Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-571
CHƯƠNG 571: TÔI KHÔNG NGẠI TRỰC TIẾP XÔNG VÀO KÝ TÚC XÁ NỮ
CHƯƠNG 571: TÔI KHÔNG NGẠI TRỰC TIẾP XÔNG VÀO KÝ TÚC XÁ NỮ
Nghe anh nói như vậy, lúc này Thẩm Dĩnh mới yên lòng lại: "Vậy là tốt rồi, em rất sợ mình sẽ làm sai."
"Đừng quá căng thẳng, mặc dù Tiếu Tiếu hiểu chuyện nhưng cũng vẫn là đứa trẻ mà thôi, sẽ không thái quá mẫn cảm đâu, em yên tâm."
"Em nghĩ nên dành chút thời gian đi gặp Mã Thiên Xích, có thể chứ?" Biết người đàn ông này đã từng có quan hệ tương đối thân mật cùng với cô trong một khoảng thời gian cho nên lúc hỏi tới vấn đề này, Thẩm Dĩnh không tự chủ được đem lời nói thả chậm lại chút.
Mặc dù trong lòng Lục Hi không muốn vì dù sao cũng không ai thích người phụ nữ của mình đi gặp mặt người đã từng là tình địch nhưng rốt cuộc anh biết đây là chuyện không tránh khỏi, cũng không muốn cô bởi vì không gặp được Mã Thiên Xích mà trong lòng sẽ lơ lửng không cố định, để ý thì để ý nhưng vẫn phải đồng ý, chỉ là anh có một cái yêu cầu nho nhỏ…
"Gặp mặt cũng được nhưng anh cũng muốn đi."
Thẩm Dĩnh nhìn dáng vẻ ngây thơ muốn được dỗ ngọt của anh vô cùng buồn cười: "Em cũng không làm gì cả thì sao anh phải lo lắng cái gì?"
Từ nãy đến giờ, hàm ý trong lời nói nhắc nhở cô không ít.
"Ai bảo trước kia em và Mã Thiên Xích thân thiết với nhau như vậy khiến trong lòng anh có bóng ma." Anh nói ra lời này mà lại không cảm thấy đỏ mặt chút nào, thậm chí còn cho là chuyện đương nhiên.
Thẩm Dĩnh biết anh là đang mượn đề tài để nói chuyện của mình, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi ở trước mặt người ngoài luôn luôn thành thục ổn trọng, nhưng khi ở trước mặt cô lại giống như là một đứa trẻ, chỉ là như vậy cô ngược lại chẳng những không ghét mà còn rất thích.
Một mặt này tất cả mọi người đều không được nhìn thấy, duy chỉ có cô là có thể nhìn thấy.
Thẩm Dĩnh bất đắc dĩ lại ngọt ngào cong lên khóe môi: "Được, anh muốn đi theo cũng được thôi?"
Thật ra cô vốn dự định để anh đi theo, dù sao bây giờ đối với cô mà nói anh Mã kia cũng chỉ là một người xa lạ, một mình cô đi thật đúng là còn sợ không ứng phó được cũng càng không biết nên mở miệng nói ra biến cố phát sinh mấy tháng này như thế nào.
Có anh ở đó thì cô an tâm rồi.
Chỉ là vừa rồi cô còn chưa kịp nói đã bị anh vượt lên trước, nhìn cái dáng vẻ muốn cố tình gây sự kia mà cô không nhịn được trêu chọc anh.
Hai người cứ quyết định như vậy, giữa trưa ngày hôm sau sau khi cơm nước xong, nhìn dãy số xa lạ Lục Hi gửi tới trên điện thoại di động kia, cô do dự mãi cuối cùng vẫn là gọi đi.
Điện thoại vang lên một hồi lâu mới có người nhận, một giọng nói đàn ông khàn khàn, nghe giống như đang bị bệnh: "Alo?"
Thẩm Dĩnh bị giọng nói ngủ đông kia khiến cho trong lòng co rụt lại, ngước mắt đối đầu với ánh mắt của Lục Hi, dường như đôi mắt đen nhánh kia có thể cho cô sức mạnh vô tận, tâm thần ổn định lại: "Là Mã Thiên Xích đúng không?"
"Thẩm Dĩnh?" Sau khi nghe được giọng nói của cô, đối phương nhấn mạnh, liên tục muốn cô xác nhận: "Là em sao?"
Chỉ một câu ngắn ngủi đã nghe ra giọng nói của cô, ngón tay cầm điện thoại của Thẩm Dĩnh nắm thật chặt: "Là em."
"Bây giờ em đang ở đâu?" Giọng nói của anh ta lập tức trở nên sốt sắng lên, hô hấp bởi vì kích động mà trở nên gấp gáp tất cả cũng đều truyền tới qua microphone.
"Em đã về nước, muốn gặp anh một lần."
"Được, em nói địa chỉ đi, anh sẽ tới đó ngay bây giờ." Mã Thiên Xích không cần suy nghĩ đã đồng ý, hoàn toàn không để ý cuộc họp và hợp đồng lát nữa sẽ ký kết có giá trị bao nhiêu tiền, lời vừa ra khỏi miệng trong nháy mắt đã đứng khỏi ghế ngồi, không để ý tới sự ngăn cản của trợ lý và thư ký, cầm chìa khóa xe lên đi về phía cửa thang máy.
Đối với anh ta mà nói, tất cả việc làm ăn và hợp đồng cùng chỉ là một con số, có thể mang đến cho anh ta bao nhiêu giá trị cũng không quan trọng, giờ phút này, anh ta chỉ muốn nhìn thấy người phụ nữ đã mất tích mấy tháng nay khiến anh ta không yên tâm nổi.
"Số 38 đường Giang Ninh, quán trà Lan San, em chờ anh ở đó." Thẩm Dĩnh nhàn nhạt mở miệng, ánh mắt liếc qua người bên cạnh, nói thêm: "Còn có cả Lục Hi."
Tay Mã Thiên Xích đang nhấn nút thang máy dừng lại, đôi mắt híp híp: "Được."
"Đúng rồi," trước khi anh ta tắt điện thoại, Thẩm Dĩnh nhớ tới cái gì vội vàng mở miệng: "Gọi cả cô Đường gì đó đi nữa, em nghe Tiếu Tiếu nói gần đây cô ấy đã giúp không ít việc, chăm sóc cho thằng bé rất nhiều, em muốn tự mình cảm ơn cô ấy."
"Không cần đâu," Mã Thiên Xích vô thức từ chối, nhắc đến cô gái kia lông mày chợt cau lại: "Việc nhỏ mà thôi."
"Bất kể như thế nào thì em cũng muốn trịnh trọng cảm ơn cô ấy một chút, anh gọi cho ấy đi đi, xem như giúp em một chuyện, được không?"
Giọng điệu của cô mang theo ý tứ cầu xin, Mã Thiên Xích không từ chối được, đành phải đồng ý: "Ừm."
...
Bốn mươi phút sau, một chiếc xe Maybach màu đen dừng lại ở trong bãi đỗ xe phía sau quán trà Lan San, người đàn ông mở cửa xe chỗ ghế lái ra, quần tây đen ôm lấy đôi chân dài bước ra khỏi xe, ngay sau đó, cô gái nhỏ trên ghế lái phụ cũng xuống xe theo.
Cô gái tuổi không lớn lắm, trên người mặc một chiếc váy len dài màu trắng kiểu dáng hơi ôm người, độ cong hoàn mỹ trước ngực sau mông khiến cho người ta không dời nổi mắt.
Hầu hết những người có làn da trắng đều béo nhưng thân hình cô lại hơi gầy, vòng eo thon được bộ váy trắng này trùm lên nhìn tinh khiết lại vô cùng đẹp mắt, đặc biệt là mái tóc đen nhánh xinh đẹp buông xõa bên tai, nhu thuận động lòng người mang theo vẻ tinh khiết không rành thế sự, giống như là một đóa hoa cúc đung đưa trong cơn gió se lạnh.
Anh ta đã được chứng kiến, ở một đêm kia cô đã đem tất cả những gì tốt đẹp nhất của mình hướng anh nở rộ.
Hầu kết của Mã Thiên Xích nhấp nhô mấy lần, bức bách chính mình dời ánh mắt đi chỗ khác, trong đầu lại nhớ tới một màn vừa rồi chặn cô ở dưới ký túc xá…
"Xuống đây, nếu không tôi không ngại trực tiếp xông vào ký túc xá đâu, cũng không biết đến lúc đó cô có thể trở thành người nổi tiếng trong trường học không nữa."
Không bao lâu, cô gái khoan thai đi tới, kéo cửa xe ta thở hồng hộc ngồi vào trong, trên mặt mang theo vẻ giận dữ rõ ràng: "Anh Mã, có việc gì vậy?"
Mỗi một chữ cô đều nói rất nặng, giống như làm như vậy mới có thể phát tiết được những bất mãn đối với sự uy hiếp bỉ ổi này của anh.
"Thẩm Dĩnh muốn gặp cô để cảm ơn cô vì đã chăm sóc cho Thẩm Tiếu." Anh ta khởi động xe, ánh mắt nhàn nhạt lướt qua trên người cô không mang theo một tia cảm xúc giống như đang nhìn một người xa lạ: "Cô đừng suy nghĩ nhiều."
Vốn Đường Uyển cũng không suy nghĩ gì nhiều, từ sau lần rời khỏi thành phố Q cô cũng không nghĩ tới đời này sẽ cùng Mã Thiên Xích có bất kỳ quan hệ gì nữa, nhưng lúc này nghe được anh ta nói như vậy, trong lòng lại vô duyên nổi lên một cỗ lửa giận.
Cô cười cười, bày ra thái độ không cần thiết: "Anh cứ yên tâm, gặp mặt với cô Thẩm xong mặt tôi sẽ không bao giờ xuất hiện ở trước mặt các người nữa."
Thế là đoạn đường từ trường học đến quán trà này, toàn bộ hành trình hai người không hề trao đổi gì với nhau, đừng nói là nói chuyện mà ngay cả một ánh mắt cũng không có.
Lúc này xuống xe, người đàn ông môi mỏng đi rất nhanh, muốn nói cái gì đó nhưng cuối cùng vẫn nhịn được, hít sâu một hơi sau đó đi vào quán trà, cũng mặc kệ cô gái sau lưng có theo kịp hay không.
Chân anh ta dài lại bước chân nhanh khiến cô ở phía sau đuổi theo rất phí sức, cũng may cuối cùng vẫn theo kịp.
Đi vào quán trà lập tức có nhân viên phục vụ nhận ra anh ta nên tiến lên dẫn đường, một trước một sau đi đến một căn phòng trên tầng hai, nhìn cửa phòng bằng gỗ thô mộc mạc kia, quản lý quán trà tự mình đẩy cửa ra, thân thể khom xuống: "Anh Mã, cô Đường, mời vào trong."
Cửa phòng mở ra trước mặt anh ta, Mã Thiên Xích rủ mắt xuống, hít sâu một hơi mới cất bước đi vào.
Đường Uyển đi theo sau lưng anh ta, không bao lâu, một gương mặt trắng sáng non mịn đến mức gần như phát sáng xuất hiện ở trước mắt cô.
Trước đó cô cũng đã từng gặp mặt Thẩm Dĩnh một lần cho nên cũng không tính là lạ mắt, chỉ là lâu như vậy mới nhìn thấy cô ấy lần nữa lại cảm thấy cô gầy hơn không ít so với lúc trước.
Ánh mắt hơi chuyển, Đường Uyển nhìn thấy người đang ngồi cạnh cô ấy có vẻ như không thể coi thường, khí tràng cường đại trên người người đàn ông kia, người kia mặc một bộ áo sơ mi trắng, cổ áo hơi rộng mở một chút nhìn tùy ý nhưng lại không tùy ý, ống tay áo chạm đến vị trí đeo đồng hồ, rất vừa vặn.
Lúc ánh mắt cô dời lên mấy phần mới thấy rõ khuôn mặt kia khiến cho người và thần cũng phải kinh ngạc như thế nào...
CHƯƠNG 571: TÔI KHÔNG NGẠI TRỰC TIẾP XÔNG VÀO KÝ TÚC XÁ NỮ
Nghe anh nói như vậy, lúc này Thẩm Dĩnh mới yên lòng lại: "Vậy là tốt rồi, em rất sợ mình sẽ làm sai."
"Đừng quá căng thẳng, mặc dù Tiếu Tiếu hiểu chuyện nhưng cũng vẫn là đứa trẻ mà thôi, sẽ không thái quá mẫn cảm đâu, em yên tâm."
"Em nghĩ nên dành chút thời gian đi gặp Mã Thiên Xích, có thể chứ?" Biết người đàn ông này đã từng có quan hệ tương đối thân mật cùng với cô trong một khoảng thời gian cho nên lúc hỏi tới vấn đề này, Thẩm Dĩnh không tự chủ được đem lời nói thả chậm lại chút.
Mặc dù trong lòng Lục Hi không muốn vì dù sao cũng không ai thích người phụ nữ của mình đi gặp mặt người đã từng là tình địch nhưng rốt cuộc anh biết đây là chuyện không tránh khỏi, cũng không muốn cô bởi vì không gặp được Mã Thiên Xích mà trong lòng sẽ lơ lửng không cố định, để ý thì để ý nhưng vẫn phải đồng ý, chỉ là anh có một cái yêu cầu nho nhỏ…
"Gặp mặt cũng được nhưng anh cũng muốn đi."
Thẩm Dĩnh nhìn dáng vẻ ngây thơ muốn được dỗ ngọt của anh vô cùng buồn cười: "Em cũng không làm gì cả thì sao anh phải lo lắng cái gì?"
Từ nãy đến giờ, hàm ý trong lời nói nhắc nhở cô không ít.
"Ai bảo trước kia em và Mã Thiên Xích thân thiết với nhau như vậy khiến trong lòng anh có bóng ma." Anh nói ra lời này mà lại không cảm thấy đỏ mặt chút nào, thậm chí còn cho là chuyện đương nhiên.
Thẩm Dĩnh biết anh là đang mượn đề tài để nói chuyện của mình, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi ở trước mặt người ngoài luôn luôn thành thục ổn trọng, nhưng khi ở trước mặt cô lại giống như là một đứa trẻ, chỉ là như vậy cô ngược lại chẳng những không ghét mà còn rất thích.
Một mặt này tất cả mọi người đều không được nhìn thấy, duy chỉ có cô là có thể nhìn thấy.
Thẩm Dĩnh bất đắc dĩ lại ngọt ngào cong lên khóe môi: "Được, anh muốn đi theo cũng được thôi?"
Thật ra cô vốn dự định để anh đi theo, dù sao bây giờ đối với cô mà nói anh Mã kia cũng chỉ là một người xa lạ, một mình cô đi thật đúng là còn sợ không ứng phó được cũng càng không biết nên mở miệng nói ra biến cố phát sinh mấy tháng này như thế nào.
Có anh ở đó thì cô an tâm rồi.
Chỉ là vừa rồi cô còn chưa kịp nói đã bị anh vượt lên trước, nhìn cái dáng vẻ muốn cố tình gây sự kia mà cô không nhịn được trêu chọc anh.
Hai người cứ quyết định như vậy, giữa trưa ngày hôm sau sau khi cơm nước xong, nhìn dãy số xa lạ Lục Hi gửi tới trên điện thoại di động kia, cô do dự mãi cuối cùng vẫn là gọi đi.
Điện thoại vang lên một hồi lâu mới có người nhận, một giọng nói đàn ông khàn khàn, nghe giống như đang bị bệnh: "Alo?"
Thẩm Dĩnh bị giọng nói ngủ đông kia khiến cho trong lòng co rụt lại, ngước mắt đối đầu với ánh mắt của Lục Hi, dường như đôi mắt đen nhánh kia có thể cho cô sức mạnh vô tận, tâm thần ổn định lại: "Là Mã Thiên Xích đúng không?"
"Thẩm Dĩnh?" Sau khi nghe được giọng nói của cô, đối phương nhấn mạnh, liên tục muốn cô xác nhận: "Là em sao?"
Chỉ một câu ngắn ngủi đã nghe ra giọng nói của cô, ngón tay cầm điện thoại của Thẩm Dĩnh nắm thật chặt: "Là em."
"Bây giờ em đang ở đâu?" Giọng nói của anh ta lập tức trở nên sốt sắng lên, hô hấp bởi vì kích động mà trở nên gấp gáp tất cả cũng đều truyền tới qua microphone.
"Em đã về nước, muốn gặp anh một lần."
"Được, em nói địa chỉ đi, anh sẽ tới đó ngay bây giờ." Mã Thiên Xích không cần suy nghĩ đã đồng ý, hoàn toàn không để ý cuộc họp và hợp đồng lát nữa sẽ ký kết có giá trị bao nhiêu tiền, lời vừa ra khỏi miệng trong nháy mắt đã đứng khỏi ghế ngồi, không để ý tới sự ngăn cản của trợ lý và thư ký, cầm chìa khóa xe lên đi về phía cửa thang máy.
Đối với anh ta mà nói, tất cả việc làm ăn và hợp đồng cùng chỉ là một con số, có thể mang đến cho anh ta bao nhiêu giá trị cũng không quan trọng, giờ phút này, anh ta chỉ muốn nhìn thấy người phụ nữ đã mất tích mấy tháng nay khiến anh ta không yên tâm nổi.
"Số 38 đường Giang Ninh, quán trà Lan San, em chờ anh ở đó." Thẩm Dĩnh nhàn nhạt mở miệng, ánh mắt liếc qua người bên cạnh, nói thêm: "Còn có cả Lục Hi."
Tay Mã Thiên Xích đang nhấn nút thang máy dừng lại, đôi mắt híp híp: "Được."
"Đúng rồi," trước khi anh ta tắt điện thoại, Thẩm Dĩnh nhớ tới cái gì vội vàng mở miệng: "Gọi cả cô Đường gì đó đi nữa, em nghe Tiếu Tiếu nói gần đây cô ấy đã giúp không ít việc, chăm sóc cho thằng bé rất nhiều, em muốn tự mình cảm ơn cô ấy."
"Không cần đâu," Mã Thiên Xích vô thức từ chối, nhắc đến cô gái kia lông mày chợt cau lại: "Việc nhỏ mà thôi."
"Bất kể như thế nào thì em cũng muốn trịnh trọng cảm ơn cô ấy một chút, anh gọi cho ấy đi đi, xem như giúp em một chuyện, được không?"
Giọng điệu của cô mang theo ý tứ cầu xin, Mã Thiên Xích không từ chối được, đành phải đồng ý: "Ừm."
...
Bốn mươi phút sau, một chiếc xe Maybach màu đen dừng lại ở trong bãi đỗ xe phía sau quán trà Lan San, người đàn ông mở cửa xe chỗ ghế lái ra, quần tây đen ôm lấy đôi chân dài bước ra khỏi xe, ngay sau đó, cô gái nhỏ trên ghế lái phụ cũng xuống xe theo.
Cô gái tuổi không lớn lắm, trên người mặc một chiếc váy len dài màu trắng kiểu dáng hơi ôm người, độ cong hoàn mỹ trước ngực sau mông khiến cho người ta không dời nổi mắt.
Hầu hết những người có làn da trắng đều béo nhưng thân hình cô lại hơi gầy, vòng eo thon được bộ váy trắng này trùm lên nhìn tinh khiết lại vô cùng đẹp mắt, đặc biệt là mái tóc đen nhánh xinh đẹp buông xõa bên tai, nhu thuận động lòng người mang theo vẻ tinh khiết không rành thế sự, giống như là một đóa hoa cúc đung đưa trong cơn gió se lạnh.
Anh ta đã được chứng kiến, ở một đêm kia cô đã đem tất cả những gì tốt đẹp nhất của mình hướng anh nở rộ.
Hầu kết của Mã Thiên Xích nhấp nhô mấy lần, bức bách chính mình dời ánh mắt đi chỗ khác, trong đầu lại nhớ tới một màn vừa rồi chặn cô ở dưới ký túc xá…
"Xuống đây, nếu không tôi không ngại trực tiếp xông vào ký túc xá đâu, cũng không biết đến lúc đó cô có thể trở thành người nổi tiếng trong trường học không nữa."
Không bao lâu, cô gái khoan thai đi tới, kéo cửa xe ta thở hồng hộc ngồi vào trong, trên mặt mang theo vẻ giận dữ rõ ràng: "Anh Mã, có việc gì vậy?"
Mỗi một chữ cô đều nói rất nặng, giống như làm như vậy mới có thể phát tiết được những bất mãn đối với sự uy hiếp bỉ ổi này của anh.
"Thẩm Dĩnh muốn gặp cô để cảm ơn cô vì đã chăm sóc cho Thẩm Tiếu." Anh ta khởi động xe, ánh mắt nhàn nhạt lướt qua trên người cô không mang theo một tia cảm xúc giống như đang nhìn một người xa lạ: "Cô đừng suy nghĩ nhiều."
Vốn Đường Uyển cũng không suy nghĩ gì nhiều, từ sau lần rời khỏi thành phố Q cô cũng không nghĩ tới đời này sẽ cùng Mã Thiên Xích có bất kỳ quan hệ gì nữa, nhưng lúc này nghe được anh ta nói như vậy, trong lòng lại vô duyên nổi lên một cỗ lửa giận.
Cô cười cười, bày ra thái độ không cần thiết: "Anh cứ yên tâm, gặp mặt với cô Thẩm xong mặt tôi sẽ không bao giờ xuất hiện ở trước mặt các người nữa."
Thế là đoạn đường từ trường học đến quán trà này, toàn bộ hành trình hai người không hề trao đổi gì với nhau, đừng nói là nói chuyện mà ngay cả một ánh mắt cũng không có.
Lúc này xuống xe, người đàn ông môi mỏng đi rất nhanh, muốn nói cái gì đó nhưng cuối cùng vẫn nhịn được, hít sâu một hơi sau đó đi vào quán trà, cũng mặc kệ cô gái sau lưng có theo kịp hay không.
Chân anh ta dài lại bước chân nhanh khiến cô ở phía sau đuổi theo rất phí sức, cũng may cuối cùng vẫn theo kịp.
Đi vào quán trà lập tức có nhân viên phục vụ nhận ra anh ta nên tiến lên dẫn đường, một trước một sau đi đến một căn phòng trên tầng hai, nhìn cửa phòng bằng gỗ thô mộc mạc kia, quản lý quán trà tự mình đẩy cửa ra, thân thể khom xuống: "Anh Mã, cô Đường, mời vào trong."
Cửa phòng mở ra trước mặt anh ta, Mã Thiên Xích rủ mắt xuống, hít sâu một hơi mới cất bước đi vào.
Đường Uyển đi theo sau lưng anh ta, không bao lâu, một gương mặt trắng sáng non mịn đến mức gần như phát sáng xuất hiện ở trước mắt cô.
Trước đó cô cũng đã từng gặp mặt Thẩm Dĩnh một lần cho nên cũng không tính là lạ mắt, chỉ là lâu như vậy mới nhìn thấy cô ấy lần nữa lại cảm thấy cô gầy hơn không ít so với lúc trước.
Ánh mắt hơi chuyển, Đường Uyển nhìn thấy người đang ngồi cạnh cô ấy có vẻ như không thể coi thường, khí tràng cường đại trên người người đàn ông kia, người kia mặc một bộ áo sơ mi trắng, cổ áo hơi rộng mở một chút nhìn tùy ý nhưng lại không tùy ý, ống tay áo chạm đến vị trí đeo đồng hồ, rất vừa vặn.
Lúc ánh mắt cô dời lên mấy phần mới thấy rõ khuôn mặt kia khiến cho người và thần cũng phải kinh ngạc như thế nào...
Bình luận facebook