Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 437
Mắt nhìn thì có vẻ như đạt được mục đích rồi, sau cùng khi chỉ còn cách có vài cm, Tiểu Bắc đột nhiên đứng lên, khuôn mặt ngây thơ non nớt cố thể hiện sự lạnh lùng, đôi đồng tử mắt mở rộng: “Bạn làm cái gì đấy?”
Tiểu cô nương cảm thấy bản thân vẫn luôn được coi là ăn lắm, lại cao, nhưng bây giờ so với Tiểu Bắc, thì còn phải ngẩng cổ lên để nhìn cậu.
Hơn nữa....còn rất đẹp trai!
Cô bé lặng lẽ nuốt nước bọt, sau đó thu tay lại, ngậm ngón tay vào miệng.
“Chúng....chúng ta ăn bánh gato đi!”
Tiểu Bắc nhìn chằm chằm vào miếng bánh gato trên tay cô bé, tiểu cô nương lại khẽ khàng đem ngón tay giơ trước miệng cậu, cười nói: “Ngọt lắm, anh có muốn ăn một ít không? Ngon lắm luôn, mẹ em bảo em đã ăn nhiều quá nhiều quá rồi, ăn căng cả bụng lên rồi, bây giờ ngày nào cũng hạn chế đồ ăn vặt của em, thật đáng ghét.”
Tiểu Bắc cho hai tay vào túi quần, quay người chuẩn bị đi lên rầng.
Tiểu cô nương gọi với theo: “Này, sao anh lại đi thế? Không được đi, anh còn chưa nói cho em biết anh đã rắc cái gì lên người cái chú đáng ghét kia, lần sau em cũng dùng!” tiểu cô nương vẫn không tha cho Tiểu Bắc mà đuổi theo, bàn tay nhỏ bé kéo lấy tay áo Tiểu Bắc.
“Bỏ ra.” Tiểu Bắc nói lạnh lùng.
“Không bỏ đấy!”
Tiểu Bắc đang định hất tay ra, ánh mắt tiểu cô nương sáng lên, khi Tiểu Bắc mở miệng từ chối cô bé, cô bé lạnh lùng lấy ngón tay quệt một miếng bánh nhét vào miệng Tiểu Bắc.
“Bỏ...a...”
Tất cả mọi hành động của Tiểu Bắc tại giây phút đó đều dừng lại, ánh mắt của cô bé lúc này là sự vui mừng, đắc ý.
“Ha ha! Tiểu ca ca, anh ăn bánh của em rồi thì phát nói cho em biết anh dùng thứ gì để làm cho người chú kia bốc lửa!”
Tiểu Bắc rất ít khi ăn đồ ngọt, nhưng lúc này trong miệng lại đầy vị ngọt.
Cậu bé nhăn mày, sau đó hất bàn tay bé nhỏ kia ra, tiểu cô nương giẫm giẫm chân rồi lại đuổi theo, hay tay dang ra ngăn Tiểu Bắc lại: “Không được đi!”
Tiểu Bắc vẫn không nói một câu nào, cô bé bắt đầu mếu máo rồi khóc lớn tiếng lên.
Nước mắt bắt đầu chảy ra.
“Anh bắt nạt em....hu hu hu, em phải đi tìm mẹ em, đi tìm ba em, ba em biết lái máy bay, biết lái xe tăng, em phải vẽ một vòng tròn để nguyền rủa anh, em phải đại diện cho ánh trăng để tiêu diệt anh..........”
Cô bé dụi dụi mắt giả vờ khóc rất đau lòng.
Một lúc lâu sau, tiểu cô nương cảm thấy có gì đó không đúng lắm, sao vẫn chưa có ai đến dỗ dành mình nhỉ?
Trước đây chỉ cần cô bé khóc là người khác đều lại gần để dỗ cô!
Hai bàn tay đang che mắt hé hé ra, rồi cô bé ngạc nhiên bỏ hắn tay ra, tròn xoe mắt.
Người đâu?
Tiểu ca ca đẹp trai đâu rồi?
Lúc này trước mặt cô bé không hề có một ai!
Cô bé giậm chân hậm hực: “Xấu xa, xấu xa! Tiểu ca ca xấu xa, lần sau gặp lại xem, hãy đợi đấy! bắt anh quỳ dưới đất bò bằng hai tay hai chân....hức!” nói xong, cô bé lại chạy đi chỗ khác tìm cái thú vị hơn để chơi.
Tiểu cô nương vừa chạy đi, Tiểu Bắc phía sau chậu hoa liền xuất hiện.
Từ trong túi quần Tiểu Bắc rút ra một chiếc khăn tay, lau bánh kem còn dính trên mép đi, nhìn bộ dạng cô bé mặc chiếc váy hồng chạy loăng quăng, đôi lông mày nheo chặt lại.
............
Kỷ Sênh nghe nói đại thái thái bị thất thế ở tập đoàn, lại bị tin đồn xấu, cảm thấy Âu Thành chắc không có chuyện lớn gì rồi, vì vậy giấu Lý Tranh Diễn để chạy tới Âu Thành.
Nhưng trước khi đi, Khả Khả nghịch ngợm cũng đòi đi theo.
Vì trước kia chỉ nghe thấy một câu nói rằng Âu Thành rất nhiều đồ ăn ngon.
Đúng là một đứa bé chỉ giỏi ăn.Kỷ Sênh đứng ở một góc nhìn Bắc Minh Dục và Lương Nặc hai người đứng trước giới truyền thông và các vị quan khách, ứng phó trôi chảy, trong lòng cô thấy rất vui, đợi tới khi bừng tỉnh thì phát hiện không thấy Khả Khả đâu rồi.
Chết tiệt.
Cô vội vội vàng vàng, luống cuống chạy khắp nơi đi tìm Khả Khả.
Cuối cùng thì cạnh tháp rượu gần đó đã tìm thấy cô bé, toàn thân đầy mùi rượu, mặt cũng đỏ bừng lên, chiếc váy công chúa màu hồng được phủ loang lổ những vết rượu màu đỏ, Kỷ Sênh tức tới mức mặt tái xanh đi: “Lý Khả Khả!”
“Dạ!”
Khả Khả trong cơn mơ màng nghe thấy tiếng gọi quen thuộc của mẹ, giật mình đứng thẳng người như một quân nhân.
Kỷ Sênh nhìn chằm chằm chiếc váy trên người cô bé, nghiến răng nói: “Ai cho phép con chạy lung tung? Ai cho phép con uống rượu hả?”
“Rượu? Đâu ạ!” Khả Khả với khuôn mặt giả vờ vô tội, đứng hơi lung lay người không vững, hai mắt đơ đơ chỉ tay vào tháp rượu phía sau lưng, nói: “Tiểu ca ca đẹp trai nói đây là nước hoa quả, Khả Khả uống cũng không sao cả, mẹ xem, mọi người cũng đều đang uống kìa....”
Kỷ Sênh giơ tay giả vờ giáng xuống một cái tát, Lý Khả Khả nước mắt lại lăn ra, đột nhiên xông đến ôm lấy chân Kỷ Sênh.
“Hu hu.... mẹ đừng đánh Khả Khả, Khả Khả sẽ ngoan, sẽ nghe lời, sau này sẽ không trốn chạy lung tung nữa....hu hu, mẹ đừng nhốt Khả Khả vào phòng tối nữa....”
Khả Khả khóc tới mức chỉ có mấy phút sau mà hai mẹ con đã trở thành sự chú ý của mọi người.
Kỷ Sênh lúng túng, vội vàng lấy tay bịt miệng Khả Khả lại.
“Im ngay, không được khóc nữa! Mẹ mất mặt với con lắm rồi đấy biết không hả....”
“Tiểu thư, đây là con gái cô à?” đột nhiên có một phụ nữ nhìn quý phái tiến lại gần, nói: “Trẻ con nó nghịch một chút thì cô cũng đừng có đánh nó chứ! lại còn bịt miệng nó lại thế kia, ngộ nhơ ngạt thở thì làm thế nào?”
Một thái thái nữa lại lên tiếng: “Trẻ con phải dạy từ từ, đừng có nóng vội, sao lại có thể nhốt con vào phòng tối được chứ? làm thế chúng sẽ bị ám ảnh đấy, làm cho chúng sợ hãi sau này!”
“Cha đứa bé đâu? Sao lại để mặc cho mẹ ở đây ngược đãi con thế này?”
Dây thần kinh trên đầu Kỷ Sênh giật lên đùng đùng, bế Khả Khả lên, vỗ vào mông Khả Khả, đang định lén lén rời đi.
Nếu thế này mà bị Bắc Minh Dục và Lương Nặc nhìn thấy thì cô đúng là mất mặt quá.
Nhưng càng không muốn thì nó lại càng xảy đến, Lương Nặc và Bắc Minh Dục chú ý thấy phía đằng này mọi người tập trung lại thành một đám đông, từ từ bước lại gần.
Khả Khả sợ lát nữa Kỷ Sênh sẽ đưa mình tới một chỗ vắng vẻ để đánh nên tranh thủ lúc đông người, khi Kỷ Sênh vỗ vào mông Khả Khả cô bé hét lên, hướng ánh mắt về phía các cô chú xung quanh cầu cứu: “Mẹ đừng đánh Khả Khả nữa, Khả Khả đau lắm.”
Lương Nặc nghe thấy tiếng của Khả Khả, lập tức ngẩng đầu lên nhìn, hai mắt đột nhiên mơ tròn xoe.
“Khả Khả?”
Khả Khả liếc nhìn Lương Nặc, giống như là tìm được người cứu tinh vậy, đưa hai tay hướng về phía Lương Nặc: “Cô ơi! Đến bế Khả Khả với....bế Khả Khả đi! Mẹ sắp ăn thịt con rồi.....”
Bước chân của Kỷ Sênh đột nhiên dừng lại, trong đầu cô hiện lên hai chữ: Bách nhục.!
Lương Nặc và Bắc Minh Dục đưa Kỷ Sênh cùng với Khả Khả lên phòng khách sạn trên tầng nghỉ ngơi.
Khả Khả một mực ôm lấy chân Lương Nặc.
“Cô ơi, Khả Khả nhớ cô lắm, vừa náy vì con muốn đi tìm cô nên mới đi lạc, cô giúp con khuyên khuyên mẹ con đừng đánh con nữa có được không ạ? Con là con dâu tương lai của cô đấy, nếu đánh con cô có thương con không, cô ơi, cô nhất định phải bảo vệ con.”
Nghe Khả Khả nói mà Lương Nặc khóc cười không nổi.
“Được, cô bảo vệ con!”
Nói xong, Lương Nặc nhìn Kỷ Sênh: “Đừng tức giận nữa, cậu xem nếp nhăn xuất hiện rồi kìa, Lý thiếu gia sẽ chê cậu đấy....”
“Anh ấy dám chê tớ tớ cho anh ta phế luôn!” Kỷ Sênh nói xong, cảm thấy chủ đề dường như bị thay đổi, lại với nét mặt nghiêm khắc chỉ tay về phía trước mặt: “Lý Khả Khả, ra đây cho lão nương!”
........
(Lời tác giả: Cho dù có sét đánh mưa dông thì mỗi ngày cũng đều chăm chỉ up bài, đến bản thân cũng thấy cảm động quá chừng. Vì vậy, các nam thanh nữ tú sau khi đọc xong có thể làm cốc cafe viết đôi dòng bình luận cổ vũ cho mình có thêm động lực được không?)
Tiểu cô nương cảm thấy bản thân vẫn luôn được coi là ăn lắm, lại cao, nhưng bây giờ so với Tiểu Bắc, thì còn phải ngẩng cổ lên để nhìn cậu.
Hơn nữa....còn rất đẹp trai!
Cô bé lặng lẽ nuốt nước bọt, sau đó thu tay lại, ngậm ngón tay vào miệng.
“Chúng....chúng ta ăn bánh gato đi!”
Tiểu Bắc nhìn chằm chằm vào miếng bánh gato trên tay cô bé, tiểu cô nương lại khẽ khàng đem ngón tay giơ trước miệng cậu, cười nói: “Ngọt lắm, anh có muốn ăn một ít không? Ngon lắm luôn, mẹ em bảo em đã ăn nhiều quá nhiều quá rồi, ăn căng cả bụng lên rồi, bây giờ ngày nào cũng hạn chế đồ ăn vặt của em, thật đáng ghét.”
Tiểu Bắc cho hai tay vào túi quần, quay người chuẩn bị đi lên rầng.
Tiểu cô nương gọi với theo: “Này, sao anh lại đi thế? Không được đi, anh còn chưa nói cho em biết anh đã rắc cái gì lên người cái chú đáng ghét kia, lần sau em cũng dùng!” tiểu cô nương vẫn không tha cho Tiểu Bắc mà đuổi theo, bàn tay nhỏ bé kéo lấy tay áo Tiểu Bắc.
“Bỏ ra.” Tiểu Bắc nói lạnh lùng.
“Không bỏ đấy!”
Tiểu Bắc đang định hất tay ra, ánh mắt tiểu cô nương sáng lên, khi Tiểu Bắc mở miệng từ chối cô bé, cô bé lạnh lùng lấy ngón tay quệt một miếng bánh nhét vào miệng Tiểu Bắc.
“Bỏ...a...”
Tất cả mọi hành động của Tiểu Bắc tại giây phút đó đều dừng lại, ánh mắt của cô bé lúc này là sự vui mừng, đắc ý.
“Ha ha! Tiểu ca ca, anh ăn bánh của em rồi thì phát nói cho em biết anh dùng thứ gì để làm cho người chú kia bốc lửa!”
Tiểu Bắc rất ít khi ăn đồ ngọt, nhưng lúc này trong miệng lại đầy vị ngọt.
Cậu bé nhăn mày, sau đó hất bàn tay bé nhỏ kia ra, tiểu cô nương giẫm giẫm chân rồi lại đuổi theo, hay tay dang ra ngăn Tiểu Bắc lại: “Không được đi!”
Tiểu Bắc vẫn không nói một câu nào, cô bé bắt đầu mếu máo rồi khóc lớn tiếng lên.
Nước mắt bắt đầu chảy ra.
“Anh bắt nạt em....hu hu hu, em phải đi tìm mẹ em, đi tìm ba em, ba em biết lái máy bay, biết lái xe tăng, em phải vẽ một vòng tròn để nguyền rủa anh, em phải đại diện cho ánh trăng để tiêu diệt anh..........”
Cô bé dụi dụi mắt giả vờ khóc rất đau lòng.
Một lúc lâu sau, tiểu cô nương cảm thấy có gì đó không đúng lắm, sao vẫn chưa có ai đến dỗ dành mình nhỉ?
Trước đây chỉ cần cô bé khóc là người khác đều lại gần để dỗ cô!
Hai bàn tay đang che mắt hé hé ra, rồi cô bé ngạc nhiên bỏ hắn tay ra, tròn xoe mắt.
Người đâu?
Tiểu ca ca đẹp trai đâu rồi?
Lúc này trước mặt cô bé không hề có một ai!
Cô bé giậm chân hậm hực: “Xấu xa, xấu xa! Tiểu ca ca xấu xa, lần sau gặp lại xem, hãy đợi đấy! bắt anh quỳ dưới đất bò bằng hai tay hai chân....hức!” nói xong, cô bé lại chạy đi chỗ khác tìm cái thú vị hơn để chơi.
Tiểu cô nương vừa chạy đi, Tiểu Bắc phía sau chậu hoa liền xuất hiện.
Từ trong túi quần Tiểu Bắc rút ra một chiếc khăn tay, lau bánh kem còn dính trên mép đi, nhìn bộ dạng cô bé mặc chiếc váy hồng chạy loăng quăng, đôi lông mày nheo chặt lại.
............
Kỷ Sênh nghe nói đại thái thái bị thất thế ở tập đoàn, lại bị tin đồn xấu, cảm thấy Âu Thành chắc không có chuyện lớn gì rồi, vì vậy giấu Lý Tranh Diễn để chạy tới Âu Thành.
Nhưng trước khi đi, Khả Khả nghịch ngợm cũng đòi đi theo.
Vì trước kia chỉ nghe thấy một câu nói rằng Âu Thành rất nhiều đồ ăn ngon.
Đúng là một đứa bé chỉ giỏi ăn.Kỷ Sênh đứng ở một góc nhìn Bắc Minh Dục và Lương Nặc hai người đứng trước giới truyền thông và các vị quan khách, ứng phó trôi chảy, trong lòng cô thấy rất vui, đợi tới khi bừng tỉnh thì phát hiện không thấy Khả Khả đâu rồi.
Chết tiệt.
Cô vội vội vàng vàng, luống cuống chạy khắp nơi đi tìm Khả Khả.
Cuối cùng thì cạnh tháp rượu gần đó đã tìm thấy cô bé, toàn thân đầy mùi rượu, mặt cũng đỏ bừng lên, chiếc váy công chúa màu hồng được phủ loang lổ những vết rượu màu đỏ, Kỷ Sênh tức tới mức mặt tái xanh đi: “Lý Khả Khả!”
“Dạ!”
Khả Khả trong cơn mơ màng nghe thấy tiếng gọi quen thuộc của mẹ, giật mình đứng thẳng người như một quân nhân.
Kỷ Sênh nhìn chằm chằm chiếc váy trên người cô bé, nghiến răng nói: “Ai cho phép con chạy lung tung? Ai cho phép con uống rượu hả?”
“Rượu? Đâu ạ!” Khả Khả với khuôn mặt giả vờ vô tội, đứng hơi lung lay người không vững, hai mắt đơ đơ chỉ tay vào tháp rượu phía sau lưng, nói: “Tiểu ca ca đẹp trai nói đây là nước hoa quả, Khả Khả uống cũng không sao cả, mẹ xem, mọi người cũng đều đang uống kìa....”
Kỷ Sênh giơ tay giả vờ giáng xuống một cái tát, Lý Khả Khả nước mắt lại lăn ra, đột nhiên xông đến ôm lấy chân Kỷ Sênh.
“Hu hu.... mẹ đừng đánh Khả Khả, Khả Khả sẽ ngoan, sẽ nghe lời, sau này sẽ không trốn chạy lung tung nữa....hu hu, mẹ đừng nhốt Khả Khả vào phòng tối nữa....”
Khả Khả khóc tới mức chỉ có mấy phút sau mà hai mẹ con đã trở thành sự chú ý của mọi người.
Kỷ Sênh lúng túng, vội vàng lấy tay bịt miệng Khả Khả lại.
“Im ngay, không được khóc nữa! Mẹ mất mặt với con lắm rồi đấy biết không hả....”
“Tiểu thư, đây là con gái cô à?” đột nhiên có một phụ nữ nhìn quý phái tiến lại gần, nói: “Trẻ con nó nghịch một chút thì cô cũng đừng có đánh nó chứ! lại còn bịt miệng nó lại thế kia, ngộ nhơ ngạt thở thì làm thế nào?”
Một thái thái nữa lại lên tiếng: “Trẻ con phải dạy từ từ, đừng có nóng vội, sao lại có thể nhốt con vào phòng tối được chứ? làm thế chúng sẽ bị ám ảnh đấy, làm cho chúng sợ hãi sau này!”
“Cha đứa bé đâu? Sao lại để mặc cho mẹ ở đây ngược đãi con thế này?”
Dây thần kinh trên đầu Kỷ Sênh giật lên đùng đùng, bế Khả Khả lên, vỗ vào mông Khả Khả, đang định lén lén rời đi.
Nếu thế này mà bị Bắc Minh Dục và Lương Nặc nhìn thấy thì cô đúng là mất mặt quá.
Nhưng càng không muốn thì nó lại càng xảy đến, Lương Nặc và Bắc Minh Dục chú ý thấy phía đằng này mọi người tập trung lại thành một đám đông, từ từ bước lại gần.
Khả Khả sợ lát nữa Kỷ Sênh sẽ đưa mình tới một chỗ vắng vẻ để đánh nên tranh thủ lúc đông người, khi Kỷ Sênh vỗ vào mông Khả Khả cô bé hét lên, hướng ánh mắt về phía các cô chú xung quanh cầu cứu: “Mẹ đừng đánh Khả Khả nữa, Khả Khả đau lắm.”
Lương Nặc nghe thấy tiếng của Khả Khả, lập tức ngẩng đầu lên nhìn, hai mắt đột nhiên mơ tròn xoe.
“Khả Khả?”
Khả Khả liếc nhìn Lương Nặc, giống như là tìm được người cứu tinh vậy, đưa hai tay hướng về phía Lương Nặc: “Cô ơi! Đến bế Khả Khả với....bế Khả Khả đi! Mẹ sắp ăn thịt con rồi.....”
Bước chân của Kỷ Sênh đột nhiên dừng lại, trong đầu cô hiện lên hai chữ: Bách nhục.!
Lương Nặc và Bắc Minh Dục đưa Kỷ Sênh cùng với Khả Khả lên phòng khách sạn trên tầng nghỉ ngơi.
Khả Khả một mực ôm lấy chân Lương Nặc.
“Cô ơi, Khả Khả nhớ cô lắm, vừa náy vì con muốn đi tìm cô nên mới đi lạc, cô giúp con khuyên khuyên mẹ con đừng đánh con nữa có được không ạ? Con là con dâu tương lai của cô đấy, nếu đánh con cô có thương con không, cô ơi, cô nhất định phải bảo vệ con.”
Nghe Khả Khả nói mà Lương Nặc khóc cười không nổi.
“Được, cô bảo vệ con!”
Nói xong, Lương Nặc nhìn Kỷ Sênh: “Đừng tức giận nữa, cậu xem nếp nhăn xuất hiện rồi kìa, Lý thiếu gia sẽ chê cậu đấy....”
“Anh ấy dám chê tớ tớ cho anh ta phế luôn!” Kỷ Sênh nói xong, cảm thấy chủ đề dường như bị thay đổi, lại với nét mặt nghiêm khắc chỉ tay về phía trước mặt: “Lý Khả Khả, ra đây cho lão nương!”
........
(Lời tác giả: Cho dù có sét đánh mưa dông thì mỗi ngày cũng đều chăm chỉ up bài, đến bản thân cũng thấy cảm động quá chừng. Vì vậy, các nam thanh nữ tú sau khi đọc xong có thể làm cốc cafe viết đôi dòng bình luận cổ vũ cho mình có thêm động lực được không?)
Bình luận facebook