• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full 1001 Đêm Tân Hôn (3 Viewers)

  • Chương 110

Lý Tranh Diễn vừa mới cầm đến tay bộ trang sức tinh tế, giá trị đó Lương Nặc liền chạy tới chiêm ngưỡng một lát rồi lập tức quay về khách sạn vì cô nhớ ra đêm nay là đêm trăng tròn, công việc sắp xếp cũng đã hòm hòm, vậy thì Bắc Minh Dục sớm đã trở về rồi.


Lương Nặc sau khi vào phòng khách sạn, ánh mắt Bắc Minh Dục gián liền vào cô. “Tối nay đi đâu chơi đấy? Ai để em mặc thành ra thế này?” Hở hết cả ngực ra rồi, anh còn có thể nhìn thấy khe giữa hai gò bồng đào.


Lương Nặc vừa đặt chiếc túi xuống liền nghe thấy tiếng của Bắc Minh Dục, khuôn mặt cô tối sầm lại: “Anh đang nói cái gì đấy? Tôi và Lý Tranh Diễn đi tham gia một buổi đấu giá trang sức, lẽ nào người ta đều ăn mặc lịch sự đẹp đẽ còn tôi phải mặc đồ thể thao mới được à?”


“Một tiếng Lý thiếu gia, hai tiếng Lý Tranh Diễn, xem ra em rất thích khoảng thời gian ở cùng cậu ta hả?”


“Lý thiếu gia rất nhẹ nhàng cũng rất chu đáo, thích ở gần anh ta cũng là điều bình thường mà!” Lương Nặc nhìn chằm chằm vào anh.


Bắc Minh Dục nắm chặt hai tay thành nắm đấm, ngữ khí càng lúc càng lạnh lùng: “Ha ha, xem ra tôi quên mất nhắc lại với em rằng những bộ đồ gợi cảm lần trước đều là Lý Tranh Diễn cho người mang đến tặng đấy, thế mà hôm nay em lại mặc thành bộ dạng như thế này....em đang muốn quyến rũ cậu ta à?”


Chuyện về những bộ đồ gợi cảm đó là chuyện mà Lương Nặc không muốn nhắc đến nhất, sắc mặt cô có chút biến đổi: “Tôi chỉ là không muốn trong buổi đấu giá bị người ta nhìn như vật thể lạ, vậy mà anh lại luôn nghi ngờ tôi, Lý Tranh Diễn là bạn thân của anh, lẽ nào anh ta anh cũng không tin tưởng?”


Bắc Minh Dục đương nhiên là tin tưởng Lý Tranh Diễn.


Nếu đề tài này cứ tiếp tục được tranh luận rất dễ dẫn đến tình trạng mất kiểm soát mà làm tổn thương lẫn nhau, anh nheo mày: “Lại đây, hôm nay là ngày gì, tôi nghĩ chắc em không quên được đâu chứ?”


Bắc Minh Dục vừa dứt lời Lương Nặc chỉ biết nhẫn nhịn cắn môi.


Vừa mới một giấy trước anh vẫn còn nghi ngờ cô ngoại tình, vậy mà ngoắt một cái lại có thể rất tự nhiên đưa ra yêu cầu như vậy....


Lương Nặc cười hắt ra một tiếng: “Tôi không hề quên hôm nay là đêm trăng rằm, mục đích cuối cùng để tôi đến thành phố này chẳng phải là vì ngày hôm nay à?” Tối qua vừa không thoát được, đêm nay đương nhiên là càng không thể rồi.


Hơn nữa, đã gần ba tháng rồi, cái thai trong bụng cô chắc là...cũng ổn định hẳn rồi. Bắc Minh Dục nghe thấy những lời tự chế giễu bản thân trong ngữ khí của cô anh cảm thấy rất buồn bực, dứt mạnh chiếc cà vạt trên cổ ra vứt vào một bên, lạnh lùng nói: “Nếu đã biết vậy rồi thì còn đứng như trời trồng ở đó làm gì? Cởi quần áo ra!”


Lương Nặc nhận lệnh giơ tay cởi đồ ra, làn da trắng mượt mà như nhảy bổ vào mắt Bắc Minh Dục.


Chiếc váy được thiết kế sát người làm cho người nhìn có cảm giác cơ thể cô được mạ một màu vàng lấp lánh, khi cô vừa kéo khóa của chiếc váy xuống, cơ thể cô lờ mờ hiện ra, làm cho người đối diện có những cảm giác lâng lâng, mơ mộng xa vời.


Bắc Minh Dục như bị mắc lời nguyền của phù thủy, anh xông thẳng lên phía trước, bế phốc cô đặt lên giường.


Anh quỳ xuống hôn vào má vào cổ cô như đã thèm thuồng từ lâu lắm, hay tay thì ra sức lôi chiếc váy ra khỏi người cô.


“Aaa...tôi còn chưa tắm!” trước mặt Lương Nặc là ánh mắt tàn bào, cô bị dọa cho sợ tới mức tim đập thình thình.


Bắc Minh Dục vẫn không nói gì, vừa hôn cô vừa cố kéo đồ trên người cô ra, chỉ vài giây sau, bàn tay anh đã ôm trọn lấy cơ thể trắng ngần nõn nà của cô, lúc này mới nhìn cô cười nói: “Dù gì thì lát nữa cũng vẫn phải tắm, bây giờ chưa tắm thì tôi cũng có chê em đâu....”


Mặt Lương Nặc đỏ bừng lên, vội vàng nắm lấy hai tay anh, nhìn anh vẻ cầu xin: “Vậy...vậy thì anh có thể nhẹ nhàng một chút được không?”


“Xem tâm trạng tôi thế nào đã.”


Bắc Minh Dục nhếch mép cười, để lộ hàm răng trắng sáng, anh từ từ hạ thấp mình xuống, bức tường trắng của khách sạn phản chiếu hình ảnh hai người trên giường, không gian tĩnh mịch trong phòng bị phá vỡ bởi những tiếng rên rỉ lúc cao lúc thấp....chỉ những điều đó thôi làm cho người khác cũng phải đỏ mặt.


*


Ba ngày sau.


Lý Tranh Diễn sau khi buổi đấu giá kết thúc hai ngày đã trở về Hải Thành còn Bắc Minh Dục và Lương Nặc thì ba ngày sau đó mới về, thư ký Tôn đã sắp xếp ổn thỏa, hai người họ sau khi xuống máy bay liền về thẳng căn biệt thự.


Chú Trương nhìn thấy hai người trở về, vội vàng chạy ra xách giúp đồ, cười cười nói: “Thiếu phu nhân, cô không phải vẫn luôn không muốn để lộ thân phận là vợ của thiếu gia mà? Sao lần này lại nghĩ thông rồi à?” “Thì cháu vẫn không muốn để lộ thân phận mà, xảy ra chuyện gì vậy chú Trương?” Lương Nặc đang không hiểu chú Trương nhắc tới chuyện gì.


“Hả?” Ánh mắt chú Trương bỗng nhiên trùng xuống, khẽ liếc nhìn Bắc Minh Dục, chắc chắn rằng anh không chú ý chú mới dám nói: “Hai người ở bên đó cùng nhau đi thả đèn, ngày hôm sau lại cùng nhau xuất hiện ở hiện trường vụ nổ tòa nhà, các phương tiện thông tin đại chúng đều đăng rất nhiều ảnh của hai người, chẳng lẽ không phải đều được sắp xếp trước à?”


“Đó là bị chụp trộm chú ạ, chỉ có ở vụ nổ mới được sắp xếp trước.”


“Vậy thì...nói thế có nghĩa là cô vẫn chưa biết những bức ảnh được chụp bên đó đều được đưa tin ở Hải Thành này? Bây giờ truyền thông rồi trên mạng đang bàn tán xôn xao, có không ít người muốn biết rốt cuộc thân phận thực sự của thiếu phu nhân!”


“Sao lại có thể như thế chứ?” Lương Nặc mặt trắng bệch, vội vàng chạy lại gần Bắc Minh Dục kéo kéo áo anh: “Để lộ thân phận rồi, trong trường....trong trường nhất định sẽ lại phiền phức, thiếu gia, làm thế nào bây giờ?”


Một cơn gió thổi ngang qua, Lương Nặc hắt xì một cái, cô đã có thể tưởng tượng được cảnh tượng trong trường sẽ như thế nào.


Lại chuốc thêm phiền phức rồi!


Một giây sau, đang thấy lạnh bởi cơn gió vừa thổi qua, cô liền cảm thấy ấm áp hơn, Lương Nặc tỉnh táo ngẩng đầu lên mới phát hiện một chiếc áo măng tô được khoác lên cơ thể mình, đứng cạnh là khuôn mặt bình tĩnh của Bắc Minh Dục.


Cô cảm thấy trong lòng cũng ấm áp.


“Hải Thành này có biết bao nhiêu người phụ nữ muốn làm vợ của tôi, công khai thì công khai chứ sao, chả nhẽ như thế thì thiệt thòi cho em lắm à?”


“Thế nhưng..... Tôi chỉ là người Bắc Minh gia mua về, Cô cũng chỉ là coi trọng đứa cháu tôi đang mang trong mình nên mới miễn cưỡng đồng ý để tôi ở cạnh anh thế này....”


“Tôi nói em là vợ tôi thì em chính là vợ tôi!”


“Vậy phu nhân....”


“Bây giờ em vẫn còn tâm trạng mà lo sợ cô à, không đi lo chuyện ở trường đi, xem ra việc công khai thế này không mấy ảnh hưởng tới tâm trạng của em nhỉ?”


“Không phải vậy!” Lương Nặc đang đơ người ra suy nghĩ thì đột nhiên phản ứng lắc đầu: “Chỉ là tôi bị phu nhân phạt nhiều lần quỳ ở từ đường quá nên sợ thôi.....chuyện ở trường, làm thế nào bây giờ?”


“Em nói xem làm thế nào?”


Bắc Minh Dục lạnh lùng nói rồi cùng với chú Trương đi thẳng vào nhà, Lương Nặc nhăn mặt lại, cô chỉ cảm thấy đang có một cơn phong ba bão táp đang chờ cô, lắc lắc đầu cho tỉnh táo, cô cũng vội vàng bước bước dài đi theo sau vào nhà.


Bước vào nhà với tâm trạng lo sợ không gì so sánh được, cô biết phu nhân chỉ đợi cô vào để nổi cơn thịnh nộ, nhưng không, lần này cô đã sai, bà ta chỉ dùng ánh mắt sắc lạnh sâu thẳm liếc nhìn cô một cái rồi cầm cốc trà lên thưởng thức như không có chuyện gì xảy ra, không khí yên lặng nhẹ nhàng như làn hơi bốc lên từ cốc trà bà ta đang thổi.


“Ngoan ngoãn sinh đứa cháu của ta ra khỏe mạnh thì khác có danh phận, nếu không sinh được ra, kể cả công khai quan hệ rồi thì nhất định cũng phải ly hôn, hiểu không?”


Bà ta tưởng là cô cố ý làm lộ thân phận?


“Phu nhân, sự tình không phải như Cô nghĩ đâu ạ, con không ngờ.....”


“Cô à, Cô yên tâm, đương nhiên là đứa trẻ sẽ được sinh ra khỏe mạnh rồi!” Lời Lương Nặc chưa dứt thì Bắc Minh Dục đã nắm chặt lấy tay cô rồi nói chen ngang, Bắc Minh Dục cười nói: “”Đưa bé sinh ra còn đợi Cô đặt tên cho nó nữa ấy!”


“Ừm.”


Bắc Minh phu nhân uể oải nói một tiếng rồi đứng lên đi vào phòng thờ phật niệm kinh.


“Thiếu gia, sự việc lần này thực sự không phải như thiếu phu nhân nghĩ, sao anh không để tôi giải thích rõ ràng? Cô đang hiểu lầm tôi đấy!”


“Giải thích thì có tác dụng gì chứ? Cô tôi chỉ tin vào những gì Cô nhìn thấy thôi!” Bắc Minh Dục liếc mắt nhìn bụng Lương Nặc, nói: “Bây giờ em cứ nghĩ cách làm sao để giải quyết chuyện trong trường đi thì tốt hơn đấy, một khi mà ảnh hưởng đến việc dưỡng thai của em thì em đợi đấy mà xem Cô tôi sẽ xử lý em thế nào?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom