Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-339
CHƯƠNG 339: THẨM DĨNH QUAY VỀ RỒI
CHƯƠNG 339: THẨM DĨNH QUAY VỀ RỒI
Phía khác, lúc Lục Hi lái xe về nhà chính, vừa tới cổng thì đã nghe thấy bên trong truyền đền giọng nói cực kỳ chói tai: "Dì à, cái này con đặt trên bàn phòng khách, trưng rất đẹp."
"Ai được được được, đến thì đến còn mua đồ làm gì, khách sáo như vậy." Giọng Lý Dĩnh Phiên cũng truyền tới.
Lục Hi giống như không dừng lại chút nào, xoay người lại đi về phía xe, chỉ là còn chưa đi được vài bước thì đã nghe thấy tiếng gọi thân thiết của người phụ nữ sau lưng: "Lục Hi, anh vừa tới sao?"
Cô không gọi còn tốt, vừa gọi thì người cả phòng đều nghe thấy, ngay cả hai người già trong nhà cũng nghe rất rõ ràng.
Lục Hi biết trong lòng cô có tính toán gì, nghiêng đầu cười lạnh một tiếng, lại đành phải dừng lại bước chân, một hai giây sau, bóng dáng thơm phức nức mũi sau lưng đi tới phía trước.
Sắc mặt người đàn ông bình thản, xa lạ nhìn người phụ nữ trước mặt.
Hoàng Tử Nhu biết anh không thích mình, thậm chí không thích đến mức không muốn nhìn thấy mình, trong lòng đều hiểu rất rõ, trên mặt lại đành giả hồ đồ: "Hôm nay bà nói gói sủi cảo, sợ bận nên gọi em đến giúp, anh đừng hiểu lầm."
"Cô đến nhà tôi, nói với tôi đừng hiểu lầm?" Lục Hi trào phùng hỏi lại, một chút mặt mũi cũng không cho cô, ánh mắt sắc bén lướt qua quần áo hở vai của người phụ nữ, càng khinh thường: "Cô Hoàng thích làm người ta ngột ngạt như vậy?"
Hoàng Tử Nhu biết anh nói chuyện khó nghe, không cho mình chút mặt mũi nào, nhưng mỗi lần anh nói vậy, đều giống như đang nói về rác rưởi không đáng một đồng, trên mặt cô nóng bỏng: "Nếu anh thấy em phiền, có thể không cần để ý đến em..."
Cô ta vốn muốn tỏ ra rộng lượng, không nghĩ tới câu này còn chưa nói xong, người đàn ông đã lướt qua người cô ta, đi thẳng vào nhà, nhìn cũng không nhìn cô ta một cái.
Điều này còn làm cô ta tức giận hơn trực tiếp đánh cho cô ta một bạt tai, ngực cô ta phập phồng, cơn tức xông lên lại không thể nhịn được, quay phắt người nhìn bóng lưng người đàn ông biến mất ở cửa, âm thầm cắn răng.
Không sao, anh không thích mình, người nhà họ Lục lại rất thích cô!
Nghĩ vậy, Hoàng Tử Nhu bèn điều chỉnh biểu cảm, cùng đi vào.
Lý Dĩnh Phiên đang ở phòng khách bày bình hoa tươi Hoàng Tử Nhu vừa mang tới, lại vài cành bách hợp và cẩm tú cầu, thấy Lục Hi vào liền đứng dậy: "Tiểu Hi, con về rồi."
Theo bà đứng dậy còn có người đàn ông đang ngồi trên sofa, là chồng hiện tại của Lý Dĩnh Phiên - Quan Minh Dũng
"Mẹ, chú Quan." Lục Hi gật đầu gọi, xem như chào hỏi, cho dù Lý Dĩnh Phiên và Quan Minh Dũng ở cùng đã vài năm, nhưng anh luôn không sửa miệng.
Rất nhiều chuyện đã định hình từ ban đầu, anh không muốn miễn cưỡng mình thân thiết với bất kỳ ai, đặc biệt là thân thiết trên mặt, không cần thiết.
Quan Minh Dũng đứng dậy khỏi sofa, một năm không gặp tới Lục Hi một lần, lúc này thấy, cảm giác áp bách trên người người đàn ông làm ông có chút tay chân luống cuống.
Ông biết Lý Dĩnh Phiên có một đứa con trai rất lợi hại, trước đây làm luật sư, làm đến đứng đầu trong nước, vị trí đứng đầu trong ngành, bây giờ chuyển sang đầu tư, cũng có danh tiếng, là một người rất lợi hại.
Lúc này gặp mặt, quả nhiên là đúng vậy, vừa nhìn đã biết không phải tầm thường.
Lục Hi không để ý Quan Minh Dũng nhìn mình thế nào, hỏi Lý Dĩnh Phiên bên cạnh: "Bà, ông đâu?"
"Bà con ở trong bếp, ông đang đọc sách trong thư phòng trên lầu." Lý Dĩnh Phiên nói xong, Hoàng Tử Nhu vừa khéo từ sảnh đi vào, giống như biết Lục Hi không muốn gặp cô, Hoàng Tử Nhu cũng không khách sáo như vừa rồi, chỉ là cười cười.
Lục Hi xoay người lên lầu hai, gọi ông xuống, vừa khéo cũng chào hỏi.
Từ sau chuyện bệnh tim lần trước, ông lão và Lục Hi có chút khúc mắc, ông lão trách anh không hiếu thuận, không nghe lời làm ông tức giận phát bệnh, Lục Hi lại không chịu vì chuyện của Thẩm Dĩnh mà cúi đầu.
Nhưng bây giờ Thẩm Dĩnh quay về rồi, Lục Hi cũng không tránh né nữa, quá khứ thì để qua đi, anh lát nữa còn có lời muốn nói.
Lại bận một lúc, sắp tới giờ cơm Lục Thiển mới về tới nhà chính, thu lại sự trẻ con trước đây, đã trở thành một cô gái rồi: "Ngại quá, trên đường kẹt xe nên đến trễ."
"Kẹt xe con cũng không biết đến sớm chút, anh con đến nửa ngày rồi, con còn bận hơn nó?" Lý Dĩnh Phiên trên mặt trách móc hai câu.
Lục Hi chỉ là nhìn một cái: "Con nít ham chơi là bình thường, cũng không phải họp, trễ thì trễ."
Lục Thiển vừa nghe câu này lập tức cười tươi: "Cảm ơn anh!"
"Được rồi, đều đến đủ rồi thì bắt đầu ăn cơm đi." Ông lão ngồi vào ghế chủ, kêu mọi người cùng ngồi xuống, ngước mắt nhìn Hoàng Tử Nhu đang đứng một bên sắc mặt khó xử, vẫy tay: "Tử Nhu, con ngồi bên cạnh Tiểu Hi."
Hoàng Tử Nhu cố ý không chịu hành động, lúc này nghe thấy ông lão nói vậy, đương nhiên vui vẻ, chậm rãi đi tới, trên mặt còn làm ra bộ dạng lo lắng: "Anh Hi, anh không để ý chứ?"
Vừa rồi gọi tên anh ở cửa, bây giờ lại thân thiết gọi Anh Hi, Lục Hi mím môi, thái độ không rõ ràng lại không cự tuyệt: "Ông kêu cô ngồi, thì cô ngồi."
Lục Hi không có làm khó trước mặt, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, đặc biệt là bà lão, bà rất vừa ý Hoàng Tử Nhu, luôn xem cô là cháu dâu, hi vọng có thể nhìn thấy hình ảnh hai người ở chung hòa hợp.
Sủi cảo nóng hổi được bưng lên, còn có bảy tám món rau xào, Lục Hi cũng quả thực rất lâu không ăn cơm ở nhà rồi, mỗi lần không phải xã giao thì là tùy tiện ứng phó một câu, lúc này liền cắm đầu ăn.
Quả nhiên, nói xong người khác, ông lão lại bắt đầu lo lắng đến chuyện chung thân đại sự của anh.
"Nghe nói con gần đây rất bận?" Ông có ý nói, là nói việc anh từ chối gặp Hoàng Tử Nhu.
"Dạ, đi Anh một chuyến, ở một khoảng thời gian." Lục Hi cũng không che giấu, phóng khoáng thừa nhận.
"Anh?" Ông lão cau mày: "Còn còn có công việc ở đó?"
Rõ ràng, ông không tin, bầu không khí trên bàn ăn vì đối thoại của ông lão và Lục Hi mà trở nên có chút kỳ dị.
"Nói ông cũng không biết, ông còn hỏi gì không?"
"Được, được!" Ông lão liền nói hai lần, vừa chuyển đề tại: "Chuyện công việc ông không biết, về cuộc sống, con chuyển bị lúc nào thì kết hôn?"
Trước đây khi nhắc tới vấn đề này, hai người nếu cãi nhau không vui, kết quả tốt nhất cũng chính là hai bên không nói chuyện với nhau, không nghĩ tới hôm nay nghe thấy câu này, Lục Hi lại rất cho mặt mũi mở miệng: "Nếu thuận lợi, thì khoảng thời gian này đi."
Lời vừa nói ra, người ngồi đó đều sững sốt.
Đặc biệt là ông lão: "Con nói gì?"
"Con muốn kết hôn, chỉ là không biết người ta có đồng ý không." Anh nhàn nhạt nói xong còn không quen cho một viên sủi cảo vào miệng.
Hoàng Tử Nhu vốn còn có chút vui mừng, cảm thấy không biết có phải anh hồi tâm chuyển ý cảm thấy mình tốt không, hoặc là lớn tuổi nên cũng muốn có gia đình, nhưng câu này nói xong, suy nghĩ duy nhất trong lòng cô cũng hoàn toàn bị đánh tan."
Người anh yêu không phải cô, nếu là cô sao có thể không nắm chắc? Sự yêu thích của cô với Lục Hi, tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy.
"Nếu con đã quyết định, đối phương có điều kiện gì, con có thể nói với trong nhà chứ?"
"Cũng không phải không biết, mọi người đều biết." Anh đặt đũa trong tay xuống, cầm khăn giấy bên cạnh khẽ lau khóe miệng, bình tĩnh nói ra một tin tức nổ tung: "Thẩm Dĩnh quay về rồi."
CHƯƠNG 339: THẨM DĨNH QUAY VỀ RỒI
Phía khác, lúc Lục Hi lái xe về nhà chính, vừa tới cổng thì đã nghe thấy bên trong truyền đền giọng nói cực kỳ chói tai: "Dì à, cái này con đặt trên bàn phòng khách, trưng rất đẹp."
"Ai được được được, đến thì đến còn mua đồ làm gì, khách sáo như vậy." Giọng Lý Dĩnh Phiên cũng truyền tới.
Lục Hi giống như không dừng lại chút nào, xoay người lại đi về phía xe, chỉ là còn chưa đi được vài bước thì đã nghe thấy tiếng gọi thân thiết của người phụ nữ sau lưng: "Lục Hi, anh vừa tới sao?"
Cô không gọi còn tốt, vừa gọi thì người cả phòng đều nghe thấy, ngay cả hai người già trong nhà cũng nghe rất rõ ràng.
Lục Hi biết trong lòng cô có tính toán gì, nghiêng đầu cười lạnh một tiếng, lại đành phải dừng lại bước chân, một hai giây sau, bóng dáng thơm phức nức mũi sau lưng đi tới phía trước.
Sắc mặt người đàn ông bình thản, xa lạ nhìn người phụ nữ trước mặt.
Hoàng Tử Nhu biết anh không thích mình, thậm chí không thích đến mức không muốn nhìn thấy mình, trong lòng đều hiểu rất rõ, trên mặt lại đành giả hồ đồ: "Hôm nay bà nói gói sủi cảo, sợ bận nên gọi em đến giúp, anh đừng hiểu lầm."
"Cô đến nhà tôi, nói với tôi đừng hiểu lầm?" Lục Hi trào phùng hỏi lại, một chút mặt mũi cũng không cho cô, ánh mắt sắc bén lướt qua quần áo hở vai của người phụ nữ, càng khinh thường: "Cô Hoàng thích làm người ta ngột ngạt như vậy?"
Hoàng Tử Nhu biết anh nói chuyện khó nghe, không cho mình chút mặt mũi nào, nhưng mỗi lần anh nói vậy, đều giống như đang nói về rác rưởi không đáng một đồng, trên mặt cô nóng bỏng: "Nếu anh thấy em phiền, có thể không cần để ý đến em..."
Cô ta vốn muốn tỏ ra rộng lượng, không nghĩ tới câu này còn chưa nói xong, người đàn ông đã lướt qua người cô ta, đi thẳng vào nhà, nhìn cũng không nhìn cô ta một cái.
Điều này còn làm cô ta tức giận hơn trực tiếp đánh cho cô ta một bạt tai, ngực cô ta phập phồng, cơn tức xông lên lại không thể nhịn được, quay phắt người nhìn bóng lưng người đàn ông biến mất ở cửa, âm thầm cắn răng.
Không sao, anh không thích mình, người nhà họ Lục lại rất thích cô!
Nghĩ vậy, Hoàng Tử Nhu bèn điều chỉnh biểu cảm, cùng đi vào.
Lý Dĩnh Phiên đang ở phòng khách bày bình hoa tươi Hoàng Tử Nhu vừa mang tới, lại vài cành bách hợp và cẩm tú cầu, thấy Lục Hi vào liền đứng dậy: "Tiểu Hi, con về rồi."
Theo bà đứng dậy còn có người đàn ông đang ngồi trên sofa, là chồng hiện tại của Lý Dĩnh Phiên - Quan Minh Dũng
"Mẹ, chú Quan." Lục Hi gật đầu gọi, xem như chào hỏi, cho dù Lý Dĩnh Phiên và Quan Minh Dũng ở cùng đã vài năm, nhưng anh luôn không sửa miệng.
Rất nhiều chuyện đã định hình từ ban đầu, anh không muốn miễn cưỡng mình thân thiết với bất kỳ ai, đặc biệt là thân thiết trên mặt, không cần thiết.
Quan Minh Dũng đứng dậy khỏi sofa, một năm không gặp tới Lục Hi một lần, lúc này thấy, cảm giác áp bách trên người người đàn ông làm ông có chút tay chân luống cuống.
Ông biết Lý Dĩnh Phiên có một đứa con trai rất lợi hại, trước đây làm luật sư, làm đến đứng đầu trong nước, vị trí đứng đầu trong ngành, bây giờ chuyển sang đầu tư, cũng có danh tiếng, là một người rất lợi hại.
Lúc này gặp mặt, quả nhiên là đúng vậy, vừa nhìn đã biết không phải tầm thường.
Lục Hi không để ý Quan Minh Dũng nhìn mình thế nào, hỏi Lý Dĩnh Phiên bên cạnh: "Bà, ông đâu?"
"Bà con ở trong bếp, ông đang đọc sách trong thư phòng trên lầu." Lý Dĩnh Phiên nói xong, Hoàng Tử Nhu vừa khéo từ sảnh đi vào, giống như biết Lục Hi không muốn gặp cô, Hoàng Tử Nhu cũng không khách sáo như vừa rồi, chỉ là cười cười.
Lục Hi xoay người lên lầu hai, gọi ông xuống, vừa khéo cũng chào hỏi.
Từ sau chuyện bệnh tim lần trước, ông lão và Lục Hi có chút khúc mắc, ông lão trách anh không hiếu thuận, không nghe lời làm ông tức giận phát bệnh, Lục Hi lại không chịu vì chuyện của Thẩm Dĩnh mà cúi đầu.
Nhưng bây giờ Thẩm Dĩnh quay về rồi, Lục Hi cũng không tránh né nữa, quá khứ thì để qua đi, anh lát nữa còn có lời muốn nói.
Lại bận một lúc, sắp tới giờ cơm Lục Thiển mới về tới nhà chính, thu lại sự trẻ con trước đây, đã trở thành một cô gái rồi: "Ngại quá, trên đường kẹt xe nên đến trễ."
"Kẹt xe con cũng không biết đến sớm chút, anh con đến nửa ngày rồi, con còn bận hơn nó?" Lý Dĩnh Phiên trên mặt trách móc hai câu.
Lục Hi chỉ là nhìn một cái: "Con nít ham chơi là bình thường, cũng không phải họp, trễ thì trễ."
Lục Thiển vừa nghe câu này lập tức cười tươi: "Cảm ơn anh!"
"Được rồi, đều đến đủ rồi thì bắt đầu ăn cơm đi." Ông lão ngồi vào ghế chủ, kêu mọi người cùng ngồi xuống, ngước mắt nhìn Hoàng Tử Nhu đang đứng một bên sắc mặt khó xử, vẫy tay: "Tử Nhu, con ngồi bên cạnh Tiểu Hi."
Hoàng Tử Nhu cố ý không chịu hành động, lúc này nghe thấy ông lão nói vậy, đương nhiên vui vẻ, chậm rãi đi tới, trên mặt còn làm ra bộ dạng lo lắng: "Anh Hi, anh không để ý chứ?"
Vừa rồi gọi tên anh ở cửa, bây giờ lại thân thiết gọi Anh Hi, Lục Hi mím môi, thái độ không rõ ràng lại không cự tuyệt: "Ông kêu cô ngồi, thì cô ngồi."
Lục Hi không có làm khó trước mặt, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, đặc biệt là bà lão, bà rất vừa ý Hoàng Tử Nhu, luôn xem cô là cháu dâu, hi vọng có thể nhìn thấy hình ảnh hai người ở chung hòa hợp.
Sủi cảo nóng hổi được bưng lên, còn có bảy tám món rau xào, Lục Hi cũng quả thực rất lâu không ăn cơm ở nhà rồi, mỗi lần không phải xã giao thì là tùy tiện ứng phó một câu, lúc này liền cắm đầu ăn.
Quả nhiên, nói xong người khác, ông lão lại bắt đầu lo lắng đến chuyện chung thân đại sự của anh.
"Nghe nói con gần đây rất bận?" Ông có ý nói, là nói việc anh từ chối gặp Hoàng Tử Nhu.
"Dạ, đi Anh một chuyến, ở một khoảng thời gian." Lục Hi cũng không che giấu, phóng khoáng thừa nhận.
"Anh?" Ông lão cau mày: "Còn còn có công việc ở đó?"
Rõ ràng, ông không tin, bầu không khí trên bàn ăn vì đối thoại của ông lão và Lục Hi mà trở nên có chút kỳ dị.
"Nói ông cũng không biết, ông còn hỏi gì không?"
"Được, được!" Ông lão liền nói hai lần, vừa chuyển đề tại: "Chuyện công việc ông không biết, về cuộc sống, con chuyển bị lúc nào thì kết hôn?"
Trước đây khi nhắc tới vấn đề này, hai người nếu cãi nhau không vui, kết quả tốt nhất cũng chính là hai bên không nói chuyện với nhau, không nghĩ tới hôm nay nghe thấy câu này, Lục Hi lại rất cho mặt mũi mở miệng: "Nếu thuận lợi, thì khoảng thời gian này đi."
Lời vừa nói ra, người ngồi đó đều sững sốt.
Đặc biệt là ông lão: "Con nói gì?"
"Con muốn kết hôn, chỉ là không biết người ta có đồng ý không." Anh nhàn nhạt nói xong còn không quen cho một viên sủi cảo vào miệng.
Hoàng Tử Nhu vốn còn có chút vui mừng, cảm thấy không biết có phải anh hồi tâm chuyển ý cảm thấy mình tốt không, hoặc là lớn tuổi nên cũng muốn có gia đình, nhưng câu này nói xong, suy nghĩ duy nhất trong lòng cô cũng hoàn toàn bị đánh tan."
Người anh yêu không phải cô, nếu là cô sao có thể không nắm chắc? Sự yêu thích của cô với Lục Hi, tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy.
"Nếu con đã quyết định, đối phương có điều kiện gì, con có thể nói với trong nhà chứ?"
"Cũng không phải không biết, mọi người đều biết." Anh đặt đũa trong tay xuống, cầm khăn giấy bên cạnh khẽ lau khóe miệng, bình tĩnh nói ra một tin tức nổ tung: "Thẩm Dĩnh quay về rồi."
Bình luận facebook