Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-638
CHƯƠNG 638: VÀO THỜI KHẮC QUAN TRỌNG ANH ẤY ĐÃ ĐẾN RỒI
CHƯƠNG 638: VÀO THỜI KHẮC QUAN TRỌNG ANH ẤY ĐÃ ĐẾN RỒI
Một tiếng kinh ngạc kêu lên, đợi đến lúc cô phản ứng lại thì cả người đã ngã xuống ở bên cạnh người đàn ông mà đã phát cáu với cô lúc mới vào phòng bao rồi.
Tịch Giai Giai lập tức vùng vẫy muốn ngồi dậy, chỉ tiếc là người ở bên cạnh không hề có dự định như vậy, sau khi phát giác ra được động tác của cô, người đó càng thêm dùng sức ghì chặt cô ở bên cạnh mình.
“Thưa ngài, ngài làm gì vậy!?”
Cả người Tịch Giai Giai đều hoảng rồi, nhịp tim của cô lập tức tăng vọt lên đến đỉnh điểm, từ trước đến giờ chưa hề gặp qua tình cảnh nào như vậy cả, lúc này càng thêm sợ hãi không biết nên làm như thế nào mới tốt đây nữa, cô chỉ đành dùng sức cố gắng giãy dụa ra, nhưng lại không biết càng như vậy thì lại càng khơi dậy dục vọng chinh phục của đàn ông.
Đối phương rõ ràng là có mục đích không tốt, bởi vì cái đôi tay đó gần như là ngay tức khắc sờ mó loạn xạ trên người cô.
Cả người Tịch Giai Giai giống như là bị điện giật vậy, khoé môi mang theo khí tức nóng bỏng dán sát bên tai cô, chỉ nghe người đó nói: “Không phải là thay Liễu Nhân Nhân đến đây phục vụ bọn tôi sao, nhưng mà Liễu Nhân Nhân không phải là nhân viên phục vụ a...”
Tịch Giai Giai lúc này mới đột nhiên hiểu ra, mấy người này thì ra là vừa nãy đã xem cô thành một đối tượng có thể trêu ghẹo rồi.
Cô lập tức giải thích: “Ngài hiểu lầm rồi, tôi chỉ là nhân viên phục vụ mà thôi, nếu như ngài muốn Liễu Nhân Nhân phục vụ thì tôi có thể kêu cô ta qua đây, mong ngài bỏ tôi ra...”
“Bỏ ra?” Người đàn ông khinh miệt cười khẩy một tiếng, vô cùng hưởng thụ cái bộ dạng hoảng loạn lúng túng này của cô: “Cô có thấy người đàn ông nào khi đang đói khát lại có thể bỏ ra không?”
Lời này đối với đám người bọn họ mà nói, quả thực là một chuyện cười.
Khuôn mặt Tịch Giai Giai sợ hãi đến trắng bệch rồi, phản ứng như vậy rơi vào trong đáy mắt của đàn ông lại càng thêm mới lạ: “Sao thế, sợ hãi như vậy là bởi vì chưa từng yêu đương hẹn hò sao?”
Tịch Giai Giai vốn không định quan tâm đến lời của anh ta, nhưng người này lại tự nói: “Xem ra là như vậy không sai rồi, nhìn bộ dạng non nớt không chút kinh nghiệm nào của cô em kìa, nhưng mà đừng lo lắng, lát nữa em cứ giao hết cho tôi, ngoan nha~”
Nghe thấy ngữ khí thân mật dỗ dành của anh ta, Tịch Giai Giai không những không cảm thấy một chút rung động nào, mà ngược lại còn có một cảm giác sởn gai ốc nữa.
Rất nhanh, cơ thể cường tráng của người đàn ông đã áp xuống, cơ thể nhỏ nhắn như Tịch Giai Giai căn cản là không thể đỡ nỗi cái sức ép này, nhìn thấy mình sắp ngã xuống, cô đưa ánh mắt hy vọng quay sang nhìn người bên cạnh, nhưng lúc nhìn thấy những ánh mắt như đang xem kịch hay của mấy người đó, cô hoàn toàn tuyệt vọng.
Mấy người này căn bản là không nghĩ chuyện này có gì không đúng cả, trong mắt của bọn họ, mấy chuyện này họ đều đã thấy quen rồi, chỉ cần muốn thì không có gì là không thể.
Vào thời khắc cơ thể bị ép đến gần sát ghế sofa, đáy lòng Tịch Giai Giai đột nhiên dấy lên một sự lạnh lẽo, cả người giống như là đã rơi vào một vực sâu ngàn dặm, bầu không khí xung quanh đều đã biến thành băng sương lạnh giá đến thấu tận xương cốt.
Ai có thể đến cứu cô…
Ở bên kia, Bùi Dục gần 11 giờ rưỡi mới xong việc xã giao, sau khi từ phòng bao trở về văn phòng của mình, anh liền đắm mình vào ghế sofa, châm một điếu xì gà bỏ vào khoé miệng rồi ung dung chậm rãi mà hút, làn khói trắng hiện lên bao trùm lấy biểu cảm của người đàn ông, khiến người ta không thể nào nhìn rõ được.
Giám đốc đợi cả nửa ngày mới đợi được sự mở miệng của con người tôn quý này: “Lát nữa nhớ tiễn khách về giùm tôi.”
“Vâng thưa Tổng giám đốc Bùi, ngài cứ yên tâm, xe cũng đã sắp xếp xong hết rồi.”
Chuyện quan trọng nhất trong lòng cũng đã làm xong, cả người Bùi Dục giống như là quả bóng bay bị xẹp hơi vậy, không những phờ phạc ỉu xìu, mà còn vô cùng trống rỗng.
Không sai, chính là cái cảm giác trống rỗng ùn ùn kéo đến sau khi mọi người cùng uống rượu xong.
Đột nhiên, trong não anh chợt loé qua một gương mặt, anh kéo lấy giám đốc: “Đúng rồi Tịch Giai Giai đâu?”
“Cô Tịch đang làm việc.”
Bùi Dục gật gật đầu, anh đưa tay lên móc móc hai cái: “Kêu lên đây,”
“Vâng, Tổng giám đốc Bùi đợi một lát.”
Bùi Dục xua xua tay, thị ý anh ta bây giờ có thể đi ra ngoài rồi, trong đầu không ngừng nghĩ đến những lời mà anh cần nói khi lát nữa gặp Tịch Giai Giai.
Anh nhất định phải chọn lời thật kích thích nhất, hỏi cô không phải là trước giờ luôn đòi đi sao, sao bây giờ lại ở lại rồi.
Bùi Dục vừa nghĩ vừa cảm thấy sướng, cái cảm giác thoả mãn đầy biến thái này khiến bản thân anh cũng cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
Sao anh lại có thể vì dày vò một cô gái mà trở nên vui đến thế này chứ? Nếu như không phải là bởi vì Tịch Giai Giai, thì có lẽ cái bát mì này, anh cũng ăn không nổi.
Lúc Bùi Dục đang đợi ở trong văn phòng, giám đốc đột nhiên nhận được một tin tức, chính là buổi xã giao tối nay Tịch Giai Giai đã được sắp xếp đến một phòng bao khác rồi.
Hơn nữa không phải là phòng bao bình thường, mà là phòng bao 2046.
Giám đốc vừa nghe thấy thì lập tức có chút sốt sắng: “Ai cho cậu tự ý đổi chỗ cho cô ấy vậy hả?”
Người ở Hồng Đỉnh đều vô cùng quen thuộc với cái phòng này, bởi vì phòng bao tương đối lớn, cho nên có rất nhiều đàn ông đều đến đây, một là vì mới lạ, hai là vì có mặt mũi, càng quan trọng hơn, cái phòng bao đó cung cấp rất nhiều dịch vụ bổ sung, trong đó đương nhiên là có các cô gái đến nói chuyện bồi bạn.
“Cái, cái này là do Nhân Nhân nói hôm nay thực sự không có thời gian cho nên mới bất đắc dĩ…”
“Bất đắc dĩ?” Giám đốc nghe xong câu này thì thật không biết nên khóc hay nên cười nữa, anh lạnh lùng nhìn anh ta một cái: “Đưa người ra ngoài trước đã, để lại mấy lời này để lát nữa giải thích với Tổng giám đốc Bùi đi!”
Sau khi vứt lại câu này, giám đốc lập tức bước đến phòng 2046 một cách không ngừng nghỉ, tuy anh ta đã cố gắng nhanh nhất có thể, nhưng lúc đẩy cửa ra nhìn thấy cô gái nhỏ bé bị áp dưới thân của hai người đàn ông, quần áo không chỉnh tề, anh ta liền há hốc mồm.
Đã nhanh chóng nhất có thể, nhưng vẫn muộn một bước.
Tịch Giai Giai bị hai người một trái một phải khống chế, quần áo nửa thân trên gần như không còn trên người cô nữa, chỉ còn lại chiếc áo ngực, nếu như không phải cửa bị mở ra thì chắc chiếc áo trong này cũng sắp sửa bị người ta túm ra luôn rồi.
Bàn tay người đàn ông sờ soạng trên khắp người cô, cô ngoại trừ cảm thấy ghê tởm thì không có bất kỳ cảm giác nào nữa.
Nhìn thấy giám đốc đi vào, cô giống như là nhìn thấy người thân của mình vậy, chỉ là biểu cảm tê dại, cô đã bị sợ hãi quá độ rồi, không còn phản ứng gì nữa.
Người trong phòng bao bị nhóm người đột ngột xuất hiện này làm giật bắn mình, đặc biệt là hai người đang áp trên cơ thể của Tịch Giai Giai kia, vừa mới quay đầu qua để xem thử là tên nào không có mắt dám phá hỏng chuyện tốt của bọn họ, kết quả là vừa quay đầu thì nhìn thấy trợ lý bên cạnh của Bùi Dục kiêm giám đốc của Hồng Đỉnh, lập tức không lên tiếng nữa.
Giám đốc chỉ đưa ánh mắt ra hiệu với hai vệ sĩ ở sau lưng, vệ sĩ lập tức giải cứu người ra ngoài, thuận tiện còn dùng một tấm chăn mỏng che lên người cho cô, che đi làn da bị hiện lên những vết tích màu đỏ.
“Giám đốc Mạnh, anh đây là có ý gì?” Trong đó có một người có chút bất mãn hỏi.
Giám đốc vừa nhúc nhích khoé môi, chưa kịp lên tiếng thì đằng sau đã truyền đến một loạt tiếng bước chân gấp rút.
Một giây sau, cửa phòng bao liền xuất hiện một thân ảnh cao lớn, bộ vest nghiêm chỉnh phẳng phiu, mái tóc láng bóng, không phải Bùi Dục thì còn ai?
Nhưng khuôn mặt vốn luôn bỡn cợt với đời đó lúc này lại tràn ngập những sự âm lãnh đáng sợ, trong đôi con mắt hoa anh đào mê người đó toàn là sự sắc bén nghiêm nghị.
Bùi Dục gần như là nhìn thấy ngay Tịch Giai Giai đang được vệ sĩ dìu đỡ ở kia, trên người cô quấn một tấm khăn lông, không nhìn thấy tình cảnh trên cơ thể, nhưng nhìn những mảnh quần áo bị xé toạc trên ghế sofa kia, cũng đủ để đoán được tất cả những chuyện vừa nãy rồi.
CHƯƠNG 638: VÀO THỜI KHẮC QUAN TRỌNG ANH ẤY ĐÃ ĐẾN RỒI
Một tiếng kinh ngạc kêu lên, đợi đến lúc cô phản ứng lại thì cả người đã ngã xuống ở bên cạnh người đàn ông mà đã phát cáu với cô lúc mới vào phòng bao rồi.
Tịch Giai Giai lập tức vùng vẫy muốn ngồi dậy, chỉ tiếc là người ở bên cạnh không hề có dự định như vậy, sau khi phát giác ra được động tác của cô, người đó càng thêm dùng sức ghì chặt cô ở bên cạnh mình.
“Thưa ngài, ngài làm gì vậy!?”
Cả người Tịch Giai Giai đều hoảng rồi, nhịp tim của cô lập tức tăng vọt lên đến đỉnh điểm, từ trước đến giờ chưa hề gặp qua tình cảnh nào như vậy cả, lúc này càng thêm sợ hãi không biết nên làm như thế nào mới tốt đây nữa, cô chỉ đành dùng sức cố gắng giãy dụa ra, nhưng lại không biết càng như vậy thì lại càng khơi dậy dục vọng chinh phục của đàn ông.
Đối phương rõ ràng là có mục đích không tốt, bởi vì cái đôi tay đó gần như là ngay tức khắc sờ mó loạn xạ trên người cô.
Cả người Tịch Giai Giai giống như là bị điện giật vậy, khoé môi mang theo khí tức nóng bỏng dán sát bên tai cô, chỉ nghe người đó nói: “Không phải là thay Liễu Nhân Nhân đến đây phục vụ bọn tôi sao, nhưng mà Liễu Nhân Nhân không phải là nhân viên phục vụ a...”
Tịch Giai Giai lúc này mới đột nhiên hiểu ra, mấy người này thì ra là vừa nãy đã xem cô thành một đối tượng có thể trêu ghẹo rồi.
Cô lập tức giải thích: “Ngài hiểu lầm rồi, tôi chỉ là nhân viên phục vụ mà thôi, nếu như ngài muốn Liễu Nhân Nhân phục vụ thì tôi có thể kêu cô ta qua đây, mong ngài bỏ tôi ra...”
“Bỏ ra?” Người đàn ông khinh miệt cười khẩy một tiếng, vô cùng hưởng thụ cái bộ dạng hoảng loạn lúng túng này của cô: “Cô có thấy người đàn ông nào khi đang đói khát lại có thể bỏ ra không?”
Lời này đối với đám người bọn họ mà nói, quả thực là một chuyện cười.
Khuôn mặt Tịch Giai Giai sợ hãi đến trắng bệch rồi, phản ứng như vậy rơi vào trong đáy mắt của đàn ông lại càng thêm mới lạ: “Sao thế, sợ hãi như vậy là bởi vì chưa từng yêu đương hẹn hò sao?”
Tịch Giai Giai vốn không định quan tâm đến lời của anh ta, nhưng người này lại tự nói: “Xem ra là như vậy không sai rồi, nhìn bộ dạng non nớt không chút kinh nghiệm nào của cô em kìa, nhưng mà đừng lo lắng, lát nữa em cứ giao hết cho tôi, ngoan nha~”
Nghe thấy ngữ khí thân mật dỗ dành của anh ta, Tịch Giai Giai không những không cảm thấy một chút rung động nào, mà ngược lại còn có một cảm giác sởn gai ốc nữa.
Rất nhanh, cơ thể cường tráng của người đàn ông đã áp xuống, cơ thể nhỏ nhắn như Tịch Giai Giai căn cản là không thể đỡ nỗi cái sức ép này, nhìn thấy mình sắp ngã xuống, cô đưa ánh mắt hy vọng quay sang nhìn người bên cạnh, nhưng lúc nhìn thấy những ánh mắt như đang xem kịch hay của mấy người đó, cô hoàn toàn tuyệt vọng.
Mấy người này căn bản là không nghĩ chuyện này có gì không đúng cả, trong mắt của bọn họ, mấy chuyện này họ đều đã thấy quen rồi, chỉ cần muốn thì không có gì là không thể.
Vào thời khắc cơ thể bị ép đến gần sát ghế sofa, đáy lòng Tịch Giai Giai đột nhiên dấy lên một sự lạnh lẽo, cả người giống như là đã rơi vào một vực sâu ngàn dặm, bầu không khí xung quanh đều đã biến thành băng sương lạnh giá đến thấu tận xương cốt.
Ai có thể đến cứu cô…
Ở bên kia, Bùi Dục gần 11 giờ rưỡi mới xong việc xã giao, sau khi từ phòng bao trở về văn phòng của mình, anh liền đắm mình vào ghế sofa, châm một điếu xì gà bỏ vào khoé miệng rồi ung dung chậm rãi mà hút, làn khói trắng hiện lên bao trùm lấy biểu cảm của người đàn ông, khiến người ta không thể nào nhìn rõ được.
Giám đốc đợi cả nửa ngày mới đợi được sự mở miệng của con người tôn quý này: “Lát nữa nhớ tiễn khách về giùm tôi.”
“Vâng thưa Tổng giám đốc Bùi, ngài cứ yên tâm, xe cũng đã sắp xếp xong hết rồi.”
Chuyện quan trọng nhất trong lòng cũng đã làm xong, cả người Bùi Dục giống như là quả bóng bay bị xẹp hơi vậy, không những phờ phạc ỉu xìu, mà còn vô cùng trống rỗng.
Không sai, chính là cái cảm giác trống rỗng ùn ùn kéo đến sau khi mọi người cùng uống rượu xong.
Đột nhiên, trong não anh chợt loé qua một gương mặt, anh kéo lấy giám đốc: “Đúng rồi Tịch Giai Giai đâu?”
“Cô Tịch đang làm việc.”
Bùi Dục gật gật đầu, anh đưa tay lên móc móc hai cái: “Kêu lên đây,”
“Vâng, Tổng giám đốc Bùi đợi một lát.”
Bùi Dục xua xua tay, thị ý anh ta bây giờ có thể đi ra ngoài rồi, trong đầu không ngừng nghĩ đến những lời mà anh cần nói khi lát nữa gặp Tịch Giai Giai.
Anh nhất định phải chọn lời thật kích thích nhất, hỏi cô không phải là trước giờ luôn đòi đi sao, sao bây giờ lại ở lại rồi.
Bùi Dục vừa nghĩ vừa cảm thấy sướng, cái cảm giác thoả mãn đầy biến thái này khiến bản thân anh cũng cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
Sao anh lại có thể vì dày vò một cô gái mà trở nên vui đến thế này chứ? Nếu như không phải là bởi vì Tịch Giai Giai, thì có lẽ cái bát mì này, anh cũng ăn không nổi.
Lúc Bùi Dục đang đợi ở trong văn phòng, giám đốc đột nhiên nhận được một tin tức, chính là buổi xã giao tối nay Tịch Giai Giai đã được sắp xếp đến một phòng bao khác rồi.
Hơn nữa không phải là phòng bao bình thường, mà là phòng bao 2046.
Giám đốc vừa nghe thấy thì lập tức có chút sốt sắng: “Ai cho cậu tự ý đổi chỗ cho cô ấy vậy hả?”
Người ở Hồng Đỉnh đều vô cùng quen thuộc với cái phòng này, bởi vì phòng bao tương đối lớn, cho nên có rất nhiều đàn ông đều đến đây, một là vì mới lạ, hai là vì có mặt mũi, càng quan trọng hơn, cái phòng bao đó cung cấp rất nhiều dịch vụ bổ sung, trong đó đương nhiên là có các cô gái đến nói chuyện bồi bạn.
“Cái, cái này là do Nhân Nhân nói hôm nay thực sự không có thời gian cho nên mới bất đắc dĩ…”
“Bất đắc dĩ?” Giám đốc nghe xong câu này thì thật không biết nên khóc hay nên cười nữa, anh lạnh lùng nhìn anh ta một cái: “Đưa người ra ngoài trước đã, để lại mấy lời này để lát nữa giải thích với Tổng giám đốc Bùi đi!”
Sau khi vứt lại câu này, giám đốc lập tức bước đến phòng 2046 một cách không ngừng nghỉ, tuy anh ta đã cố gắng nhanh nhất có thể, nhưng lúc đẩy cửa ra nhìn thấy cô gái nhỏ bé bị áp dưới thân của hai người đàn ông, quần áo không chỉnh tề, anh ta liền há hốc mồm.
Đã nhanh chóng nhất có thể, nhưng vẫn muộn một bước.
Tịch Giai Giai bị hai người một trái một phải khống chế, quần áo nửa thân trên gần như không còn trên người cô nữa, chỉ còn lại chiếc áo ngực, nếu như không phải cửa bị mở ra thì chắc chiếc áo trong này cũng sắp sửa bị người ta túm ra luôn rồi.
Bàn tay người đàn ông sờ soạng trên khắp người cô, cô ngoại trừ cảm thấy ghê tởm thì không có bất kỳ cảm giác nào nữa.
Nhìn thấy giám đốc đi vào, cô giống như là nhìn thấy người thân của mình vậy, chỉ là biểu cảm tê dại, cô đã bị sợ hãi quá độ rồi, không còn phản ứng gì nữa.
Người trong phòng bao bị nhóm người đột ngột xuất hiện này làm giật bắn mình, đặc biệt là hai người đang áp trên cơ thể của Tịch Giai Giai kia, vừa mới quay đầu qua để xem thử là tên nào không có mắt dám phá hỏng chuyện tốt của bọn họ, kết quả là vừa quay đầu thì nhìn thấy trợ lý bên cạnh của Bùi Dục kiêm giám đốc của Hồng Đỉnh, lập tức không lên tiếng nữa.
Giám đốc chỉ đưa ánh mắt ra hiệu với hai vệ sĩ ở sau lưng, vệ sĩ lập tức giải cứu người ra ngoài, thuận tiện còn dùng một tấm chăn mỏng che lên người cho cô, che đi làn da bị hiện lên những vết tích màu đỏ.
“Giám đốc Mạnh, anh đây là có ý gì?” Trong đó có một người có chút bất mãn hỏi.
Giám đốc vừa nhúc nhích khoé môi, chưa kịp lên tiếng thì đằng sau đã truyền đến một loạt tiếng bước chân gấp rút.
Một giây sau, cửa phòng bao liền xuất hiện một thân ảnh cao lớn, bộ vest nghiêm chỉnh phẳng phiu, mái tóc láng bóng, không phải Bùi Dục thì còn ai?
Nhưng khuôn mặt vốn luôn bỡn cợt với đời đó lúc này lại tràn ngập những sự âm lãnh đáng sợ, trong đôi con mắt hoa anh đào mê người đó toàn là sự sắc bén nghiêm nghị.
Bùi Dục gần như là nhìn thấy ngay Tịch Giai Giai đang được vệ sĩ dìu đỡ ở kia, trên người cô quấn một tấm khăn lông, không nhìn thấy tình cảnh trên cơ thể, nhưng nhìn những mảnh quần áo bị xé toạc trên ghế sofa kia, cũng đủ để đoán được tất cả những chuyện vừa nãy rồi.
Bình luận facebook