ bỏ lí tưởng, khiến anh dừng lại không làm những chuyện mà mình muốn làm nữa, cho dù là lần này anh hứa với em, vậy lần sau thì sao, sau này mỗi lần đều như vậy sao? Em không muốn trở thành một người cản trở anh, em chỉ muốn anh biết em rất quan tâm anh, rất để ý đến anh, anh nhất định phải chăm sóc bản thân mình thật tốt.”
“…..”
Lục Hi yên lặng lắng nghe từng lời cô nói, những gợn sóng lăn tăn trong lòng dần dần biến thành một con sóng lớn, cảm xúc đang dâng trào kia tràn ngập trong lồng ngực anh, khiến anh không thể bình tĩnh được.
“Hi, em thật sự rất yêu anh.”
Con sóng đang dâng trào kia vẫn đang cuốn lấy anh, mà anh, sẵn sàng trở thành một chiếc thuyền trên biển.
Lúc này, Lục Hi không biết phải nói cái gì, anh chỉ cúi đầu hôn lên đôi môi nhỏ nhắn khiến anh vừa yêu vừa hận, ngậm trong miệng nuông chiều hết lần này đến lần khác.
Hơi thở của Thẩm Dĩnh đột nhiên bị cướp đi, cô gần như không thể thở được, người đàn ông buông cô ra một chút, đôi môi cách môi cô rất gần, lúc nói chuyện hơi thở vẫn còn phả vào cô: “Dĩnh, anh cũng yêu em, Dĩnh của anh….”
Không có người đàn ông nào có thể bình tĩnh được khi cô nói ra lời tỏ tình, đừng nói đến Lục Hi, đối với anh mà nói Thẩm Dĩnh chính là tất cả của anh, có thể có được sự đồng ý và ủng hộ của cô, anh không còn điều gì phải lo lắng nữa.
“Nhưng anh phải hứa với em, tuyệt đối không để vụ án này liên lụy đến mình.”
Lục Hi cười, đôi môi mỏng tạo thành một đường cong tuyệt đẹp, đôi mắt anh giống như những viên đá quý đã được rửa sạch, nhìn chằm chằm vào cô: “Được, anh hứa với em.”
Thẩm Dĩnh bị đôi mắt đen, sâu của anh nhìn chằm chằm, cơ thể đột nhiên nóng lên, cô giãy giụa: “Em đi tắm…”
Nhưng người kia vẫn không buông tay ra, nghiêng người về phía trước: “Anh vẫn chưa xả nước cho em.”
“Em xả một lúc là được….a!” Thẩm Dĩnh vẫn chưa nói xong, cả người đột nhiên bị nhấc bổng lên, sau khi cô hoàn hồn lại, cả người cô đã bị ôm lên: “Lục Hi, anh đừng đùa nữa!”
Bước chân người đàn ông vẫn không dừng lại, sải bước đi vào phòng tắm, không dùng tay mà trực tiếp dùng chân đạp cánh cửa ra, không lâu sau, tiếng kêu của người phụ nữ dần dần biến thành tiếng thở dốc….
“Anh đừng động….”
“Lục Hi, anh bỏ ra, em có thể tự làm!”
“….Này, không được, đầu của em đang bị choáng.”
“Không sao, đợi lát nữa nóng đầu sẽ không choáng nữa.”
Bình luận facebook