Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 343
Khi hai người đi ra khỏi phòng xem phim thì cũng không còn sớm nữa.
Nhìn lên bầu trời, Lương Nặc co rúm người vào lòng anh, tròn xoe mắt ngước nhìn anh: “Đều tại anh đấy, trời tối cả đi rồi....”
Bắc Minh Dục khẽ cười: “Tối rồi càng tốt, ở lại đây qua đêm luôn, còn chưa đưa em đi thăm nhà mới cơ mà, sau này không về ngự cảnh viên nữa, ai mà biết được khéo còn đầy người vẫn theo dõi ở đó.”
“Không muốn!”
Lương Nặc ngáp ngủ mệt mỏi.
Bàn tay cô vuốt nhẹ lên má anh.
“Những người đó rốt cuộc là ai?”
“Vẫn chưa chắc chắn nên tạm thời sẽ không nói cho em!”
Lương Nặc nheo mày: “Chẳng phải anh đã nói là sẽ không lừa em nữa à?”
“Anh đâu có lừa em, thực sự là vẫn chưa chắc chắn.”
Bắc Minh Dục ôm cô một lúc lâu, sau đó bàn tay anh đưa lên trán vuốt những sợi tóc lòa xòa.
Lương Nặc cũng không cố hỏi sâu hơn, hỏi chuyện khác: “Diệp Thành Minh đều cảm thấy quan hệ giữa em và anh không bình thương, những người đó liệu có nghi ngờ thân phận của anh không?”
“Cũng có thể.”
“Thế thì làm thế nào? Hắn ta liệu có lại tìm cách để đối phó anh?”
“Không sao, sau này trước mặt người khác em gọi anh là anh họ, anh gọi em là em họ.”
Khuôn mặt Lương Nặc đỏ lên, đột nhiên có cảm giác như cô đang làm chuyện gì trái với đạo đức vậy.
“Có thể....đổi cách xưng hô khác không?”
“Thế em thích gọi anh là gì?” Bắc Minh Dục đột nhiên cười cười, Lương Nặc lườm anh: “Anh nghiêm túc một tí xem nào!”
“Anh nghiêm túc hơn ai hết đấy!” Bắc Minh Dục một tay đỡ cằm cô lên, khẽ nhếch môi cười: “Nếu em muốn gọi anh là ba anh cũng không có ý kiến gì!”
“Hức! Không biết xấu hổ.”
Đấu khẩu mãi cũng mệt rồi, Lương Nặc dường như lại nằm mơ, trong giấc mơ không hề có khuôn mặt ghớm ghiếc của Diệp Thành Minh nữa mà là một cảnh đẹp như thiên đường, thơ mộng hài hòa hết sức tưởng tượng.
Khi tỉnh dậy thì bên ngoài trời sớm đã tối đen như mực.
Cô vừa mới lần theo cầu thang đi xuống tầng, liền nghe thấy giọng thư ký Tôn nói nho nhỏ với Bắc Minh Dục dường như đang bàn bạc chuyện gì đó, liếc mắt nhìn vào bếp, lại đưa tay sờ lên bụng mình, cô cảm thấy hơi đói.
Làm mấy bát mỳ sào trứng, lại đợi hai người bàn việc cũng hòm hòm rồi cô mới gõ tay vào cửa bếp gọi vọng ra.
“Tuy không biết hai người đang bày mưu tính kế gì, nhưng....đã đói chưa vậy?”
Cô nở nụ cười tươi trên môi khẽ gọi.
“Thiếu phu nhân không nói thì thôi, vừa nói tôi cảm thấy đúng là cũng đói rồi!” thư ký Tôn cười he he, tay xoa xoa bụng: “Thiếu phu nhân làm món gì đấy? ngửi đã thấy thơm rồi!”
Lương Nặc đem ba bát mỳ đặt trên bàn ăn.
“Mỳ sào trứng!”
Hai mắt thư ký Tôn sáng lên, kéo chiếc ghế ra ngồi xuống,đang định ăn thì đột nhiên một bàn tay kéo lấy bát mỳ trước mặt anh ta ra xa.
Thư ký Tôn không hiểu gì, ngẩng đầu lên nhìn thì bắt gặp ánh mắt và nụ cười lạnh lùng của Bắc Minh Dục: “Thư ký Tôn, tôi thấy dưới nhà có quán ăn treo biển hiệu các món cũng không tới nỗi nào, anh thấy thế nào?”
Thư ký Tôn nuốt nước bọt ừng ực, ngước ánh mắt vô tội lên nói: “Tôi cũng cảm thấy không tới nỗi nào, thế nhưng....”
“Không có thế nhưng gì hết.” Bắc Minh Dục rút ví ra đưa cho thư ký Tôn một sấp tiền màu đỏ, khẽ cười: “Vất vả rồi, đi ra ngoài ăn nhé!”
“Không cần phiền phức thế đâu, em đã làm ba bát mì rồi, mỗi người một bát.” Lương Nặc kéo tay Bắc Minh Dục lại, nheo mày nói.
Bắc Minh Dục xoa xoa tay lên gáy cô: “Bây giờ anh đói lắm, có thể ăn hết cả phần của thư ký Tôn luôn, hơn nữa thư ký Tôn lại thích như thế, đúng không....thư ký Tôn?”
Người đàn ông nhìn chằm chằm thư ký Tôn miệng thì cười nhưng ánh mắt thì như uy hiếp, nhìn mà lạnh cả người.
Lặng lẽ cầm lấy số tiền từ tay Bắc Minh Dục, thư ký Tôn đứng dậy đi ra ngoài: “đúng vậy, thiếu phu nhân, tôi thích ra ngoài ăn rồi lượn vài vòng, quán ăn dưới nhà đó cũng khá lắm.”
Lương Nặc: “.......”
Thư ký Tôn vừa đi, Lương Nặc liền véo vào bụng Bắc Minh Dục: “Thư ký Tôn vì anh mà vất vả chạy đôn chạy đáo bao nhiêu năm như thế, anh làm vậy xấu quá đi mất, chẳng qua cũng chỉ là một bát mỳ thôi mà?”
“Thế cũng không được.” Bắc Minh Dục kéo tay lôi cô vào lòng, ba bát mì đều bày ra trước mặt: “Là em ép anh thừa nhận thân phận, bây giờ trước mặt em anh chính là Bắc Minh Dục thì em chính là vợ của anh, nấu cơm giặt giũ cũng chỉ có thể làm vì anh thôi!”
“Đồ ích kỷ bá đạo!” Lương Nặc chu mỏ nói: “Anh li hôn với em rồi còn gì....”
Bắc Minh Dục nheo mày, cười, ghé sát mặt vào mặt cô nói: “Em nói cái gì? Hình như anh nghe không được rõ....”
Lương Nặc đột nhiên rụt đầu lại, với tay cầm bát mỳ giơ trước mặt anh đưa đi đưa lại.
“Em nói em đói lắm rồi....”
Bắc Minh Dục giải quyết hai bát mỳ trong có vài phút đồng hồ, nhìn bộ dạng Lương Nặc có vẻ hơi hối hận vì đã nấu ít quá thì phải, sau bữa ăn, hai người đi ra ban công, ngồi trên ghế dựa người vào nhau ngắm sao.
Lương Nặc đột nhiên đưa tay lên sờ những vết sẹo trên mặt anh.
“Lúc trước tại sao anh không để cho chúng ta nhận mặt nhau?” Lương Nặc hỏi.
Bắc Minh Dục mím môi rồi trả lời: “Có rất nhiều nguyên nhân!”
“Ví dụ xem nào?”
“Em thực sự muốn biết à?”
“Tuy là cảm thấy anh của bây giờ và anh của trước kia khác nhau rất xa, nhưng em vẫn muốn biết tất cả mọi chuyện liên quan tới anh.”
Nói rồi, cô lại tỏ vẻ hối lỗi nói: “Xin lỗi anh, lúc trước lẽ ra em không nên ép anh thừa nhận mình chính là Bắc Minh Dục, bằng không Diệp Thành Minh cũng sẽ không làm anh mất đi bao nhiêu cổ phần như thế!”
“Cái trò của Diệp Thành Minh thì không vấn đề gì cả, có điều....” Bắc Minh Dục cười như không cười nâng cằm cô lên: “Nếu mặt anh thực sự bị thế này thì em có chê anh không?”
Lương Nặc đơ người ra: “Anh...anh...đây chẳng phải chỉ là mặt nạ thôi à?”
“Đây là mặt nạ cao cấp được làm như thật của các chuyên gia người Đức, nhưng....dù gì thì anh cũng gặp tai nạn xe rơi xuống sông, sao có thể không có chút thương tích hay dấu vết gì chứ?”
Lương Nặc có chút lo lắng, muốn gỡ chiếc mặt nạ trên mặt anh ra: “Anh bỏ mặt nạ ra đi, em muốn biết anh bị thương thế nào? Có nghiêm trọng lắn không? Anh vì lo lắng em sẽ chê anh nên mới không chịu thừa nhận thân phận à? hay là nói, anh cố ý ở trong bộ dạng này là để thử lòng em?”
Nghĩ tới không biết bao nhiêu lần anh nói rằng cô chê anh xấu xí, Lương Nặc liền cảm thấy hối hận muốn chết.
Chẳng trách mỗi lần nói anh xấu xí anh liền tức giận lật mặt được ngay....
Hóa ra, anh thực sự không còn giữ được dung nhan như trước nữa.
“Đừng có sờ lung tung!” Bắc Minh Dục giữ lấy tay cô: “Loại mặt nạ này phải dùng lại nước thuốc đặc trị thì mới có thể bỏ ra, bằng không nếu tùy tiện tháo sẽ tháo hỏng mất, anh còn đeo nó làm sao được nữa?”
“Vậy thì khi nào anh mới bỏ nó ra cho em xem xem?”
“Nếu rất nghiêm trọng thì em sẽ thế nào?”
Bắc Minh Dục không trả lời mà hỏi lại, Lương Nặc có chút đắn đo, tuy không tới mức chán nản lắm nhưng dù sao thì cũng không hi vọng chồng mình bị hủy hoại diện mạo như thế.
“Thực ra...thực ra không sao cả, bây giờ y học phát triển như vậy, nếu thực sự rất nghiêm trọng, vậy...vậy thì anh có thể cấy ghép lại da, cũng có thể phẫu thuật thẩm mỹ.”
Bắc Minh Dục khẽ cười trong lòng: “Thế anh không muốn đi cấy ghép da, cũng không muốn đi phẫu thuật thì có phải em sẽ chê anh không? Nếu, anh lúc trước anh không thừa nhận với em, Quai Bảo cũng chưa tìm về được, có phải em cũng sẽ chẳng còn dũng khí mà sống tiếp đúng không?”
Lương Nặc giật mình, vội vàng làm lành với anh: “Em không có ý đó, em không chê anh đâu....”
Bắc Minh Dục xoa xoa khuôn mặt bé nhỏ của cô, cảm giác da cô không còn mềm mại như trước nữa, lại nói: “Nhưng anh lại chê em rồi.”
Lương Nặc tròn xoe mắt.
“Gần đây nội tiết rối loạn, da dẻ vừa thì khô, cơ thể thì sờ đâu cũng không thấy thịt, lồi hết cả sương ra sờ vào thấy đau hết tay...”
“Ghét anh!!”
Nhìn lên bầu trời, Lương Nặc co rúm người vào lòng anh, tròn xoe mắt ngước nhìn anh: “Đều tại anh đấy, trời tối cả đi rồi....”
Bắc Minh Dục khẽ cười: “Tối rồi càng tốt, ở lại đây qua đêm luôn, còn chưa đưa em đi thăm nhà mới cơ mà, sau này không về ngự cảnh viên nữa, ai mà biết được khéo còn đầy người vẫn theo dõi ở đó.”
“Không muốn!”
Lương Nặc ngáp ngủ mệt mỏi.
Bàn tay cô vuốt nhẹ lên má anh.
“Những người đó rốt cuộc là ai?”
“Vẫn chưa chắc chắn nên tạm thời sẽ không nói cho em!”
Lương Nặc nheo mày: “Chẳng phải anh đã nói là sẽ không lừa em nữa à?”
“Anh đâu có lừa em, thực sự là vẫn chưa chắc chắn.”
Bắc Minh Dục ôm cô một lúc lâu, sau đó bàn tay anh đưa lên trán vuốt những sợi tóc lòa xòa.
Lương Nặc cũng không cố hỏi sâu hơn, hỏi chuyện khác: “Diệp Thành Minh đều cảm thấy quan hệ giữa em và anh không bình thương, những người đó liệu có nghi ngờ thân phận của anh không?”
“Cũng có thể.”
“Thế thì làm thế nào? Hắn ta liệu có lại tìm cách để đối phó anh?”
“Không sao, sau này trước mặt người khác em gọi anh là anh họ, anh gọi em là em họ.”
Khuôn mặt Lương Nặc đỏ lên, đột nhiên có cảm giác như cô đang làm chuyện gì trái với đạo đức vậy.
“Có thể....đổi cách xưng hô khác không?”
“Thế em thích gọi anh là gì?” Bắc Minh Dục đột nhiên cười cười, Lương Nặc lườm anh: “Anh nghiêm túc một tí xem nào!”
“Anh nghiêm túc hơn ai hết đấy!” Bắc Minh Dục một tay đỡ cằm cô lên, khẽ nhếch môi cười: “Nếu em muốn gọi anh là ba anh cũng không có ý kiến gì!”
“Hức! Không biết xấu hổ.”
Đấu khẩu mãi cũng mệt rồi, Lương Nặc dường như lại nằm mơ, trong giấc mơ không hề có khuôn mặt ghớm ghiếc của Diệp Thành Minh nữa mà là một cảnh đẹp như thiên đường, thơ mộng hài hòa hết sức tưởng tượng.
Khi tỉnh dậy thì bên ngoài trời sớm đã tối đen như mực.
Cô vừa mới lần theo cầu thang đi xuống tầng, liền nghe thấy giọng thư ký Tôn nói nho nhỏ với Bắc Minh Dục dường như đang bàn bạc chuyện gì đó, liếc mắt nhìn vào bếp, lại đưa tay sờ lên bụng mình, cô cảm thấy hơi đói.
Làm mấy bát mỳ sào trứng, lại đợi hai người bàn việc cũng hòm hòm rồi cô mới gõ tay vào cửa bếp gọi vọng ra.
“Tuy không biết hai người đang bày mưu tính kế gì, nhưng....đã đói chưa vậy?”
Cô nở nụ cười tươi trên môi khẽ gọi.
“Thiếu phu nhân không nói thì thôi, vừa nói tôi cảm thấy đúng là cũng đói rồi!” thư ký Tôn cười he he, tay xoa xoa bụng: “Thiếu phu nhân làm món gì đấy? ngửi đã thấy thơm rồi!”
Lương Nặc đem ba bát mỳ đặt trên bàn ăn.
“Mỳ sào trứng!”
Hai mắt thư ký Tôn sáng lên, kéo chiếc ghế ra ngồi xuống,đang định ăn thì đột nhiên một bàn tay kéo lấy bát mỳ trước mặt anh ta ra xa.
Thư ký Tôn không hiểu gì, ngẩng đầu lên nhìn thì bắt gặp ánh mắt và nụ cười lạnh lùng của Bắc Minh Dục: “Thư ký Tôn, tôi thấy dưới nhà có quán ăn treo biển hiệu các món cũng không tới nỗi nào, anh thấy thế nào?”
Thư ký Tôn nuốt nước bọt ừng ực, ngước ánh mắt vô tội lên nói: “Tôi cũng cảm thấy không tới nỗi nào, thế nhưng....”
“Không có thế nhưng gì hết.” Bắc Minh Dục rút ví ra đưa cho thư ký Tôn một sấp tiền màu đỏ, khẽ cười: “Vất vả rồi, đi ra ngoài ăn nhé!”
“Không cần phiền phức thế đâu, em đã làm ba bát mì rồi, mỗi người một bát.” Lương Nặc kéo tay Bắc Minh Dục lại, nheo mày nói.
Bắc Minh Dục xoa xoa tay lên gáy cô: “Bây giờ anh đói lắm, có thể ăn hết cả phần của thư ký Tôn luôn, hơn nữa thư ký Tôn lại thích như thế, đúng không....thư ký Tôn?”
Người đàn ông nhìn chằm chằm thư ký Tôn miệng thì cười nhưng ánh mắt thì như uy hiếp, nhìn mà lạnh cả người.
Lặng lẽ cầm lấy số tiền từ tay Bắc Minh Dục, thư ký Tôn đứng dậy đi ra ngoài: “đúng vậy, thiếu phu nhân, tôi thích ra ngoài ăn rồi lượn vài vòng, quán ăn dưới nhà đó cũng khá lắm.”
Lương Nặc: “.......”
Thư ký Tôn vừa đi, Lương Nặc liền véo vào bụng Bắc Minh Dục: “Thư ký Tôn vì anh mà vất vả chạy đôn chạy đáo bao nhiêu năm như thế, anh làm vậy xấu quá đi mất, chẳng qua cũng chỉ là một bát mỳ thôi mà?”
“Thế cũng không được.” Bắc Minh Dục kéo tay lôi cô vào lòng, ba bát mì đều bày ra trước mặt: “Là em ép anh thừa nhận thân phận, bây giờ trước mặt em anh chính là Bắc Minh Dục thì em chính là vợ của anh, nấu cơm giặt giũ cũng chỉ có thể làm vì anh thôi!”
“Đồ ích kỷ bá đạo!” Lương Nặc chu mỏ nói: “Anh li hôn với em rồi còn gì....”
Bắc Minh Dục nheo mày, cười, ghé sát mặt vào mặt cô nói: “Em nói cái gì? Hình như anh nghe không được rõ....”
Lương Nặc đột nhiên rụt đầu lại, với tay cầm bát mỳ giơ trước mặt anh đưa đi đưa lại.
“Em nói em đói lắm rồi....”
Bắc Minh Dục giải quyết hai bát mỳ trong có vài phút đồng hồ, nhìn bộ dạng Lương Nặc có vẻ hơi hối hận vì đã nấu ít quá thì phải, sau bữa ăn, hai người đi ra ban công, ngồi trên ghế dựa người vào nhau ngắm sao.
Lương Nặc đột nhiên đưa tay lên sờ những vết sẹo trên mặt anh.
“Lúc trước tại sao anh không để cho chúng ta nhận mặt nhau?” Lương Nặc hỏi.
Bắc Minh Dục mím môi rồi trả lời: “Có rất nhiều nguyên nhân!”
“Ví dụ xem nào?”
“Em thực sự muốn biết à?”
“Tuy là cảm thấy anh của bây giờ và anh của trước kia khác nhau rất xa, nhưng em vẫn muốn biết tất cả mọi chuyện liên quan tới anh.”
Nói rồi, cô lại tỏ vẻ hối lỗi nói: “Xin lỗi anh, lúc trước lẽ ra em không nên ép anh thừa nhận mình chính là Bắc Minh Dục, bằng không Diệp Thành Minh cũng sẽ không làm anh mất đi bao nhiêu cổ phần như thế!”
“Cái trò của Diệp Thành Minh thì không vấn đề gì cả, có điều....” Bắc Minh Dục cười như không cười nâng cằm cô lên: “Nếu mặt anh thực sự bị thế này thì em có chê anh không?”
Lương Nặc đơ người ra: “Anh...anh...đây chẳng phải chỉ là mặt nạ thôi à?”
“Đây là mặt nạ cao cấp được làm như thật của các chuyên gia người Đức, nhưng....dù gì thì anh cũng gặp tai nạn xe rơi xuống sông, sao có thể không có chút thương tích hay dấu vết gì chứ?”
Lương Nặc có chút lo lắng, muốn gỡ chiếc mặt nạ trên mặt anh ra: “Anh bỏ mặt nạ ra đi, em muốn biết anh bị thương thế nào? Có nghiêm trọng lắn không? Anh vì lo lắng em sẽ chê anh nên mới không chịu thừa nhận thân phận à? hay là nói, anh cố ý ở trong bộ dạng này là để thử lòng em?”
Nghĩ tới không biết bao nhiêu lần anh nói rằng cô chê anh xấu xí, Lương Nặc liền cảm thấy hối hận muốn chết.
Chẳng trách mỗi lần nói anh xấu xí anh liền tức giận lật mặt được ngay....
Hóa ra, anh thực sự không còn giữ được dung nhan như trước nữa.
“Đừng có sờ lung tung!” Bắc Minh Dục giữ lấy tay cô: “Loại mặt nạ này phải dùng lại nước thuốc đặc trị thì mới có thể bỏ ra, bằng không nếu tùy tiện tháo sẽ tháo hỏng mất, anh còn đeo nó làm sao được nữa?”
“Vậy thì khi nào anh mới bỏ nó ra cho em xem xem?”
“Nếu rất nghiêm trọng thì em sẽ thế nào?”
Bắc Minh Dục không trả lời mà hỏi lại, Lương Nặc có chút đắn đo, tuy không tới mức chán nản lắm nhưng dù sao thì cũng không hi vọng chồng mình bị hủy hoại diện mạo như thế.
“Thực ra...thực ra không sao cả, bây giờ y học phát triển như vậy, nếu thực sự rất nghiêm trọng, vậy...vậy thì anh có thể cấy ghép lại da, cũng có thể phẫu thuật thẩm mỹ.”
Bắc Minh Dục khẽ cười trong lòng: “Thế anh không muốn đi cấy ghép da, cũng không muốn đi phẫu thuật thì có phải em sẽ chê anh không? Nếu, anh lúc trước anh không thừa nhận với em, Quai Bảo cũng chưa tìm về được, có phải em cũng sẽ chẳng còn dũng khí mà sống tiếp đúng không?”
Lương Nặc giật mình, vội vàng làm lành với anh: “Em không có ý đó, em không chê anh đâu....”
Bắc Minh Dục xoa xoa khuôn mặt bé nhỏ của cô, cảm giác da cô không còn mềm mại như trước nữa, lại nói: “Nhưng anh lại chê em rồi.”
Lương Nặc tròn xoe mắt.
“Gần đây nội tiết rối loạn, da dẻ vừa thì khô, cơ thể thì sờ đâu cũng không thấy thịt, lồi hết cả sương ra sờ vào thấy đau hết tay...”
“Ghét anh!!”
Bình luận facebook