Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 337
Diệp Thành Minh và Lý đạo trưởng trong quá trình gặp phiền phức, thư ký Tôn ngày nào cũng hi vọng kẻ đứng đằng sau bọn họ sẽ xuất hiện, nhưng kể cả cho tới khi Lý đạo trưởng phải vào tù rồi thì kẻ đó vẫn không thấy tăm hơi gì.
Trong lòng Lương Nặc có một đối tượng hoài nghi nhưng cô vẫn không nói cho thư ký Tôn biết.
Lại hai ngày nữa qua đi.
Trầm Duệ đột nhiên gọi điện cho Lương Nặc hẹn gặp mặt.
“Sao anh lại có số điện thoại của tôi?”
“Sao hả? Chẳng lẽ xấu xí thì không thể gọi điện thoại cho cô à?”
Lương Nặc chột dạ: “Tôi cũng không phải cố ý nói anh xấu xí, thực ra lúc anh đeo mặt nạ nhìn tổng thể đều khá được.” Chỉ là cô thấy người phụ nữ bên cạnh anh thật đáng ghét.
Rõ ràng là chồng cô, vậy mà sống chết không chịu thừa nhận.
“Ba giờ chiều gặp mặt nhé.”
Lương Nặc còn chưa kịp quyết định xem có đi hay không thì Trầm Duệ đã cúp máy, tự đứng nhìn điện thoại rồi bĩu môi, cô thầm nghĩ: cái kiểu bá đạo giống hệt với Bắc Minh Dục, thế mà còn nói bản thân mình không phải?
Sau khi ăn cơm xong, Lương Nặc trốn trong phòng thay đồ một lúc lâu, cô chọn cho mình một bộ đồ mà cô cho là đẹp nhất, làm cho bản thân nhìn đầy sức sống.
Thư ký Tôn lái xe đưa cô tới quán cà phê đã hẹn.
Nhưng vừa vào phòng hẹn ngồi được vài phút thì có vài tên vệ sĩ bước vào, tên đi đầu trong số đó Lương Nặc có biết, đó là vệ sĩ của câu lạc bộ Giang Nam, võ công của hắn rất tốt.
“Lương tiểu thư, có một người bạn cũ muốn gặp cô.”
Lương Nặc lập tức nhìn ra phía ngoài cửa sổ, mong chờ Trầm Duệ tới hơn bao giờ hết, thư ký Tôn cũng hiểu được ý nghĩ của cô, anh ta cũng cố kéo dài thời gian, nói: “Xin hỏi người bạn cũ đó là ai vậy?”
“Tôi đếm tới ba, nếu hai người không đi thì chúng tôi sẽ đưa hai người đi.”
Lương Nặc và thư ký Tôn liếc mắt nhìn nhau, sau đó chỉ có thể nghe theo lệnh của tên vệ sĩ đó, sau khi ra khỏi quán cà phê liền bị đưa tới tầng thượng của câu lạc bộ Giang Nam.
Diệp Thành Minh sớm đã ngồi đợi ở đó, hơn nửa năm không gặp nhưng ông ta cũng chẳng có gì là thay đổi, chỉ có làn da là không được căng và tươi sáng như trước kia.
Không biết tại sao anh ta lại chọn ở đây, nhưng gió lạnh thổi đến từng cơn, trong lòng Lương Nặc thấy sợ hãi vô cùng.
Anh ta nhìn bộ dạng đó của Lương Nặc, không thể không cười: “Có phải Lương tiểu thư không ngờ rằng người bạn cũ đó lại chính là tôi không?”
“Anh....anh bắt tôi tới đây làm gì? Tôi cũng chẳng làm gì đắc tội với anh.”
“Cô đúng là không có.” Diệp Thành Minh nhìn hai người từ đầu tới chân thăm dò, hắn cười cười để lộ hàm răng trắng muốt: “Có điều nói về kỷ niệm xưa chắc là có thể đúng không?”
Lương Nặc thấy sợ hãi, lập tức lùi về phía sau hai bước.
“Tôi và anh thì có chuyện cũ mà nói nhưng thư ký Tôn thì không cần thiết phải ở lại đây đúng không?” cô cố gắng tự nói với bản thân cần phải bình tĩnh, sau đó nói: “Anh thả cho thư ký Tôn đi, chúng ta từ từ nói chuyện.”
“Thả anh ta đi? Để tìm người tới cứu cô hay là truyền tin đi? Coi tôi là đồ ngốc à? Huống hồ bây giờ anh ta lại là quân sư quạt mo của cô, tôi thả cho anh ta đi? Nực cười!”
Trong chớp mắt, hắn ta giơ tay ra hiệu, không biết ở đâu xông ra hai tên vệ sĩ, khi mà thư ký Tôn còn chưa kịp làm gì để phản kháng thì chúng đã đánh gục anh ngã rồi đè người anh xuống đất, nửa khuôn mặt áp sát vào nền nhà.
“Vậy thì anh muốn thế nào?”
Sự việc tới mức này rồi, DIệp Thành Minh cũng không vòng vo thêm nữa: “sự việc cưỡng hiếp con người mẫu trẻ ngày trước đều là do một tay chồng cô dựng lên để đùa với tôi, nhưng tôi lại hiểu nhầm thành đó là Đổng Hàn Thanh chơi tôi, bây giờ lại cố ý để lộ ra bí mật của Giang Nam, hại tôi phải đối mặt với việc suýt nữa thì vào tù mà bóc lịch.”
Ánh mắt hận thù của anh ta nhìn như có thuốc độc.
“Tất cả những chuyện đó đều không phải do tôi làm!” Lương Nặc lắc đầu.
Diệp Thành Minh cười lớn: “Tôi cũng không nói toàn bộ đều là do cô làm mà, cho nên....thế nên....tối nay tôi còn mời tới đây một vị khách! Xem thời gian xem nào, kể ra thì cũng nên đến rồi mới phải.....”
Lời anh ta vừa dứt không lâu, Lương Nặc liền nhìn thấy dưới lầu đỗ một hàng dài các xe sang trọng.
Chiếc xe đầu tiên đỗ lại, có mấy tên vệ sĩ đi xuống.
Sau đó, khuôn mặt không rõ lắm của Trầm Duệ xuất hiện trong tầm mắt của Lương Nặc, anh ta giống với hôm đi dự tiệc, ăn mặc trông rất cao quý, trong lòng cô trùng xuống: lẽ nào Diệp Thành Minh cũng biết về thân phận của anh ta?
Diệp Thành Minh đứng trên nói lớn: “Đã nói rồi anh đừng có mang theo người, tại sao lại vẫn có nhiều người đi cũng thế? Là muốn tôi đẩy nhân tình và cái con chó cụp đuôi này của anh xuống dưới đấy à?”
Nói xong, mấy tên vệ sĩ cầm hai tay Lương Nặc và thư ký Tôn vắt ra sau lưng sau đó đẩy ra phía lan can, mặt cô bị áp sát vào lan can làm cho khuôn mặt cũng biến hình đi.
Cuối cùng Lương Nặc cũng hiểu tại sao Diệp Thành Minh lại chọn nơi này.
Bởi vì, một khi đẩy bọn họ xuống dưới thì bọn họ sẽ chết chắc không còn nghi ngờ gì nữa, hơn nữa còn có thể dàn xếp nên chuyện họ tự sát!
Thần sắc Trầm Duệ vẫn không thay đổi, sau đó rút điện thoại ra, hai người bắt đầu nói chuyện qua điện thoại, không biết Trầm Duệ đã nói gì mà làm cho DIệp Thành Minh tức điên lên, rồi đột nhiên giơ tay giáng cho Lương Nặc một cái tát.
Tiếp bốp vang lên bên tay Lương Nặc làm hai tai cô ù đi.
“Đồ rẻ tiền! Nếu vợ tao mà có chuyện gì thì tao sẽ để cả nhà mày phải để tang.”
Lương Nặc lo lắng: “Diệp tiên sinh, tôi không hề biết gì về anh ta!”
“Lừa tao?” hắn ta lại giáng một cái tát vào má bên kia của Lương Nặc, nói: “Không quen hắn mà hắn lại cứu cô từ tay bọn thuộc hạ của Lương Bác Sinh? Không quen biết hắn mà hắn lại đuổi theo xe của Đổng Hàn Thanh? không quen biết hắn mà chúng mày lại hẹn gặp nhau ở quán cà phê à?”
“Đó đều là sự ngẫu nhiên.”
“Tên quân sư quạt mo của mày cứ một hai ngày lại đi tìm hắn cũng là ngẫu nhiên à? mày ngốc hay giả vờ ngốc, rõ ràng hắn ta đã thích mày rồi!”
Lương Nặc im lặng, cũng hối hận hơn bao giờ hết tại sao nhất định phải kiểm tra xem Trầm Duệ rốt cuộc có phải là Bắc Minh Dục hay không.....
Sau vài phút, Trầm Duệ đã lên trên rồi, bên người còn có mấy tên vệ sĩ đi theo sau chứ không hề phải là một thân một mình.
Diệp Thành Minh cũng không nói thêm gì, chỉ có ánh mắt là tràn ngập sự hận thù.
“Tôi còn tưởng người phụ nữ này trong lòng anh là thế nào, hóa ra cũng chỉ như một con điếm.” Diệp Thành Minh cười lạnh lùng: “Có điều cũng đúng, dù gù cũng là đứa con gái bị Bắc Minh Dục chơi nát đi rồi, dù có thủ đoạn thế nào thì cũng chẳng phải thật lòng đâu!”
Trầm Duệ không muốn phí lời cũng hắn ta: “Anh hẹn tôi đến chẳng phải là để xem xem Lương Nặc trong lòng tôi là gì à? nói điều kiện đi.”
“Tôi không biết anh từ đâu chui ra, nhưng anh không những nuốt chửng thị trường của tập đoàn Bắc Minh ở nước ngoài, lại còn tố cáo câu lạc bộ Giang Nam với Ủy Ban kiểm tra kỷ luật, thậm chí còn lén lút mua cổ phần của Giang Nam, anh nói xem chúng ta có thì gì à?”
Câu nói về thị trường nước ngoài làm cho Lương Nặc đột nhiên tròn xoe mắt.
Sự suy đoán từ trước tới nay vào giờ phút này đã được chứng minh rồi.
Trước khi Bắc Minh Dục xảy ra tai nạn xe đã tự mình nói với Lương Nặc, Lương Bác Văn trong thời gian nắm quyền ở tập đoàn đã đánh mất thị trường nước ngoài rồi.
Ai có được thị trường nước ngoài thì người đó chính là Bắc Minh Dục.
Trầm Duệ dường như cũng cảm nhận được ánh mắt của Lương Nặc nhưng anh cũng không nhìn cô.
“Chẳng thù hận gì cả, chỉ đơn thuần là nhìn thấy miếng thịt ngon Hải Thành mà thôi!”
“Hừ, vậy thì cũng để xem anh có bản lĩnh không hãy.” Diệp Thành Minh vỗ vỗ tay vào mặt Lương Nặc, bắt đầu đưa ra điều kiện: “Tôi muốn anh lập tức bán hết những cổ phần của câu lạc bộ Giang Nam này đi.”
“Còn gì nữa?”
“Bảo tình nhân ở Ban kiểm tra kỷ luật của anh dừng việc điều tra tôi lại, dồn tất cả sự điều tra vào Lý đạo trưởng, ồ, quên mất giới thiệu cho anh biết, Lý đạo trưởng chính là kẻ đã hãm hại chồng tình nhân của anh.”
Ánh mắt Trầm Duệ lạnh lùng thêm vài phần.
“Tôi đều có thể đồng ý với anh những điều kiện trên, nhưng....anh thả người ra trước đã.”
“Anh làm trước.”
Diệp Thành Minh đột nhiên đem Lương Nặc đẩy ra ngoài lan can, dường như nửa người cô đang hướng xuống dưới rồi, Trầm Duệ rút điện thoại ra gọi ra lệnh bán hết cổ phần và gọi điện cho Ủy Ban kiểm tra kỷ luật.
Sau khi thực hiện theo yêu cầu của Diệp Thành Minh, hắn ta liếc mắt ra lệnh cho thư ký kiểm tra xem có đúng sự thật không, sau khi có được tin tức chắc chắn rồi, hắn cười đểu giả.
“Không ngờ người phụ nữ này vẫn còn có chút tác dụng, nếu đã như vậy thì tôi vẫn còn một yêu cầu nữa."
Trong lòng Lương Nặc có một đối tượng hoài nghi nhưng cô vẫn không nói cho thư ký Tôn biết.
Lại hai ngày nữa qua đi.
Trầm Duệ đột nhiên gọi điện cho Lương Nặc hẹn gặp mặt.
“Sao anh lại có số điện thoại của tôi?”
“Sao hả? Chẳng lẽ xấu xí thì không thể gọi điện thoại cho cô à?”
Lương Nặc chột dạ: “Tôi cũng không phải cố ý nói anh xấu xí, thực ra lúc anh đeo mặt nạ nhìn tổng thể đều khá được.” Chỉ là cô thấy người phụ nữ bên cạnh anh thật đáng ghét.
Rõ ràng là chồng cô, vậy mà sống chết không chịu thừa nhận.
“Ba giờ chiều gặp mặt nhé.”
Lương Nặc còn chưa kịp quyết định xem có đi hay không thì Trầm Duệ đã cúp máy, tự đứng nhìn điện thoại rồi bĩu môi, cô thầm nghĩ: cái kiểu bá đạo giống hệt với Bắc Minh Dục, thế mà còn nói bản thân mình không phải?
Sau khi ăn cơm xong, Lương Nặc trốn trong phòng thay đồ một lúc lâu, cô chọn cho mình một bộ đồ mà cô cho là đẹp nhất, làm cho bản thân nhìn đầy sức sống.
Thư ký Tôn lái xe đưa cô tới quán cà phê đã hẹn.
Nhưng vừa vào phòng hẹn ngồi được vài phút thì có vài tên vệ sĩ bước vào, tên đi đầu trong số đó Lương Nặc có biết, đó là vệ sĩ của câu lạc bộ Giang Nam, võ công của hắn rất tốt.
“Lương tiểu thư, có một người bạn cũ muốn gặp cô.”
Lương Nặc lập tức nhìn ra phía ngoài cửa sổ, mong chờ Trầm Duệ tới hơn bao giờ hết, thư ký Tôn cũng hiểu được ý nghĩ của cô, anh ta cũng cố kéo dài thời gian, nói: “Xin hỏi người bạn cũ đó là ai vậy?”
“Tôi đếm tới ba, nếu hai người không đi thì chúng tôi sẽ đưa hai người đi.”
Lương Nặc và thư ký Tôn liếc mắt nhìn nhau, sau đó chỉ có thể nghe theo lệnh của tên vệ sĩ đó, sau khi ra khỏi quán cà phê liền bị đưa tới tầng thượng của câu lạc bộ Giang Nam.
Diệp Thành Minh sớm đã ngồi đợi ở đó, hơn nửa năm không gặp nhưng ông ta cũng chẳng có gì là thay đổi, chỉ có làn da là không được căng và tươi sáng như trước kia.
Không biết tại sao anh ta lại chọn ở đây, nhưng gió lạnh thổi đến từng cơn, trong lòng Lương Nặc thấy sợ hãi vô cùng.
Anh ta nhìn bộ dạng đó của Lương Nặc, không thể không cười: “Có phải Lương tiểu thư không ngờ rằng người bạn cũ đó lại chính là tôi không?”
“Anh....anh bắt tôi tới đây làm gì? Tôi cũng chẳng làm gì đắc tội với anh.”
“Cô đúng là không có.” Diệp Thành Minh nhìn hai người từ đầu tới chân thăm dò, hắn cười cười để lộ hàm răng trắng muốt: “Có điều nói về kỷ niệm xưa chắc là có thể đúng không?”
Lương Nặc thấy sợ hãi, lập tức lùi về phía sau hai bước.
“Tôi và anh thì có chuyện cũ mà nói nhưng thư ký Tôn thì không cần thiết phải ở lại đây đúng không?” cô cố gắng tự nói với bản thân cần phải bình tĩnh, sau đó nói: “Anh thả cho thư ký Tôn đi, chúng ta từ từ nói chuyện.”
“Thả anh ta đi? Để tìm người tới cứu cô hay là truyền tin đi? Coi tôi là đồ ngốc à? Huống hồ bây giờ anh ta lại là quân sư quạt mo của cô, tôi thả cho anh ta đi? Nực cười!”
Trong chớp mắt, hắn ta giơ tay ra hiệu, không biết ở đâu xông ra hai tên vệ sĩ, khi mà thư ký Tôn còn chưa kịp làm gì để phản kháng thì chúng đã đánh gục anh ngã rồi đè người anh xuống đất, nửa khuôn mặt áp sát vào nền nhà.
“Vậy thì anh muốn thế nào?”
Sự việc tới mức này rồi, DIệp Thành Minh cũng không vòng vo thêm nữa: “sự việc cưỡng hiếp con người mẫu trẻ ngày trước đều là do một tay chồng cô dựng lên để đùa với tôi, nhưng tôi lại hiểu nhầm thành đó là Đổng Hàn Thanh chơi tôi, bây giờ lại cố ý để lộ ra bí mật của Giang Nam, hại tôi phải đối mặt với việc suýt nữa thì vào tù mà bóc lịch.”
Ánh mắt hận thù của anh ta nhìn như có thuốc độc.
“Tất cả những chuyện đó đều không phải do tôi làm!” Lương Nặc lắc đầu.
Diệp Thành Minh cười lớn: “Tôi cũng không nói toàn bộ đều là do cô làm mà, cho nên....thế nên....tối nay tôi còn mời tới đây một vị khách! Xem thời gian xem nào, kể ra thì cũng nên đến rồi mới phải.....”
Lời anh ta vừa dứt không lâu, Lương Nặc liền nhìn thấy dưới lầu đỗ một hàng dài các xe sang trọng.
Chiếc xe đầu tiên đỗ lại, có mấy tên vệ sĩ đi xuống.
Sau đó, khuôn mặt không rõ lắm của Trầm Duệ xuất hiện trong tầm mắt của Lương Nặc, anh ta giống với hôm đi dự tiệc, ăn mặc trông rất cao quý, trong lòng cô trùng xuống: lẽ nào Diệp Thành Minh cũng biết về thân phận của anh ta?
Diệp Thành Minh đứng trên nói lớn: “Đã nói rồi anh đừng có mang theo người, tại sao lại vẫn có nhiều người đi cũng thế? Là muốn tôi đẩy nhân tình và cái con chó cụp đuôi này của anh xuống dưới đấy à?”
Nói xong, mấy tên vệ sĩ cầm hai tay Lương Nặc và thư ký Tôn vắt ra sau lưng sau đó đẩy ra phía lan can, mặt cô bị áp sát vào lan can làm cho khuôn mặt cũng biến hình đi.
Cuối cùng Lương Nặc cũng hiểu tại sao Diệp Thành Minh lại chọn nơi này.
Bởi vì, một khi đẩy bọn họ xuống dưới thì bọn họ sẽ chết chắc không còn nghi ngờ gì nữa, hơn nữa còn có thể dàn xếp nên chuyện họ tự sát!
Thần sắc Trầm Duệ vẫn không thay đổi, sau đó rút điện thoại ra, hai người bắt đầu nói chuyện qua điện thoại, không biết Trầm Duệ đã nói gì mà làm cho DIệp Thành Minh tức điên lên, rồi đột nhiên giơ tay giáng cho Lương Nặc một cái tát.
Tiếp bốp vang lên bên tay Lương Nặc làm hai tai cô ù đi.
“Đồ rẻ tiền! Nếu vợ tao mà có chuyện gì thì tao sẽ để cả nhà mày phải để tang.”
Lương Nặc lo lắng: “Diệp tiên sinh, tôi không hề biết gì về anh ta!”
“Lừa tao?” hắn ta lại giáng một cái tát vào má bên kia của Lương Nặc, nói: “Không quen hắn mà hắn lại cứu cô từ tay bọn thuộc hạ của Lương Bác Sinh? Không quen biết hắn mà hắn lại đuổi theo xe của Đổng Hàn Thanh? không quen biết hắn mà chúng mày lại hẹn gặp nhau ở quán cà phê à?”
“Đó đều là sự ngẫu nhiên.”
“Tên quân sư quạt mo của mày cứ một hai ngày lại đi tìm hắn cũng là ngẫu nhiên à? mày ngốc hay giả vờ ngốc, rõ ràng hắn ta đã thích mày rồi!”
Lương Nặc im lặng, cũng hối hận hơn bao giờ hết tại sao nhất định phải kiểm tra xem Trầm Duệ rốt cuộc có phải là Bắc Minh Dục hay không.....
Sau vài phút, Trầm Duệ đã lên trên rồi, bên người còn có mấy tên vệ sĩ đi theo sau chứ không hề phải là một thân một mình.
Diệp Thành Minh cũng không nói thêm gì, chỉ có ánh mắt là tràn ngập sự hận thù.
“Tôi còn tưởng người phụ nữ này trong lòng anh là thế nào, hóa ra cũng chỉ như một con điếm.” Diệp Thành Minh cười lạnh lùng: “Có điều cũng đúng, dù gù cũng là đứa con gái bị Bắc Minh Dục chơi nát đi rồi, dù có thủ đoạn thế nào thì cũng chẳng phải thật lòng đâu!”
Trầm Duệ không muốn phí lời cũng hắn ta: “Anh hẹn tôi đến chẳng phải là để xem xem Lương Nặc trong lòng tôi là gì à? nói điều kiện đi.”
“Tôi không biết anh từ đâu chui ra, nhưng anh không những nuốt chửng thị trường của tập đoàn Bắc Minh ở nước ngoài, lại còn tố cáo câu lạc bộ Giang Nam với Ủy Ban kiểm tra kỷ luật, thậm chí còn lén lút mua cổ phần của Giang Nam, anh nói xem chúng ta có thì gì à?”
Câu nói về thị trường nước ngoài làm cho Lương Nặc đột nhiên tròn xoe mắt.
Sự suy đoán từ trước tới nay vào giờ phút này đã được chứng minh rồi.
Trước khi Bắc Minh Dục xảy ra tai nạn xe đã tự mình nói với Lương Nặc, Lương Bác Văn trong thời gian nắm quyền ở tập đoàn đã đánh mất thị trường nước ngoài rồi.
Ai có được thị trường nước ngoài thì người đó chính là Bắc Minh Dục.
Trầm Duệ dường như cũng cảm nhận được ánh mắt của Lương Nặc nhưng anh cũng không nhìn cô.
“Chẳng thù hận gì cả, chỉ đơn thuần là nhìn thấy miếng thịt ngon Hải Thành mà thôi!”
“Hừ, vậy thì cũng để xem anh có bản lĩnh không hãy.” Diệp Thành Minh vỗ vỗ tay vào mặt Lương Nặc, bắt đầu đưa ra điều kiện: “Tôi muốn anh lập tức bán hết những cổ phần của câu lạc bộ Giang Nam này đi.”
“Còn gì nữa?”
“Bảo tình nhân ở Ban kiểm tra kỷ luật của anh dừng việc điều tra tôi lại, dồn tất cả sự điều tra vào Lý đạo trưởng, ồ, quên mất giới thiệu cho anh biết, Lý đạo trưởng chính là kẻ đã hãm hại chồng tình nhân của anh.”
Ánh mắt Trầm Duệ lạnh lùng thêm vài phần.
“Tôi đều có thể đồng ý với anh những điều kiện trên, nhưng....anh thả người ra trước đã.”
“Anh làm trước.”
Diệp Thành Minh đột nhiên đem Lương Nặc đẩy ra ngoài lan can, dường như nửa người cô đang hướng xuống dưới rồi, Trầm Duệ rút điện thoại ra gọi ra lệnh bán hết cổ phần và gọi điện cho Ủy Ban kiểm tra kỷ luật.
Sau khi thực hiện theo yêu cầu của Diệp Thành Minh, hắn ta liếc mắt ra lệnh cho thư ký kiểm tra xem có đúng sự thật không, sau khi có được tin tức chắc chắn rồi, hắn cười đểu giả.
“Không ngờ người phụ nữ này vẫn còn có chút tác dụng, nếu đã như vậy thì tôi vẫn còn một yêu cầu nữa."
Bình luận facebook