Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-66
Chương 66
Bạn học sinh châu Á nhắc nhở: “Giáo viên hỏi thế nào mới được gọi là thời thượng?”
Đối với hai chữ ‘thời thượng’, Ôn Thiển có quan điểm riêng cho mình, dùng tiếng Anh giải thích. Nhưng nếu cô giải thích bằng tiếng Anh thì có thể không giải thích được đầy đủ quan điểm đến cách nhìn độc đáo của mình. Cô học không giỏi tiếng Anh, có thể đọc được nghe được, giao tiếp bình thường cũng không có vấn đề gì nhưng vào sâu trong vấn đề thì lại không thể biểu đạt được.
Ôn Thiển lắp bắp trả lời: “Em nghĩ thời thượng là… không phải … hàng hiệu…chất đống… ừm…”
Kỹ năng diễn đạt bằng tiếng Anh của cô quá kém, ra đến nước ngoài cũng ném luôn cái mặt này đi.
Đột nhiên có người ở phía dưới lớp nói: “Ôn Thiển, em có thể nói tiếng Trung, anh giúp em phiên dịch.”
Giáo viên nhìn thấy một người đàn ông châu Á bỗng xuất hiện trong lớp thì hỏi: “Bạn là ai?”
Cố Viêm dùng tiếng Anh tiêu chuẩn giới thiệu bản thân: “Tôi là chồng của Ôn Thiển, vốn tiếng Anh của vợ tôi hơi không tốt nên tôi muốn giúp cô ấy truyền tải lại cách giải thích đối với hai từ thời thượng.
“Được, bạn có thể.” Giáo viên gật đầu đồng ý với cách này.
Cuối cùng, Ôn Thiển tiếng Trung diễn đạt suy nghĩ của mình: “Nhiều người đều nghĩ rằng thời thượng là mang những món hàng hiệu, đắt tiền và được nhiều người ưa chuộng, nhưng tôi không nghĩ thế. Thời thượng là một thái độ sống, nó có thể thận trọng, có thể nhàn nhã, có thể thanh lương, muôn hình vạn trạng … Ít ai mỗi sáng thức dậy sẽ suy nghĩ một vấn đề: Mình sẽ trôi qua ngày hôm nay thế nào? Vì trong suy nghĩ của mọi người chỉ nghĩ đến hôm nay sẽ đi đâu làm gì. Ví dụ ngày thường đi làm, cần mặc trang phục chỉnh tề, nếu công ty không có yêu cầu gì đặc biệt về trang phục thì có rất nhiều kiểu dáng cho mọi người lựa chọn. Nếu bạn muốn thể hiện mình là người điềm đạm thì bạn có thể chọn màu tối; Nếu bạn muốn mình là người sôi nổi thì bạn có thể chọn màu sáng; Nếu bạn muốn thể hiện mình là người nghiêm túc nhưng lại khá cầu kỳ thì phối đồ tây đen với cà vạt màu hồng cũng không tồi lắm…”
Cố Viêm dịch đến đây, mọi người bên dưới cười to.
Ôn Thiển nói tiếp: “… Thời thượng không giới hạn ở một hình thức nhất định, phù hợp với phong cách của bản thân, có thể khiến bản thân tự tin hơn mới là thời thượng.”
Cố Viêm dịch xong, một tràng vỗ tay đã vang lên.
Giáo viên cũng vỗ tay hài lòng khen ngợi: “Wow… không tồi, quan điểm của bạn rất độc đáo. Nhưng bạn phải cải thiện trình độ tiếng Anh của mình, tôi còn muốn nghe những ý kiến khác của bạn về thiết kế thời trang.”
Ôn Thiển nói bằng tiếng Anh: “Cảm ơn…cảm ơn giáo viên đã khen ngợi, em sẽ cố gắng cải thiện trình độ tiếng Anh của mình”.
Sau đó, giáo viên đồng ý cho Cố Viêm ngồi cạnh Ôn Thiển với tư cách như là một bạn cùng bàn.
Kết thúc một tiết học, trong giờ giải lao, Ôn Thiển bắt đầu giáo huấn Cố Viêm: “Sao anh không về nhà trọ đi?”
Cố Viêm trả lời: “Về nhà rất nhàm chán, mà bây giờ lại chưa đến lúc ăn trưa.”
Nếu không phải do Cố Viêm đứng ngoài hành lang theo dõi khiến cô cảm thấy không tự nhiên thì cô đã không bị giáo viên gọi lên trả lời câu hỏi. Cô lo lắng đến mức không biết phải nói thế nào, người khác còn tưởng cô không biết tiếng Anh nên mới để Cố Viêm ở lại học với cô.
Cố Viêm tiếp tục nói: “Nhưng thành thật mà nói, để anh làm hộ tống cho em, vậy thì hai tuần này anh sẽ đều đi với em đến lớp.”
Ôn Thiển: “…”
Cô không muốn thế, vì nó quá xấu hổ.
Những ngày không phải đi làm trôi qua rất nhanh, hai tuần nghỉ trăng mật không hề có áp lực. Cố Viêm vốn định ở đây đi học với Ôn Thiển thêm một tuần nữa, nhưng Từ Hạo Kiệt đang ở công ty nổi điên, nếu anh không về đi làm đúng thời gian thì anh ấy sẽ nghỉ việc. Giao cho anh quản lý một công ty lâu như vậy, anh sắp sụp đổ rồi.
Cố Viêm sắp về nước, người vui nhất chính là Ôn Thiển, cuối cùng cũng thoát khỏi cái đuôi lớn này, ngoại trừ đi vào nhà vệ sinh nữ thì hai tuần nay anh thật sự không rời khỏi cô chút nào. Nhưng vào lúc chia tay nhau thì vẫn sẽ cảm thấy buồn, dù sao hai người cũng sắp cách nhau hơn chục nghìn cây số.
Cố Viêm thu dọn hành lý, anh không định để Ôn Thiển tiễn anh ra sân bay, vì anh sợ cô sẽ bị lạc, không tìm được đường về nhà. Trước khi rời đi, anh ôm Ôn Thiển nói: “Lúc anh không có ở đây, em phải chăm sóc bản thân mình cho tốt.”
“Anh cũng phải vậy.”
Cố Viêm nói: “Lúc không bận, anh sẽ đến thăm em.”
“Được, em đợi anh.”
Cố Viêm miễn cưỡng ra khỏi nhà trọ.
Sau đó, Ôn Thiển lên lớp như thường, nhưng không có Cố Viêm bên cạnh, các bạn cùng lớp đều bàn tán xôn xao hỏi: “Ôn Thiểnn, chồng cậu đâu, sao hôm nay không đến lớp với cậu nữa?”
Ôn Thiển trả lời: “Anh ấy phải về nước làm việc nên không thể đi theo giúp tớ quá lâu.”
“Hóa ra là vậy, tớ tưởng anh ấy là quản gia đưa cậu đi học. Không ngờ anh ấy còn có công việc riêng.”
Lần đầu tiên có người dùng từ ‘quản gia’ để miêu tả Cố Viêm, Ôn Thiển bỗng nở nụ cười xấu xa. Nhưng hai tuần lễ này, anh thực sự trông như một người quản gia, anh dành ra vài ngày để sắp xếp đồ đạc trong nhà trọ. Nhà trọ này có hai phòng cùng với một phòng khách, Cố Viêm đã biến một căn phòng thành phòng làm việc cho cô, nơi cô có thể thiết kế và may quần áo. Ngoài ra trong hai tuần này, ba bữa một ngày đều do chính tay Cố Viêm nấu, tuy món ăn nấu rất đơn giản, rau củ luộc, trứng rán, sườn heo hấp nhưng ít ra đều có thể ăn được và khá bổ dưỡng.
Trong suốt thời gian dài, đều là Ôn Thiển tự chăm sóc bản thân, sau khi chung sống với Cố Viêm thì cô chăm sóc Cố Viêm. Lần đầu tiên được người khác chăm sóc cô cảm thấy rất tốt, nếu không phải Cố Viêm bận rộn công việc thì cô thật sự muốn anh chăm sóc cô như thế này.
Cố Viêm về nước được hai tuần, Ôn Thiển lại cảm thấy mình không được khỏe, thoạt đầu cô nghĩ rằng có lẽ là do không quen với khí hậu ở đây. Có một lần sau khi tan học, Ôn Thiển và vài người bạn cùng lớp đến tiệm cơm ăn trưa, giờ học của buổi sáng nay rất sớm nên tất cả mọi người đang cực kỳ đói. Chỉ có Ôn Thiển là không có hứng thú, không có khẩu vị để ăn.
Một bạn nữ tên là Sally hỏi: “Ôn, sao cậu không ăn gì hết vậy?”
Ôn Thiển nhún vai nói: “Tớ không thèm ăn lắm.”
Sally đã ba mươi hai tuổi và đã là người mẹ hai con, cô cẩn thận phát hiện mấy ngày nay Ôn Thiển rất khác với lúc trước, vì vậy cô hỏi: “Ôn, gần đây kinh nguyệt của cậu có bình thường không?”
Ôn Thiển không biết tại sao Sally lại nói đến chuyện kinh nguyệt, cô nghĩ lại, theo bình thường thì hẳn là ở lúc tổ chức hôn lễ. Lúc đó cũng không đến đúng hạn, mấy ngày đó cô tưởng là vì bận rộn cho hôn lễ nên kinh nguyệt bị lộn xộn kéo dài thêm ngày, sau đó cô cũng quên mất. Bây giờ đã qua hôn lễ một tháng và bà dì của cô vẫn chưa đến…
“Hình như đã trễ một tháng rồi…”
Đột nhiên Ôn Thiển hơi hoảng sợ, chẳng lẽ cô mắc bệnh phụ nữ nào sao? Cô còn trẻ như vậy mà…
Sally đoán: “Có thể cậu đang mang thai”.
“Mang thai… mang thai?” Ôn Thiển cũng không dám nghĩ tới chuyện này, cố gắng cả một năm vẫn không có tác dụng gì, sao lại nói là cô mang thai được?
Ôn Thiển nghe Sally nói xong thì suy nghĩ, cô chậm kinh một tháng, nói không chừng là đã mang thai. Buổi chiều sau khi tan học, Ôn Thiển đi mua một hộp que thử thai rồi trở về nhà trọ, hiện lên hai vạch thì là đã có thai.
Cô đang định gọi điện cho Cố Viêm thì nhớ ra lúc trước cô và Cố Viêm vẫn chưa là gì của nhau, cô bị đau dạ dày nhưng Cố Viêm cho là cô có thai nên mua que thử thai cho cô, kết quả cũng là như vậy. Cô cảm thấy chuyện này cần phải được bác sĩ xác nhận, nhỡ đâu là lầm lẫn thì sao. Cô cũng không để ý nhiều, nhưng cô không muốn để cho Cố Viêm thất vọng. Dù sao anh cũng đang rất muốn có con, cô sợ anh hy vọng càng lớn rồi lại thất vọng càng nhiều.
Gặp bác sĩ ở Mỹ không giống như ở Trung Quốc, nếu không khám gấp thì đều phải hẹn trước. Ôn Thiển hẹn trước với bác sĩ, ba ngày sau sẽ đến kiểm tra. Nhưng trình độ tiếng Anh của cô không đủ để giao tiếp với bác sĩ, mà các bạn học chung lớp với cô đều không phải là người Trung Quốc nên không có ai cùng cô đến gặp bác sĩ để phiên dịch cho cô.
Lúc đang rầu rĩ, Từ Hạo Kiệt bất ngờ được cử đến San Francisco để xem tiến độ của cửa hàng ở đây rồi sau đó lại đến kiểm tra ở Chicago.
Sau khi Từ Hạo Kiệt đến San Francisco, anh tìm Ôn Thiển ăn một bữa cơm, mặc dù bọn họ quen biết nhau đã lâu nhưng họ chưa bao giờ đi ăn riêng với nhau.
Hai người vốn không có tình cảm với nhau, giờ đã có gia đình riêng, thật sự không có lý do gì để đi ăn với nhau. Nhưng Cố Viêm giao cho Từ Hạo Kiệt mang chút thuốc bổ ở quê nhà đến cho Ôn Thiển, lại còn phải xem Ôn Thiển sống có ổn không.
Lúc ăn cơm, Từ Hạo Kiệt thấy sắc mặt Ôn Thiển khá tốt, liền nói: “Trông em khá hồng hảo, hẳn là sống tốt, xem ra Cố Viêm sẽ yên tâm rồi.”
Ôn Thiển ăn xong, cô lau miệng rồi hỏi: “Vừa hay anh đến đây rồi, sáng mai có thể đi với em đến một nơi được không?”
Từ Hạo Kiệt học đại học ở Mỹ, trình độ tiếng Anh cao, với trình độ này của anh ấy liệu có thể giao tiếp với bác sĩ sản phụ khoa mà không gặp rào cản nào không?
“Sao vậy? Đi chỗ nào?”
“Ngày mai anh sẽ biết.”
Ngày hôm sau, Ôn Thiển để Từ Hạo Kiệt đi với cô đến bệnh viện kiểm tra, doạ anh tưởng cô có bệnh gì, kết quả là cô đến kiểm tra có mang thai hay không.
Sau khi làm một loạt kiểm tra, bác sĩ xác nhận cô đã mang thai được 8 tuần.
Ngay khi vừa rời khỏi bệnh viện, Ôn Thiển nóng lòng lấy điện thoại ra gọi cho Cố Viêm.
Từ Hạo Kiệt ở bên cạnh ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh, thản nhiên nói: “Người nào đó mà nghe xong, nói không chừng sẽ lập tức bay đến đây đón em về…”
Bây giờ ở Trung Quốc là nửa đêm, chắc là Cố Viêm đang ngủ nên không nhanh chóng bắt máy được. Ôn Thiển thừa dịp đang rỗi, cô hỏi: “Sao lại phải về nước ạ?”
Từ Hạo Kiệt hỏi: “Em không về nước dưỡng thai à? Bây giờ thì không sao, nhưng hai ba tháng nữa em lên lớp với cái bụng bự hả? Và em nghĩ Cố Viêm sẽ để em sống một mình ở đây sao?”
Ôn Thiển phát hiện mình đã bỏ qua một vấn đề, vất vả lắm cô mới xuất ngoại du học được một tháng, cô không muốn vì chuyện mang thai mà dừng lại chương trình học.
Ôn Thiển thừa dịp Cố Viêm chưa nghe máy thì tắt ngay, cô phải nghĩ xem nên xử lý thế nào, dù không kéo dài được nửa năm thì cũng phải được ít nhất là bốn tháng. Bây giờ tháng đầu tiên là tất cả về những khái niệm, phần hướng dẫn tiếp theo là phần cô mong đợi nhất, mà nó vẫn chưa được bắt đầu.
Có lẽ là cuộc điện thoại vừa rồi đã đánh thức Cố Viêm, lúc này anh gọi lại, Ôn Thiển nhấn trả lời.
“Sao gọi cho anh vậy? Xảy ra chuyện gì sao?” Cố Viêm lo lắng hỏi, dù sao hai người họ có sự chênh lệch múi giờ, Ôn Thiển không có việc gì sẽ không gọi cho anh vào giờ này, trừ khi có chuyện lớn xảy ra mà thôi.
Ôn Thiển giả ngốc: “Hả, em gọi cho anh sao?… À, chắc là ấn nhầm nên mới gọi đi thôi…”
“Ừ, thế hả? Mấy giờ rồi, em ăn cơm chưa?” Cố Viêm nhân tiện hỏi.
“Em ăn rồi, em chuẩn bị lên lớp, không muốn nghe anh nói nữa đâu.”
“Ừ, nhớ chăm sóc bản thân cho tốt, tạm biệt em.”
“Tạm biệt.”
Từ Hạo Kiệt hỏi: “Sao em không nói cho cậu ta biết em đang mang thai?”
“Em còn chưa chuẩn bị tâm lý, anh để em suy nghĩ một lát…” Ôn Thiển xoa cái trán đau nhức, với tính cách của Cố Viêm nhất định anh sẽ không để cô ở đây quá lâu.
Từ Hạo Kiệt và Cố Viêm anh em với nhau, chắc chắn sẽ không giúp cô giấu giếm Cố Viêm. Cũng giống như lần trước Giang Tâm Dữ phát hiện mình có thai, cô đã không cẩn thận nói ra trước mặt Cố Viêm, cuối cùng Cố Viêm nhanh chóng báo cho người anh em của mình biết.
Bạn học sinh châu Á nhắc nhở: “Giáo viên hỏi thế nào mới được gọi là thời thượng?”
Đối với hai chữ ‘thời thượng’, Ôn Thiển có quan điểm riêng cho mình, dùng tiếng Anh giải thích. Nhưng nếu cô giải thích bằng tiếng Anh thì có thể không giải thích được đầy đủ quan điểm đến cách nhìn độc đáo của mình. Cô học không giỏi tiếng Anh, có thể đọc được nghe được, giao tiếp bình thường cũng không có vấn đề gì nhưng vào sâu trong vấn đề thì lại không thể biểu đạt được.
Ôn Thiển lắp bắp trả lời: “Em nghĩ thời thượng là… không phải … hàng hiệu…chất đống… ừm…”
Kỹ năng diễn đạt bằng tiếng Anh của cô quá kém, ra đến nước ngoài cũng ném luôn cái mặt này đi.
Đột nhiên có người ở phía dưới lớp nói: “Ôn Thiển, em có thể nói tiếng Trung, anh giúp em phiên dịch.”
Giáo viên nhìn thấy một người đàn ông châu Á bỗng xuất hiện trong lớp thì hỏi: “Bạn là ai?”
Cố Viêm dùng tiếng Anh tiêu chuẩn giới thiệu bản thân: “Tôi là chồng của Ôn Thiển, vốn tiếng Anh của vợ tôi hơi không tốt nên tôi muốn giúp cô ấy truyền tải lại cách giải thích đối với hai từ thời thượng.
“Được, bạn có thể.” Giáo viên gật đầu đồng ý với cách này.
Cuối cùng, Ôn Thiển tiếng Trung diễn đạt suy nghĩ của mình: “Nhiều người đều nghĩ rằng thời thượng là mang những món hàng hiệu, đắt tiền và được nhiều người ưa chuộng, nhưng tôi không nghĩ thế. Thời thượng là một thái độ sống, nó có thể thận trọng, có thể nhàn nhã, có thể thanh lương, muôn hình vạn trạng … Ít ai mỗi sáng thức dậy sẽ suy nghĩ một vấn đề: Mình sẽ trôi qua ngày hôm nay thế nào? Vì trong suy nghĩ của mọi người chỉ nghĩ đến hôm nay sẽ đi đâu làm gì. Ví dụ ngày thường đi làm, cần mặc trang phục chỉnh tề, nếu công ty không có yêu cầu gì đặc biệt về trang phục thì có rất nhiều kiểu dáng cho mọi người lựa chọn. Nếu bạn muốn thể hiện mình là người điềm đạm thì bạn có thể chọn màu tối; Nếu bạn muốn mình là người sôi nổi thì bạn có thể chọn màu sáng; Nếu bạn muốn thể hiện mình là người nghiêm túc nhưng lại khá cầu kỳ thì phối đồ tây đen với cà vạt màu hồng cũng không tồi lắm…”
Cố Viêm dịch đến đây, mọi người bên dưới cười to.
Ôn Thiển nói tiếp: “… Thời thượng không giới hạn ở một hình thức nhất định, phù hợp với phong cách của bản thân, có thể khiến bản thân tự tin hơn mới là thời thượng.”
Cố Viêm dịch xong, một tràng vỗ tay đã vang lên.
Giáo viên cũng vỗ tay hài lòng khen ngợi: “Wow… không tồi, quan điểm của bạn rất độc đáo. Nhưng bạn phải cải thiện trình độ tiếng Anh của mình, tôi còn muốn nghe những ý kiến khác của bạn về thiết kế thời trang.”
Ôn Thiển nói bằng tiếng Anh: “Cảm ơn…cảm ơn giáo viên đã khen ngợi, em sẽ cố gắng cải thiện trình độ tiếng Anh của mình”.
Sau đó, giáo viên đồng ý cho Cố Viêm ngồi cạnh Ôn Thiển với tư cách như là một bạn cùng bàn.
Kết thúc một tiết học, trong giờ giải lao, Ôn Thiển bắt đầu giáo huấn Cố Viêm: “Sao anh không về nhà trọ đi?”
Cố Viêm trả lời: “Về nhà rất nhàm chán, mà bây giờ lại chưa đến lúc ăn trưa.”
Nếu không phải do Cố Viêm đứng ngoài hành lang theo dõi khiến cô cảm thấy không tự nhiên thì cô đã không bị giáo viên gọi lên trả lời câu hỏi. Cô lo lắng đến mức không biết phải nói thế nào, người khác còn tưởng cô không biết tiếng Anh nên mới để Cố Viêm ở lại học với cô.
Cố Viêm tiếp tục nói: “Nhưng thành thật mà nói, để anh làm hộ tống cho em, vậy thì hai tuần này anh sẽ đều đi với em đến lớp.”
Ôn Thiển: “…”
Cô không muốn thế, vì nó quá xấu hổ.
Những ngày không phải đi làm trôi qua rất nhanh, hai tuần nghỉ trăng mật không hề có áp lực. Cố Viêm vốn định ở đây đi học với Ôn Thiển thêm một tuần nữa, nhưng Từ Hạo Kiệt đang ở công ty nổi điên, nếu anh không về đi làm đúng thời gian thì anh ấy sẽ nghỉ việc. Giao cho anh quản lý một công ty lâu như vậy, anh sắp sụp đổ rồi.
Cố Viêm sắp về nước, người vui nhất chính là Ôn Thiển, cuối cùng cũng thoát khỏi cái đuôi lớn này, ngoại trừ đi vào nhà vệ sinh nữ thì hai tuần nay anh thật sự không rời khỏi cô chút nào. Nhưng vào lúc chia tay nhau thì vẫn sẽ cảm thấy buồn, dù sao hai người cũng sắp cách nhau hơn chục nghìn cây số.
Cố Viêm thu dọn hành lý, anh không định để Ôn Thiển tiễn anh ra sân bay, vì anh sợ cô sẽ bị lạc, không tìm được đường về nhà. Trước khi rời đi, anh ôm Ôn Thiển nói: “Lúc anh không có ở đây, em phải chăm sóc bản thân mình cho tốt.”
“Anh cũng phải vậy.”
Cố Viêm nói: “Lúc không bận, anh sẽ đến thăm em.”
“Được, em đợi anh.”
Cố Viêm miễn cưỡng ra khỏi nhà trọ.
Sau đó, Ôn Thiển lên lớp như thường, nhưng không có Cố Viêm bên cạnh, các bạn cùng lớp đều bàn tán xôn xao hỏi: “Ôn Thiểnn, chồng cậu đâu, sao hôm nay không đến lớp với cậu nữa?”
Ôn Thiển trả lời: “Anh ấy phải về nước làm việc nên không thể đi theo giúp tớ quá lâu.”
“Hóa ra là vậy, tớ tưởng anh ấy là quản gia đưa cậu đi học. Không ngờ anh ấy còn có công việc riêng.”
Lần đầu tiên có người dùng từ ‘quản gia’ để miêu tả Cố Viêm, Ôn Thiển bỗng nở nụ cười xấu xa. Nhưng hai tuần lễ này, anh thực sự trông như một người quản gia, anh dành ra vài ngày để sắp xếp đồ đạc trong nhà trọ. Nhà trọ này có hai phòng cùng với một phòng khách, Cố Viêm đã biến một căn phòng thành phòng làm việc cho cô, nơi cô có thể thiết kế và may quần áo. Ngoài ra trong hai tuần này, ba bữa một ngày đều do chính tay Cố Viêm nấu, tuy món ăn nấu rất đơn giản, rau củ luộc, trứng rán, sườn heo hấp nhưng ít ra đều có thể ăn được và khá bổ dưỡng.
Trong suốt thời gian dài, đều là Ôn Thiển tự chăm sóc bản thân, sau khi chung sống với Cố Viêm thì cô chăm sóc Cố Viêm. Lần đầu tiên được người khác chăm sóc cô cảm thấy rất tốt, nếu không phải Cố Viêm bận rộn công việc thì cô thật sự muốn anh chăm sóc cô như thế này.
Cố Viêm về nước được hai tuần, Ôn Thiển lại cảm thấy mình không được khỏe, thoạt đầu cô nghĩ rằng có lẽ là do không quen với khí hậu ở đây. Có một lần sau khi tan học, Ôn Thiển và vài người bạn cùng lớp đến tiệm cơm ăn trưa, giờ học của buổi sáng nay rất sớm nên tất cả mọi người đang cực kỳ đói. Chỉ có Ôn Thiển là không có hứng thú, không có khẩu vị để ăn.
Một bạn nữ tên là Sally hỏi: “Ôn, sao cậu không ăn gì hết vậy?”
Ôn Thiển nhún vai nói: “Tớ không thèm ăn lắm.”
Sally đã ba mươi hai tuổi và đã là người mẹ hai con, cô cẩn thận phát hiện mấy ngày nay Ôn Thiển rất khác với lúc trước, vì vậy cô hỏi: “Ôn, gần đây kinh nguyệt của cậu có bình thường không?”
Ôn Thiển không biết tại sao Sally lại nói đến chuyện kinh nguyệt, cô nghĩ lại, theo bình thường thì hẳn là ở lúc tổ chức hôn lễ. Lúc đó cũng không đến đúng hạn, mấy ngày đó cô tưởng là vì bận rộn cho hôn lễ nên kinh nguyệt bị lộn xộn kéo dài thêm ngày, sau đó cô cũng quên mất. Bây giờ đã qua hôn lễ một tháng và bà dì của cô vẫn chưa đến…
“Hình như đã trễ một tháng rồi…”
Đột nhiên Ôn Thiển hơi hoảng sợ, chẳng lẽ cô mắc bệnh phụ nữ nào sao? Cô còn trẻ như vậy mà…
Sally đoán: “Có thể cậu đang mang thai”.
“Mang thai… mang thai?” Ôn Thiển cũng không dám nghĩ tới chuyện này, cố gắng cả một năm vẫn không có tác dụng gì, sao lại nói là cô mang thai được?
Ôn Thiển nghe Sally nói xong thì suy nghĩ, cô chậm kinh một tháng, nói không chừng là đã mang thai. Buổi chiều sau khi tan học, Ôn Thiển đi mua một hộp que thử thai rồi trở về nhà trọ, hiện lên hai vạch thì là đã có thai.
Cô đang định gọi điện cho Cố Viêm thì nhớ ra lúc trước cô và Cố Viêm vẫn chưa là gì của nhau, cô bị đau dạ dày nhưng Cố Viêm cho là cô có thai nên mua que thử thai cho cô, kết quả cũng là như vậy. Cô cảm thấy chuyện này cần phải được bác sĩ xác nhận, nhỡ đâu là lầm lẫn thì sao. Cô cũng không để ý nhiều, nhưng cô không muốn để cho Cố Viêm thất vọng. Dù sao anh cũng đang rất muốn có con, cô sợ anh hy vọng càng lớn rồi lại thất vọng càng nhiều.
Gặp bác sĩ ở Mỹ không giống như ở Trung Quốc, nếu không khám gấp thì đều phải hẹn trước. Ôn Thiển hẹn trước với bác sĩ, ba ngày sau sẽ đến kiểm tra. Nhưng trình độ tiếng Anh của cô không đủ để giao tiếp với bác sĩ, mà các bạn học chung lớp với cô đều không phải là người Trung Quốc nên không có ai cùng cô đến gặp bác sĩ để phiên dịch cho cô.
Lúc đang rầu rĩ, Từ Hạo Kiệt bất ngờ được cử đến San Francisco để xem tiến độ của cửa hàng ở đây rồi sau đó lại đến kiểm tra ở Chicago.
Sau khi Từ Hạo Kiệt đến San Francisco, anh tìm Ôn Thiển ăn một bữa cơm, mặc dù bọn họ quen biết nhau đã lâu nhưng họ chưa bao giờ đi ăn riêng với nhau.
Hai người vốn không có tình cảm với nhau, giờ đã có gia đình riêng, thật sự không có lý do gì để đi ăn với nhau. Nhưng Cố Viêm giao cho Từ Hạo Kiệt mang chút thuốc bổ ở quê nhà đến cho Ôn Thiển, lại còn phải xem Ôn Thiển sống có ổn không.
Lúc ăn cơm, Từ Hạo Kiệt thấy sắc mặt Ôn Thiển khá tốt, liền nói: “Trông em khá hồng hảo, hẳn là sống tốt, xem ra Cố Viêm sẽ yên tâm rồi.”
Ôn Thiển ăn xong, cô lau miệng rồi hỏi: “Vừa hay anh đến đây rồi, sáng mai có thể đi với em đến một nơi được không?”
Từ Hạo Kiệt học đại học ở Mỹ, trình độ tiếng Anh cao, với trình độ này của anh ấy liệu có thể giao tiếp với bác sĩ sản phụ khoa mà không gặp rào cản nào không?
“Sao vậy? Đi chỗ nào?”
“Ngày mai anh sẽ biết.”
Ngày hôm sau, Ôn Thiển để Từ Hạo Kiệt đi với cô đến bệnh viện kiểm tra, doạ anh tưởng cô có bệnh gì, kết quả là cô đến kiểm tra có mang thai hay không.
Sau khi làm một loạt kiểm tra, bác sĩ xác nhận cô đã mang thai được 8 tuần.
Ngay khi vừa rời khỏi bệnh viện, Ôn Thiển nóng lòng lấy điện thoại ra gọi cho Cố Viêm.
Từ Hạo Kiệt ở bên cạnh ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh, thản nhiên nói: “Người nào đó mà nghe xong, nói không chừng sẽ lập tức bay đến đây đón em về…”
Bây giờ ở Trung Quốc là nửa đêm, chắc là Cố Viêm đang ngủ nên không nhanh chóng bắt máy được. Ôn Thiển thừa dịp đang rỗi, cô hỏi: “Sao lại phải về nước ạ?”
Từ Hạo Kiệt hỏi: “Em không về nước dưỡng thai à? Bây giờ thì không sao, nhưng hai ba tháng nữa em lên lớp với cái bụng bự hả? Và em nghĩ Cố Viêm sẽ để em sống một mình ở đây sao?”
Ôn Thiển phát hiện mình đã bỏ qua một vấn đề, vất vả lắm cô mới xuất ngoại du học được một tháng, cô không muốn vì chuyện mang thai mà dừng lại chương trình học.
Ôn Thiển thừa dịp Cố Viêm chưa nghe máy thì tắt ngay, cô phải nghĩ xem nên xử lý thế nào, dù không kéo dài được nửa năm thì cũng phải được ít nhất là bốn tháng. Bây giờ tháng đầu tiên là tất cả về những khái niệm, phần hướng dẫn tiếp theo là phần cô mong đợi nhất, mà nó vẫn chưa được bắt đầu.
Có lẽ là cuộc điện thoại vừa rồi đã đánh thức Cố Viêm, lúc này anh gọi lại, Ôn Thiển nhấn trả lời.
“Sao gọi cho anh vậy? Xảy ra chuyện gì sao?” Cố Viêm lo lắng hỏi, dù sao hai người họ có sự chênh lệch múi giờ, Ôn Thiển không có việc gì sẽ không gọi cho anh vào giờ này, trừ khi có chuyện lớn xảy ra mà thôi.
Ôn Thiển giả ngốc: “Hả, em gọi cho anh sao?… À, chắc là ấn nhầm nên mới gọi đi thôi…”
“Ừ, thế hả? Mấy giờ rồi, em ăn cơm chưa?” Cố Viêm nhân tiện hỏi.
“Em ăn rồi, em chuẩn bị lên lớp, không muốn nghe anh nói nữa đâu.”
“Ừ, nhớ chăm sóc bản thân cho tốt, tạm biệt em.”
“Tạm biệt.”
Từ Hạo Kiệt hỏi: “Sao em không nói cho cậu ta biết em đang mang thai?”
“Em còn chưa chuẩn bị tâm lý, anh để em suy nghĩ một lát…” Ôn Thiển xoa cái trán đau nhức, với tính cách của Cố Viêm nhất định anh sẽ không để cô ở đây quá lâu.
Từ Hạo Kiệt và Cố Viêm anh em với nhau, chắc chắn sẽ không giúp cô giấu giếm Cố Viêm. Cũng giống như lần trước Giang Tâm Dữ phát hiện mình có thai, cô đã không cẩn thận nói ra trước mặt Cố Viêm, cuối cùng Cố Viêm nhanh chóng báo cho người anh em của mình biết.
Bình luận facebook