Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-609
CHƯƠNG 609: NGƯỜI MÀ KHÔNG AI THAY THẾ ĐƯỢC
CHƯƠNG 609: NGƯỜI MÀ KHÔNG AI THAY THẾ ĐƯỢC
Ở một bên khác, Mã Thiên Xích dường như đã không còn giống như một đoạn thời gian trước ngày nào cũng đều canh giữ ở trong phòng bệnh, chỉ có buổi tối thì anh ta mới tới đây, một tuần lễ có hai ba ngày như vậy, cũng không phải là rất đều đặn.
Vương Thu Phương và Đường Lỗi đều phát hiện sự thay đổi này, trong lòng của hai mẹ con bọn họ bắt đầu cảm thấy không có gì cả, người cũng đã như vậy rồi, sự bình an vô sự đó phải cố gắng tiếp cuộc sống, thời gian dài, trong lòng ít nhiều gì cũng sẽ có chút không xác định được.
Nghĩ đi nghĩ lại thì thường sẽ dễ dàng nghĩ đến chuyện mà không vui vẻ nhất.
Chẳng lẽ là do nhìn thấy Đường Uyển chậm chạp không thể nào tỉnh lại, cho nên muốn buông tay rồi, hoặc là nói tâm ý đã nguội lạnh?
Nhưng mà tất cả tiền viện phí thì từ trước đến nay cũng chưa từng đứt đoạn, gửi tới liên tục không ngừng, ở bên phía bệnh viện cho đến bây giờ cũng không bởi vì chuyện tiền bạc mà thúc giục, người kia cũng khiến cho viện trưởng cực kỳ đồng tình, luôn cung cấp hoàng cảnh tốt nhất cho bọn họ.
Tất cả những chuyện này đều khiến Vương Thu Phương rất cảm kích, cho nên dù là Mã Thiên Xích không có ở đây thù bà ta cũng không có nửa lời oán trách.
Nói cho cùng thì Đường Lỗi cũng không tỉnh táo được như người lớn tuổi, nhìn thấy thái độ của Mã Thiên Xích như vậy thì trong lòng ít nhiều gì cũng có chút chống đối, dù sao chị của mình xảy ra chuyện cũng có trách nhiệm của anh ta, mặc dù người đàn ông này đã làm thứ tốt nhất rồi, nhưng mà... cậu ta vẫn cảm thấy không đáng thay cho Đường Uyển.
Cậu ta sợ người đàn ông này sẽ quên đi chị, sẽ không coi trọng cô ấy.
Thế là trong một đêm khuya, gần lúc mười hai giờ, Đường Lỗi cố gắng đứng canh ở tầng hầm gara bệnh viện, cậu ta nhận ra xe của Mã Thiên Xích cho nên đứng ở bên cạnh xe mà chờ.
Không biết là qua bao lâu, cứ duy trì một tư thế đứng thẳng trong thời gian dài dẫn đến việc chân của cậu ta cũng hơi tê, rốt cuộc nhìn thấy ở cửa thang máy có một thân ảnh quen thuộc đi ra.
Mã Thiên Xích một thân một mình đi tới, sau lưng không có trợ lý cũng không có vệ sĩ đi theo, dáng vẻ lẻ loi lộ ra vẻ cô đơn.
Nhìn thấy cậu ta ở đây, người đàn ông cũng chẳng suy nghĩ cái gì nữa, không đợi cậu ta mở miệng thì trực tiếp hỏi: "Uống một ly không?"
Lời dạo đầu mà Đường Lỗi đã chuẩn bị xong đều bị một "lời mời" Bất thình lình này làm xáo trộn, dường như là không hề do dự chút nào mà đồng ý: "Được."
Sau khi lên xe, Mã Thiên Xích tự mình lái xe chở theo cậu ta rời khỏi bệnh viện, trong thời gian rỗi chờ xanh đèn đỏ, giọng nói trầm thấp của người đàn ông ở bên cạnh truyền đến: "Đã trễ như vậy rồi mà không trở về trường học à?"
Đường Lỗi trầm ngâm suy nghĩ một lúc, mở miệng nói chuyện rất thẳng thắn: "Tôi cố ý đến đây là để tìm anh."
Mã Thiên Xích cười một tiếng ngắn ngủi, nhẹ nhàng gật gật đầu rồi cũng không nói gì nữa.
Sau khi một đoạn đối thoại ngắn ngủi qua đi thì sự trầm mặc lại càng thêm kéo dài, một thương nhân thành thục, một cậu học sinh vẫn còn non trẻ, bởi vì người có cái tên là Đường Uyển mà cùng gặp nhau, vốn chính là không có lời nào để trò chuyện. Nhưng kỳ quái chính là dạng trầm mặc như thế này cũng không khiến người ta cảm thấy khó chịu, ngược lại có một loại thoải mái dễ chịu không có cách nào nói được.
So với việc cứ cố gắng tìm chủ đề nói chuyện, bọn họ càng thích sự im lặng dứt khoát lại nhẹ nhõm này.
Đường Uyển vốn cho rằng Mã Thiên Xích sẽ dẫn cậu ta đến một club cao cấp, nhưng ngoài dự đoán là anh ta chỉ đi ngang qua một cửa hàng tiện lợi mua một túi bia nhập khẩu.
Trần xe có thể được mở ra, không đóng lại, ngôi sao sáng rải rác trong bóng đêm dày đặc đập vào trong đáy mắt, mặc dù không tính là tuyệt vời nhưng trong cuộc sống đô thị như thế này cũng khá khó có được.
Sau khi Mã Thiên Xích điều chỉnh cho ghế ngã ra đằng sau, thuận thế chỉ về phía Đường Lỗi: "Ở bên kia có nút bấm."
Lúc này Đường Lỗi mới chú y tới, dựa theo lời của anh ta nói, động tác có chút không thuần thục làm cho ghế ngồi ngã ra đằng sau rồi dựa vào.
Mã Thiên Xích đưa tay qua lấy hai lon bia, ngón trỏ móc vào lon bia một vòng, ngón cái và ngón giữa giữ cố định, "tách" một tiếng, âm thanh thanh thúy vang lên trong bóng đêm lại êm tai lạ thường.
Anh ta đưa qua cho Đường Lỗi, rồi lấy cái sau qua, nhìn vào lon bia đã được mình mở ra, đột nhiên lại có chút thẩn thờ, không biết là nghĩ đến cái gì đó anh ta trực tiếp ngửa đầu ra rót một ngụm bia vào trong miệng.
Ánh mắt của Mã Thiên Xích nhìn thoáng qua động tác của anh ta, cũng không ngăn cản, lại mở lon bia của mình ra chậm rãi uống một ngụm. Rõ ràng là bia, nhưng lại có một loại cảm giác cao sang như là nếm rượu vang đỏ.
Hai người bọn họ cứ không nói lời nào mà uống rượu, anh một hớp tôi một hớp, thậm chí ngay cả cụng ly cũng không có, không có đồ nhắm để bày tỏ tâm sự của mình, giờ phút này không nghĩ cái gì cả, chỉ muốn cồn đổ vào trong người hòa tan trúc trắc ở trong lòng mình.
Đương nhiên là tửu lượng của Đường Lỗi không cao bằng Mã Thiên Xích, cậu ta uống vừa gấp gáp lại vừa nhanh, không đến một lúc thì xông lên đầu rồi. Khuôn mặt sạch sẽ thanh tú đỏ lên, lý trí vẫn còn sót lại một chút, lá gan lại muốn lấy hơi rượu mà càng lớn hơn, hỏi vấn đề mà gần đây mình hoang mang: "Anh Mã, có phải gần đây công việc của anh cực kỳ bận rộn hay không?"
Mã Thiên Xích dựa lưng vào ghế, vẻ mặt yếu ớt, bỗng nhiên mở miệng nói: "Có phải là cậu muốn hỏi tại sao tôi lại không đến thăm chị của cậu không?"
Bàn tay đang cầm lon bia của Đường Lỗi vô thức nắm chặt lại, biết được chút tâm tư nhỏ của mình đã bị nhìn rõ hoàn toàn, hoảng hốt đồng thời cũng có chút xấu hổ nói không nên lời: "Anh biết à?"
Mã Thiên Xích đã từng tuổi này rồi sao có thể không nhìn thấu được suy nghĩ trong lòng của một đứa bé, bất quá thì đến cùng vẫn để lại cho Đường Lỗi mấy phần mặt mũi: "Cậu nghĩ như thế nào, nói cho tôi nghe một chút xem."
Đường Lỗi nhớ đến những khả năng vẫn luôn quanh quẩn ở trong đầu của mình mấy ngày nay, mặc dù có hơi xấu hổ khi nói ra, nhưng suy nghĩ đến người chị không có ý thức vẫn còn đang nằm trên giường bệnh, cuối cùng vẫn kiên trì nói ra khỏi miệng.
Có lẽ là đã đâm trúng tâm sự của chàng trai, Đường Lỗi từ trước đến nay rất ít nói lại nói líu lo không ngớt, toàn bộ quá trình Mã Thiên Xích cũng không ngắt đoạn, lẳng lặng lắng nghe, cho đến lúc cuối cùng mới mở miệng nói: "Cậu cảm thấy là tôi muốn từ bỏ, không thèm để ý đến cô ấy nữa?"
Đường Lỗi không có trả lời lại, nhưng lại ngẩng đầu lên bình tĩnh nhìn người đàn ông ở trước mắt.
Chàng trai bất quá cũng chỉ mới 18 19 tuổi, vẫn còn ngây thơ, nhưng mà ánh mắt nhìn về phía anh ta lại rõ ràng kiên định khác thường.
Mã Thiên Xích tập trung vào đôi mắt này, đột nhiên giọng điệu hơi nghiêm túc: "Nếu như tôi muốn từ bỏ, cậu cảm thấy là cậu có thể ngăn cản được ư?"
Đường Lỗi bị anh ta hỏi một câu như vậy, nhẫn nhịn cả nửa ngày cũng không nói ra được một câu phản bác nào. Bởi vì người đàn ông này nói không sai, nếu như anh ta quyết tâm từ bỏ thì không có bất kỳ ai có thể ngăn cản được.
"Chắc là cậu vẫn chưa biết mối quan hệ giữa tôi với chị của cậu." Không đợi cậu ta lấy lại tinh thần thì người đàn ông này lại ung dung mở miệng một lần nữa: "Giữa chúng tôi không có sự ràng buộc sâu sắc, quen biết với cô ấy cũng xem như là một chuyện tình cờ, trước khi mà cô ấy xảy ra chuyện hôn mê thì chúng tôi thậm chí còn chưa xác định được tâm ý của nhau."
Lời này vừa mới nói ra khỏi miệng thì Đường Lỗi kinh ngạc đến tột đỉnh, bởi vì những lời này so với những lời đã nghe được ở chỗ của mẹ hoàn toàn không giống nhau.
"Tất cả những gì mà tôi nói với mẹ của cậu cũng không phải hoàn toàn đều là nói thật." Nhìn ra nghi ngờ của cậu ta, Mã Thiên Xích thẳng thắn nói hết toàn bộ: "Cho dù là tôi có nói thì bà ấy cũng không tiếp nhận được."
Đường Lỗi vẫn còn lún sâu vào trong cú sốc chưa bình tĩnh nổi: "Rốt cuộc thì mối quan hệ của anh với chị của tôi là gì?"
Quan hệ gì à?
Ba chữ này khiến cho Mã Thiên Xích im lặng trong giây lát, nghĩ đến cô gái hai mươi hai tuổi kia, nhớ đến không lâu trước đây có nhiều chuyện xảy ra, giống như là rất khó dùng một câu để hình dung được.
Bọn họ không phải là một cặp tình nhân, cũng không phải là người yêu, thậm chí cũng chưa từng xác định mối quan hệ, nhưng mà tại sao cô gái mỏng manh yếu ớt kia trong lúc quay người một cái mà vì anh biến thành cái dạng này.
Lông mày cau lại, mắt nhìn chằm chằm vào một khoảng không ngây ngốc một lúc lâu, cả nửa ngày sau yết gầu mới căng chặt lại phun ra một câu: "Chị của cậu đối với tôi mà nói là sự tồn tại mà bất kỳ ai cũng không thể thay thế được."
Cô để lại một quyết định phóng khoáng, lại vì bản thân mà biến thành như thế này, Mã Thiên Xích không biết là bản thân mình phải bỏ ra bao nhiêu thời gian mới có thể bù đắp được, nhưng mà có một điều anh ta biết chắc chắn rằng anh ta muốn bù đắp. Điên cuồng ngóng trông cô có thể tỉnh lại, có rất nhiều lời nói và quyết định muốn để cho cô biết, mỗi một ngày trôi qua thì loại ý định này lại càng ngày càng mãnh liệt hơn, thậm chí là bây giờ anh ta không dám mơ mộng xa vời, sợ bản thân của mình khống chế không nổi.
Cho nên anh ta không dám cứ luôn đợi ở trong bệnh viện, anh nhất định phải để cho công việc bổ sung thiếu sót trong cuộc sống của anh ta, học được cách có hay không, Nếu không thì đối với mọi người mà nói chính là một thảm họa.
Đường Lỗi nghìn người đàn ông thâm trầm ở trước mắt, quả thật lấy tuổi tác của cậu ta thì sẽ không thể nào đọc hiểu được phần tình cảm sâu nặng này, nhưng mà nghe được câu không thể thay thế kia, đại khái thì cậu ta cũng có thể hiểu được tại sao chị của mình lại yêu một người đàn ông như thế này.
"Anh Mã, là do tôi không lễ phép, tôi chỉ là sợ tất cả nỗ lực của chị mình uổng phí, tôi không muốn chờ đến một ngày chị ấy tỉnh lại thì sẽ nhìn thấy một màn tàn nhẫn kia..."
Mã Thiên Xích đưa lon nước ở trong tay đến bên miệng, uống cạn một giọt cuối cùng còn lại: "Không có một ngày như vậy đâu."
CHƯƠNG 609: NGƯỜI MÀ KHÔNG AI THAY THẾ ĐƯỢC
Ở một bên khác, Mã Thiên Xích dường như đã không còn giống như một đoạn thời gian trước ngày nào cũng đều canh giữ ở trong phòng bệnh, chỉ có buổi tối thì anh ta mới tới đây, một tuần lễ có hai ba ngày như vậy, cũng không phải là rất đều đặn.
Vương Thu Phương và Đường Lỗi đều phát hiện sự thay đổi này, trong lòng của hai mẹ con bọn họ bắt đầu cảm thấy không có gì cả, người cũng đã như vậy rồi, sự bình an vô sự đó phải cố gắng tiếp cuộc sống, thời gian dài, trong lòng ít nhiều gì cũng sẽ có chút không xác định được.
Nghĩ đi nghĩ lại thì thường sẽ dễ dàng nghĩ đến chuyện mà không vui vẻ nhất.
Chẳng lẽ là do nhìn thấy Đường Uyển chậm chạp không thể nào tỉnh lại, cho nên muốn buông tay rồi, hoặc là nói tâm ý đã nguội lạnh?
Nhưng mà tất cả tiền viện phí thì từ trước đến nay cũng chưa từng đứt đoạn, gửi tới liên tục không ngừng, ở bên phía bệnh viện cho đến bây giờ cũng không bởi vì chuyện tiền bạc mà thúc giục, người kia cũng khiến cho viện trưởng cực kỳ đồng tình, luôn cung cấp hoàng cảnh tốt nhất cho bọn họ.
Tất cả những chuyện này đều khiến Vương Thu Phương rất cảm kích, cho nên dù là Mã Thiên Xích không có ở đây thù bà ta cũng không có nửa lời oán trách.
Nói cho cùng thì Đường Lỗi cũng không tỉnh táo được như người lớn tuổi, nhìn thấy thái độ của Mã Thiên Xích như vậy thì trong lòng ít nhiều gì cũng có chút chống đối, dù sao chị của mình xảy ra chuyện cũng có trách nhiệm của anh ta, mặc dù người đàn ông này đã làm thứ tốt nhất rồi, nhưng mà... cậu ta vẫn cảm thấy không đáng thay cho Đường Uyển.
Cậu ta sợ người đàn ông này sẽ quên đi chị, sẽ không coi trọng cô ấy.
Thế là trong một đêm khuya, gần lúc mười hai giờ, Đường Lỗi cố gắng đứng canh ở tầng hầm gara bệnh viện, cậu ta nhận ra xe của Mã Thiên Xích cho nên đứng ở bên cạnh xe mà chờ.
Không biết là qua bao lâu, cứ duy trì một tư thế đứng thẳng trong thời gian dài dẫn đến việc chân của cậu ta cũng hơi tê, rốt cuộc nhìn thấy ở cửa thang máy có một thân ảnh quen thuộc đi ra.
Mã Thiên Xích một thân một mình đi tới, sau lưng không có trợ lý cũng không có vệ sĩ đi theo, dáng vẻ lẻ loi lộ ra vẻ cô đơn.
Nhìn thấy cậu ta ở đây, người đàn ông cũng chẳng suy nghĩ cái gì nữa, không đợi cậu ta mở miệng thì trực tiếp hỏi: "Uống một ly không?"
Lời dạo đầu mà Đường Lỗi đã chuẩn bị xong đều bị một "lời mời" Bất thình lình này làm xáo trộn, dường như là không hề do dự chút nào mà đồng ý: "Được."
Sau khi lên xe, Mã Thiên Xích tự mình lái xe chở theo cậu ta rời khỏi bệnh viện, trong thời gian rỗi chờ xanh đèn đỏ, giọng nói trầm thấp của người đàn ông ở bên cạnh truyền đến: "Đã trễ như vậy rồi mà không trở về trường học à?"
Đường Lỗi trầm ngâm suy nghĩ một lúc, mở miệng nói chuyện rất thẳng thắn: "Tôi cố ý đến đây là để tìm anh."
Mã Thiên Xích cười một tiếng ngắn ngủi, nhẹ nhàng gật gật đầu rồi cũng không nói gì nữa.
Sau khi một đoạn đối thoại ngắn ngủi qua đi thì sự trầm mặc lại càng thêm kéo dài, một thương nhân thành thục, một cậu học sinh vẫn còn non trẻ, bởi vì người có cái tên là Đường Uyển mà cùng gặp nhau, vốn chính là không có lời nào để trò chuyện. Nhưng kỳ quái chính là dạng trầm mặc như thế này cũng không khiến người ta cảm thấy khó chịu, ngược lại có một loại thoải mái dễ chịu không có cách nào nói được.
So với việc cứ cố gắng tìm chủ đề nói chuyện, bọn họ càng thích sự im lặng dứt khoát lại nhẹ nhõm này.
Đường Uyển vốn cho rằng Mã Thiên Xích sẽ dẫn cậu ta đến một club cao cấp, nhưng ngoài dự đoán là anh ta chỉ đi ngang qua một cửa hàng tiện lợi mua một túi bia nhập khẩu.
Trần xe có thể được mở ra, không đóng lại, ngôi sao sáng rải rác trong bóng đêm dày đặc đập vào trong đáy mắt, mặc dù không tính là tuyệt vời nhưng trong cuộc sống đô thị như thế này cũng khá khó có được.
Sau khi Mã Thiên Xích điều chỉnh cho ghế ngã ra đằng sau, thuận thế chỉ về phía Đường Lỗi: "Ở bên kia có nút bấm."
Lúc này Đường Lỗi mới chú y tới, dựa theo lời của anh ta nói, động tác có chút không thuần thục làm cho ghế ngồi ngã ra đằng sau rồi dựa vào.
Mã Thiên Xích đưa tay qua lấy hai lon bia, ngón trỏ móc vào lon bia một vòng, ngón cái và ngón giữa giữ cố định, "tách" một tiếng, âm thanh thanh thúy vang lên trong bóng đêm lại êm tai lạ thường.
Anh ta đưa qua cho Đường Lỗi, rồi lấy cái sau qua, nhìn vào lon bia đã được mình mở ra, đột nhiên lại có chút thẩn thờ, không biết là nghĩ đến cái gì đó anh ta trực tiếp ngửa đầu ra rót một ngụm bia vào trong miệng.
Ánh mắt của Mã Thiên Xích nhìn thoáng qua động tác của anh ta, cũng không ngăn cản, lại mở lon bia của mình ra chậm rãi uống một ngụm. Rõ ràng là bia, nhưng lại có một loại cảm giác cao sang như là nếm rượu vang đỏ.
Hai người bọn họ cứ không nói lời nào mà uống rượu, anh một hớp tôi một hớp, thậm chí ngay cả cụng ly cũng không có, không có đồ nhắm để bày tỏ tâm sự của mình, giờ phút này không nghĩ cái gì cả, chỉ muốn cồn đổ vào trong người hòa tan trúc trắc ở trong lòng mình.
Đương nhiên là tửu lượng của Đường Lỗi không cao bằng Mã Thiên Xích, cậu ta uống vừa gấp gáp lại vừa nhanh, không đến một lúc thì xông lên đầu rồi. Khuôn mặt sạch sẽ thanh tú đỏ lên, lý trí vẫn còn sót lại một chút, lá gan lại muốn lấy hơi rượu mà càng lớn hơn, hỏi vấn đề mà gần đây mình hoang mang: "Anh Mã, có phải gần đây công việc của anh cực kỳ bận rộn hay không?"
Mã Thiên Xích dựa lưng vào ghế, vẻ mặt yếu ớt, bỗng nhiên mở miệng nói: "Có phải là cậu muốn hỏi tại sao tôi lại không đến thăm chị của cậu không?"
Bàn tay đang cầm lon bia của Đường Lỗi vô thức nắm chặt lại, biết được chút tâm tư nhỏ của mình đã bị nhìn rõ hoàn toàn, hoảng hốt đồng thời cũng có chút xấu hổ nói không nên lời: "Anh biết à?"
Mã Thiên Xích đã từng tuổi này rồi sao có thể không nhìn thấu được suy nghĩ trong lòng của một đứa bé, bất quá thì đến cùng vẫn để lại cho Đường Lỗi mấy phần mặt mũi: "Cậu nghĩ như thế nào, nói cho tôi nghe một chút xem."
Đường Lỗi nhớ đến những khả năng vẫn luôn quanh quẩn ở trong đầu của mình mấy ngày nay, mặc dù có hơi xấu hổ khi nói ra, nhưng suy nghĩ đến người chị không có ý thức vẫn còn đang nằm trên giường bệnh, cuối cùng vẫn kiên trì nói ra khỏi miệng.
Có lẽ là đã đâm trúng tâm sự của chàng trai, Đường Lỗi từ trước đến nay rất ít nói lại nói líu lo không ngớt, toàn bộ quá trình Mã Thiên Xích cũng không ngắt đoạn, lẳng lặng lắng nghe, cho đến lúc cuối cùng mới mở miệng nói: "Cậu cảm thấy là tôi muốn từ bỏ, không thèm để ý đến cô ấy nữa?"
Đường Lỗi không có trả lời lại, nhưng lại ngẩng đầu lên bình tĩnh nhìn người đàn ông ở trước mắt.
Chàng trai bất quá cũng chỉ mới 18 19 tuổi, vẫn còn ngây thơ, nhưng mà ánh mắt nhìn về phía anh ta lại rõ ràng kiên định khác thường.
Mã Thiên Xích tập trung vào đôi mắt này, đột nhiên giọng điệu hơi nghiêm túc: "Nếu như tôi muốn từ bỏ, cậu cảm thấy là cậu có thể ngăn cản được ư?"
Đường Lỗi bị anh ta hỏi một câu như vậy, nhẫn nhịn cả nửa ngày cũng không nói ra được một câu phản bác nào. Bởi vì người đàn ông này nói không sai, nếu như anh ta quyết tâm từ bỏ thì không có bất kỳ ai có thể ngăn cản được.
"Chắc là cậu vẫn chưa biết mối quan hệ giữa tôi với chị của cậu." Không đợi cậu ta lấy lại tinh thần thì người đàn ông này lại ung dung mở miệng một lần nữa: "Giữa chúng tôi không có sự ràng buộc sâu sắc, quen biết với cô ấy cũng xem như là một chuyện tình cờ, trước khi mà cô ấy xảy ra chuyện hôn mê thì chúng tôi thậm chí còn chưa xác định được tâm ý của nhau."
Lời này vừa mới nói ra khỏi miệng thì Đường Lỗi kinh ngạc đến tột đỉnh, bởi vì những lời này so với những lời đã nghe được ở chỗ của mẹ hoàn toàn không giống nhau.
"Tất cả những gì mà tôi nói với mẹ của cậu cũng không phải hoàn toàn đều là nói thật." Nhìn ra nghi ngờ của cậu ta, Mã Thiên Xích thẳng thắn nói hết toàn bộ: "Cho dù là tôi có nói thì bà ấy cũng không tiếp nhận được."
Đường Lỗi vẫn còn lún sâu vào trong cú sốc chưa bình tĩnh nổi: "Rốt cuộc thì mối quan hệ của anh với chị của tôi là gì?"
Quan hệ gì à?
Ba chữ này khiến cho Mã Thiên Xích im lặng trong giây lát, nghĩ đến cô gái hai mươi hai tuổi kia, nhớ đến không lâu trước đây có nhiều chuyện xảy ra, giống như là rất khó dùng một câu để hình dung được.
Bọn họ không phải là một cặp tình nhân, cũng không phải là người yêu, thậm chí cũng chưa từng xác định mối quan hệ, nhưng mà tại sao cô gái mỏng manh yếu ớt kia trong lúc quay người một cái mà vì anh biến thành cái dạng này.
Lông mày cau lại, mắt nhìn chằm chằm vào một khoảng không ngây ngốc một lúc lâu, cả nửa ngày sau yết gầu mới căng chặt lại phun ra một câu: "Chị của cậu đối với tôi mà nói là sự tồn tại mà bất kỳ ai cũng không thể thay thế được."
Cô để lại một quyết định phóng khoáng, lại vì bản thân mà biến thành như thế này, Mã Thiên Xích không biết là bản thân mình phải bỏ ra bao nhiêu thời gian mới có thể bù đắp được, nhưng mà có một điều anh ta biết chắc chắn rằng anh ta muốn bù đắp. Điên cuồng ngóng trông cô có thể tỉnh lại, có rất nhiều lời nói và quyết định muốn để cho cô biết, mỗi một ngày trôi qua thì loại ý định này lại càng ngày càng mãnh liệt hơn, thậm chí là bây giờ anh ta không dám mơ mộng xa vời, sợ bản thân của mình khống chế không nổi.
Cho nên anh ta không dám cứ luôn đợi ở trong bệnh viện, anh nhất định phải để cho công việc bổ sung thiếu sót trong cuộc sống của anh ta, học được cách có hay không, Nếu không thì đối với mọi người mà nói chính là một thảm họa.
Đường Lỗi nghìn người đàn ông thâm trầm ở trước mắt, quả thật lấy tuổi tác của cậu ta thì sẽ không thể nào đọc hiểu được phần tình cảm sâu nặng này, nhưng mà nghe được câu không thể thay thế kia, đại khái thì cậu ta cũng có thể hiểu được tại sao chị của mình lại yêu một người đàn ông như thế này.
"Anh Mã, là do tôi không lễ phép, tôi chỉ là sợ tất cả nỗ lực của chị mình uổng phí, tôi không muốn chờ đến một ngày chị ấy tỉnh lại thì sẽ nhìn thấy một màn tàn nhẫn kia..."
Mã Thiên Xích đưa lon nước ở trong tay đến bên miệng, uống cạn một giọt cuối cùng còn lại: "Không có một ngày như vậy đâu."
Bình luận facebook