Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 198
An Tử Đan cười rồi vui vẻ ấn mở nguồn chiếc điện thoại lên.
Sau khoảng vài giây ngắn ngủi, màn hình điện thoại đột nhiên hiện lên một hàng chữ: “Baby, anh xin lỗi, chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua tất cả những khó khăn.”
Nụ cười trên một của An Tử Đan dần tắt mà rung lên.
Lời nói rõ ràng như vậy, cô ta cũng chẳng phải đồ ngốc mà không biết chiếc điện thoại này không phải dành tặng cho bản thân, nhưng bây giờ mà đem điện thoại trả lại thì những hành động và lời nói vừa rồi của cô ta chẳng khác nào “gieo gió” à?
Nói gì đi chăng nữa cô ta cũng nhất định không trả lại.
Tay cô a cầm chắc lấy chiếc điện thoại, đưa lên miệng hôn vào viên kim cương được đính trên bề mặt: “Lương tiểu thư, cô giúp tôi xem xem viên kim cương này có phải thật không vậy? ngại quá, để anh họ tặng tôi món quà sinh nhật quý giá như thế này, tôi phải tặng anh ấy cái gì mới phải đây?”
Lương Nặc cuối cùng không chịu được nữa, đột nhiên đứng lên, ánh mắt phẫn nộ nhìn cô ta.
An Tử Đan tiếp tục cười: “Ôi, ở đây lại còn viết cái gì mà baby....đáng ghét, anh họ đúng là xấu chết đi được.....”
Thư ký Tôn đứng bên cạnh nghe toàn bộ những lời õng ẹo lên mặt của cô ta mà toàn thân run cả lên, sởn gai ốc.
Lương Nặc nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại trong tay cô ta, lập tức không nhịn nữa: “An tiểu thư lẽ nào không biết à? Thiếu gia khi mà trăng hoa, người phụ nữ nào anh ấy chẳng gọi Baby! Ồ, tôi quên mất nói với cô, mấy ngày trước anh ấy tặng hoa cho tôi còn viết cái gì mà em là báu vật của anh,em là tình yêu là tâm trí của anh....ây! cái đó mới gọi là những lời có cánh thực sự!”
“......” thư ký Tôn tròn xoe mắt, vì hoa là do một tay thư ký Tôn chọn và gửi tặng cho cô mà, căn bản làm gì có những lời như Lương Nặc vừa nói.
Đúng là, phụ nữ mà lại.
“Anh họ trăng hoa khi nào? Anh ấy khi yêu một người là sẽ toàn tâm toàn ý!” trên mặt An Tử Đan cười gượng gạo.
Lương Nặc giả vờ cười ha ha, cố lắm mới giả tạo được: “Thế mà lúc tôi theo anh ấy, đã tận mắt nhìn thấy anh ấy trái ôm một cô, phải ôm một cô đấy, có điều cũng đúng, thiếu gia dù gì cũng là ông chủ của tập đoàn BẮc Minh, bên ngoài mà có đến mấy Baby can tâm thì cũng là điều hết sức bình thường đúng không nào?”
“Đó căn bản là do cô không hiểu anh họ! Anh ấy không bao giờ thế.... ”
“Sao tôi lại không hiểu anh ấy? chúng tôi từng là những người gần gũi nhau nhất trên thế giới này, tôi là một phần của cuộc sống anh ấy, sao lại không hiểu chứ? còn cô An Tử Đan, thiếu gia tặng một cái điện thoại với hai chữ baby mà cô đã thành ra thế này, ai không biết lại tưởng An tiểu thư yêu thầm anh họ của nhà mình đấy.”
Cơn tức được trút ra, Lương Nặc cảm thấy thoải mái hơn nhiều, sắc mặt An Tử Đan đột nhiên khó coi hơn rất nhiều.
An Tử Đan trong lòng thấy khó chịu: “Tôi và anh ấy tuy là anh em nhưng không có quan hệ huyết thống gì, cứ cho là cô hiểu anh ấy thì làm sao? Khó mà đảm bảo được rằng rồi có một ngày anh ấy sẽ thay lòng đổi dạ!”
“Dù thế cũng không tới lượt cô!” Lương Nặc hất tóc ra sau lưng, nói giọng đắc ý: “Anh ấy thích nhất vẫn chỉ có tôi đây, chứ không phải cái loại thỏ non lúc nào cũng giả tạo ngây thơ, đúng rồi, Kỷ Sênh gọi đây là gái lầu xanh.”
“Cô....” An Tử Đan tức nổ máu mắt ra, mặt cô ta cứng đơ ra nhưng vẫn cố nén xuống: “Thế nhưng vẫn còn cao sang chán hơn đầy loại!”
“Vậy á? Cao sang à? Có điều trong đêm mặc đồ ngủ của người khác để quyến rũ người đàn ông của người khác thì cái cô gái lầu xanh đó cũng khá lợi hại đấy chứ, trên mạng có một câu nói, người ta bảo đàn ông vẫn thích nhất là bộ dạng phụ nữ không mặc đò, thế nên lần sau nếu muốn quyến rũ người đàn ông của người khác thì tốt nhất là đừng mặc đồ nữa, cái váy ngủ đó cũng đắt lắm đấy, đặc biệt lại bị gái mặc qua, không vứt đi thì khó chịu, mà vứt đi thì lại tiếc.”
An Tử Đan sắp rồ lên rồi.
Thư ký Tôn đứng bên cạnh nghe mà cũng tim đập chân run, chỉ sợ hai người lời qua tiếng lại quá mà đánh nhau, phụ nữ ghen với nhau đúng là như sắp bốc lửa lên vậy.
Đúng lúc này, cánh cửa bị đẩy vào, Bắc Minh Dục mặc một bộ vest mau đen, vừa đẩy cửa tay anh vừa kéo lỏng chiếc cà vạt ra, đi vào trong cởi áo ngoài, vừa mới ngoắc áo lên quay ngưới lại liền chú ý thấy trong phòng có thêm người phụ nữ khác.
Lại nhìn thấy nụ cười lạnh lùng nơi khóe môi Lương Nặc, rõ ràng là tâm trạng cô đang không tốt.
Thư ký Tôn lên tiếng: “Thiếu gia, cậu về rồi à? An tiểu thư nói hôm nay là sinh nhật cô ấy, phu nhân bảo thiếu gia cùng đón sinh nhật với cô ấy!”
Ánh mắt Bắc Minh Dục hướng vào chiếc điện thoại An Tử Đan đang cầm trên tay, ánh mắt sầm lại: “Ai cho cô đụng vào đồ của tôi? Đặt chiếc điện thoại xuống.”
AN Tử Đan khẽ run lên, cố ý nói: “Anh họ, lẽ nào anh không biết hôm nay là sinh nhật em? Cô nói là em đón sinh nhật cùng anh, chiếc điện thoại này là....”
“Không phải dành cho cô!” Bắc Minh Dục chẳng nể nang gì, lạnh lùng cắt lời cô ta: “Cái đó là để tặng cho Lương Nặc, dựa vào cái gì mà sinh nhật cô tôi lại phải đón sinh nhật cùng cô.?”
“Cô đã nói....”
“Bà ấy nói thì cô đi tìm bà ấy.” Bắc Minh Dục không kiên nhẫn được thêm nữa mà tiến lên trước, cướp lại chiếc điện thoại trong tay cô ta, chỉ ra cửa nói: “Từ nay về sau, nơi này không hoan nghênh cô, sau này cô đừng có mà tới đây nữa.”
Trên mặt AN Tử Đan chẳng còn nụ cười cũng như sự đắc ý nào nữa, nói khóc là khóc được ngay, cô ta cắn môi, nhìn Bắc Minh Dục với vẻ đáng thương.
“Anh họ!”
“HÌnh như tôi cũng đã nói với cô rồi, đừng gọi tôi là anh họ.” Bắc Minh Dục cười lạnh lùng: “Cô muốn tự mình đi hay là để thư ký Tôn mời cô đi?”
Nhìn bộ dạng của anh cũng với gương mặt Lương Nặc, An Tử Đan vừa thấy ghen tỵ vừa hận thù: “Anh họ, lẽ nào anh quên mất đêm hôm đó giữa chúng ta đã có gì à?”
“Cô muốn nói tới hôm tôi say rượu và cô đưa tôi về?” Bắc Minh Dục nói luôn không e dè, một tí cũng không hề sợ cô ta: “Tôi đương nhiên là nhớ, tôi nôn lên người cô, sau đó cô mặc chiếc váy ngủ của Lương Nặc, hôm qua tôi vừa vứt chiếc váy đó đi rồi!”
An Tử Đan trợn tròn mắt, chỉ tay vào Lương Nặc: “Các...các người......”
“Tôi tin thiếu gia.” Lương Nặc nắm lấy tay Bắc Minh Dục, cũng nói rất tự tin: “Thiếu gia không đụng vào cô đâu, những vết tích trên người cô hôm đó cũng chính là cô cố tình tạo ra đúng không?”
Anh Tử Đan nghiến chặt răng, nước mắt không ngừng rơi, quay ngoắt người rời đi.
Thư ký Tôn đứng đó, giơ tay lên lau mồ hôi trên trán, cũng may, cơn tức giận của thiếu gia đều trút lên người An Tử Đan.
“Thiếu gia, tôi nhớ ra ở nhà có chút việc, vậy tôi không làm phiền thế giới riêng của hai người nữa!” Nói xong anh ta đi như chạy. Phòng khách vừa nãy còn ồn ào lời qua tiếng lại, bây giờ thật yên tĩnh, chỉ còn lại chỉ là tiếng thở của hai người.
Bắc Minh Dục cầm điện thoại đưa cho Lương Nặc: “Lần trước điện thoại của em hỏng tồi, xem xem có thích cái này không?”
Lương Nặc nhìn vào chiếc điện thoại hồi lâu, không ngờ được rằng đây lại là để dành tặng cô.....
Bắc Minh Dục nheo mày: “Em chê là đã bị An Tử Đan cầm qua à? Vậy thì bỏ đi, hôm khác anh lại tặng em cái khác.” Nói rồi anh đang định đem vứt nó vào sọt rác, Lương Nặc vội vàng cướp lại.
“Đừng vứt, em có nói là không cần đâu.”
Cô cố ý cầm lấy một đoạn giấy vệ sinh lau lau chiếc điện thoại vừa bị An Tử Đan cầm, đặc biệt là chỗ bị cô ta hôn vào, sau đó nói: “Anh nên sớm nói với em là anh sẽ tặng điện thoại cho em, nếu thế thì lúc nãy em đã cướp lại rồi, sẽ không để An Tử Đan có cơ hội cầm vào nó.”
Càng không để cô ta hôn vào.
Bắc Minh DỤc nhìn bộ dạng cô cẩn thận, tỉ mỉ lau chiếc điện thoại mà cười hạnh phúc.
“Sớm nói cho em biết thì chẳng còn thú vị nữa!”
Sau khoảng vài giây ngắn ngủi, màn hình điện thoại đột nhiên hiện lên một hàng chữ: “Baby, anh xin lỗi, chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua tất cả những khó khăn.”
Nụ cười trên một của An Tử Đan dần tắt mà rung lên.
Lời nói rõ ràng như vậy, cô ta cũng chẳng phải đồ ngốc mà không biết chiếc điện thoại này không phải dành tặng cho bản thân, nhưng bây giờ mà đem điện thoại trả lại thì những hành động và lời nói vừa rồi của cô ta chẳng khác nào “gieo gió” à?
Nói gì đi chăng nữa cô ta cũng nhất định không trả lại.
Tay cô a cầm chắc lấy chiếc điện thoại, đưa lên miệng hôn vào viên kim cương được đính trên bề mặt: “Lương tiểu thư, cô giúp tôi xem xem viên kim cương này có phải thật không vậy? ngại quá, để anh họ tặng tôi món quà sinh nhật quý giá như thế này, tôi phải tặng anh ấy cái gì mới phải đây?”
Lương Nặc cuối cùng không chịu được nữa, đột nhiên đứng lên, ánh mắt phẫn nộ nhìn cô ta.
An Tử Đan tiếp tục cười: “Ôi, ở đây lại còn viết cái gì mà baby....đáng ghét, anh họ đúng là xấu chết đi được.....”
Thư ký Tôn đứng bên cạnh nghe toàn bộ những lời õng ẹo lên mặt của cô ta mà toàn thân run cả lên, sởn gai ốc.
Lương Nặc nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại trong tay cô ta, lập tức không nhịn nữa: “An tiểu thư lẽ nào không biết à? Thiếu gia khi mà trăng hoa, người phụ nữ nào anh ấy chẳng gọi Baby! Ồ, tôi quên mất nói với cô, mấy ngày trước anh ấy tặng hoa cho tôi còn viết cái gì mà em là báu vật của anh,em là tình yêu là tâm trí của anh....ây! cái đó mới gọi là những lời có cánh thực sự!”
“......” thư ký Tôn tròn xoe mắt, vì hoa là do một tay thư ký Tôn chọn và gửi tặng cho cô mà, căn bản làm gì có những lời như Lương Nặc vừa nói.
Đúng là, phụ nữ mà lại.
“Anh họ trăng hoa khi nào? Anh ấy khi yêu một người là sẽ toàn tâm toàn ý!” trên mặt An Tử Đan cười gượng gạo.
Lương Nặc giả vờ cười ha ha, cố lắm mới giả tạo được: “Thế mà lúc tôi theo anh ấy, đã tận mắt nhìn thấy anh ấy trái ôm một cô, phải ôm một cô đấy, có điều cũng đúng, thiếu gia dù gì cũng là ông chủ của tập đoàn BẮc Minh, bên ngoài mà có đến mấy Baby can tâm thì cũng là điều hết sức bình thường đúng không nào?”
“Đó căn bản là do cô không hiểu anh họ! Anh ấy không bao giờ thế.... ”
“Sao tôi lại không hiểu anh ấy? chúng tôi từng là những người gần gũi nhau nhất trên thế giới này, tôi là một phần của cuộc sống anh ấy, sao lại không hiểu chứ? còn cô An Tử Đan, thiếu gia tặng một cái điện thoại với hai chữ baby mà cô đã thành ra thế này, ai không biết lại tưởng An tiểu thư yêu thầm anh họ của nhà mình đấy.”
Cơn tức được trút ra, Lương Nặc cảm thấy thoải mái hơn nhiều, sắc mặt An Tử Đan đột nhiên khó coi hơn rất nhiều.
An Tử Đan trong lòng thấy khó chịu: “Tôi và anh ấy tuy là anh em nhưng không có quan hệ huyết thống gì, cứ cho là cô hiểu anh ấy thì làm sao? Khó mà đảm bảo được rằng rồi có một ngày anh ấy sẽ thay lòng đổi dạ!”
“Dù thế cũng không tới lượt cô!” Lương Nặc hất tóc ra sau lưng, nói giọng đắc ý: “Anh ấy thích nhất vẫn chỉ có tôi đây, chứ không phải cái loại thỏ non lúc nào cũng giả tạo ngây thơ, đúng rồi, Kỷ Sênh gọi đây là gái lầu xanh.”
“Cô....” An Tử Đan tức nổ máu mắt ra, mặt cô ta cứng đơ ra nhưng vẫn cố nén xuống: “Thế nhưng vẫn còn cao sang chán hơn đầy loại!”
“Vậy á? Cao sang à? Có điều trong đêm mặc đồ ngủ của người khác để quyến rũ người đàn ông của người khác thì cái cô gái lầu xanh đó cũng khá lợi hại đấy chứ, trên mạng có một câu nói, người ta bảo đàn ông vẫn thích nhất là bộ dạng phụ nữ không mặc đò, thế nên lần sau nếu muốn quyến rũ người đàn ông của người khác thì tốt nhất là đừng mặc đồ nữa, cái váy ngủ đó cũng đắt lắm đấy, đặc biệt lại bị gái mặc qua, không vứt đi thì khó chịu, mà vứt đi thì lại tiếc.”
An Tử Đan sắp rồ lên rồi.
Thư ký Tôn đứng bên cạnh nghe mà cũng tim đập chân run, chỉ sợ hai người lời qua tiếng lại quá mà đánh nhau, phụ nữ ghen với nhau đúng là như sắp bốc lửa lên vậy.
Đúng lúc này, cánh cửa bị đẩy vào, Bắc Minh Dục mặc một bộ vest mau đen, vừa đẩy cửa tay anh vừa kéo lỏng chiếc cà vạt ra, đi vào trong cởi áo ngoài, vừa mới ngoắc áo lên quay ngưới lại liền chú ý thấy trong phòng có thêm người phụ nữ khác.
Lại nhìn thấy nụ cười lạnh lùng nơi khóe môi Lương Nặc, rõ ràng là tâm trạng cô đang không tốt.
Thư ký Tôn lên tiếng: “Thiếu gia, cậu về rồi à? An tiểu thư nói hôm nay là sinh nhật cô ấy, phu nhân bảo thiếu gia cùng đón sinh nhật với cô ấy!”
Ánh mắt Bắc Minh Dục hướng vào chiếc điện thoại An Tử Đan đang cầm trên tay, ánh mắt sầm lại: “Ai cho cô đụng vào đồ của tôi? Đặt chiếc điện thoại xuống.”
AN Tử Đan khẽ run lên, cố ý nói: “Anh họ, lẽ nào anh không biết hôm nay là sinh nhật em? Cô nói là em đón sinh nhật cùng anh, chiếc điện thoại này là....”
“Không phải dành cho cô!” Bắc Minh Dục chẳng nể nang gì, lạnh lùng cắt lời cô ta: “Cái đó là để tặng cho Lương Nặc, dựa vào cái gì mà sinh nhật cô tôi lại phải đón sinh nhật cùng cô.?”
“Cô đã nói....”
“Bà ấy nói thì cô đi tìm bà ấy.” Bắc Minh Dục không kiên nhẫn được thêm nữa mà tiến lên trước, cướp lại chiếc điện thoại trong tay cô ta, chỉ ra cửa nói: “Từ nay về sau, nơi này không hoan nghênh cô, sau này cô đừng có mà tới đây nữa.”
Trên mặt AN Tử Đan chẳng còn nụ cười cũng như sự đắc ý nào nữa, nói khóc là khóc được ngay, cô ta cắn môi, nhìn Bắc Minh Dục với vẻ đáng thương.
“Anh họ!”
“HÌnh như tôi cũng đã nói với cô rồi, đừng gọi tôi là anh họ.” Bắc Minh Dục cười lạnh lùng: “Cô muốn tự mình đi hay là để thư ký Tôn mời cô đi?”
Nhìn bộ dạng của anh cũng với gương mặt Lương Nặc, An Tử Đan vừa thấy ghen tỵ vừa hận thù: “Anh họ, lẽ nào anh quên mất đêm hôm đó giữa chúng ta đã có gì à?”
“Cô muốn nói tới hôm tôi say rượu và cô đưa tôi về?” Bắc Minh Dục nói luôn không e dè, một tí cũng không hề sợ cô ta: “Tôi đương nhiên là nhớ, tôi nôn lên người cô, sau đó cô mặc chiếc váy ngủ của Lương Nặc, hôm qua tôi vừa vứt chiếc váy đó đi rồi!”
An Tử Đan trợn tròn mắt, chỉ tay vào Lương Nặc: “Các...các người......”
“Tôi tin thiếu gia.” Lương Nặc nắm lấy tay Bắc Minh Dục, cũng nói rất tự tin: “Thiếu gia không đụng vào cô đâu, những vết tích trên người cô hôm đó cũng chính là cô cố tình tạo ra đúng không?”
Anh Tử Đan nghiến chặt răng, nước mắt không ngừng rơi, quay ngoắt người rời đi.
Thư ký Tôn đứng đó, giơ tay lên lau mồ hôi trên trán, cũng may, cơn tức giận của thiếu gia đều trút lên người An Tử Đan.
“Thiếu gia, tôi nhớ ra ở nhà có chút việc, vậy tôi không làm phiền thế giới riêng của hai người nữa!” Nói xong anh ta đi như chạy. Phòng khách vừa nãy còn ồn ào lời qua tiếng lại, bây giờ thật yên tĩnh, chỉ còn lại chỉ là tiếng thở của hai người.
Bắc Minh Dục cầm điện thoại đưa cho Lương Nặc: “Lần trước điện thoại của em hỏng tồi, xem xem có thích cái này không?”
Lương Nặc nhìn vào chiếc điện thoại hồi lâu, không ngờ được rằng đây lại là để dành tặng cô.....
Bắc Minh Dục nheo mày: “Em chê là đã bị An Tử Đan cầm qua à? Vậy thì bỏ đi, hôm khác anh lại tặng em cái khác.” Nói rồi anh đang định đem vứt nó vào sọt rác, Lương Nặc vội vàng cướp lại.
“Đừng vứt, em có nói là không cần đâu.”
Cô cố ý cầm lấy một đoạn giấy vệ sinh lau lau chiếc điện thoại vừa bị An Tử Đan cầm, đặc biệt là chỗ bị cô ta hôn vào, sau đó nói: “Anh nên sớm nói với em là anh sẽ tặng điện thoại cho em, nếu thế thì lúc nãy em đã cướp lại rồi, sẽ không để An Tử Đan có cơ hội cầm vào nó.”
Càng không để cô ta hôn vào.
Bắc Minh DỤc nhìn bộ dạng cô cẩn thận, tỉ mỉ lau chiếc điện thoại mà cười hạnh phúc.
“Sớm nói cho em biết thì chẳng còn thú vị nữa!”
Bình luận facebook