Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 277
Kỷ Sênh tranh thủ lúc anh ta bị đau cơ thể đang mềm ra mà cô ấn đầu anh ta xuống nước, miệng thì lớn tiếng mắng nhiếc.
“Mắng tôi là lòng lang dạ sói à? Đã thế bà cô đây lòng lang dạ sói cho anh xem! Sướng chưa hả? Muốn vứt bà vào nước cho tỉnh rượu à? Vậy thì Lý thiếu gia anh cũng tỉnh đi nhé! Mẹ kiếp! Ba ngày không thèm để ý tới anh anh tưởng tôi là con mèo hen à? Rõ ràng biết rằng tôi rất coi trọng tình cảm giữa tôi với Nặc Nặc và Tiêu Hàn, vậy mà anh lại ở lúc đó đưa cô ấy tới! hôm nay tôi không cắn chết được anh vậy thì tôi sẽ dìm chết anh!”
Kỷ Sênh tức tới tận xương tủy, bị Lý Tranh Diễn ức hiếp kìm nén lâu như thế, lần này thì được xả giận cho hả hê, cô vẫn không ngừng dúi đầu anh ta vào nước.
Một lúc sau, dúi tới khi hai tay đều mỏi rời ra rồi cô mới từ từ thả tay ra.
Trước khi đi, còn cố đá một chân cho anh xuống nước sâu hơn.
“Đồ mặt người dạ thú!”
Kỷ Sênh tình thần đã tỉnh táo hẳn, lại được xử lý Lý Tranh Diễn, cô thấy tâm trạng khá hơn rất nhiều, nhoằng cái đã leo được lên trên bờ, cầm lấy bát canh giải rượu tu ừng ực, thậm chí miệng còn ngân nga hát nhỏ.
Nhưng người ở dưới nước là Lý Tranh Diễn một lúc lâu vẫn không thấy động tĩnh gì, thậm chí nhìn vào mặt nước còn không nhìn thấy người anh ta đâu.
Trong lòng Kỷ Sênh cười thầm, lại giả vờ hả.
“Đồ cầm thú, anh đừng giả chết nữa, chiêu này tôi dùng rồi, anh tưởng tôi sẽ bị lừa à? Tôi ra tay tôi biết, mạnh tí nữa cũng không chết được anh, đừng giả vờ nữa, còn giả vờ chết là tôi sẽ đem phân con chó Tây Tạng vứt vào hồ trong anh hưởng đủ đấy....”
Lý Tranh Diễn vẫn không hề có động tĩnh gì.
Kỷ Sênh vẫn đang nghĩ khả năng anh ta giả vờ là rất lớn, đột nhiên bên cạnh cô có người giúp việc bưng đĩa hoa quả tới, nhìn thấy nổi trên mặt nước là một cái đầu đen, người giúp việc sợ hãi đánh rơi cả chiếc đĩa.
“Trời ơi! Lý thiếu gia không biết bơi....”
Người đàn ông trong hồ bơi đã không hề có bất kì động tĩnh gì dù là nhỏ nhất, điều này không phù hợp với phong cách anh ta thường ngày một chút nào.
Kỷ Sênh nghe thấy vậy giật mình vội vàng nhảy xuống hồ, nhanh chóng kéo anh từ dưới nước lên, đột nhiên phát hiện mặt anh trắng bệch cắt không còn giọt máu, đến đôi môi hông hào thường ngày giờ nhìn cũng như của người chết.
Một sự hối hận và sợ hãi bùng lên trong tim cô.
“Lý Tranh Diễn?” hai tay Kỷ Sênh đang run lên, cô đưa tay thử xem anh còn thở không, rồi lại vỗ nhẹ vào mặt anh, khẽ rên lên: “Anh tỉnh lại đi, tôi không muốn hại chết anh đâu, anh tỉnh lại đi.”
Lý Tranh Diễn nổi bồng bềnh trên mặt nước, không hề tức giận,
Người giúp việc đứng trên bờ kêu lên sợ hãi: “Nhanh đưa thiếu gia lên rồi đưa đi bệnh viện! Lâu như thế rồi, cũng không biết là có chuyện gì không...không được không được, để tôi đi gọi bác sĩ của gia đình.”
“Đừng có dọa tôi, tôi sẽ không bị chị dọa đâu!” tiếng nói Kỷ Sênh cũng đang run lên.
Giữa bọn họ dù có thù hận gì lớn hơn đi nữa cũng không tới mức là phải lấy mạng nhau như thế này.
“Nhanh gọi xe cấp cứu....bác sĩ gia đình bao lâu mới tới....”
Kỷ Sênh đang kêu lên với người giúp việc đứng trên bờ, đột nhiên có một lực mạng kéo cô vào xuống, nước từ từ chảy vào mũi cô, sự bất ngờ đã làm cơ thể cô rơi vào trạng thái bị động.
Lý Tranh Diễn dã man hơn cô rất nhiều, anh ta kéo tóc cô cho cả đầu cô ngập trong nước, với ưu thế tuyệt đối, anh ta không để cho cô có bất kì cơ hội nào để thoát ra.
“Tự mình nếm cái mùi vị này đi nhé, có phải thích lắm không? Bình thường tôi không nhìn ra đấy, Kỷ Sênh cô lại là người dã man như thế, coi tôi là gì chứ? cô mà muốn chơi tôi chơi tới cùng? Chơi tôi nhưng tôi không chết giờ tôi dìm chết cô.”
“Ư ư ư....”
Cả đầu Kỷ Sênh đều bị ấn chìm trong nước, cô không thoát ra được, bốn bề đều là nước, ngực như nghẹt thở, trong cơn tuyệt vọng, cô chẳng còn quan tâm tới điều gì nữa, hai chân kẹp lấy eo Lý Tranh Diễn chiến đấu với anh ta.
Một lúc lâu sau, Lý Tranh Diễn từ từ nới lỏng tay ra.
Mặt Kỷ Sênh đỏ bừng, cố ho ra.
“Anh là đồ khốn nạn.”
“Vẫn muốn thử tiếp à?” Lý Tranh Diễn lại nhứ người tiến lại gần cô, Kỷ Sênh sợ hãi vội lùi về phía sau.
Lý Tranh Diễn cười hắt ra dường như đang dùng lỗ mũi nhìn cô: “Tự mình không biết thân biết phận, muốn đùa với ai hả? Đùa được với tôi không? Phụ nữ thì cứ ngoan ngoãn một chút sẽ có người thương.”
Nói xong anh bơi vào bờ, Kỷ Sênh tức điên lên, nếu biết trước thì lúc nãy cô nhất định không thèm làm người tốt.
Đứng im một chỗ, hai mắt chằm chằm nhìn anh ta từ phía sau lưng.
“Sớm sẽ có một ngày anh phải hối hận.”
Hai người đều đã lên bờ, Lý Tranh Diễn cho người đi chuẩn bị nước nóng, Kỷ Sênh ngâm mình tắm, cũng thấy thoải mái hơn một chút nhưng lại cảm thấy vùng eo hơi đau.
Cửa phòng tắm bị người từ ngoài đẩy vào, Kỷ Sênh giật mình cầm lấy chiếc khăn tắm bên cạnh quấn vào người.
Còn chưa quấn hết, Lý Tranh Diễn mặc một chiếc áo choàng tắm xuất hiện trước mặt cô.
Ánh mắt anh ta liếc nhìn ngực cô: “Có gì mà phải che? Nhìn tới mấy trăm lần rồi.”
“Khốn kiếp!” Kỷ Sênh cắn chặt môi.
Lý Tranh Diễn chậm rãi bước tới ngồi cạnh bồn tắm, đưa tay vào bồn thử độ ấm của nước, anh ta cười tẻ nhạt nói: “Tôi cho em một cơ hôi, muốn mắng tôi cái gì tối nay mắng một lần cho đủ đi.”
“Tưởng tôi là kẻ ngốc à? Đứng trước mặt anh mắng, kẻ thiệt thân cuối cùng vẫn chỉ là tôi!”
“Trước đây tôi không chấp, sau này đừng có bàn luận về tôi sau lưng, đặc biệt những từ như khốn nạn, lưu manh, tôi nghe thấy một lần nữa sẽ làm cho em xong đời đấy, dù sao thì em học cũng chẳng ra làm sao cả.”
“Anh...” Kỷ Sênh tức giận, hất nước trong bồn lên người anh: “Đồ biến thái chết tiệt! Rốt cuộc anh thấy đủ hay chưa hả?”
Đã bao lâu rồi vậy mà anh vẫn nhớ?
“Chưa đủ.”
Lý Tranh Diễn vuốt vuốt mái tóc vừa bị hất nước lên, không khách khí cũng hất nước lên mặt cô, Kỷ Sênh đang định phản kích thì cảm thấy eo đau, phần dưới cơ thể cũng như đang có gì đó chảy ra.
“Đừng đùa nữa, tôi thấy không thoải mãi.”
Mặt trắng bệch, cô nói.
Lý Tranh Diễn không quan tâm tới cô, vừa giơ tay ra thì nhìn thấy nước có màu đỏ loang ra, anh đương nhiên hiểu đây là cái gì, anh ta đứng lên quay đi mà sắc mặt không đổi.
Kỷ Sênh thấy anh ta đi rồi, cũng đứng lên.
Khi đến ngày, không ngâm mình trong nước vẫn hơn.
Vừa mới đứng lên quấn khăn vào người, Lý Tranh Diễn lại đến, cầm theo mấy chiếc khăn đưa cho cô: “Lau sạch người đi, lúc này mà không tự chăm sóc bản thân thì sau này ai chăm sóc, thương cho?”
Kỷ Sênh đơ ra một lát sau đó mới nói: “Dù sao sau này cũng không liên quan gì tới anh!”
Lý Tranh Diễn có chút tức giận, anh ta giơ tay kéo lấy chiếc khăn trong tay cô, dùng lực lau tóc ướt của cô: “Tưởng là trên cổ đeo chiếc nhẫn đó chỉ để chơi thôi à?”
“Lẽ nào anh sẽ lấy tôi thật?” Kỷ Sênh cười lạnh lùng.
Ánh mắt Lý Tranh Diễn trùng xuống: “Em chưa bao giờ nghĩ tới việc sẽ gả cho tôi à?”
“Anh là đồ ngốc à? Thân phận của chúng ta....cho phép tôi gả cho anh à? Anh lấy cái gì để che mặt cho Lý gia, tôi cũng lấy gì che mặt cho Kỷ gia? Chiếc nhẫn này tôi sẽ coi như anh bị bệnh thần kinh mới thế, sau này khi anh tìm thấy người phụ nữ của mình tôi sẽ trả lại cho anh.”
Làm trái với luân thường đạo lý thì nước bọt của thiên hạ cũng đủ dìm chết bọn họ.
Hành động của Lý Tranh Diễn đột nhiên dừng lại.
“Em dám tháo nó ra tôi bóp chết em, tự lau đi!”
Nhìn Lý Tranh Diễn rời đi, Kỷ Sênh nhếch mép cười nhưng rất nhanh, cơn đau ở eo làm cho cô không ngẩng cổ lên được.
......
Sáng ngày hôm sau, hai người tỉnh dậy trên cùng một chiếc giường.
“Mắng tôi là lòng lang dạ sói à? Đã thế bà cô đây lòng lang dạ sói cho anh xem! Sướng chưa hả? Muốn vứt bà vào nước cho tỉnh rượu à? Vậy thì Lý thiếu gia anh cũng tỉnh đi nhé! Mẹ kiếp! Ba ngày không thèm để ý tới anh anh tưởng tôi là con mèo hen à? Rõ ràng biết rằng tôi rất coi trọng tình cảm giữa tôi với Nặc Nặc và Tiêu Hàn, vậy mà anh lại ở lúc đó đưa cô ấy tới! hôm nay tôi không cắn chết được anh vậy thì tôi sẽ dìm chết anh!”
Kỷ Sênh tức tới tận xương tủy, bị Lý Tranh Diễn ức hiếp kìm nén lâu như thế, lần này thì được xả giận cho hả hê, cô vẫn không ngừng dúi đầu anh ta vào nước.
Một lúc sau, dúi tới khi hai tay đều mỏi rời ra rồi cô mới từ từ thả tay ra.
Trước khi đi, còn cố đá một chân cho anh xuống nước sâu hơn.
“Đồ mặt người dạ thú!”
Kỷ Sênh tình thần đã tỉnh táo hẳn, lại được xử lý Lý Tranh Diễn, cô thấy tâm trạng khá hơn rất nhiều, nhoằng cái đã leo được lên trên bờ, cầm lấy bát canh giải rượu tu ừng ực, thậm chí miệng còn ngân nga hát nhỏ.
Nhưng người ở dưới nước là Lý Tranh Diễn một lúc lâu vẫn không thấy động tĩnh gì, thậm chí nhìn vào mặt nước còn không nhìn thấy người anh ta đâu.
Trong lòng Kỷ Sênh cười thầm, lại giả vờ hả.
“Đồ cầm thú, anh đừng giả chết nữa, chiêu này tôi dùng rồi, anh tưởng tôi sẽ bị lừa à? Tôi ra tay tôi biết, mạnh tí nữa cũng không chết được anh, đừng giả vờ nữa, còn giả vờ chết là tôi sẽ đem phân con chó Tây Tạng vứt vào hồ trong anh hưởng đủ đấy....”
Lý Tranh Diễn vẫn không hề có động tĩnh gì.
Kỷ Sênh vẫn đang nghĩ khả năng anh ta giả vờ là rất lớn, đột nhiên bên cạnh cô có người giúp việc bưng đĩa hoa quả tới, nhìn thấy nổi trên mặt nước là một cái đầu đen, người giúp việc sợ hãi đánh rơi cả chiếc đĩa.
“Trời ơi! Lý thiếu gia không biết bơi....”
Người đàn ông trong hồ bơi đã không hề có bất kì động tĩnh gì dù là nhỏ nhất, điều này không phù hợp với phong cách anh ta thường ngày một chút nào.
Kỷ Sênh nghe thấy vậy giật mình vội vàng nhảy xuống hồ, nhanh chóng kéo anh từ dưới nước lên, đột nhiên phát hiện mặt anh trắng bệch cắt không còn giọt máu, đến đôi môi hông hào thường ngày giờ nhìn cũng như của người chết.
Một sự hối hận và sợ hãi bùng lên trong tim cô.
“Lý Tranh Diễn?” hai tay Kỷ Sênh đang run lên, cô đưa tay thử xem anh còn thở không, rồi lại vỗ nhẹ vào mặt anh, khẽ rên lên: “Anh tỉnh lại đi, tôi không muốn hại chết anh đâu, anh tỉnh lại đi.”
Lý Tranh Diễn nổi bồng bềnh trên mặt nước, không hề tức giận,
Người giúp việc đứng trên bờ kêu lên sợ hãi: “Nhanh đưa thiếu gia lên rồi đưa đi bệnh viện! Lâu như thế rồi, cũng không biết là có chuyện gì không...không được không được, để tôi đi gọi bác sĩ của gia đình.”
“Đừng có dọa tôi, tôi sẽ không bị chị dọa đâu!” tiếng nói Kỷ Sênh cũng đang run lên.
Giữa bọn họ dù có thù hận gì lớn hơn đi nữa cũng không tới mức là phải lấy mạng nhau như thế này.
“Nhanh gọi xe cấp cứu....bác sĩ gia đình bao lâu mới tới....”
Kỷ Sênh đang kêu lên với người giúp việc đứng trên bờ, đột nhiên có một lực mạng kéo cô vào xuống, nước từ từ chảy vào mũi cô, sự bất ngờ đã làm cơ thể cô rơi vào trạng thái bị động.
Lý Tranh Diễn dã man hơn cô rất nhiều, anh ta kéo tóc cô cho cả đầu cô ngập trong nước, với ưu thế tuyệt đối, anh ta không để cho cô có bất kì cơ hội nào để thoát ra.
“Tự mình nếm cái mùi vị này đi nhé, có phải thích lắm không? Bình thường tôi không nhìn ra đấy, Kỷ Sênh cô lại là người dã man như thế, coi tôi là gì chứ? cô mà muốn chơi tôi chơi tới cùng? Chơi tôi nhưng tôi không chết giờ tôi dìm chết cô.”
“Ư ư ư....”
Cả đầu Kỷ Sênh đều bị ấn chìm trong nước, cô không thoát ra được, bốn bề đều là nước, ngực như nghẹt thở, trong cơn tuyệt vọng, cô chẳng còn quan tâm tới điều gì nữa, hai chân kẹp lấy eo Lý Tranh Diễn chiến đấu với anh ta.
Một lúc lâu sau, Lý Tranh Diễn từ từ nới lỏng tay ra.
Mặt Kỷ Sênh đỏ bừng, cố ho ra.
“Anh là đồ khốn nạn.”
“Vẫn muốn thử tiếp à?” Lý Tranh Diễn lại nhứ người tiến lại gần cô, Kỷ Sênh sợ hãi vội lùi về phía sau.
Lý Tranh Diễn cười hắt ra dường như đang dùng lỗ mũi nhìn cô: “Tự mình không biết thân biết phận, muốn đùa với ai hả? Đùa được với tôi không? Phụ nữ thì cứ ngoan ngoãn một chút sẽ có người thương.”
Nói xong anh bơi vào bờ, Kỷ Sênh tức điên lên, nếu biết trước thì lúc nãy cô nhất định không thèm làm người tốt.
Đứng im một chỗ, hai mắt chằm chằm nhìn anh ta từ phía sau lưng.
“Sớm sẽ có một ngày anh phải hối hận.”
Hai người đều đã lên bờ, Lý Tranh Diễn cho người đi chuẩn bị nước nóng, Kỷ Sênh ngâm mình tắm, cũng thấy thoải mái hơn một chút nhưng lại cảm thấy vùng eo hơi đau.
Cửa phòng tắm bị người từ ngoài đẩy vào, Kỷ Sênh giật mình cầm lấy chiếc khăn tắm bên cạnh quấn vào người.
Còn chưa quấn hết, Lý Tranh Diễn mặc một chiếc áo choàng tắm xuất hiện trước mặt cô.
Ánh mắt anh ta liếc nhìn ngực cô: “Có gì mà phải che? Nhìn tới mấy trăm lần rồi.”
“Khốn kiếp!” Kỷ Sênh cắn chặt môi.
Lý Tranh Diễn chậm rãi bước tới ngồi cạnh bồn tắm, đưa tay vào bồn thử độ ấm của nước, anh ta cười tẻ nhạt nói: “Tôi cho em một cơ hôi, muốn mắng tôi cái gì tối nay mắng một lần cho đủ đi.”
“Tưởng tôi là kẻ ngốc à? Đứng trước mặt anh mắng, kẻ thiệt thân cuối cùng vẫn chỉ là tôi!”
“Trước đây tôi không chấp, sau này đừng có bàn luận về tôi sau lưng, đặc biệt những từ như khốn nạn, lưu manh, tôi nghe thấy một lần nữa sẽ làm cho em xong đời đấy, dù sao thì em học cũng chẳng ra làm sao cả.”
“Anh...” Kỷ Sênh tức giận, hất nước trong bồn lên người anh: “Đồ biến thái chết tiệt! Rốt cuộc anh thấy đủ hay chưa hả?”
Đã bao lâu rồi vậy mà anh vẫn nhớ?
“Chưa đủ.”
Lý Tranh Diễn vuốt vuốt mái tóc vừa bị hất nước lên, không khách khí cũng hất nước lên mặt cô, Kỷ Sênh đang định phản kích thì cảm thấy eo đau, phần dưới cơ thể cũng như đang có gì đó chảy ra.
“Đừng đùa nữa, tôi thấy không thoải mãi.”
Mặt trắng bệch, cô nói.
Lý Tranh Diễn không quan tâm tới cô, vừa giơ tay ra thì nhìn thấy nước có màu đỏ loang ra, anh đương nhiên hiểu đây là cái gì, anh ta đứng lên quay đi mà sắc mặt không đổi.
Kỷ Sênh thấy anh ta đi rồi, cũng đứng lên.
Khi đến ngày, không ngâm mình trong nước vẫn hơn.
Vừa mới đứng lên quấn khăn vào người, Lý Tranh Diễn lại đến, cầm theo mấy chiếc khăn đưa cho cô: “Lau sạch người đi, lúc này mà không tự chăm sóc bản thân thì sau này ai chăm sóc, thương cho?”
Kỷ Sênh đơ ra một lát sau đó mới nói: “Dù sao sau này cũng không liên quan gì tới anh!”
Lý Tranh Diễn có chút tức giận, anh ta giơ tay kéo lấy chiếc khăn trong tay cô, dùng lực lau tóc ướt của cô: “Tưởng là trên cổ đeo chiếc nhẫn đó chỉ để chơi thôi à?”
“Lẽ nào anh sẽ lấy tôi thật?” Kỷ Sênh cười lạnh lùng.
Ánh mắt Lý Tranh Diễn trùng xuống: “Em chưa bao giờ nghĩ tới việc sẽ gả cho tôi à?”
“Anh là đồ ngốc à? Thân phận của chúng ta....cho phép tôi gả cho anh à? Anh lấy cái gì để che mặt cho Lý gia, tôi cũng lấy gì che mặt cho Kỷ gia? Chiếc nhẫn này tôi sẽ coi như anh bị bệnh thần kinh mới thế, sau này khi anh tìm thấy người phụ nữ của mình tôi sẽ trả lại cho anh.”
Làm trái với luân thường đạo lý thì nước bọt của thiên hạ cũng đủ dìm chết bọn họ.
Hành động của Lý Tranh Diễn đột nhiên dừng lại.
“Em dám tháo nó ra tôi bóp chết em, tự lau đi!”
Nhìn Lý Tranh Diễn rời đi, Kỷ Sênh nhếch mép cười nhưng rất nhanh, cơn đau ở eo làm cho cô không ngẩng cổ lên được.
......
Sáng ngày hôm sau, hai người tỉnh dậy trên cùng một chiếc giường.
Bình luận facebook