Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 316: BỊ CÔ ĐÙA GIỠN NĂM NĂM
Nhưng bất kể nói kinh thiên động địa ra sao, bất kể chuyện kinh tâm động phách thế nào, mất đi chính là mất đi, rời đi cũng không cách nào vãn hồi lại.
Thẩm Dĩnh để nước mắt rơi xuống, cô không nhẫn nại nữa: "Lục Hi, chúng ta đều đã đi quá xa, ông trời đã định không thể ở cùng nhau, hiểu lầm cũng được, ngăn cách cũng được, đều nên kết thúc rồi."
"Em chính là quyết tâm muốn rời khỏi tôi." Lục Hi đã nghe không vào những lời của cô, trong lòng đều suy nghĩ về việc ngoài ý muốn cô và Mã Thiên Xích thiết kế, anh không thể tiếp nhận, nếu tiếp nhận, vậy năm năm này của mình sẽ trở thành trò cười: "Em vì chuyện kiện cáo mà oán hận tôi, tôi cũng không nói gì, chỉ có việc em rời đi tôi không cách nào tiếp nhận, Thẩm Dĩnh, em tra tấn tôi như vậy, lúc em ở Luân Đôn có từng nghĩ tôi biết em chết sẽ như thế nào không?"
Cổ họng Thẩm Dĩnh căng thẳng, cô biết chuyện này một khi làm rõ, Lục Hi nhất định sẽ rơi vào điên cuồng, nhưng cô cũng rõ mình không thể che giấu được: "Chuyện năm đó anh là nguyên nhân, tôi là kết quả, quá khứ là quá khứ, ai cũng không thể thay đổi, anh ở trong lòng từ bỏ tôi, tôi mới sẽ thật sự rời đi."
Nói cho cùng, họ đều có trách nhiệm, nhưng bây giờ có sự tồn tại của Thẩm Tiếu, có chút lời cô vẫn không thể nói.
Đáy mắt Lục Hi giống như ngọn lửa bùng cháy: "Lúc em nhảy xuống xe, có từng nghĩ sẽ không còn đứa bé không?"
Tai nạn đó rất nghiêm trọng, đứa bé nhất định là không giữ được.
Mắt Thẩm Dĩnh bất an chớp chớp, nói đến đứa bé cô sẽ theo bản năng căng thẳng mềm lòng: "Đứa bé... sớm đã không có rồi, một tính mạng ngăn cách chúng ta, chúng ta không thể nào quay lại nữa."
"..." Mắt người đàn ông càng đỏ bừng, anh đột nhiên đứng phắt dậy, hung hăng đánh một chưởng trong không khí, cú đấm của Lục Hi phát tan sự yên tĩnh, anh giống như sụp đổ hét lên: "A!"
Thẩm Dĩnh bị phản ứng đột ngột của anh làm giật nảy mình, ngước mắt nhìn thấy anh hơi khom người, tư thế vốn thẳng tắp tràn đầy đau đớn.
Nước mắt cô ào ào rơi xuống, cô giơ tay lau đi, sợ bị người kia nhìn thấy, ánh mắt dời khỏi người đàn ông, không dám nhìn nữa, cô hít sâu một hơi, ngón tay run rẩy cầm văn kiện trên bàn: "Câu hỏi tôi đã trả lời xong rồi, chuyện vụ án..."
Nghe vậy, người đàn ông quay ngoắt người lại, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là phẫn nộ, cuối cùng khuôn mặt đầy lửa giận đó lại khôi phục bình tĩnh, là sự bình tĩnh đáng sợ làm lòng người run rẩy: "Thẩm Dĩnh, mấy năm không gặp, em học được công ra công tư ra tư rồi."
Anh thật sự muốn moi tim cô ra xem thử, nhìn thấy anh bi thương đau lòng như vậy, cô sao có thể nói ra câu này!
Lúc này, Lục Hi hận, hận cô tạo ra việc gian dối như vậy, làm anh bị vây khốn bên trong không thể thoát ra!
"Em lừa tôi năm năm, làm năm năm này tôi sống thê thảm như vậy, em cảm thấy tôi sẽ dễ dàng buông tha em?" Giọng nói người đàn ông lạnh đến cốt tủy vang lên bên tai.
Thẩm Dĩnh thân thể cứng đờ, cũng đứng dậy khỏi sofa: "Anh có ý gì? Anh vừa nãy rõ ràng đồng ý với tôi..."
"Tôi hối hận rồi." Anh dửng dưng thừa nhận, không có chút áy náy.
Thẩm Dĩnh cau chặt mày lại: "Anh đùa bỡn tôi?"
"Không so được em đùa bỡn tôi năm năm." Lục Hi nhìn thấy giấy trắng mực đen trong tay cô, sáng bóng làm mắt anh đau đớn, anh đi về phía trước một bước, bất giờ giật văn kiện trong tay cô.
"Anh..."
Thẩm Dĩnh không kịp nói chuyện, văn kiện đó đã biến thành mảnh vụn trong tay người đàn ông.
Anh vứt trong không trung, để mặc nó tung bay, giọng nói hung ác: "Tôi dùng tất cả của mình yêu em, em lại xem như cứt chó, Thẩm Dĩnh, em chọc tới tôi rồi."
Thẩm Dĩnh nhìn chằm chằm đống giấy vụn hồi lâu mới từ từ tỉnh lại, cô cười tuyệt vọng: "Tôi sớm đã chọc tới anh rồi."
"Không." Người đàn ông lạnh lùng nhếch môi: "Từ hôm nay, mới là bắt đầu cho sự xui xẻo của em, tôi sẽ không bỏ qua em, tôi đau, em cũng phải đau, như vậy mới công bằng."
Anh không hề đùa giỡn, Thẩm Dĩnh biết, từ đáy mắt và giọng nói của anh, cô không nghe ra chút thả lỏng nào, anh chính là nghĩ vậy, muốn báo thù sự mất tích năm năm của cô, báo thù 'thiết kế' của cô và Mã Thiên Xích.
Thẩm Dĩnh nhớ tới Thẩm Tiếu, nhớ tới đứa bé mà anh không biết, lập tức khổ sở cười trào phúng, giữa họ vĩnh viễn đều có các loại hiểu lầm, cô không thể nói, anh không thể biết, trước đây là Giang Sở Tinh, bây giờ là Thẩm Tiếu và Mã Thiên Xích.
Lục Hi nhìn cô đứng tại chỗ, dù đến bây giờ, anh vẫn hi vọng cô có thể nói gì, có thể giải thích gì, cho anh biết tai nạn năm năm trước không phải ngoài ý muốn, tuy nhiên không có, cô cho anh chỉ có sự im lặng.
Tim như bị đóng băng, sự ấm áp còn lại trong đáy mắt Lục Hi cũng hoàn toàn lui đi: "Bây giờ, cút ra ngoài."
Cút.
Anh dùng chữ này nói chuyện với cô.
Những năm này từng nghe bao nhiêu lời miệt thị nghiêm trọng của người khác, cô đều có thể chống đỡ, nhưng anh lại có thể dùng một từ để đánh bại sự kiên cường của cô.
Nước mắt vừa nhịn xuống lại tràn ra, Thẩm Dĩnh nhanh chóng xoay người cầm túi, sợ anh nhìn thấy nước mắt của mình, một giây cũng không trễ nãi đi nhanh về phía cửa lớn biệt thự.
Đôi môi mỏng của người đàn ông mím chặt lại, ngay lúc cô xoay người, hai tay buông thỏng bên người nắm chặt, kiềm chế, cố gắng kiềm chế ý muốn kéo cô lại từ trong xương cốt.
Anh đã đủ ngốc rồi, năm năm bị lừa xoay vòng vòng, đang giữ lại cho mình sự tôn nghiêm cuối cùng, đừng đi ra, không được đuổi theo...
Sau khi Thẩm Dĩnh rời khỏi biệt thự, lập tức khởi động xe lái đi, nước mắt cố gắng kiềm chế vào lúc không có ai cuối cũng có thể không cố kỵ gì rơi xuống, hai tay cô nắm vô lăng, cả người run rẩy.
Hai tay hai chân lạnh như băng, nhắc nhở cô vừa nãy căng thẳng biết bao.
Vốn cho rằng chuyện có thể giải quyết, lại không nghĩ tới ngày càng phiền phức, nhưng nghĩ tới người đàn ông Lục Hi đó, chỉ cần anh chịu điều tra, thì sẽ không có gì anh không tra được.
Thẩm Tiếu.
Thẩm Dĩnh nhớ tới con, trong lòng đã có suy nghĩ khác, cô không thể ngồi chờ chết, không thể để Lục Hi lần mò tra được thân phận của Thẩm Tiếu, với tâm trạng hiện tại của anh, không biết sẽ làm ra chuyện gì.
Lỡ tới lúc đó Lục Hi thật sự báo thù mình, nói không chừng sẽ giành con với cô.
Vừa nghĩ những chuyện này, lòng Thẩm Dĩnh vốn bất an lại càng thêm hoảng loạn, nhớ tới những chuyện đã xảy ra, còn có cảnh tượng trước mắt, cô cũng không biết giữa hai người sao lại đi tới hôm nay.
Nhưng sự việc khẩn cấp, trước tiên phải giải quyết vấn đề của đứa bé.
Nghĩ tới đây, Thẩm Dĩnh dù không muốn cũng phải liên lạc với Mã Thiên Xích, vốn không định nói anh biết những chuyện này, nhưng Lục Hi rõ ràng đã lôi anh vào, cô không nói tiếng nào thì quá không phải.
Thẩm Dĩnh vừa lái xe vừa lấy điện thoại khỏi túi, trên đường ngã tư đèn xanh đèn đỏ, cô chậm chậm lái qua, không dễ gì lấy được điện thoại ra, vừa bấm số, còn chưa kịp nói câu nào, đột nhiên ánh đèn chói lòa đã chiếu vào mắt.
Cô bất giác nghiêng đầu, cũng chính lúc che chắn này, đối diện đột nhiên bay tới một chiếc xe tải đen, đợi lúc cô ý thức được phải tránh, đã không còn kịp rồi.
Thẩm Dĩnh để nước mắt rơi xuống, cô không nhẫn nại nữa: "Lục Hi, chúng ta đều đã đi quá xa, ông trời đã định không thể ở cùng nhau, hiểu lầm cũng được, ngăn cách cũng được, đều nên kết thúc rồi."
"Em chính là quyết tâm muốn rời khỏi tôi." Lục Hi đã nghe không vào những lời của cô, trong lòng đều suy nghĩ về việc ngoài ý muốn cô và Mã Thiên Xích thiết kế, anh không thể tiếp nhận, nếu tiếp nhận, vậy năm năm này của mình sẽ trở thành trò cười: "Em vì chuyện kiện cáo mà oán hận tôi, tôi cũng không nói gì, chỉ có việc em rời đi tôi không cách nào tiếp nhận, Thẩm Dĩnh, em tra tấn tôi như vậy, lúc em ở Luân Đôn có từng nghĩ tôi biết em chết sẽ như thế nào không?"
Cổ họng Thẩm Dĩnh căng thẳng, cô biết chuyện này một khi làm rõ, Lục Hi nhất định sẽ rơi vào điên cuồng, nhưng cô cũng rõ mình không thể che giấu được: "Chuyện năm đó anh là nguyên nhân, tôi là kết quả, quá khứ là quá khứ, ai cũng không thể thay đổi, anh ở trong lòng từ bỏ tôi, tôi mới sẽ thật sự rời đi."
Nói cho cùng, họ đều có trách nhiệm, nhưng bây giờ có sự tồn tại của Thẩm Tiếu, có chút lời cô vẫn không thể nói.
Đáy mắt Lục Hi giống như ngọn lửa bùng cháy: "Lúc em nhảy xuống xe, có từng nghĩ sẽ không còn đứa bé không?"
Tai nạn đó rất nghiêm trọng, đứa bé nhất định là không giữ được.
Mắt Thẩm Dĩnh bất an chớp chớp, nói đến đứa bé cô sẽ theo bản năng căng thẳng mềm lòng: "Đứa bé... sớm đã không có rồi, một tính mạng ngăn cách chúng ta, chúng ta không thể nào quay lại nữa."
"..." Mắt người đàn ông càng đỏ bừng, anh đột nhiên đứng phắt dậy, hung hăng đánh một chưởng trong không khí, cú đấm của Lục Hi phát tan sự yên tĩnh, anh giống như sụp đổ hét lên: "A!"
Thẩm Dĩnh bị phản ứng đột ngột của anh làm giật nảy mình, ngước mắt nhìn thấy anh hơi khom người, tư thế vốn thẳng tắp tràn đầy đau đớn.
Nước mắt cô ào ào rơi xuống, cô giơ tay lau đi, sợ bị người kia nhìn thấy, ánh mắt dời khỏi người đàn ông, không dám nhìn nữa, cô hít sâu một hơi, ngón tay run rẩy cầm văn kiện trên bàn: "Câu hỏi tôi đã trả lời xong rồi, chuyện vụ án..."
Nghe vậy, người đàn ông quay ngoắt người lại, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là phẫn nộ, cuối cùng khuôn mặt đầy lửa giận đó lại khôi phục bình tĩnh, là sự bình tĩnh đáng sợ làm lòng người run rẩy: "Thẩm Dĩnh, mấy năm không gặp, em học được công ra công tư ra tư rồi."
Anh thật sự muốn moi tim cô ra xem thử, nhìn thấy anh bi thương đau lòng như vậy, cô sao có thể nói ra câu này!
Lúc này, Lục Hi hận, hận cô tạo ra việc gian dối như vậy, làm anh bị vây khốn bên trong không thể thoát ra!
"Em lừa tôi năm năm, làm năm năm này tôi sống thê thảm như vậy, em cảm thấy tôi sẽ dễ dàng buông tha em?" Giọng nói người đàn ông lạnh đến cốt tủy vang lên bên tai.
Thẩm Dĩnh thân thể cứng đờ, cũng đứng dậy khỏi sofa: "Anh có ý gì? Anh vừa nãy rõ ràng đồng ý với tôi..."
"Tôi hối hận rồi." Anh dửng dưng thừa nhận, không có chút áy náy.
Thẩm Dĩnh cau chặt mày lại: "Anh đùa bỡn tôi?"
"Không so được em đùa bỡn tôi năm năm." Lục Hi nhìn thấy giấy trắng mực đen trong tay cô, sáng bóng làm mắt anh đau đớn, anh đi về phía trước một bước, bất giờ giật văn kiện trong tay cô.
"Anh..."
Thẩm Dĩnh không kịp nói chuyện, văn kiện đó đã biến thành mảnh vụn trong tay người đàn ông.
Anh vứt trong không trung, để mặc nó tung bay, giọng nói hung ác: "Tôi dùng tất cả của mình yêu em, em lại xem như cứt chó, Thẩm Dĩnh, em chọc tới tôi rồi."
Thẩm Dĩnh nhìn chằm chằm đống giấy vụn hồi lâu mới từ từ tỉnh lại, cô cười tuyệt vọng: "Tôi sớm đã chọc tới anh rồi."
"Không." Người đàn ông lạnh lùng nhếch môi: "Từ hôm nay, mới là bắt đầu cho sự xui xẻo của em, tôi sẽ không bỏ qua em, tôi đau, em cũng phải đau, như vậy mới công bằng."
Anh không hề đùa giỡn, Thẩm Dĩnh biết, từ đáy mắt và giọng nói của anh, cô không nghe ra chút thả lỏng nào, anh chính là nghĩ vậy, muốn báo thù sự mất tích năm năm của cô, báo thù 'thiết kế' của cô và Mã Thiên Xích.
Thẩm Dĩnh nhớ tới Thẩm Tiếu, nhớ tới đứa bé mà anh không biết, lập tức khổ sở cười trào phúng, giữa họ vĩnh viễn đều có các loại hiểu lầm, cô không thể nói, anh không thể biết, trước đây là Giang Sở Tinh, bây giờ là Thẩm Tiếu và Mã Thiên Xích.
Lục Hi nhìn cô đứng tại chỗ, dù đến bây giờ, anh vẫn hi vọng cô có thể nói gì, có thể giải thích gì, cho anh biết tai nạn năm năm trước không phải ngoài ý muốn, tuy nhiên không có, cô cho anh chỉ có sự im lặng.
Tim như bị đóng băng, sự ấm áp còn lại trong đáy mắt Lục Hi cũng hoàn toàn lui đi: "Bây giờ, cút ra ngoài."
Cút.
Anh dùng chữ này nói chuyện với cô.
Những năm này từng nghe bao nhiêu lời miệt thị nghiêm trọng của người khác, cô đều có thể chống đỡ, nhưng anh lại có thể dùng một từ để đánh bại sự kiên cường của cô.
Nước mắt vừa nhịn xuống lại tràn ra, Thẩm Dĩnh nhanh chóng xoay người cầm túi, sợ anh nhìn thấy nước mắt của mình, một giây cũng không trễ nãi đi nhanh về phía cửa lớn biệt thự.
Đôi môi mỏng của người đàn ông mím chặt lại, ngay lúc cô xoay người, hai tay buông thỏng bên người nắm chặt, kiềm chế, cố gắng kiềm chế ý muốn kéo cô lại từ trong xương cốt.
Anh đã đủ ngốc rồi, năm năm bị lừa xoay vòng vòng, đang giữ lại cho mình sự tôn nghiêm cuối cùng, đừng đi ra, không được đuổi theo...
Sau khi Thẩm Dĩnh rời khỏi biệt thự, lập tức khởi động xe lái đi, nước mắt cố gắng kiềm chế vào lúc không có ai cuối cũng có thể không cố kỵ gì rơi xuống, hai tay cô nắm vô lăng, cả người run rẩy.
Hai tay hai chân lạnh như băng, nhắc nhở cô vừa nãy căng thẳng biết bao.
Vốn cho rằng chuyện có thể giải quyết, lại không nghĩ tới ngày càng phiền phức, nhưng nghĩ tới người đàn ông Lục Hi đó, chỉ cần anh chịu điều tra, thì sẽ không có gì anh không tra được.
Thẩm Tiếu.
Thẩm Dĩnh nhớ tới con, trong lòng đã có suy nghĩ khác, cô không thể ngồi chờ chết, không thể để Lục Hi lần mò tra được thân phận của Thẩm Tiếu, với tâm trạng hiện tại của anh, không biết sẽ làm ra chuyện gì.
Lỡ tới lúc đó Lục Hi thật sự báo thù mình, nói không chừng sẽ giành con với cô.
Vừa nghĩ những chuyện này, lòng Thẩm Dĩnh vốn bất an lại càng thêm hoảng loạn, nhớ tới những chuyện đã xảy ra, còn có cảnh tượng trước mắt, cô cũng không biết giữa hai người sao lại đi tới hôm nay.
Nhưng sự việc khẩn cấp, trước tiên phải giải quyết vấn đề của đứa bé.
Nghĩ tới đây, Thẩm Dĩnh dù không muốn cũng phải liên lạc với Mã Thiên Xích, vốn không định nói anh biết những chuyện này, nhưng Lục Hi rõ ràng đã lôi anh vào, cô không nói tiếng nào thì quá không phải.
Thẩm Dĩnh vừa lái xe vừa lấy điện thoại khỏi túi, trên đường ngã tư đèn xanh đèn đỏ, cô chậm chậm lái qua, không dễ gì lấy được điện thoại ra, vừa bấm số, còn chưa kịp nói câu nào, đột nhiên ánh đèn chói lòa đã chiếu vào mắt.
Cô bất giác nghiêng đầu, cũng chính lúc che chắn này, đối diện đột nhiên bay tới một chiếc xe tải đen, đợi lúc cô ý thức được phải tránh, đã không còn kịp rồi.
Bình luận facebook