Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-709
CHƯƠNG 709: ĐÂY LÀ NGƯỜI PHỤ NỮ CỦA ANH
CHƯƠNG 709: ĐÂY LÀ NGƯỜI PHỤ NỮ CỦA ANH
Tịch Giai Giai gật đầu: "Được."
Tối nay cô trải qua một chuyện như vậy, điều muốn làm nhất chính là tắm rửa sạch sẽ để gột sạch tất cả những thứ thuộc về hắn ta, nếu không cô hoàn toàn không thể ngủ yên.
Mười phút sau, Bùi Dục quay lại, đèn trong phòng tắm đã mở, tiếng nước ào ào từ bên trong truyền tới.
Tịch Giai Giai đứng dậy chậm rãi hướng phòng tắm phía bên kia, lúc đến cửa ra vào, trong tay đã được đưa đến một chiếc áo sơ mi trắng: "Trong nhà không có người phụ nữ nào ở qua đêm, chỉ có áo sơmi, đây là chiếc áo lớn nhất bằng sợ tổng hợp tương đối dễ chịu, em có thể mặc như váy!”
Ánh mắt Tịch Giai Giai đảo qua chiếc áo trong tay, nhìn thấy chính là áo của anh, rộng thùng thình.
Nghĩ đến trước đó anh còn mong mình không có quần áo để mặc, lại nhìn người trước mặt này, không thể tin được rằng đây là cùng một người đàn ông.
Đêm nay Bùi Dục hoàn toàn không giống Bùi Dục mà cô quen biết trước kia, dịu dàng quan tâm đến mức khiến cô hoài nghi đôi mắt của chính mình.
Thấy cô ngây người, Bùi Dục có chút không yên lòng: "Tự em có thể tắm không?”
Tịch Giai Giai lấy lại tinh thần, sợ câu tiếp theo của anh sẽ là ‘Tôi tắm giúp em’, cô vội vàng gật đầu: “Em có thể.”
Bùi Dục nửa tin nửa ngờ: "Tôi sẽ chờ em ở đây, có chuyện gì thì gọi tôi!”
Cô vội vàng gật đầu đồng ý, quay người tiến vào phòng tắm và khóa trái cửa lại.
Cởi quần áo trên người, cô không nhìn mình trong gương, cô không muốn đối mặt với những vết tích trên người mà Mạnh Quảng Khôn lưu lại.
Trong bồn tắm sạch sẽ cao cấp, ngay cả nước cũng là nhiệt độ ổn định, nhiệt độ được đặt ở ba mươi lăm độ, là nhiệt độ mà cơ thể cảm thấy thoải mái nhất.
Khoảnh khắc dòng nước ấm chạm vào cơ thể, cuối cùng tứ chi cũng thả lỏng, cô ngẩng đầu nhìn trần nhà trong phòng tắm, đầu óc có chút hỗn độn.
Không ngờ tối nay lại xảy ra chuyện như vậy, càng không ngờ thông qua chuyện này liền thay đổi mối quan hệ giữa cô và Bùi Dục.
Ngay cả bây giờ, Tịch Giai Giai cũng không có quá nhiều cảm giác chân thực.
Cô luôn cảm thấy tất cả những chuyện này đều giống như một giấc mơ, người đàn ông vô tình xâm nhập vào cuộc đời mình, giờ phút này vậy mà trở thành bạn trai của cô, đồng thời cũng không phải là một trò đùa, là loại hết sức nghiêm túc.
Nhưng dù cho như thế, vừa nghĩ tới mối quan hệ hiện tại của hai người, sự vui vẻ trong lòng vẫn nhiều hơn bối rối, nghĩ đến sau này ở bên nhau, cô vẫn rất căng thẳng, nhưng ngoại trừ việc căng thẳng, càng nhiều hơn chính là sự vui vẻ.
Cho tới nay đều là anh đang chủ động, mà cô luôn luôn keo kiệt đáp lại, thật ra dưới sự tiếp xúc từng chút trong ngày thường, cô cũng vô tình hay cố ý tại kiềm chế tình cảm của mình đi, nếu không thì bây giờ cũng sẽ không có sự tương phản lớn như vậy.
Không biết có phải nguyên nhân vì Mạnh Quảng Khôn hay không, tôi nay anh vô cùng dịu dàng, không có một chút kiêu ngạo và hào quang trước đây, không còn là nghiệp báo giương nanh múa vuốt khiến cho người ta sợ hãi, mà giống như một con sư tử con với bộ lông mượt mà.
Những thay đổi này cũng khiến cho Tịch Giai Giai bất ngờ, hóa ra sau khi thật sự xác định mối quan hệ, anh lại có thể làm cho bạn đời của mình đến mức này.
Cho tới nay, cô đều buồn rầu vì những vấn đề vụn vặt trong cuộc sống, rất ít có thời gian thật sự suy nghĩ về nội tâm của mình, bây giờ Bùi Dục mạnh mẽ xâm nhập vào như vậy làm xáo trộn cuộc sống vốn đang buồn tẻ và vô vị của cô, điều này cũng chưa chắc là chuyện xấu.
Có lẽ, anh có thể mang cho mình nhiều cảm nhận khác nhau hơn nữa.
Hai mươi tuổi, cô cũng nên buông lỏng lòng mình một chút, không cần gò bó như vậy nữa.
Cứ thử một lần, mặc kệ kết cục thế nào, mặc kệ tương lai sẽ thế nào, ít nhất cô cũng muốn bước bước đi này, không để lại bất cứ điều gì tiếc nuối.
Làn nước ấm áp khẽ dao động quanh thân thể, giống như trái tim cô đang được hâm nóng căng lên, rất nhiều cảm xúc tích tụ ở bên trong quá lâu, bây giờ thật vất vả mới có một lối ra, cô nhất định phải kiềm chế một chút, nếu không… Rất dễ dàng mất khống chế.
Tịch Giai Giai ở trong phòng tắm rất lâu, lâu đến mức Bùi Dục không thể không tiến lên gõ cửa: “Vẫn chưa tắm xong sao?”
"Được rồi được rồi." Cô vội vàng đứng lên, mở vòi hoa sen cọ rửa một lát, bọc khăn tắm sấy khô tóc, cầm chiếc áo sơ mi nam rộng kia mặc lên người.
Chất vải vô cùng mềm mại, so với áo ngủ bình thường còn dễ chịu hơn, cổ áo cô không cài hết, vẫn chừa lại một cúc áo, chiều dài phía dưới cũng đến giữa hai đùi, có thể hoàn toàn ôm trọn lấy cô.
Ngoài cửa một lần nữa truyền đến tiếng gõ cửa cốc cốc.
Tịch Giai Giai không dám kéo dài, sợ anh sẽ lo lắng cho mình, liền vội vàng đi tới mở cửa ra.
Hơi nóng trong phòng tắm bốc lên đập vào mặt, Bùi Dục ngước mắt liền nhìn thấy cô gái nhỏ đang đứng trước mặt mình, cởi áo khoác ra, chiếc áo sơ mi trắng rộng càng khiến cô thêm nhỏ nhắn, mái tóc màu đen xoã ra, mỗi một mỗi sợi đều mang màu sắc sáng ngời, làn da của cô rất tốt, lông tơ trên khuôn mặt cũng có thể nhìn thấy rõ ràng dưới ánh đèn.
Giống như một con vịt nhỏ vừa chui ra khỏi vỏ, khiến cho người ta nhịn không được muốn đưa tay ra vuốt ve.
Sự thật chứng minh, anh cũng đã làm như vậy.
Bùi Dục một tay ôm người vào trong ngực, thấy khuôn mặt nhỏ của cô còn hơi sưng, thậm chí không cảm thấy vẻ đẹp bị giảm đi, mà còn lôi kéo trái tim anh nữa.
"Khá hơn chút nào chưa?"
Anh đang muốn chỉ tâm trạng của cô, vừa rồi một đường đi vào biệt thự, cô hoàn toàn căng cứng, giống như một sợi dây chỉ bất cứ lúc nào cũng có thể đứt.
Tịch Giai Giai gật đầu, khuôn mặt hồng hồng nhỏ giọng lầu bầu: "Em không sao."
Bốn mắt nhìn nhau, dưới cái nhìn có vẻ như bình tĩnh lại nồng đậm tình cảm đang âm thầm phát sinh, và cả hai đang cố gắng hết sức đè nén.
Hôm nay mới là ngày đầu tiên bọn họ ở bên nhau, cô không phải người khác, không thể tùy tiện.
Bùi Dục không ngừng tự khuyên nhủ chính mình ở trong lòng mới có thể nhịn xuống một cách khó khăn, thật sự sợ mình xúc động không kiềm chế được… Đối mặt với người phụ nữ mình yêu thích, lại có người đàn ông nào có thể thực sự ngồi xuống mà trong lòng không loạn đâu?
Anh kéo bàn tay nhỏ mềm mại kia đi đến bên giường, một đôi mắt tà mị đào hoa dường như không thể rời đi, Tịch Giai Giai cảm thấy mình sắp bị anh nhìn thấu.
Bứt rứt ngẩng đầu sờ sờ lên mặt: "Sao anh lại nhìn chằm chằm vào em như vậy?”
Ánh mắt thâm thúy đó quả thực giống như một con dao găm, hơi lướt qua giống như muốn đem toàn bộ vỏ ngoài của cô mở ra, một giây hai giây còn có thể, thời gian lâu dài thật sự có chút nhịn không được.
Nhưng Bùi Dục vẫn chưa thỏa mãn, hận không thể để ánh mắt dán vào mặt cô: “Vừa nghĩ đến việc em là của tôi, tôi liền không nhịn được suy nghĩ muốn nhìn nhiều hơn
Tịch Giai Giai sửng sốt một chút, khuôn mặt vốn đã đỏ nay lại càng đỏ hơn, cô đưa tay muốn che ánh mắt người kia lại nhưng nửa đường lại bị chặn lại và nắm vào lòng bàn tay.
"Đừng náo."
"Em không có náo." Nói xong, cô lại thấp giọng bổ sung một câu: "Là anh náo."
Đêm khuya, tất cả giống như cũng mất đi tiếng động, chỉ có tiếng trái tim đập phát ra âm thanh ‘thình thịch’.
Bùi Dục hận không thể khắc ghi từng chi tiết trên mặt cô vào lòng, khi nhớ đến sẽ mang ra xem một chút, cũng ước gì khiến cho tất cả mọi người trên thế giới đều biết Tịch Giai Giai là người phụ nữ của anh.
Trong đầu bỗng nhiên hiện ý nghĩ như vậy, anh lập tức có cảm hứng, bỗng nhiên nhận ra điều gì đó, anh lấy điện thoại từ trong túi lấy ra, mở máy ảnh chỉ vào phía bàn tay hai người đang đan chặt vào nhau.
Tịch Giai Giai khó hiểu nhìn động tác của anh: “Anh muốn làm gì?”
Bùi Dục nhìn chằm chằm vào màn hình, cũng không ngẩng đầu lên: “Đăng lên mạng!”
CHƯƠNG 709: ĐÂY LÀ NGƯỜI PHỤ NỮ CỦA ANH
Tịch Giai Giai gật đầu: "Được."
Tối nay cô trải qua một chuyện như vậy, điều muốn làm nhất chính là tắm rửa sạch sẽ để gột sạch tất cả những thứ thuộc về hắn ta, nếu không cô hoàn toàn không thể ngủ yên.
Mười phút sau, Bùi Dục quay lại, đèn trong phòng tắm đã mở, tiếng nước ào ào từ bên trong truyền tới.
Tịch Giai Giai đứng dậy chậm rãi hướng phòng tắm phía bên kia, lúc đến cửa ra vào, trong tay đã được đưa đến một chiếc áo sơ mi trắng: "Trong nhà không có người phụ nữ nào ở qua đêm, chỉ có áo sơmi, đây là chiếc áo lớn nhất bằng sợ tổng hợp tương đối dễ chịu, em có thể mặc như váy!”
Ánh mắt Tịch Giai Giai đảo qua chiếc áo trong tay, nhìn thấy chính là áo của anh, rộng thùng thình.
Nghĩ đến trước đó anh còn mong mình không có quần áo để mặc, lại nhìn người trước mặt này, không thể tin được rằng đây là cùng một người đàn ông.
Đêm nay Bùi Dục hoàn toàn không giống Bùi Dục mà cô quen biết trước kia, dịu dàng quan tâm đến mức khiến cô hoài nghi đôi mắt của chính mình.
Thấy cô ngây người, Bùi Dục có chút không yên lòng: "Tự em có thể tắm không?”
Tịch Giai Giai lấy lại tinh thần, sợ câu tiếp theo của anh sẽ là ‘Tôi tắm giúp em’, cô vội vàng gật đầu: “Em có thể.”
Bùi Dục nửa tin nửa ngờ: "Tôi sẽ chờ em ở đây, có chuyện gì thì gọi tôi!”
Cô vội vàng gật đầu đồng ý, quay người tiến vào phòng tắm và khóa trái cửa lại.
Cởi quần áo trên người, cô không nhìn mình trong gương, cô không muốn đối mặt với những vết tích trên người mà Mạnh Quảng Khôn lưu lại.
Trong bồn tắm sạch sẽ cao cấp, ngay cả nước cũng là nhiệt độ ổn định, nhiệt độ được đặt ở ba mươi lăm độ, là nhiệt độ mà cơ thể cảm thấy thoải mái nhất.
Khoảnh khắc dòng nước ấm chạm vào cơ thể, cuối cùng tứ chi cũng thả lỏng, cô ngẩng đầu nhìn trần nhà trong phòng tắm, đầu óc có chút hỗn độn.
Không ngờ tối nay lại xảy ra chuyện như vậy, càng không ngờ thông qua chuyện này liền thay đổi mối quan hệ giữa cô và Bùi Dục.
Ngay cả bây giờ, Tịch Giai Giai cũng không có quá nhiều cảm giác chân thực.
Cô luôn cảm thấy tất cả những chuyện này đều giống như một giấc mơ, người đàn ông vô tình xâm nhập vào cuộc đời mình, giờ phút này vậy mà trở thành bạn trai của cô, đồng thời cũng không phải là một trò đùa, là loại hết sức nghiêm túc.
Nhưng dù cho như thế, vừa nghĩ tới mối quan hệ hiện tại của hai người, sự vui vẻ trong lòng vẫn nhiều hơn bối rối, nghĩ đến sau này ở bên nhau, cô vẫn rất căng thẳng, nhưng ngoại trừ việc căng thẳng, càng nhiều hơn chính là sự vui vẻ.
Cho tới nay đều là anh đang chủ động, mà cô luôn luôn keo kiệt đáp lại, thật ra dưới sự tiếp xúc từng chút trong ngày thường, cô cũng vô tình hay cố ý tại kiềm chế tình cảm của mình đi, nếu không thì bây giờ cũng sẽ không có sự tương phản lớn như vậy.
Không biết có phải nguyên nhân vì Mạnh Quảng Khôn hay không, tôi nay anh vô cùng dịu dàng, không có một chút kiêu ngạo và hào quang trước đây, không còn là nghiệp báo giương nanh múa vuốt khiến cho người ta sợ hãi, mà giống như một con sư tử con với bộ lông mượt mà.
Những thay đổi này cũng khiến cho Tịch Giai Giai bất ngờ, hóa ra sau khi thật sự xác định mối quan hệ, anh lại có thể làm cho bạn đời của mình đến mức này.
Cho tới nay, cô đều buồn rầu vì những vấn đề vụn vặt trong cuộc sống, rất ít có thời gian thật sự suy nghĩ về nội tâm của mình, bây giờ Bùi Dục mạnh mẽ xâm nhập vào như vậy làm xáo trộn cuộc sống vốn đang buồn tẻ và vô vị của cô, điều này cũng chưa chắc là chuyện xấu.
Có lẽ, anh có thể mang cho mình nhiều cảm nhận khác nhau hơn nữa.
Hai mươi tuổi, cô cũng nên buông lỏng lòng mình một chút, không cần gò bó như vậy nữa.
Cứ thử một lần, mặc kệ kết cục thế nào, mặc kệ tương lai sẽ thế nào, ít nhất cô cũng muốn bước bước đi này, không để lại bất cứ điều gì tiếc nuối.
Làn nước ấm áp khẽ dao động quanh thân thể, giống như trái tim cô đang được hâm nóng căng lên, rất nhiều cảm xúc tích tụ ở bên trong quá lâu, bây giờ thật vất vả mới có một lối ra, cô nhất định phải kiềm chế một chút, nếu không… Rất dễ dàng mất khống chế.
Tịch Giai Giai ở trong phòng tắm rất lâu, lâu đến mức Bùi Dục không thể không tiến lên gõ cửa: “Vẫn chưa tắm xong sao?”
"Được rồi được rồi." Cô vội vàng đứng lên, mở vòi hoa sen cọ rửa một lát, bọc khăn tắm sấy khô tóc, cầm chiếc áo sơ mi nam rộng kia mặc lên người.
Chất vải vô cùng mềm mại, so với áo ngủ bình thường còn dễ chịu hơn, cổ áo cô không cài hết, vẫn chừa lại một cúc áo, chiều dài phía dưới cũng đến giữa hai đùi, có thể hoàn toàn ôm trọn lấy cô.
Ngoài cửa một lần nữa truyền đến tiếng gõ cửa cốc cốc.
Tịch Giai Giai không dám kéo dài, sợ anh sẽ lo lắng cho mình, liền vội vàng đi tới mở cửa ra.
Hơi nóng trong phòng tắm bốc lên đập vào mặt, Bùi Dục ngước mắt liền nhìn thấy cô gái nhỏ đang đứng trước mặt mình, cởi áo khoác ra, chiếc áo sơ mi trắng rộng càng khiến cô thêm nhỏ nhắn, mái tóc màu đen xoã ra, mỗi một mỗi sợi đều mang màu sắc sáng ngời, làn da của cô rất tốt, lông tơ trên khuôn mặt cũng có thể nhìn thấy rõ ràng dưới ánh đèn.
Giống như một con vịt nhỏ vừa chui ra khỏi vỏ, khiến cho người ta nhịn không được muốn đưa tay ra vuốt ve.
Sự thật chứng minh, anh cũng đã làm như vậy.
Bùi Dục một tay ôm người vào trong ngực, thấy khuôn mặt nhỏ của cô còn hơi sưng, thậm chí không cảm thấy vẻ đẹp bị giảm đi, mà còn lôi kéo trái tim anh nữa.
"Khá hơn chút nào chưa?"
Anh đang muốn chỉ tâm trạng của cô, vừa rồi một đường đi vào biệt thự, cô hoàn toàn căng cứng, giống như một sợi dây chỉ bất cứ lúc nào cũng có thể đứt.
Tịch Giai Giai gật đầu, khuôn mặt hồng hồng nhỏ giọng lầu bầu: "Em không sao."
Bốn mắt nhìn nhau, dưới cái nhìn có vẻ như bình tĩnh lại nồng đậm tình cảm đang âm thầm phát sinh, và cả hai đang cố gắng hết sức đè nén.
Hôm nay mới là ngày đầu tiên bọn họ ở bên nhau, cô không phải người khác, không thể tùy tiện.
Bùi Dục không ngừng tự khuyên nhủ chính mình ở trong lòng mới có thể nhịn xuống một cách khó khăn, thật sự sợ mình xúc động không kiềm chế được… Đối mặt với người phụ nữ mình yêu thích, lại có người đàn ông nào có thể thực sự ngồi xuống mà trong lòng không loạn đâu?
Anh kéo bàn tay nhỏ mềm mại kia đi đến bên giường, một đôi mắt tà mị đào hoa dường như không thể rời đi, Tịch Giai Giai cảm thấy mình sắp bị anh nhìn thấu.
Bứt rứt ngẩng đầu sờ sờ lên mặt: "Sao anh lại nhìn chằm chằm vào em như vậy?”
Ánh mắt thâm thúy đó quả thực giống như một con dao găm, hơi lướt qua giống như muốn đem toàn bộ vỏ ngoài của cô mở ra, một giây hai giây còn có thể, thời gian lâu dài thật sự có chút nhịn không được.
Nhưng Bùi Dục vẫn chưa thỏa mãn, hận không thể để ánh mắt dán vào mặt cô: “Vừa nghĩ đến việc em là của tôi, tôi liền không nhịn được suy nghĩ muốn nhìn nhiều hơn
Tịch Giai Giai sửng sốt một chút, khuôn mặt vốn đã đỏ nay lại càng đỏ hơn, cô đưa tay muốn che ánh mắt người kia lại nhưng nửa đường lại bị chặn lại và nắm vào lòng bàn tay.
"Đừng náo."
"Em không có náo." Nói xong, cô lại thấp giọng bổ sung một câu: "Là anh náo."
Đêm khuya, tất cả giống như cũng mất đi tiếng động, chỉ có tiếng trái tim đập phát ra âm thanh ‘thình thịch’.
Bùi Dục hận không thể khắc ghi từng chi tiết trên mặt cô vào lòng, khi nhớ đến sẽ mang ra xem một chút, cũng ước gì khiến cho tất cả mọi người trên thế giới đều biết Tịch Giai Giai là người phụ nữ của anh.
Trong đầu bỗng nhiên hiện ý nghĩ như vậy, anh lập tức có cảm hứng, bỗng nhiên nhận ra điều gì đó, anh lấy điện thoại từ trong túi lấy ra, mở máy ảnh chỉ vào phía bàn tay hai người đang đan chặt vào nhau.
Tịch Giai Giai khó hiểu nhìn động tác của anh: “Anh muốn làm gì?”
Bùi Dục nhìn chằm chằm vào màn hình, cũng không ngẩng đầu lên: “Đăng lên mạng!”
Bình luận facebook