Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-587
CHƯƠNG 587: HÔN AN ỦI
CHƯƠNG 587: HÔN AN ỦI
Cậu bỗng nhiên đi vào nói một câu như vậy, Vương Thu Phương cả người không kịp phản ứng gì: “Con nói cái gì?”
“Con nói, chúng ta đồng ý với đề nghị của anh Mã.” Đường Lỗi sợ mẹ mình không hiểu ý, còn cố ý giải thích một lượt: “Chính là chuyện anh ta muốn bỏ tiền ra chữa bệnh cho chị.”
Trước mấy ngày Vương Thu Phương có hỏi qua Đường Lỗi thái độ liên quan tới chuyện này, dù sao cũng là người một nhà, người có thể bàn bạc cùng cũng chỉ có cậu, chẳng qua là lúc đó Đường Lỗi cũng không tỏ thái độ gì, Vương Thu Phương còn tưởng cậu không muốn.
Lúc này thấy suy nghĩ cậu thay đổi lớn như vậy, có hơi ngạc nhiên: “Thế nhưng...”
“Không có nhưng nhị gì hết, chúng ta rất cần tiền.” Qua một đêm, Đường Lỗi đã nghĩ thông: “Không có gì quan trọng hơn mạng sống của chị con, muốn để chị tỉnh lại, cũng chỉ có thể nhận sự trợ giúp của anh Mã.”
Vương Thu Phương im lặng than thở, những lời này sao bà không hiểu, nhưng mà vừa nghĩ tới việc chữa bệnh cần có tiền, vừa nghĩ tới số tiền lớn không đếm nổi, bà lại suy nghĩ lại. Không phải không hy vọng con gái khỏe lại, nếu như có thể, bà thà để bà chịu đựng còn hơn, chỉ sợ nếu như Đường Uyển tỉnh lại thấy mình đang mang nợ, con bé chấp nhận thế nào đây?
“Lỗi Lỗi à, mẹ biết con và chị có quan hệ tốt từ nhỏ, chẳng lẽ mẹ không thương chị con sao? Mẹ thương chị nhất là việc tiền chữa bệnh không phải một khoản nhỏ, một tí thôi đã là cả chục triệu. Mặc dù hiện tại tiền này hiện tại là người ta bỏ ra nhưng tương lai phải trả lại. Nếu chị gái con tỉnh lại, nó đối mặt như thế nào...”
“Không cần chị đối mặt.” Đường Lỗi nói ngay không nghĩ ngợi, thần thái, cử chỉ đều vô cùng tỉnh táo trầm ổn. So với người mấy ngày trước suy sụp như hai người khác nhau hoàn toàn: “Những thứ này con sẽ gánh hết, mẹ, mẹ tin con. Sau này nhất định con sẽ kiếm đủ tiền, trả hết số nợ này.”
Vương Thu Phương nghe những lời này, đôi mắt bỗng nhiên đỏ ửng, che mặt thấp giọng khóc: “Là mẹ vô dụng, đều do mẹ...”
Đường Lỗi đi đến ôm mẹ vào ngực, nhìn Đường Uyển đeo máy thở nằm trên giường, thiếu niên mười tám tuổi trưởng thành ngay trong khoảng khắc này, đó là một loại thức tỉnh, một sự nhận thức thấu đáo phải trái đúng sai sau khi trải qua sinh tử: “Mẹ, rồi cũng sẽ đi qua, tất cả rồi đều sẽ qua, phía trước có chị, bây giờ có ta, nhà họ Đường chúng ta sẽ làm được.”
…
Sau khi Đường Lỗi thuyết phục Vương Thu Phương, lập tức đi tìm Mã Thiên Xích. Lúc nhận tiền đã viết một tờ giấy nợ.
Mã Thiên Xích cũng không có từ chối, anh biết tính tình Đường Lỗi vô cùng quật cường, điểm này giống với chị gái cậu, anh thật lòng muốn đảm đương trách nhiệm với việc này.
“Cậu chọn ngành nào?” Cuối cùng, Mã Thiên Xích hỏi cậu như vậy.
Đường Lỗi sửng sốt một chút, nói đúng sự thật: “Tài chính.”
Mã Thiên Xích nhíu mày, bỗng nhiên bật cười: “Không ngờ.”
“Vì sao?”
“Cứ nghĩ là cậu chọn một ngành có đầu ra tốt, ngành tài chính áp lực lớn, cạnh tranh kịch liệt, hơn nữa có rất nhiều quy tắc, làm không tốt thì sau này cả đời chỉ có thể làm nhân viên tài chính.”
“Tôi là sinh viên ngành khoa học tự nhiên, rất nhạy cảm với con số, mặc kệ tương lai nghề nghiệp của ngành này thế nào, tôi hy vọng mình có thể chọn một ngành mình thực sự thích.” Đường Lỗi giống như đã biến thành một người đàn ông trưởng thành.
Mã Thiên Xích gật đầu nhẹ cũng không nhiều lời, chỉ lấy danh thiếp công việc người giữ danh thiếp mạ vàng đưa cho cậu thanh niên: “Chắc chị cậu chưa nói cho cậu, tôi là một nhà tư bản, tài chính là lĩnh vực thuộc phạm trù của tôi, cho nên nếu như cậu muốn kiếm việc hay có bất kỳ ý tưởng gì có thể tìm tôi. Nếu tự tin có thể đến thẳng công ty tôi.”
Đường Lỗi hai tay nhận danh thiếp, nhìn thấy phía trên có 5 cái tên chính, mỗi một cái tên đều mạ vàng, trong đó có hai công ty cậu tha thiết muốn đến làm, không nghĩ tới lại là...
Đường Lỗi rất nghiêm túc, biết Mã Thiên Xích không phải một người bình thường, nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức ‘Ông chủ’ hoặc ‘Con ông cháu cha’, nhưng không ngờ lại khủng vậy...
Rốt cuộc chị của cậu sao lại được người này thích?
Vì theo những gì cậu biết, người giống chị anh có rất ít cơ hội quen những người thế này.
“Anh Mã, có thể mạo muội hỏi một chút, sao anh lại quen chị gái tôi?” Đường Lỗi ngẩng đầu, sắc mặt chăm chú nhìn người trước mặt.
Mã Thiên Xích suy nghĩ một chút, suy nghĩ có hơi xa: “Chuyện này là cả câu chuyện dài, nhưng nếu cậu có hứng thú, tôi sẽ kể cậu nghe hôm khác.”
Một câu nói, qua loa xử lý vấn đề, Đường Lỗi nhìn xem người đàn ông quay lưng rời đi, tất cả từ ngữ hoa lệ đều không đủ để hình dung cảm giác của cậu bây giờ.
Mãi cho đến khi bóng lưng người đàn ông biến mất, cậu trai trẻ mới thu lại tầm mắt, cúi đầu nhìn tấm danh thiếp mỏng trong lòng bàn tay, trong lòng âm thầm thề, cậu nhất định sẽ trở thành người như vậy.
…
Biết được Đường Uyển ở viện tích cực trị liệu, trái tim Thẩm Dĩnh cuối cùng buông lỏng chút, trước đây thấy tình huống của cô ấy không tốt, bây giờ cũng đã có các dấu hiệu ổn định, cô cũng tin La Quyết Trình và chuyên gia khắp thế giới chắc chắn có thể đưa ra một phương án hữu hiệu.
Phải biết, những người này đều là người giỏi nhất trong lĩnh vực này, mỗi người đều nắm vững kĩ thuật khoa học và y học, không nói là khởi tử hoàn sinh, chỉ cần người đó còn thở, bọn họ chắc chắn có thể nghĩ cách tốt nhất.
Cùng lúc đó, trị liệu laser của Thẩm Dĩnh cũng phải làm, vết thương bây giờ đã khôi phục hoàn toàn, thời gian càng lâu thì sẹo càng khó xóa, cho nên nhất định phải làm lúc làn da còn đang phục hồi.
Đêm trước ngày trị liệu, Lục Hi mãi đến nửa đêm vẫn không ngủ được, trong lòng Thẩm Dĩnh vừa kích động vừa lo, hai người mặc dù ôm nhau ngủ nhưng không ai nói chuyện, nhưng suy nghĩ lại giống nhau.
Sáng ngày thứ hai, Thẩm Dĩnh định tự đi, anh rất lo, anh sợ mình sẽ đổi ý, anh lại kiên trì muốn đi, cuối cùng cũng chỉ có thể làm theo ý anh.
Xe lái đếnbệnh viện La thị mới chín giờ rưỡi sáng, La Quyết Trình chờ ở văn phòng cũng đã lâu.
Biết rằng lần trị liệu đầu tiên hôm nay sẽ dễ dàng, nên anh ta trống để toàn bộ lịch buổi sáng, toàn tâm chuẩn bị ổn thỏa vì Thẩm Dĩnh.
“Em đến phòng trị liệu chờ một chút, Hi, cậu chờ ở bên ngoài, nhưng chúng tôi có kết nối màn hình quan sát, cậu có thể thông qua màn hình xem quá trình điều trị bên trong.” La Quyết Trình nói xong còn cố ý nhắc: “Bình thường thì chúng tôi không cho phép cái này, nhưng cân nhắc đến tâm trạng của cậu cho nên mới kết nối, cậu hiểu không?”
Lúc La Quyết Trình nói câu này, chờ một lúc nếu thấy hình ảnh gì kịch liệt, sẽ làm anh tỉnh táo lại.
“Tôi biết.” Anh thấp giọng đáp lời, tóm lại là không cố tình gây sự.
La Quyết Trình lập tức nhẹ nhàng thở ra, vốn biết với chuyện an toàn của Thẩm Dĩnh anh thường không bao dung lắm.
“Dĩnh Dĩnh, hôm nay là lần thứ đầu làm trị liệu laser, khó khăn nhất là chịu được một ngày, không dám giấu giếm, quá trình sẽ rất khổ. Đầu tiên sẽ tiêm thuốc tê cho em, nhưng dù sao không phải là hệ tê liệt thần kinh, chỉ ở dưới da 0,5cm, vị trí nhiều lần tiêm vào, cho nên cơn đau sẽ rất rõ, em phải chuẩn bị tốt tâm lý.” La Quyết Trình không nói rõ chi tiết, nói hết những vấn đề có thể sẽ gặp phải với cô, để lát nữa thực hành sẽ không mù mờ.
Thẩm Dĩnh đã chuẩn bị xong tâm lý, “Em biết, em sẽ chịu được, yên tâm đi.”
La Quyết Trình thấy ánh mắt cô kiên định, vừa vui vừa đau lòng mím môi cười một cái: “Anh tin em.”
Cô vẫn luôn kiên cường như thế, cho nên lần này chắc chắn sẽ không có vấn đề.
“Em cứ nghĩ, sau khi chữa xong, cơ thể em có thể khôi phục như cũ, mọi thứ đều không bị lãng phí.”
La Quyết Trình bị câu nói của Thẩm Dĩnh chạm đến trái tim, bây giờ cô có dũng khí chưa từng có đều là bởi vì muốn xóa đi vết sẹo xấu xí này.
Y tá đến đón người, định đưa cô đến phòng vô trùng để thay quần áo.
Trước khi đi, Lục Hi giữ chặt cổ tay cô, không màng đến cái nhìn nhiều người ở đây, cúi đầu hôn lên đôi môi mỏng manh khô khốc vì căng thẳng.
CHƯƠNG 587: HÔN AN ỦI
Cậu bỗng nhiên đi vào nói một câu như vậy, Vương Thu Phương cả người không kịp phản ứng gì: “Con nói cái gì?”
“Con nói, chúng ta đồng ý với đề nghị của anh Mã.” Đường Lỗi sợ mẹ mình không hiểu ý, còn cố ý giải thích một lượt: “Chính là chuyện anh ta muốn bỏ tiền ra chữa bệnh cho chị.”
Trước mấy ngày Vương Thu Phương có hỏi qua Đường Lỗi thái độ liên quan tới chuyện này, dù sao cũng là người một nhà, người có thể bàn bạc cùng cũng chỉ có cậu, chẳng qua là lúc đó Đường Lỗi cũng không tỏ thái độ gì, Vương Thu Phương còn tưởng cậu không muốn.
Lúc này thấy suy nghĩ cậu thay đổi lớn như vậy, có hơi ngạc nhiên: “Thế nhưng...”
“Không có nhưng nhị gì hết, chúng ta rất cần tiền.” Qua một đêm, Đường Lỗi đã nghĩ thông: “Không có gì quan trọng hơn mạng sống của chị con, muốn để chị tỉnh lại, cũng chỉ có thể nhận sự trợ giúp của anh Mã.”
Vương Thu Phương im lặng than thở, những lời này sao bà không hiểu, nhưng mà vừa nghĩ tới việc chữa bệnh cần có tiền, vừa nghĩ tới số tiền lớn không đếm nổi, bà lại suy nghĩ lại. Không phải không hy vọng con gái khỏe lại, nếu như có thể, bà thà để bà chịu đựng còn hơn, chỉ sợ nếu như Đường Uyển tỉnh lại thấy mình đang mang nợ, con bé chấp nhận thế nào đây?
“Lỗi Lỗi à, mẹ biết con và chị có quan hệ tốt từ nhỏ, chẳng lẽ mẹ không thương chị con sao? Mẹ thương chị nhất là việc tiền chữa bệnh không phải một khoản nhỏ, một tí thôi đã là cả chục triệu. Mặc dù hiện tại tiền này hiện tại là người ta bỏ ra nhưng tương lai phải trả lại. Nếu chị gái con tỉnh lại, nó đối mặt như thế nào...”
“Không cần chị đối mặt.” Đường Lỗi nói ngay không nghĩ ngợi, thần thái, cử chỉ đều vô cùng tỉnh táo trầm ổn. So với người mấy ngày trước suy sụp như hai người khác nhau hoàn toàn: “Những thứ này con sẽ gánh hết, mẹ, mẹ tin con. Sau này nhất định con sẽ kiếm đủ tiền, trả hết số nợ này.”
Vương Thu Phương nghe những lời này, đôi mắt bỗng nhiên đỏ ửng, che mặt thấp giọng khóc: “Là mẹ vô dụng, đều do mẹ...”
Đường Lỗi đi đến ôm mẹ vào ngực, nhìn Đường Uyển đeo máy thở nằm trên giường, thiếu niên mười tám tuổi trưởng thành ngay trong khoảng khắc này, đó là một loại thức tỉnh, một sự nhận thức thấu đáo phải trái đúng sai sau khi trải qua sinh tử: “Mẹ, rồi cũng sẽ đi qua, tất cả rồi đều sẽ qua, phía trước có chị, bây giờ có ta, nhà họ Đường chúng ta sẽ làm được.”
…
Sau khi Đường Lỗi thuyết phục Vương Thu Phương, lập tức đi tìm Mã Thiên Xích. Lúc nhận tiền đã viết một tờ giấy nợ.
Mã Thiên Xích cũng không có từ chối, anh biết tính tình Đường Lỗi vô cùng quật cường, điểm này giống với chị gái cậu, anh thật lòng muốn đảm đương trách nhiệm với việc này.
“Cậu chọn ngành nào?” Cuối cùng, Mã Thiên Xích hỏi cậu như vậy.
Đường Lỗi sửng sốt một chút, nói đúng sự thật: “Tài chính.”
Mã Thiên Xích nhíu mày, bỗng nhiên bật cười: “Không ngờ.”
“Vì sao?”
“Cứ nghĩ là cậu chọn một ngành có đầu ra tốt, ngành tài chính áp lực lớn, cạnh tranh kịch liệt, hơn nữa có rất nhiều quy tắc, làm không tốt thì sau này cả đời chỉ có thể làm nhân viên tài chính.”
“Tôi là sinh viên ngành khoa học tự nhiên, rất nhạy cảm với con số, mặc kệ tương lai nghề nghiệp của ngành này thế nào, tôi hy vọng mình có thể chọn một ngành mình thực sự thích.” Đường Lỗi giống như đã biến thành một người đàn ông trưởng thành.
Mã Thiên Xích gật đầu nhẹ cũng không nhiều lời, chỉ lấy danh thiếp công việc người giữ danh thiếp mạ vàng đưa cho cậu thanh niên: “Chắc chị cậu chưa nói cho cậu, tôi là một nhà tư bản, tài chính là lĩnh vực thuộc phạm trù của tôi, cho nên nếu như cậu muốn kiếm việc hay có bất kỳ ý tưởng gì có thể tìm tôi. Nếu tự tin có thể đến thẳng công ty tôi.”
Đường Lỗi hai tay nhận danh thiếp, nhìn thấy phía trên có 5 cái tên chính, mỗi một cái tên đều mạ vàng, trong đó có hai công ty cậu tha thiết muốn đến làm, không nghĩ tới lại là...
Đường Lỗi rất nghiêm túc, biết Mã Thiên Xích không phải một người bình thường, nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức ‘Ông chủ’ hoặc ‘Con ông cháu cha’, nhưng không ngờ lại khủng vậy...
Rốt cuộc chị của cậu sao lại được người này thích?
Vì theo những gì cậu biết, người giống chị anh có rất ít cơ hội quen những người thế này.
“Anh Mã, có thể mạo muội hỏi một chút, sao anh lại quen chị gái tôi?” Đường Lỗi ngẩng đầu, sắc mặt chăm chú nhìn người trước mặt.
Mã Thiên Xích suy nghĩ một chút, suy nghĩ có hơi xa: “Chuyện này là cả câu chuyện dài, nhưng nếu cậu có hứng thú, tôi sẽ kể cậu nghe hôm khác.”
Một câu nói, qua loa xử lý vấn đề, Đường Lỗi nhìn xem người đàn ông quay lưng rời đi, tất cả từ ngữ hoa lệ đều không đủ để hình dung cảm giác của cậu bây giờ.
Mãi cho đến khi bóng lưng người đàn ông biến mất, cậu trai trẻ mới thu lại tầm mắt, cúi đầu nhìn tấm danh thiếp mỏng trong lòng bàn tay, trong lòng âm thầm thề, cậu nhất định sẽ trở thành người như vậy.
…
Biết được Đường Uyển ở viện tích cực trị liệu, trái tim Thẩm Dĩnh cuối cùng buông lỏng chút, trước đây thấy tình huống của cô ấy không tốt, bây giờ cũng đã có các dấu hiệu ổn định, cô cũng tin La Quyết Trình và chuyên gia khắp thế giới chắc chắn có thể đưa ra một phương án hữu hiệu.
Phải biết, những người này đều là người giỏi nhất trong lĩnh vực này, mỗi người đều nắm vững kĩ thuật khoa học và y học, không nói là khởi tử hoàn sinh, chỉ cần người đó còn thở, bọn họ chắc chắn có thể nghĩ cách tốt nhất.
Cùng lúc đó, trị liệu laser của Thẩm Dĩnh cũng phải làm, vết thương bây giờ đã khôi phục hoàn toàn, thời gian càng lâu thì sẹo càng khó xóa, cho nên nhất định phải làm lúc làn da còn đang phục hồi.
Đêm trước ngày trị liệu, Lục Hi mãi đến nửa đêm vẫn không ngủ được, trong lòng Thẩm Dĩnh vừa kích động vừa lo, hai người mặc dù ôm nhau ngủ nhưng không ai nói chuyện, nhưng suy nghĩ lại giống nhau.
Sáng ngày thứ hai, Thẩm Dĩnh định tự đi, anh rất lo, anh sợ mình sẽ đổi ý, anh lại kiên trì muốn đi, cuối cùng cũng chỉ có thể làm theo ý anh.
Xe lái đếnbệnh viện La thị mới chín giờ rưỡi sáng, La Quyết Trình chờ ở văn phòng cũng đã lâu.
Biết rằng lần trị liệu đầu tiên hôm nay sẽ dễ dàng, nên anh ta trống để toàn bộ lịch buổi sáng, toàn tâm chuẩn bị ổn thỏa vì Thẩm Dĩnh.
“Em đến phòng trị liệu chờ một chút, Hi, cậu chờ ở bên ngoài, nhưng chúng tôi có kết nối màn hình quan sát, cậu có thể thông qua màn hình xem quá trình điều trị bên trong.” La Quyết Trình nói xong còn cố ý nhắc: “Bình thường thì chúng tôi không cho phép cái này, nhưng cân nhắc đến tâm trạng của cậu cho nên mới kết nối, cậu hiểu không?”
Lúc La Quyết Trình nói câu này, chờ một lúc nếu thấy hình ảnh gì kịch liệt, sẽ làm anh tỉnh táo lại.
“Tôi biết.” Anh thấp giọng đáp lời, tóm lại là không cố tình gây sự.
La Quyết Trình lập tức nhẹ nhàng thở ra, vốn biết với chuyện an toàn của Thẩm Dĩnh anh thường không bao dung lắm.
“Dĩnh Dĩnh, hôm nay là lần thứ đầu làm trị liệu laser, khó khăn nhất là chịu được một ngày, không dám giấu giếm, quá trình sẽ rất khổ. Đầu tiên sẽ tiêm thuốc tê cho em, nhưng dù sao không phải là hệ tê liệt thần kinh, chỉ ở dưới da 0,5cm, vị trí nhiều lần tiêm vào, cho nên cơn đau sẽ rất rõ, em phải chuẩn bị tốt tâm lý.” La Quyết Trình không nói rõ chi tiết, nói hết những vấn đề có thể sẽ gặp phải với cô, để lát nữa thực hành sẽ không mù mờ.
Thẩm Dĩnh đã chuẩn bị xong tâm lý, “Em biết, em sẽ chịu được, yên tâm đi.”
La Quyết Trình thấy ánh mắt cô kiên định, vừa vui vừa đau lòng mím môi cười một cái: “Anh tin em.”
Cô vẫn luôn kiên cường như thế, cho nên lần này chắc chắn sẽ không có vấn đề.
“Em cứ nghĩ, sau khi chữa xong, cơ thể em có thể khôi phục như cũ, mọi thứ đều không bị lãng phí.”
La Quyết Trình bị câu nói của Thẩm Dĩnh chạm đến trái tim, bây giờ cô có dũng khí chưa từng có đều là bởi vì muốn xóa đi vết sẹo xấu xí này.
Y tá đến đón người, định đưa cô đến phòng vô trùng để thay quần áo.
Trước khi đi, Lục Hi giữ chặt cổ tay cô, không màng đến cái nhìn nhiều người ở đây, cúi đầu hôn lên đôi môi mỏng manh khô khốc vì căng thẳng.
Bình luận facebook