Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 468
Đứng trước mặt hai người họ, Bắc Minh Dục uống một ngụm hết bát canh, Tăng Du và Tăng Tử Hào bốn mắt nhìn sau, sau đó Tăng Tử Hào bê một bát canh khác đưa cho Tăng Du nói: “Vui vẻ nhé.”
Mắt nhìn hai người họ uống hết canh, Tăng Tử Hào cười cười, sau đó rời đi.
Hai người đi vào phòng, Tăng Du liền cảm thấy miệng và họng đều khô, cô ta chạy lại ôm lấy Bắc Minh Dục.
Phụt.
Một giây sau, đèn điện trong căn biệt thự đột nhiên tắt ngấm, cả căn biệt thự tối đen như mực, Tăng Du càng cố bám chắc lấy người Bắc Minh Dục: “Sao lại ngắt điện thế này? Chồng ơi, anh cho người đến sửa đi....”
“Cô không cảm thấy thế này càng thú vị à?” Bắc Minh Dục cười lạnh lùng một tiếng, đẩy cô ta ra, về phía một căn phòng khắc, nói: “Tôi đi tắm, cô lên giường đợi tôi!”
Tăng Du nghiến răng nói: “Em sợ bóng tối, em cùng anh đi tắm....”
“Vừa mới kết hôn mà đã phóng đãng như vậy rồi? Tăng Du, cô nói cô là lần đầu tiên, cô đóng kịch đúng không?”
“Đương nhiên không phải.....” Tăng Du càng lúc càng cảm thấy trong người như đang có vô số những con côn trùng cắn, đây là hậu quả do thuốc phát tác, cô ta rất rõ điều này, cô ta nghiến răng hít thở thật sâu ép mình phải bình tĩnh lại, rồi mới nói: “Đợi anh ở trên giường, anh nhanh lên đấy....”
Hơi thở của Bắc Minh Dục cũng dần dần trở nên nhanh và gấp hơn, tính toán thời gian vài giây sau đó anh nhanh chân đi vào phòng tắm, mở vòi nước lạnh ra, để mặc dòng nước lạnh chảy vào da thịt.
Nước lạnh chảy từ đầu xuống chân rồi ngấm vào da thịt.
Đột nhiên, chiếc điện thoại anh để bên cạnh rung lên, lau qua người, anh ta nhanh chân đi tới gần nhìn tin nhắn được gửi tới.
Ánh mắt lạnh lùng, anh không nói gì, quấn chiếc khăn tắm vào người rồi chân đất đi ra ngoài.
Dưới đất khắp nhà đều được trải thảm dày, vì vậy bước chân của anh không hề gây ra tiếng động gì, khi anh đi ra, ngửi thấy mùi nước hoa đó, anh nhắm mắt lại vài giây giữ tinh thần ổn định, còn Tăng Du thì đang nằm trên giường, ôm chặt lấy chăn, mắt lờ đờ, miệng thở những hơi thở dài và gấp.
Anh cười lạnh lùng một tiếng rồi đi ra ngoài cửa, khẽ khàng mở cửa ra.
Lý Tranh Diễn đã đứng đợi sẵn ở bên ngoài, dựa vào vai anh ta là một người đàn ông.
Nhanh chóng vứt người đàn ông đó lên giường, Lý Tranh Diễn cũng nhanh chóng rút lui, khi mới bắt đầu, trong căn phòng còn chưa có tiếng động gì, nhưng rất nhanh sau đó liền có tiếng rên rỉ vang lên, liên tiếp không ngừng.
Ánh trắng chiếu qua cửa sổ ngoài hành lang, chiế lên trên người Lý Tranh Diễn, anh ta nhìn Bắc Minh Dục với nụ cười khểnh: “Có cảm thấy chiêu này của chúng ta hơi ác không?”
“Cô ta phải đạp chết con trai cậu cậu mới vui hả?”
Nhắc tới chuyện này, Lý Tranh Diễn liền nheo mắt lại, sắc mặt đen tối: “Tôi còn chê cô ta dùng thuốc chưa đủ nhiều ấy.”
“Căn phòng đó cũng được sịt sặc mùi nước hoa, đáng đời cô ta.”
Đang nói, đột nhiên Bắc Minh Dục cảm thấy vùng eo anh rất đau và càng lúc càng nóng lên, anh chớp chớp mắt liền thấy cả cơ thể mình nóng ran, dường như chỉ một giây nữa thôi là nổ tung vậy.
Lý Tranh Diễn đấm vào ngực anh: “Quên mất, cậu cũng bị trúng thuốc rồi.”
Bắc Minh Dục nghiến chặt răng đi ra ngoài, Lý Tranh Diễn đuổi theo, cười ha ha nói: “Sáng sớm mai cậu còn phải trở về cho kịp đấy, có cần ở gần đây tìm một cô gái cho xong không? Lại còn chạy tới nhà tôi làm gì, phiền phức ra.”
Bắc Minh Dục không nói gì ném cho anh ta cái nhìn lạnh lùng, giơ tay lên định đấm cho anh ta một nhát.
Lý Tranh Diễn vừa cười vừa né đi, hai người lên xe, Lý Tranh Diễn lái xe chạy thẳng về nhà anh ta.
Lương Nặc và Kỷ Sênh đang đi dạo ở gần đó, nghe thấy tiếng xe, Kỷ Sênh nhanh chóng chạy lại gần chuẩn bị hỏi về tình hình hôn lễ, kết quả người bước ra đầu tiên là Bắc Minh Dục, khuôn mặt đỏ bừng, toàn thân nóng hầm hập.
Kỷ Sênh đỡ lấy anh rồi lập tức đẩy sang cho Lương Nặc.
“Sao anh ấy lại chạy tới đây?”
Lý Tranh Diễn tay lắc lắc chìa khóa xe nói: “Lẽ nào em muốn cậu ấy cùng người phụ nữ đó hưởng đêm tân hôn?”
Hai mắt Lương Nặc ướt đi, người đàn ông như thế này tìm ở đâu ra chứ?
Trong hơi thở của anh còn có mùi rượu, Lương Nặc đỡ lấy anh, để anh dựa vào vai mình, hỏi: “Thiếu gia, anh không sao chứ?”
Lương Nặc vừa mới tắm xong, Bắc Minh Dục ngả đầu vào vai cô, từ người cô toát ra mùi thơm nhè nhẹ của sữa tắm, bay lên mũi anh, hơi thở anh càng lúc càng dồn dập, đồ ngủ đều bị mồ hôi làm ướt cả đi rồi, bàn tay anh ôm chặt lấy eo cô, giọng anh khàn khàn: “Đi theo anh!”
Anh kéo Lương Nặc đi rất nhanh.
Kỷ Sênh nhìn mà tròn mắt há hốc mồm, cô đưa chân lên đá vào chân Lý Tranh Diễn: “Này, có phải anh ta bị trúng thuốc rồi không?”
“Lại còn em phải nói?”
Lý Tranh Diễn trả lời lạnh lùng khinh khỉnh, Kỷ Sênh không chịu được cái ngữ khí thế này, cô giận dỗi quay người bước đi, những vì quay ngoắt một cái, chân chẹo sang một bên suýt nữa thì ngã, Lý Tranh Diễn sợ hãi nhanh chân đỡ lấy cô rồi bế cô lên.
“Sao thế? Em bé có bị làm sao không?”
Kỷ Sênh đấm vào ngực anh một cái: “Sao anh không hỏi em có sao không? Bỏ em xuống!”
“Không bỏ, anh bế em đi.”
“Đáng ghét, lão nương vẫn còn đang tức giận đấy, ai cho phép anh bế em? ngủ ở ghế sô pha! Một tháng ngủ sô pha, không được phép đụng vào em!” Kỷ Sênh vừa nói tay vừa véo vào ngực anh rõ đau: “Nghe thấy chưa hả?”
Mặt Lý Tranh Diễn mới đầu thì cố tỏ ra không đau nhưng sau đó nhăn nhúm lại, Kỷ Sênh thỉnh thoảng không có việc gì làm lại hay xem phim, cũng không biết học được từ đâu cái trò cứ véo vào thịt người khác, mỗi lần cô tức giận cô đều véo vào ngực anh, không thì vào bụng.
Mấy lần như thế, anh cảm thấy ngực mình như sắp biến dạng rồi....
“Anh cảnh cáo em, đừng có quá đáng quá! Đàn ông cũng biết đau đấy chứ không phải không đâu!”
Kỷ Sênh còn lâu mới chịu buông tha.
“Ai cho phép anh lừa em hết lần này tới lần khác, lại còn đổi thuốc tránh thai của em thành vitamin nữa? Véo cho anh đau chết đi, đáng đời! em cũng cảnh cáo anh, hoặc là bây giờ đặt em xuống, hoặc là em sẽ véo cho đau chết rồi phải vứt em xuống, tới lúc đó cái thai của em mà có làm sao em còn lâu mới sinh cho anh đứa khác.... ”
Sau lưng Lý Tranh Diễn mồ hôi chảy ra ướt sống lưng, anh bật cười: “Chỉ dựa vào một câu nói đó của em á, cái thai này em kiểu gì cũng phải sinh, dù không muốn cũng phải sinh.”
Về tới phòng Lương Nặc lập tức đưa tay lên sờ trán Bắc Minh Dục: “Sao lại nóng thế này? Có phải anh sốt rồi không? Để em gọi bác sĩ....”
Bắc Minh Dục kịp thời kéo tay cô lại ôm trọn cô vào lòng.
Ánh mắt anh rạng rỡ, nhìn cô vẻ thèm muốn.
“Đúng, anh phát điên lên rồi.”
Lương Nặc nghe vẫn chưa hiểu, cô bèn vội vàng đi tìm bác sĩ: “Anh đợi đấy, nhà Lý thiếu gia có bác sĩ gia đình, sẽ tới đây nhanh....a....”
Anh đột nhiên kéo lấy cô lại gần mình, đôi bàn tay còn không yên phận ôm lấy cô, hôn cô điên dại, hơi nóng từ cơ thể anh truyền sang cô, hai tai Lương Nặc đỏ ửng lên: “Sao anh lại....”
“Đừng nói gì, hôn anh!”
..................
Một đêm hạnh phúc, Lương Nặc không ngờ rằng vốn dĩ là đêm tân hôn của người khác vậy mà cô cảm thấy dường như nó lại biến thành đêm tân hôn của chính mình.
Tuy rằng Bắc Minh Dục sớm đã rời đi.
Nhưng Lương Nặc vẫn rất hạnh phúc, khi anh tỉnh dậy và rời đi, cô còn giúp anh thắt lại cà vạt, trước đây anh đã bảo cô chịu khó học thắt cà vạt, và đây cũng là chiếc cà vạt mà tự tay cô chọn cho anh.
Cô nhón chân lên hôn lên trán anh: “Chúc anh buổi sáng tốt lành.”
“Em cũng vậy nhé, anh đi trước đây, có cơ hội anh sẽ lại đến thăm em.”
“Vâng!” Lương Nặc cúi đầu có vẻ hơi buồn, cô nói: “Thực ra tính cách của Tăng Du không được tốt cho lắm, anh và cô ta lại mới kết hôn, chắc chắn cô ta vẫn còn giữ tâm lý đề phòng với anh, anh phải tự mình cẩn thận một chút, ngộ nhỡ cô ta lại dùng thuốc độc gì....”
“Suỵt!” anh đột nhiên giơ ngón tay trỏ lên đặt vào giữa môi cô, ngăn lại tất cả những lời tiếp theo cô định nói ra: “Em còn năm viên thuốc nữa, trong năm tháng này, nhất định sẽ có cách để trị khỏi bệnh của em.”
Mắt nhìn hai người họ uống hết canh, Tăng Tử Hào cười cười, sau đó rời đi.
Hai người đi vào phòng, Tăng Du liền cảm thấy miệng và họng đều khô, cô ta chạy lại ôm lấy Bắc Minh Dục.
Phụt.
Một giây sau, đèn điện trong căn biệt thự đột nhiên tắt ngấm, cả căn biệt thự tối đen như mực, Tăng Du càng cố bám chắc lấy người Bắc Minh Dục: “Sao lại ngắt điện thế này? Chồng ơi, anh cho người đến sửa đi....”
“Cô không cảm thấy thế này càng thú vị à?” Bắc Minh Dục cười lạnh lùng một tiếng, đẩy cô ta ra, về phía một căn phòng khắc, nói: “Tôi đi tắm, cô lên giường đợi tôi!”
Tăng Du nghiến răng nói: “Em sợ bóng tối, em cùng anh đi tắm....”
“Vừa mới kết hôn mà đã phóng đãng như vậy rồi? Tăng Du, cô nói cô là lần đầu tiên, cô đóng kịch đúng không?”
“Đương nhiên không phải.....” Tăng Du càng lúc càng cảm thấy trong người như đang có vô số những con côn trùng cắn, đây là hậu quả do thuốc phát tác, cô ta rất rõ điều này, cô ta nghiến răng hít thở thật sâu ép mình phải bình tĩnh lại, rồi mới nói: “Đợi anh ở trên giường, anh nhanh lên đấy....”
Hơi thở của Bắc Minh Dục cũng dần dần trở nên nhanh và gấp hơn, tính toán thời gian vài giây sau đó anh nhanh chân đi vào phòng tắm, mở vòi nước lạnh ra, để mặc dòng nước lạnh chảy vào da thịt.
Nước lạnh chảy từ đầu xuống chân rồi ngấm vào da thịt.
Đột nhiên, chiếc điện thoại anh để bên cạnh rung lên, lau qua người, anh ta nhanh chân đi tới gần nhìn tin nhắn được gửi tới.
Ánh mắt lạnh lùng, anh không nói gì, quấn chiếc khăn tắm vào người rồi chân đất đi ra ngoài.
Dưới đất khắp nhà đều được trải thảm dày, vì vậy bước chân của anh không hề gây ra tiếng động gì, khi anh đi ra, ngửi thấy mùi nước hoa đó, anh nhắm mắt lại vài giây giữ tinh thần ổn định, còn Tăng Du thì đang nằm trên giường, ôm chặt lấy chăn, mắt lờ đờ, miệng thở những hơi thở dài và gấp.
Anh cười lạnh lùng một tiếng rồi đi ra ngoài cửa, khẽ khàng mở cửa ra.
Lý Tranh Diễn đã đứng đợi sẵn ở bên ngoài, dựa vào vai anh ta là một người đàn ông.
Nhanh chóng vứt người đàn ông đó lên giường, Lý Tranh Diễn cũng nhanh chóng rút lui, khi mới bắt đầu, trong căn phòng còn chưa có tiếng động gì, nhưng rất nhanh sau đó liền có tiếng rên rỉ vang lên, liên tiếp không ngừng.
Ánh trắng chiếu qua cửa sổ ngoài hành lang, chiế lên trên người Lý Tranh Diễn, anh ta nhìn Bắc Minh Dục với nụ cười khểnh: “Có cảm thấy chiêu này của chúng ta hơi ác không?”
“Cô ta phải đạp chết con trai cậu cậu mới vui hả?”
Nhắc tới chuyện này, Lý Tranh Diễn liền nheo mắt lại, sắc mặt đen tối: “Tôi còn chê cô ta dùng thuốc chưa đủ nhiều ấy.”
“Căn phòng đó cũng được sịt sặc mùi nước hoa, đáng đời cô ta.”
Đang nói, đột nhiên Bắc Minh Dục cảm thấy vùng eo anh rất đau và càng lúc càng nóng lên, anh chớp chớp mắt liền thấy cả cơ thể mình nóng ran, dường như chỉ một giây nữa thôi là nổ tung vậy.
Lý Tranh Diễn đấm vào ngực anh: “Quên mất, cậu cũng bị trúng thuốc rồi.”
Bắc Minh Dục nghiến chặt răng đi ra ngoài, Lý Tranh Diễn đuổi theo, cười ha ha nói: “Sáng sớm mai cậu còn phải trở về cho kịp đấy, có cần ở gần đây tìm một cô gái cho xong không? Lại còn chạy tới nhà tôi làm gì, phiền phức ra.”
Bắc Minh Dục không nói gì ném cho anh ta cái nhìn lạnh lùng, giơ tay lên định đấm cho anh ta một nhát.
Lý Tranh Diễn vừa cười vừa né đi, hai người lên xe, Lý Tranh Diễn lái xe chạy thẳng về nhà anh ta.
Lương Nặc và Kỷ Sênh đang đi dạo ở gần đó, nghe thấy tiếng xe, Kỷ Sênh nhanh chóng chạy lại gần chuẩn bị hỏi về tình hình hôn lễ, kết quả người bước ra đầu tiên là Bắc Minh Dục, khuôn mặt đỏ bừng, toàn thân nóng hầm hập.
Kỷ Sênh đỡ lấy anh rồi lập tức đẩy sang cho Lương Nặc.
“Sao anh ấy lại chạy tới đây?”
Lý Tranh Diễn tay lắc lắc chìa khóa xe nói: “Lẽ nào em muốn cậu ấy cùng người phụ nữ đó hưởng đêm tân hôn?”
Hai mắt Lương Nặc ướt đi, người đàn ông như thế này tìm ở đâu ra chứ?
Trong hơi thở của anh còn có mùi rượu, Lương Nặc đỡ lấy anh, để anh dựa vào vai mình, hỏi: “Thiếu gia, anh không sao chứ?”
Lương Nặc vừa mới tắm xong, Bắc Minh Dục ngả đầu vào vai cô, từ người cô toát ra mùi thơm nhè nhẹ của sữa tắm, bay lên mũi anh, hơi thở anh càng lúc càng dồn dập, đồ ngủ đều bị mồ hôi làm ướt cả đi rồi, bàn tay anh ôm chặt lấy eo cô, giọng anh khàn khàn: “Đi theo anh!”
Anh kéo Lương Nặc đi rất nhanh.
Kỷ Sênh nhìn mà tròn mắt há hốc mồm, cô đưa chân lên đá vào chân Lý Tranh Diễn: “Này, có phải anh ta bị trúng thuốc rồi không?”
“Lại còn em phải nói?”
Lý Tranh Diễn trả lời lạnh lùng khinh khỉnh, Kỷ Sênh không chịu được cái ngữ khí thế này, cô giận dỗi quay người bước đi, những vì quay ngoắt một cái, chân chẹo sang một bên suýt nữa thì ngã, Lý Tranh Diễn sợ hãi nhanh chân đỡ lấy cô rồi bế cô lên.
“Sao thế? Em bé có bị làm sao không?”
Kỷ Sênh đấm vào ngực anh một cái: “Sao anh không hỏi em có sao không? Bỏ em xuống!”
“Không bỏ, anh bế em đi.”
“Đáng ghét, lão nương vẫn còn đang tức giận đấy, ai cho phép anh bế em? ngủ ở ghế sô pha! Một tháng ngủ sô pha, không được phép đụng vào em!” Kỷ Sênh vừa nói tay vừa véo vào ngực anh rõ đau: “Nghe thấy chưa hả?”
Mặt Lý Tranh Diễn mới đầu thì cố tỏ ra không đau nhưng sau đó nhăn nhúm lại, Kỷ Sênh thỉnh thoảng không có việc gì làm lại hay xem phim, cũng không biết học được từ đâu cái trò cứ véo vào thịt người khác, mỗi lần cô tức giận cô đều véo vào ngực anh, không thì vào bụng.
Mấy lần như thế, anh cảm thấy ngực mình như sắp biến dạng rồi....
“Anh cảnh cáo em, đừng có quá đáng quá! Đàn ông cũng biết đau đấy chứ không phải không đâu!”
Kỷ Sênh còn lâu mới chịu buông tha.
“Ai cho phép anh lừa em hết lần này tới lần khác, lại còn đổi thuốc tránh thai của em thành vitamin nữa? Véo cho anh đau chết đi, đáng đời! em cũng cảnh cáo anh, hoặc là bây giờ đặt em xuống, hoặc là em sẽ véo cho đau chết rồi phải vứt em xuống, tới lúc đó cái thai của em mà có làm sao em còn lâu mới sinh cho anh đứa khác.... ”
Sau lưng Lý Tranh Diễn mồ hôi chảy ra ướt sống lưng, anh bật cười: “Chỉ dựa vào một câu nói đó của em á, cái thai này em kiểu gì cũng phải sinh, dù không muốn cũng phải sinh.”
Về tới phòng Lương Nặc lập tức đưa tay lên sờ trán Bắc Minh Dục: “Sao lại nóng thế này? Có phải anh sốt rồi không? Để em gọi bác sĩ....”
Bắc Minh Dục kịp thời kéo tay cô lại ôm trọn cô vào lòng.
Ánh mắt anh rạng rỡ, nhìn cô vẻ thèm muốn.
“Đúng, anh phát điên lên rồi.”
Lương Nặc nghe vẫn chưa hiểu, cô bèn vội vàng đi tìm bác sĩ: “Anh đợi đấy, nhà Lý thiếu gia có bác sĩ gia đình, sẽ tới đây nhanh....a....”
Anh đột nhiên kéo lấy cô lại gần mình, đôi bàn tay còn không yên phận ôm lấy cô, hôn cô điên dại, hơi nóng từ cơ thể anh truyền sang cô, hai tai Lương Nặc đỏ ửng lên: “Sao anh lại....”
“Đừng nói gì, hôn anh!”
..................
Một đêm hạnh phúc, Lương Nặc không ngờ rằng vốn dĩ là đêm tân hôn của người khác vậy mà cô cảm thấy dường như nó lại biến thành đêm tân hôn của chính mình.
Tuy rằng Bắc Minh Dục sớm đã rời đi.
Nhưng Lương Nặc vẫn rất hạnh phúc, khi anh tỉnh dậy và rời đi, cô còn giúp anh thắt lại cà vạt, trước đây anh đã bảo cô chịu khó học thắt cà vạt, và đây cũng là chiếc cà vạt mà tự tay cô chọn cho anh.
Cô nhón chân lên hôn lên trán anh: “Chúc anh buổi sáng tốt lành.”
“Em cũng vậy nhé, anh đi trước đây, có cơ hội anh sẽ lại đến thăm em.”
“Vâng!” Lương Nặc cúi đầu có vẻ hơi buồn, cô nói: “Thực ra tính cách của Tăng Du không được tốt cho lắm, anh và cô ta lại mới kết hôn, chắc chắn cô ta vẫn còn giữ tâm lý đề phòng với anh, anh phải tự mình cẩn thận một chút, ngộ nhỡ cô ta lại dùng thuốc độc gì....”
“Suỵt!” anh đột nhiên giơ ngón tay trỏ lên đặt vào giữa môi cô, ngăn lại tất cả những lời tiếp theo cô định nói ra: “Em còn năm viên thuốc nữa, trong năm tháng này, nhất định sẽ có cách để trị khỏi bệnh của em.”
Bình luận facebook