Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-756
CHƯƠNG 756: NÀNG TIÊN ỐC CỦA ANH
CHƯƠNG 756: NÀNG TIÊN ỐC CỦA ANH
Cô gái giống như nàng tiên Ốc kia, lúc anh không biết đã lặng lẽ trở về đây.
Bùi Dục xoay người, đưa mắt nhìn từng góc trong nhà, nhờ ánh sáng trên đỉnh đầu, lúc này anh mới phát hiện chỗ nào ở lầu một cũng rất sạch sẽ.
Anh nhìn sofa, trước mắt hiện lên dáng vẻ cô ngồi nghỉ ngơi trên đó, mặc quần áo đơn giản sạch sẽ, thở hổn hển, tóc có hơi rối nhưng cô cũng không để ý, nghỉ ngơi một lát lại tiếp tục dọn dẹp vệ sinh giúp anh.
Trong nháy mắt, bầu không gian xung quanh như tràn ngập cảm giác tình người, trong ban đêm lẻ loi một mình này, đáy lòng cô đơn của Bùi Dục cũng đã được an ủi.
Đột nhiên rất muốn nhìn thấy cô, nhìn thấy cô bé mang đến cho mình ấm áp vô tận kia.
Bùi Dục không thèm quan tâm đến đầu óc đang choáng váng, loạng choạng đi tới bên cạnh bàn trà, cầm điện thoại lên ấn phím thật nhanh, gọi cho số điện thoại đã thuộc nằm lòng kia.
Chưa đến hai giây, điện thoại đã có người nghe máy, giọng nói mềm mại của cô gái xuyên qua ống nghe: “A lô? Anh về nhà rồi hả?”
Gần đây số lần Bùi Dục chủ động gọi điện thoại cho cô cũng không nhiều, nhất là vào đêm khuya thế này, cho nên Tịch Giai Giai không cần đoán cũng biết anh về nhà nhìn thấy giấy nhớ mình để lại mới gọi đến.
Bạn học trong phòng ký túc đã ngủ hết, cô lặng lẽ xuống giường đi ra ngoài, không dám quá lớn tiếng, sợ sẽ đánh thức người khác.
“Ừm, hôm nay em đã đến à.” Bùi Dục không hỏi cô, mà lại sử dụng giọng điệu trần thuật.
“Đúng thế, buổi chiều em rảnh nên đến biệt thự một chuyến, thấy trong nhà hơi bừa bộn nên dọn dẹp, em có ép nước trái cây cho anh, nhìn thấy không?” Cuối cùng Tịch Giai Giai đứng trước cửa sổ ở cuối hành lang ký túc xá, nhìn bầu trời tối đen bên ngoài, trong lòng lại nghĩ đến người đàn ông ở đầu bên kia điện thoại.
“Thấy.” Bùi Dục nói xong còn nhìn về phía tủ lạnh bên kia, như có thể nhìn thấy được cô vậy.
Không được, không thể xoa dịu được, nhất định phải tận mắt thấy cô, đưa tay ôm cô mới được.
Đầu bên kia điện thoại, Tịch Giai Giai vẫn còn đang nhắc tới điều gì đó: “Hôm nay em vào nhà thấy trong tủ lạnh không có đồ tươi, anh như thế là không được đâu, hơn nữa phòng khách cũng rất bừa bộn, đóng bụi khắp nơi, em biết bình thường anh cũng bận, nhưng vẫn phải kêu quản lý tới dọn dẹp một chút..”
Bùi Dục chẳng những không cảm thấy cô lảm nhảm, ngược lại còn ấm áp trong lòng, có một người luôn quan tâm mình, anh chưa bao giờ có cảm giác như vậy.
Bọn họ chỉ biết hỏi hôm nay công việc có vấn đề gì không, còn những thứ khác chỉ là chuyện không quan trọng mà thôi.
Bùi Dục ngắt lời cô: “Bây giờ em đang ở đâu?”
Tịch Giai Giai hơi sửng sốt, nhưng vẫn trả lời thành thật: “Em ở ký túc xá.”
“Anh đến trường tìm em.”
“Ừm, anh đừng đánh lạc hướng, khi nãy em… Hả? Cái gì cái gì? Anh nói anh đến tìm em!?” Tịch Giai Giai nói đến một nửa mới nhận ra có gì không đúng, lòng cũng rối ren: “Bây giờ đã mấy giờ rồi, anh đừng đến đây, nếu không lát nữa ra ngoài xong em không vào được nữa.”
“Vậy không vào nữa.” Bùi Dục nói xong đã bắt đầu mặc quần áo: “Anh bảo tài xế lái xe qua, nhiều nhất nửa tiếng, em thay quần áo đợi anh.”
Tịch Giai Giai nhìn giờ một cái, lúc này chắc chắn Đường Lệ Quyên đã ngủ rồi, cho nên cũng không sợ tra vị trí bị phát hiện nữa, nhưng…
“Thật sự quá muộn rồi, buổi chiều ngày mai em không có tiết, chúng ta có thể…”
“Anh muốn nhìn thấy em ngay bây giờ.” Bùi Dục nặng nề nở ra một hơi, hơi kìm nén hỏi cô: “Được không?”
Tịch Giai Giai cắn môi băn khoăn một lát, cuối cùng vẫn không đành lòng, gật đầu đồng ý: “Vậy được, bây giờ em thay quần áo, anh đến rồi thì gọi điện thoại cho em.”
Ai ngờ Bùi Dục lại nói: “Đừng cúp máy.”
“Hả?” Cô bối rối nháy mắt mấy cái, tim chợt đập nhanh hơn: “Anh có tiện không?”
“Không sao cả.”
Hai người cứ cầm điện thoại từ khi anh ra ngoài lên xe như thế, dọc trên đường đi cũng không cúp, đa số lúc đều là Tịch Giai Giai nói, người đàn ông chỉ lẳng lặng lắng nghe.
Cô bỗng nhiên cảm thấy cách ở chung giữa hai người như đã khác trước, trước kia đều là anh lúc nào cũng quấn lấy mình, tìm chuyện để nói cũng không phải ít.
Lúc ấy Tịch Giai Giai chỉ cảm thấy Bùi Dục như vậy rất mặt dày, nhưng bây giờ mới phát hiện thì ra tạo đề tài cũng là một chuyện rất vất vả, đặc biệt là khi bạn cảm nhận được đối phương không muốn nói chuyện.
Nửa tiếng sau, xe dừng lại dưới lầu ký túc xá.
“Anh đến rồi.” Giọng nói trầm khàn của người đàn ông truyền đến qua ống nghe, Tịch Giai Giai luôn ngồi ở đầu cầu thang lầu một, sau khi nghe thấy lập tức đứng dậy đi ra ngoài.
Cửa lớn ký túc xá đã đóng, chỉ cần quẹt thẻ rời đi thì tối nay sẽ không vào được nữa.
Cô khẽ cắn môi, cuối cùng vẫn đi ra ngoài.
Dưới màn đêm tối tăm, một chiếc Maybach màu đen dừng ở ven đường cách đó không xa, cô đối diện với ánh sáng sáng ngời chạy chậm qua, kéo cửa xe ngồi vào trong mới thở phào một hơi.
Xoay người còn chưa kịp nói chuyện, cả người bỗng nhiên lọt vào một cái ôm ấm áp.
Tịch Giai Giai sửng sốt, sau đó ngửi thấy mùi rượu rõ ràng trên người người đàn ông: “Anh uống rượu à?”
“Ừm, buổi tối xã giao.”
Hơi thở nóng bỏng phả vào bên tai xen lẫn sự sa sút không thể nói rõ, Tịch Giai Giai nhận ra cảm xúc này, đưa tay ôm lại người đàn ông trước mắt: “Mệt lắm đúng không.”
“Vẫn ổn.”
Tuy bình thường Bùi Dục nhìn như cà lơ phất phơ, nhưng lúc thật sự yêu một người thì rất có trách nhiệm, cho dù có mệt có phiền cũng sẽ không để người mình yêu nhất phải đối mặt với những cảm xúc tiêu cực thế này.
Anh không muốn Tịch Giai Giai khó chịu chung với mình, cho nên cố gắng chịu đựng.
“Anh nghĩ gì mà đến đây tìm em thế?”
“Về nhà nhìn thấy em đã đến, không nhịn được.” Nói đến đây, Bùi Dục càng ôm cô chặt hơn, như muốn khảm cả người cô vào lòng vậy.
Chính là loại xúc động muốn lập tức nhìn thấy cô, đừng nói là trường học, cho dù ở nước ngoài, có lẽ Bùi Dục cũng sẽ ngồi máy bay tư nhân đi qua.
Không nhịn được.
Nghe thấy câu như thế, Tịch Giai Giai cũng không biết nên vui hay buồn, nói chung là rất vui vì anh có thể nhớ đến mình, nhưng lại đau lòng vì tình trạng của anh bây giờ.
Mặc dù Bùi Dục không chịu nói gì cả, nhưng cô vẫn đoán ra được gần đây chắc chắn trong nhà đã xảy ra chuyện gì, mới có thể khiến anh mệt đến cả thời gian gặp mình cũng không có.
Bóng đêm yên tĩnh, tài xế đứng dưới tàng cây xa xa, Tịch Giai Giai không biết mình phải nói gì mới có thể an ủi người đàn ông này, dứt khoát không nói gì làm ổ trong lòng anh, tay nhỏ bé vỗ về trên lưng anh, mang đến cho anh sự ấm áp và sức mạnh.
Bùi Dục cũng không phải một người thích õng ẹo, ôm cô im lặng ngồi một lát đã bình tĩnh lại, hơi buông lỏng cô ra, nhìn thấy khuôn mặt mềm mại xinh đẹp này, trong lòng cuối cùng cũng không trống rỗng nữa: “Sau này đến thì nói với anh, đừng lặng lẽ đến rồi lặng lẽ rời đi.”
Tịch Giai Giai không hiểu ý trong lời nói của anh: “Đúng lúc em rảnh rỗi nên muốn dọn dẹp giúp anh thôi.”
“Anh biết.” Bùi Dục nâng tay vén tóc bên tai cô, trong con ngươi đen nhánh loé lên ánh sáng khiến người ta chói cả mắt: “Nhưng anh sẽ đau lòng.”
CHƯƠNG 756: NÀNG TIÊN ỐC CỦA ANH
Cô gái giống như nàng tiên Ốc kia, lúc anh không biết đã lặng lẽ trở về đây.
Bùi Dục xoay người, đưa mắt nhìn từng góc trong nhà, nhờ ánh sáng trên đỉnh đầu, lúc này anh mới phát hiện chỗ nào ở lầu một cũng rất sạch sẽ.
Anh nhìn sofa, trước mắt hiện lên dáng vẻ cô ngồi nghỉ ngơi trên đó, mặc quần áo đơn giản sạch sẽ, thở hổn hển, tóc có hơi rối nhưng cô cũng không để ý, nghỉ ngơi một lát lại tiếp tục dọn dẹp vệ sinh giúp anh.
Trong nháy mắt, bầu không gian xung quanh như tràn ngập cảm giác tình người, trong ban đêm lẻ loi một mình này, đáy lòng cô đơn của Bùi Dục cũng đã được an ủi.
Đột nhiên rất muốn nhìn thấy cô, nhìn thấy cô bé mang đến cho mình ấm áp vô tận kia.
Bùi Dục không thèm quan tâm đến đầu óc đang choáng váng, loạng choạng đi tới bên cạnh bàn trà, cầm điện thoại lên ấn phím thật nhanh, gọi cho số điện thoại đã thuộc nằm lòng kia.
Chưa đến hai giây, điện thoại đã có người nghe máy, giọng nói mềm mại của cô gái xuyên qua ống nghe: “A lô? Anh về nhà rồi hả?”
Gần đây số lần Bùi Dục chủ động gọi điện thoại cho cô cũng không nhiều, nhất là vào đêm khuya thế này, cho nên Tịch Giai Giai không cần đoán cũng biết anh về nhà nhìn thấy giấy nhớ mình để lại mới gọi đến.
Bạn học trong phòng ký túc đã ngủ hết, cô lặng lẽ xuống giường đi ra ngoài, không dám quá lớn tiếng, sợ sẽ đánh thức người khác.
“Ừm, hôm nay em đã đến à.” Bùi Dục không hỏi cô, mà lại sử dụng giọng điệu trần thuật.
“Đúng thế, buổi chiều em rảnh nên đến biệt thự một chuyến, thấy trong nhà hơi bừa bộn nên dọn dẹp, em có ép nước trái cây cho anh, nhìn thấy không?” Cuối cùng Tịch Giai Giai đứng trước cửa sổ ở cuối hành lang ký túc xá, nhìn bầu trời tối đen bên ngoài, trong lòng lại nghĩ đến người đàn ông ở đầu bên kia điện thoại.
“Thấy.” Bùi Dục nói xong còn nhìn về phía tủ lạnh bên kia, như có thể nhìn thấy được cô vậy.
Không được, không thể xoa dịu được, nhất định phải tận mắt thấy cô, đưa tay ôm cô mới được.
Đầu bên kia điện thoại, Tịch Giai Giai vẫn còn đang nhắc tới điều gì đó: “Hôm nay em vào nhà thấy trong tủ lạnh không có đồ tươi, anh như thế là không được đâu, hơn nữa phòng khách cũng rất bừa bộn, đóng bụi khắp nơi, em biết bình thường anh cũng bận, nhưng vẫn phải kêu quản lý tới dọn dẹp một chút..”
Bùi Dục chẳng những không cảm thấy cô lảm nhảm, ngược lại còn ấm áp trong lòng, có một người luôn quan tâm mình, anh chưa bao giờ có cảm giác như vậy.
Bọn họ chỉ biết hỏi hôm nay công việc có vấn đề gì không, còn những thứ khác chỉ là chuyện không quan trọng mà thôi.
Bùi Dục ngắt lời cô: “Bây giờ em đang ở đâu?”
Tịch Giai Giai hơi sửng sốt, nhưng vẫn trả lời thành thật: “Em ở ký túc xá.”
“Anh đến trường tìm em.”
“Ừm, anh đừng đánh lạc hướng, khi nãy em… Hả? Cái gì cái gì? Anh nói anh đến tìm em!?” Tịch Giai Giai nói đến một nửa mới nhận ra có gì không đúng, lòng cũng rối ren: “Bây giờ đã mấy giờ rồi, anh đừng đến đây, nếu không lát nữa ra ngoài xong em không vào được nữa.”
“Vậy không vào nữa.” Bùi Dục nói xong đã bắt đầu mặc quần áo: “Anh bảo tài xế lái xe qua, nhiều nhất nửa tiếng, em thay quần áo đợi anh.”
Tịch Giai Giai nhìn giờ một cái, lúc này chắc chắn Đường Lệ Quyên đã ngủ rồi, cho nên cũng không sợ tra vị trí bị phát hiện nữa, nhưng…
“Thật sự quá muộn rồi, buổi chiều ngày mai em không có tiết, chúng ta có thể…”
“Anh muốn nhìn thấy em ngay bây giờ.” Bùi Dục nặng nề nở ra một hơi, hơi kìm nén hỏi cô: “Được không?”
Tịch Giai Giai cắn môi băn khoăn một lát, cuối cùng vẫn không đành lòng, gật đầu đồng ý: “Vậy được, bây giờ em thay quần áo, anh đến rồi thì gọi điện thoại cho em.”
Ai ngờ Bùi Dục lại nói: “Đừng cúp máy.”
“Hả?” Cô bối rối nháy mắt mấy cái, tim chợt đập nhanh hơn: “Anh có tiện không?”
“Không sao cả.”
Hai người cứ cầm điện thoại từ khi anh ra ngoài lên xe như thế, dọc trên đường đi cũng không cúp, đa số lúc đều là Tịch Giai Giai nói, người đàn ông chỉ lẳng lặng lắng nghe.
Cô bỗng nhiên cảm thấy cách ở chung giữa hai người như đã khác trước, trước kia đều là anh lúc nào cũng quấn lấy mình, tìm chuyện để nói cũng không phải ít.
Lúc ấy Tịch Giai Giai chỉ cảm thấy Bùi Dục như vậy rất mặt dày, nhưng bây giờ mới phát hiện thì ra tạo đề tài cũng là một chuyện rất vất vả, đặc biệt là khi bạn cảm nhận được đối phương không muốn nói chuyện.
Nửa tiếng sau, xe dừng lại dưới lầu ký túc xá.
“Anh đến rồi.” Giọng nói trầm khàn của người đàn ông truyền đến qua ống nghe, Tịch Giai Giai luôn ngồi ở đầu cầu thang lầu một, sau khi nghe thấy lập tức đứng dậy đi ra ngoài.
Cửa lớn ký túc xá đã đóng, chỉ cần quẹt thẻ rời đi thì tối nay sẽ không vào được nữa.
Cô khẽ cắn môi, cuối cùng vẫn đi ra ngoài.
Dưới màn đêm tối tăm, một chiếc Maybach màu đen dừng ở ven đường cách đó không xa, cô đối diện với ánh sáng sáng ngời chạy chậm qua, kéo cửa xe ngồi vào trong mới thở phào một hơi.
Xoay người còn chưa kịp nói chuyện, cả người bỗng nhiên lọt vào một cái ôm ấm áp.
Tịch Giai Giai sửng sốt, sau đó ngửi thấy mùi rượu rõ ràng trên người người đàn ông: “Anh uống rượu à?”
“Ừm, buổi tối xã giao.”
Hơi thở nóng bỏng phả vào bên tai xen lẫn sự sa sút không thể nói rõ, Tịch Giai Giai nhận ra cảm xúc này, đưa tay ôm lại người đàn ông trước mắt: “Mệt lắm đúng không.”
“Vẫn ổn.”
Tuy bình thường Bùi Dục nhìn như cà lơ phất phơ, nhưng lúc thật sự yêu một người thì rất có trách nhiệm, cho dù có mệt có phiền cũng sẽ không để người mình yêu nhất phải đối mặt với những cảm xúc tiêu cực thế này.
Anh không muốn Tịch Giai Giai khó chịu chung với mình, cho nên cố gắng chịu đựng.
“Anh nghĩ gì mà đến đây tìm em thế?”
“Về nhà nhìn thấy em đã đến, không nhịn được.” Nói đến đây, Bùi Dục càng ôm cô chặt hơn, như muốn khảm cả người cô vào lòng vậy.
Chính là loại xúc động muốn lập tức nhìn thấy cô, đừng nói là trường học, cho dù ở nước ngoài, có lẽ Bùi Dục cũng sẽ ngồi máy bay tư nhân đi qua.
Không nhịn được.
Nghe thấy câu như thế, Tịch Giai Giai cũng không biết nên vui hay buồn, nói chung là rất vui vì anh có thể nhớ đến mình, nhưng lại đau lòng vì tình trạng của anh bây giờ.
Mặc dù Bùi Dục không chịu nói gì cả, nhưng cô vẫn đoán ra được gần đây chắc chắn trong nhà đã xảy ra chuyện gì, mới có thể khiến anh mệt đến cả thời gian gặp mình cũng không có.
Bóng đêm yên tĩnh, tài xế đứng dưới tàng cây xa xa, Tịch Giai Giai không biết mình phải nói gì mới có thể an ủi người đàn ông này, dứt khoát không nói gì làm ổ trong lòng anh, tay nhỏ bé vỗ về trên lưng anh, mang đến cho anh sự ấm áp và sức mạnh.
Bùi Dục cũng không phải một người thích õng ẹo, ôm cô im lặng ngồi một lát đã bình tĩnh lại, hơi buông lỏng cô ra, nhìn thấy khuôn mặt mềm mại xinh đẹp này, trong lòng cuối cùng cũng không trống rỗng nữa: “Sau này đến thì nói với anh, đừng lặng lẽ đến rồi lặng lẽ rời đi.”
Tịch Giai Giai không hiểu ý trong lời nói của anh: “Đúng lúc em rảnh rỗi nên muốn dọn dẹp giúp anh thôi.”
“Anh biết.” Bùi Dục nâng tay vén tóc bên tai cô, trong con ngươi đen nhánh loé lên ánh sáng khiến người ta chói cả mắt: “Nhưng anh sẽ đau lòng.”
Bình luận facebook